Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 25: Bữa tiệc



Tám giờ tối ngày hôm sau, tại cửa hội trường.

Bữa tiệc vào tối nay bắt đầu tạo đà từ hơn một tháng trước, được cho là quy tụ một nửa ngành giải trí đến tham gia. Đây là sự kiện hiếm hoi trong ba năm qua, các nền tảng xã hội lớn đã tràn ngập bình luận của người hâm mộ.

Ở lối vào thảm đỏ được trải dài không thấy điểm cuối cùng, bảo vệ đứng thành một hàng ngang tạo thành bức tường ngăn chặn các phóng viên cùng những người hâm mộ ở bên ngoài thảm đỏ.

Một chiếc xe sang trọng bậc nhất đậu ở lối vào thảm đỏ, các phóng viên đến từ các tờ báo giải trí đã tìm góc phù hợp và sẵn sàng bấm máy bất cứ lúc nào.

Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ đều đồng loạt mở to hai mắt.

Đây là nghệ sĩ của công ty nhà nào? Đúng là một báu vật của đại dương, thật xinh đẹp quá đi!

Cửa sau mở ra, một người con gái xinh đẹp cao ráo bước ra trước.

Cô hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy dạ hội của một thương hiệu nào đó ở trong nước. Cổ chữ V khoét sâu, lưng trần, mái tóc đen dài buông sau vai, đôi môi đỏ và làn da trắng như tuyết. Cô trang điểm thật tinh xảo, khí chất đoan trang, và một vóc dáng tinh tế không thể nào chê vào đâu được. Từng nét từng nét giống như một món quà của tạo hóa ban tặng, đẹp ngây ngất lòng người.

Ngay sau đó, cô đưa tay ra đỡ một người nào đó bước ra.

Người con gái xuất hiện lần này có khí chất lãnh đạm như một bông hoa xinh đẹp đang ngủ say. Nàng mặc một chiếc váy dài thêu mực với những đường khoét tinh tế ở hai bên làm tôn lên vòng eo thon gọn. Mái tóc đen được búi lên bằng chiếc trâm phượng, nét mặt dịu dàng và ngọt ngào, bên tai trái có một chiếc khuyên tai màu xanh nhạt.

"Chị ơi, chúng ta phải từ đây mà đi vào sao?" Hứa Ôn Giảo hoa mắt trước vô số ống kính nhấp nháy.

Giống như ánh sáng của đèn trong phòng mổ ở bệnh viện, nó nhợt nhạt, lạnh lẽo và không có chút nhiệt độ nào.

Hứa Úc Liêm hạ mi xuống, dưới mắt phủ bóng: "Đúng vậy, chúng ta cứ từ đây mà đi vào."

Cô không khỏi ôm lấy eo của Hứa Ôn Giảo và hào phóng vẫy tay chào các phóng viên. Hai chị em không cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi đã làm lu mờ tất cả những người nổi tiếng đang ganh đua nhan sắc với nhau ở trước mặt.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của Hứa Úc Liêm tương đối cao, cô vô thức cọ xát vòng eo mịn màng của nàng qua một lớp lụa mỏng. Cô tập trung vào ống kính mà hoàn toàn không biết rằng Hứa Ôn Giảo đã đỏ bừng cả mặt và hai mắt dần trở nên ươn ướt.

Các nàng đến đây khá sớm, bữa tiệc còn chưa bắt đầu, phóng viên tạm thời không được vào địa điểm, nhiều người ở sảnh bên đang ăn cho no bụng, có những người đang cùng nhau ngồi đánh bài, hoặc là chơi game trên điện thoại di động.

Ở những nơi mà công chúng không thể nhìn thấy, những nghệ sĩ mang vẻ ngoài hào nhoáng này chỉ là vật làm nền cho những kẻ có tiền. Những người này chỉ biết cẩn thận bưng Champagne, đi theo sau nịnh nọt lấy lòng người giàu.

Chu Dao Tây đang cảm thấy nhàm chán, ánh mắt sắc bén của cô ấy nhìn thấy Hứa Úc Liêm ôm một người con gái đi tới. Cô ấy nhanh chóng đẩy mấy diễn viên hạng ba đang vây quanh mình sang một bên, dẫn theo mấy người bạn đi tới chỗ của hai người.

Từ xa, cô ấy đã õng a õng ẹo nũng nịu nói: "Úc Liêm, sao cậu lại đến đây? Khoảng thời gian này mình không thể hẹn trước với cậu, mình biết cậu sẽ đến..."

Giọng nói của cô ấy bị cắt đứt bởi một con dao ngay lập tức.

Nụ cười trên mặt của Chu Dao Tây biến mất ngay khi cô ấy nhìn thấy Hứa Ôn Giảo. Thật là thú vị quá đi mất! Vào hai tháng trước, hai người này còn như nước với lửa, bây giờ thì lại tay trong tay đến tham dự các sự kiện công cộng.

Trong lòng Chu Dao Tây chỉ hướng về Hứa Úc Liêm, không thèm nhìn lấy Hứa Ôn Giảo: "Úc Liêm, đây là ai?"

Một số người khác biết Hứa Úc Liêm cũng nhìn Hứa Ôn Giảo bằng ánh mắt kỳ lạ. Hầu hết họ đều không biết thân phận của nàng và chỉ coi nàng là bạn gái của cô.

Ai cũng biết rằng Hứa Úc Liêm chưa bao giờ đưa ai đến những dịp như vậy và thích ở một mình.

"Để tôi giới thiệu một chút, cô ấy là em gái của tôi, Hứa Ôn Giảo." Hứa Úc Liêm ôm lấy đôi vai gầy gò của nàng, giọng nói vừa bình tĩnh lại vừa trong trẻo.

Có người thì thầm: "Tôi chưa từng thấy qua."

Hứa Úc Liêm nhìn quanh đám đông, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, khuôn mặt lãnh đạm khiến cho người ta có cảm giác xa cách, cùng một vẻ kiêu ngạo không thích gần người lạ đặc trưng của cô.

"Cậu chưa từng gặp qua em ấy sao? Em ấy là nhị tiểu thư của Hứa gia, em gái của mình."

Hứa Ôn Giảo đứng bên cạnh cô, đồng tử co lại, trong mắt hiện lên tia nóng rực. Đã lâu lắm rồi Hứa Úc Liêm mới thừa nhận mối quan hệ của các nàng ở trước mặt mọi người.

Điều mà nàng muốn không chỉ có thân phận em gái, mà còn là người yêu.

Đột nhiên Hứa Úc Liêm đẩy Hứa Ôn Giảo từ phía sau một cái, khiến nàng vô thức đứng thẳng người và bước về phía ánh đèn.

Ánh sáng phác họa nổi bật những đường nét khuôn mặt hoàn hảo của nàng. Những người nghệ sĩ ấn tượng trước vẻ đẹp của nàng đều âm thầm thở chậm lại, chỉ hy vọng rằng nàng không phải là đối thủ cạnh tranh của mình.

Trước mắt lờ mờ, có quá nhiều khuôn mặt quen thuộc và xa lạ khiến Hứa Ôn Giảo cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Trong thoáng chốc, nàng giống như là trở lại mười mấy năm về trước.

Nàng bị Hứa Kiều cưỡng chế đưa về Hứa gia từ một thị trấn xa xôi. Nàng bước vào một thế giới xa hoa và hoàn toàn khác với cuộc sống trước đây. Không ai nói cho nàng biết sau này nàng nên sống như thế nào.

Hứa Ôn Giảo chỉ có thể giống như một bông hoa nhỏ không ai chú ý đến, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người lớn. Mỗi ngày trôi qua của nàng như giẫm trên băng mỏng, sợ rằng mình sẽ lại bị ném về nhà cha mẹ nuôi.

Có lẽ vì từ nhỏ Hứa Ôn Giảo chưa bao giờ được đối xử tốt nên lúc nào nàng cũng nhìn mặt người khác mà sống. Khi mới vào Hứa gia, nàng đã bí mật quan sát mọi người, hiểu tính cách cùng sở thích của họ, đồng thời tìm kiếm sự bảo vệ và yêu thương từ người khác.

Trong số đó, người mà nàng quen thuộc nhất chính là đại tiểu thư của Hứa gia, người được rất nhiều người yêu mến.

Từ nhỏ Hứa Úc Liêm đã được giáo dục rất nghiêm ngặt từ gia đình, nhưng thành thật mà nói, cô cũng có bản chất bạc tình bạc nghĩa của tầng lớp thượng lưu. Tuy rằng cô có chút lương thiện nhưng lòng tốt này cũng rất tàn nhẫn.

Ngay từ lúc bắt đầu, thái độ của Hứa Úc Liêm đối với nàng giống như một đứa trẻ nhìn thấy chó mèo hoang ven đường. Cô thấy nàng thật đáng thương, yêu thương nàng, tận tâm giúp nàng chữa lành những vết thương, đút ăn cho nàng một ngày ba bữa.

Sau một thời gian, cô lại cảm thấy chán và tìm đến những người bạn thực sự của mình.

Bạn bè chơi cùng với Hứa Úc Liêm là những tiểu thư có xuất thân giống như cô. Họ ăn cùng một món ăn, học cùng một phép xã giao và có những chủ đề trò chuyện chung.

Hứa Ôn Giảo không có gì cả, thậm chí còn không thể chạy nhảy như một đứa trẻ bình thường. Nàng chỉ có thể ngồi lặng lẽ, bước đi chậm rãi, trốn sau cửa sổ phòng ngủ và nhìn Hứa Úc Liêm chơi đùa với bạn bè từ ngày này qua ngày khác. Nàng luôn luôn chờ đợi Hứa Úc Liêm chơi mệt rồi sẽ quay đầu lại đi tìm nàng.

Hứa Úc Liêm là chỗ dựa tinh thần giúp nàng không bị gục ngã trong môi trường xa lạ.

Một thời gian sau, nàng được ghi vào sổ hộ khẩu của Hứa gia và trở thành em gái cùng cha khác mẹ của Hứa Úc Liêm.

Điều khiến Hứa Ôn Giảo hạnh phúc không phải là từ nay trở đi nàng sẽ được hưởng sự giàu có, mà là ít nhất nàng sẽ có thân phận hợp pháp để ở bên cạnh Hứa Úc Liêm.

Nhưng Hứa Úc Liêm không có lập tức thừa nhận thân phận của nàng mà luôn tỏ ra rất chán ghét việc cô thực sự có một người em gái ốm yếu, bệnh tật, ngu ngốc và hay ra vẻ yếu đuối.

Không lâu sau đó, Hứa gia đã tổ chức tiệc sinh nhật cho Hứa Ôn Giảo, cũng dựa vào đó để tuyên bố với mọi người rằng nàng là nhị tiểu thư của Hứa gia.

Con gái ngoài giá thú cho đến bây giờ mới xuất hiện trước mọi người, mọi người đều chú ý tới thái độ của cha Hứa đối với nàng cũng không nhiệt tình như Hứa Kiều.

Mặt ngoài mọi người đều vui vẻ nói chuyện với nàng, nhưng sau lưng họ lại nhìn nàng như đang nhìn một con khỉ trong rạp xiếc. Khi người lớn không có ở đây, một số đứa trẻ đã chặn đường nàng, xô đẩy nàng và cười nhạo nàng là một kẻ quê mùa.

May mắn thay, Hứa Úc Liêm đã xuất hiện kịp thời. Cô vịn vào tay vịn cầu thang, từng bước một đi xuống cầu thang.

Cô vòng tay qua vai của Hứa Ôn Giảo và lạnh lùng nhìn những đứa trẻ có tâm hồn độc ác này.

"Các người gọi ai là đồ nhà quê?"

"Không biết em ấy là ai sao?"

"Em gái của Hứa Úc Liêm này đây. Nhớ cho kỹ, em ấy tên là Hứa Ôn Giảo, các người là cái thá gì mà dám mắng em gái của tôi?"

Khi đó Hứa Ôn Giảo mới nhận ra con người thực sự của Hứa Úc Liêm.

Hứa Úc Liêm luôn luôn bao che khuyết điểm cho nàng, cũng như không bao giờ để cho ai dám bắt nạt nàng.

Trong bữa tiệc của tối hôm đó, hai người đã đạt được rất nhiều thỏa thuận.

Hứa Úc Liêm lấy ra một chồng danh thiếp tổng giám đốc từ đâu đó và khéo léo phân phát chúng cho các giám đốc, nhà sản xuất và nhà đầu tư của nhiều công ty có mặt. Dựa vào địa vị là đại tiểu thư của Hứa gia và có sự hậu thuẫn của tập đoàn của Hứa gia, mỗi người đều trợ giúp cho nàng bằng những gì mình có thể làm được.

Cô cũng thuyết phục một số người bạn đầu tư vào bộ phim điện ảnh và truyền hình mà Zhike Entertainment dự định sản xuất có mức chi phí sản xuất từ vài chục đến trăm triệu, và dự án có thể được khởi động lại mà không cần phải dựa vào Mậu Nguyên nữa.

Hứa Úc Liêm vô cùng hài lòng, nhưng khi quay đầu lại, cô phát hiện Hứa Ôn Giảo đã biến mất từ lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.