Những đứa trẻ rất thích ăn đồ lạnh, mỗi xế chiều chúng luôn tập trung xung quanh xe đẩy của dì bán đá bào trái cây.
Ngày đó cũng không ngoại lệ, Hứa Úc Liêm ngồi ở trên ghế sofa, trên tay cầm nửa quả dưa hấu, múc phần trái cây mát lạnh bên trong nhét vào miệng.
Lần đầu tiên, cha mẹ cô, những người nghiện công việc nổi tiếng trong ngành lại về nhà sớm.
"Úc Liêm, con ở đâu? Mau ra đây làm quen với em gái của con đi."
Hứa Úc Liêm miễn cưỡng bước tới và nhìn thấy hai người lớn dắt theo một đứa trẻ quay lại.
Đứa trẻ có mái tóc ngắn thường thấy ở con trai, mặc quần áo sạch sẽ, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, gầy gò, khí chất mộc mạc.
Hứa Úc Liêm cao hơn đứa trẻ một cái đầu và nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm những gì mà Hứa Kiều nói.
Cô hỏi đứa trẻ: "Em là con trai hay con gái?"
Hứa Kiều nhéo mặt của Hứa Úc Liêm, dở khóc dở cười: "Đương nhiên là con gái rồi."
Đứa bé rụt rè trốn ở phía sau, xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nói với Hứa Úc Liêm: "Chào chị."
Âm thanh nghe thật non nớt, quả thực là một bé gái.
Hứa Úc Liêm hỏi nàng: "Em tên gì?"
Đứa nhỏ lộ ra cái miệng chưa có đủ răng, nói một cách ồm ồm: "Ôn Kiểu."
Cô bé chín tuổi Hứa Úc Liêm không hiểu ẩn sau đôi mắt lảng tránh của người lớn là điều gì, cô cũng không biết rằng cuộc sống thuận buồm xuôi gió của mình sắp bị "người em" không rõ lai lịch này biến thành mớ hỗn độn.
Cô chỉ ngốc nghếch tin lời người lớn nói, Ôn Giảo là con của một người họ hàng xa nào đó, sống nhờ ở nhà họ một thời gian.
Vào lúc ban đêm, Ôn Kiểu yếu ớt, mảnh mai nhưng lại đáng yêu hệt như một chú mèo con không có nhà để về, nàng mang theo một ít hành lý chuyển về Hứa gia.
Phòng ngủ của Ôn Kiểu được bố trí bên cạnh phòng ngủ của Hứa Úc Liêm.
Hứa Úc Liêm lúc này cũng chưa phải là Hứa đại tiểu thư nổi danh về sau, người người theo đuổi nhưng cũng không dám lại gần.
Hứa Ôn Giảo vào lúc đó cũng chưa có thay tên đổi họ.
Sau khi Ôn Kiểu tắm rửa sạch sẽ, nàng rất xinh đẹp, đẹp hơn so với con búp bê sứ mà Hứa Úc Liêm đặt ở cửa sổ.
Hứa Úc Liêm là người yêu cái đẹp, tất cả những thứ đẹp đẽ trên đời cô đều thích.
Cô đưa cho Ôn Kiểu bộ quần áo được thiết kế đặc biệt từ nước ngoài và dạy nàng những phép xã giao cơ bản của giới thượng lưu.
Ôn Kiểu nói chuyện với giọng của người dân tộc, Hứa Úc Liêm cũng không ngần ngại uốn nắn và sửa lại cho nàng cách phát âm sao cho giống với tiếng phổ thông.
Cô bé nhu nhu nhược nhược, thích dính người, thường nhẹ nhàng đi theo phía sau và gọi cô là "chị."
Thế nhưng về sau, một tiếng "chị" này đã trở thành ác mộng vào mỗi đêm của Hứa Úc Liêm.
Cô ngồi dậy với nỗi sợ hãi kéo dài, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau giấc mơ vừa rồi.
Hứa Ôn Giảo nhìn thấy vẻ sợ hãi của đối phương, lo lắng hỏi: "Gặp ác mộng sao?"
Hứa Úc Liêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ nhân này, lại nhớ khuôn mặt non nớt lúc nhỏ, đáy lòng tràn ngập ra phiền muộn không cách nào diễn tả được.
Nếu như ngày xưa cô không đối xử hết lòng với cái người này thì về sau cô cũng không chật vật mỗi lần nhìn mặt của đối phương như thế này.
Trầm mặc hồi lâu, Hứa Úc Liêm đột nhiên mở cửa xe mà không nhìn Hứa Ôn Giảo bên cạnh.
Gió mát đêm khuya thổi vào khiến mái tóc dài tung bay, Hứa Úc Liêm cũng không quan tâm, cứ như vậy chân trần nhảy ra khỏi xe.
"Đi giày vào." Hứa Ôn Giảo ở phía sau lưng cô hô lên.
Đá vụn phủ lên trên đường cấn đến dễ làm cho bàn chân đau nhức, Hứa Úc Liêm cắn răng nhịn đau, đi về phía cổng mà không quay đầu lại.
Những mảnh ánh trăng rơi xuống đôi vai mảnh khảnh của cô, bao phủ lên đôi vai bằng ánh sáng bạc dịu dàng. Vòng eo thon thả của cô tựa như một bức tranh dưới ánh trăng.
Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào bóng người đang lảo đảo đi xa, vẻ mặt u ám và bất định.
Trong phòng khách tầng một của Hứa gia.
Hứa Kiều đang ngồi trên ghế sofa nhập khẩu sáu chữ số, nhìn chăm chú vào tài liệu của công ty.
Nàng chăm sóc cơ thể của mình rất tốt, trông như mới ngoài ba mươi dù đã ngoài bốn mươi, khí chất thanh lịch và sang trọng.
Hứa Úc Liêm nồng nặc mùi rượu, cô vừa đi vào cửa chính đã bị Hứa Kiều bắt gặp.
"Mẹ." Hứa Úc Liêm chậm rãi đi về phía Hứa Kiều. Sự kiêu ngạo trước mặt người ngoài lập tức không còn nữa, cô thận trọng hỏi: "Mẹ vẫn chưa ngủ sao? Mẹ đang đợi con?"
Hứa Kiều đặt hợp đồng mấy trăm triệu trong tay xuống, nhìn cô con gái đang lo lắng rồi vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh: "Tới, tới ngồi đi."
Nàng nhìn sau lưng của Hứa Úc Liêm, dò xét hỏi: "Giảo Giảo đâu? Em không cùng con về sao?"
Hứa Úc Liêm bĩu môi: "Chân ngắn nên đi chậm, một hồi sẽ tới ngay thôi."
Cô sinh lòng cảnh giác, co cẳng muốn chạy: "Nếu mẹ có lời gì muốn nói với con, đợi ban ngày con dậy rồi hãy nói."
Hứa Úc Liêm ngáp một cái: "Mệt chết rồi, con lên lầu ngủ đây."
Không có gì gọi là mẹ con tốt, mỗi lần Hứa Kiều nhìn cô bằng ánh nhìn trìu mến, không phải chuyện tốt thì cũng là chuyện rất không tốt. Hơn nữa trên cơ bản đều liên quan đến Hứa Ôn Giảo, lúc này không chịu chạy còn chờ tới khi nào?
"Dừng lại!" Hứa Kiều khẽ cau mày, không giận mà uy nói: "Lại đây ngồi."
Con cáo nhỏ này đang chơi trò mèo gì trước mặt mình vậy?
Hứa Kiều nheo mắt nhìn đôi chân sưng đỏ vì đau của Hứa Úc Liêm: "Giày đâu? Con bao nhiêu tuổi rồi? Không mang giầy mà chạy đi khắp nơi như vậy sao?"
Hứa Úc Liêm đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiều, bất đắc dĩ nói: "Con quên mang giầy vào. Mẹ có việc gì hãy nói ngay tại đây, không có việc gì thì con đi."
Hứa Kiều ấn cô xuống: "Đi cái gì? Chờ đi."
Chờ cái gì?
Hứa Úc Liêm lập tức hiểu ra.
"Mẹ, con đã về."
Hứa Ôn Giảo nói với Hứa Kiều, nhưng ánh mắt của nàng luôn luôn dán chặt vào Hứa Úc Liêm đang ngồi uể oải. Nàng đặt đôi giày cao gót ở cửa và trên tay cầm một đôi dép bông.
Hứa Kiều gật đầu, lo lắng hỏi: "Giảo Giảo, con mệt sao?"
Hứa Úc Liêm nói thầm: "Cô ta có cái gì để mệt mỏi?"
Không phải chỉ là đến tìm mình sao? Có phải là cô ta đi bộ đâu mà mệt?
Hứa Ôn Giảo lắc đầu: "Không mệt."
Nàng đi đến trước mặt Hứa Úc Liêm, chủ động ngồi xổm xuống.
Hứa Úc Liêm kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy ra khỏi ghế sofa: "Cô muốn làm gì?!"
Đuôi mắt say rượu của cô mang một tia đỏ nhạt, nó càng diễm lệ hơn khi cô tức giận.
Hứa Kiều cũng ngạc nhiên nhìn hai chị em họ.
Hứa Ôn Giảo bình tĩnh nói: "Chị, mang dép vào đi."
Hứa Úc Liêm: "???"
Những ngón tay mảnh khảnh mà xương của Hứa Ôn Giảo nắm lấy mắt cá chân của đối phương, hơi lạnh chạm vào khiến Hứa Úc Liêm rùng mình.
Hứa Ôn Giảo nâng đôi chân bầm tím của cô lên, xỏ vào đôi dép bông mềm mại: "Tắm xong nhớ bôi thuốc."
Hứa Úc Liêm trừng mắt không dám tin.
Hứa Ôn Giảo là trái tim có vấn đề chứ không phải là đầu óc có vấn đề.
Hứa Kiều không đồng tình khuyên nhủ: "Giảo Giảo, mẹ biết con có tâm, nhưng chị của con có thể tự mình đi dép. Mau đứng dậy đi, coi chừng đất làm bẩn."
Hứa Úc Liêm trong lòng cười lạnh, cô đang muốn châm chọc khiêu khích vài câu vì Hứa Ôn Giảo giả vờ giả vịt, đột nhiên bị người sờ sờ vào bắp chân.
Từ nhỏ, Hứa Úc Liêm vô cùng mẫn cảm khi bị đụng vào tay và chân, cô kêu "A" một tiếng.
Hứa Ôn Giảo vậy mà dám sờ bắp chân của mình, cô ta là biến thái sao?
Hứa Úc Liêm giơ tay che khuôn mặt cực kỳ nóng bừng của mình, từ trên sofa đứng dậy: "Mẹ, con, con buồn ngủ quá, con đi ngủ đây."
Hứa Kiều giữ cô lại, chững chạc đàng hoàng: "Con khoan đi đã, hãy nghe mẹ nói hết."
Hứa Úc Liêm chăm chú lắng nghe, nhưng cô không hiểu Hứa Kiều tối nay đặc biệt chọn nói về chuyện gì.
"Mẹ vốn định nói cho Giảo Giảo bí mật này vào ngày sinh nhật thứ mười tám, nhưng cha của con gặp tai nạn xe cộ, gia đình rối ren, cho nên lại mang gánh nặng tâm lý cho con cũng không phải là điều tốt. Hiện tại các con đều lớn rồi, ngày mai Úc Liêm cũng hai mươi ba tuổi, chuyện này mẹ không muốn giấu hai con nữa."
Hứa Úc Liêm hơi hồi hộp một chút, cuối cùng cô cũng tỉnh táo sau men say.
Cô không biết sự hoảng loạn đến từ đâu: "Mẹ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi. Đừng nói nhiều như vậy, con lo lắng."
Cô quay đầu lại nhìn Hứa Ôn Giảo.
Hứa Ôn Giảo đang ngồi quỳ trên tấm thảm bên cạnh bàn trà với đường quai hàm duyên dáng và tư thế pha trà khéo léo. Nàng dường như không quan tâm đến bí mật kinh thiên động địa mà Hứa Kiều sắp nói đến khiến cho cô phát hỏa.
Hứa Úc Liêm căm giận bất bình bưng tách trà lên, chuyện này cũng đâu phải là chuyện của một mình cô, làm sao người kia lại có thể bình tĩnh như vậy?
Cô vừa uống xong một ngụm đầu tiên.
Hứa Kiều: "Úc Liêm, thật ra Giảo Giảo không phải con ruột của cha con."
"Phụt - "
Hứa Úc Liêm phun ra toàn bộ trà ở trong miệng, cô cũng không quan tâm đến mình có mất hình tượng hay không, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Cho nên..."
Hứa Kiều muốn nói lại thôi: "Cho nên..."
Hứa Úc Liêm như gặp phải sét đánh: "Hứa Ôn Giảo là con của mẹ sao?"
Hứa Kiều gõ mạnh vào đầu của cô, lần này tường tận giải thích rõ ràng hơn.
"Giảo Giảo không phải là em gái cùng cha khác mẹ của con, mẹ của Giảo Giảo là bạn cũ của mẹ, bà ấy qua đời trong một vụ tai nạn. Vì vậy mẹ đã đưa em ấy về nhà nuôi dưỡng và tuyên bố với tất cả mọi người rằng đây là nhị tiểu thư của Hứa gia."
Năm đó Hứa Ôn Giảo được mang về Hứa gia. Sau một thời gian, mẹ nói với cô rằng đây là người em cùng cha khác mẹ của cô. Hơn mười năm trời cô phải sống chung với cái người cô ghét nhất. Cùng nhau ở lâu như vậy hóa ra Hứa Ôn Giảo không cùng huyết thống với cô.
Quá nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, hai mắt của Hứa Úc Liêm đỏ lên.
Cô không thể tin được hỏi Hứa Ôn Giảo, người không hề ngạc nhiên chút nào: "Cô biết chuyện này lâu chưa?"
Ánh mắt của Hứa Ôn Giảo hơi lay động, trong lòng có chút khó chịu, nói: "Em đã phát hiện ra khoảng nửa năm trước."
Nửa năm trước, Hứa Ôn Giảo, người đang du học bất ngờ trở về nước để phát triển sự nghiệp, hóa ra đã có dấu hiệu của tất cả những điều này.
Hứa Úc Liêm vẫn chưa hiểu, cô phẫn nộ trước sự lừa dối của Hứa Kiều: "Mẹ nhận nuôi Hứa Ôn Giảo, có cần thiết phải nói cô ta là em gái ruột của con không?"
Thanh âm của Hứa Kiều nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Mẹ có lý do để che giấu thân phận của Hứa Ôn Giảo như thế này, hơn nữa đó cũng là thỏa thuận mà mẹ và cha của con đã lập ra."