Thiệu Ly nhấc lên một đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Lâm Chiêm Dương, cậu không biết mình làm gì sai khiến đối phương mất vui, đã thỏa hiệp, còn không được sao? Rốt cuộc muốn thế nào?
Hai tay nắm chặt lưng quần đối phương, lại bị một cước đá văng, sau đó cổ áo bị nhấc lên, dưới sự đàn áp mà chật vật ngã vào phòng tắm chật hẹp.
Nước lạnh dội xuống đầu, giữa hè còn khó chịu đựng cơn lạnh này, huống gì đang ở thời điểm đã vào thu. Đợi người nổi đầy da gà mới lùi về phía sau, tư duy hỗn độn cũng trở nên thanh tĩnh rất nhiều.
“Tỉnh chưa?”
Sâu sắc ý thức được mình làm ra một hành vi cực kì xấu hổ, Thiệu Ly rũ mặt gật gật đầu, đem biểu tình ẩn giấu dưới bóng tối, sợ bị nhìn thấy, nhưng cậu hoàn toàn không biết phần gáy ở cổ áo bị bại lộ, cùng với lọn tóc ở giữa lộ rõ tai sớm đã đỏ không cách nào giấu đi.
Vì cái gì nhiều việc đều muốn xảy ra trong cùng một ngày? Ngay cả thời gian để lấy hơi cũng không có, cặp mắt từ trên cao nhìn xuống bao quát toàn bộ chính mình, càng làm cho phần tâm tư này đều không có chỗ nào ẩn dấu.
“Tỉnh rồi thì giặt vết máu trên áo quần đi.” Âm thanh lạnh lẽo phát ra ý tứ không vui, Lâm Chiêm Dương thiếu kiên nhẫn đem vòi sen ném lên tay Thiệu Ly, dựa khung cửa cau mày nói, “Tôi cảm thấy trước mắt chúng ta có chung lợi ích khi bắt đầu, chạy trốn với cậu không có lợi ích gì, cậu đưa tôi đến Nam Yển, tôi tự nhiên có biện pháp giúp cậu xử lí thi thể, không làm được liền cùng nhau ngồi tù.”
“Không! Tôi không muốn ngồi tù…” Cậu không thể chịu nổi áp lực của dư luận, coi như mấy năm sau ra khỏi tù, cậu cũng không tin bản thân minh có đủ dũng khí, có thể một lần nữa đối mặt cũng chẳng thể nào sống hòa hảo với ai.
“Vậy thì đừng làm tôi nổi điên, tới Nam Yển, tôi có đường hủy thi diệt tích.”
Lại là Nam Yển, người này tại sao cứ khăng khăng muốn đi thành phố Nam Yển? Cứ coi như ngoại trừ lúc ngủ thì đều lái xe, thì ít nhất cũng phải ba ngày mới có thể đến, mặc dù đã vào thu, nhưng ban ngày nhiệt độ vẫn tương đối cao, càng về phía nam nhiệt độ càng cao, đường xá xa như vậy, thi thể sợ là đã sớm mục nát bóc mùi, không kịp thời hủy thi diệt tích đã bị cảnh sát nhìn chằm chằm vào.
“Tôi dựa vào cái gì tin anh? Đến Nam Yển anh liền giết tôi thì sao? Tin tức vừa mới….”
Tin tức… tin tức đáng chết! Nhất thời kích động không cẩn thận mà nói tới đề tài không nên nói, sao đây? Sẽ bị ăn đòn sao?
“Tôi không có hứng thú giết người, điều kiện tiên quyết là cậu đừng làm phiền tôi.”
Dường như bị hỏi cuống lên, đối phương có lẽ không muốn đề cập tới vấn đề này. Cửa gổ mục nát va chạm tầng tầng lớp lớp, bóng lưng đóng sập cửa kia tựa hồ đang đè nén bực tức. Thiệu Ly đi theo một hơi cũng không dám thả lỏng, thậm chí không dám xác định đối phương có dự định cầm dao đâm mình hay không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoại trừ yên tĩnh thì vẫn là yên tĩnh, yên lặng đến mức có thể nghe rõ ràng hô hấp của mình. Xem ra đối phương không muốn truy cứu, nói không chừng đã ngủ?
Bỏ vòi hoa sen về đúng chỗ, mở vòi ra, mượn tiếng nước ào ào, Thiệu Ly rón rén ra khỏi phòng tắm, người trên giường đã phát ra tiếng ngáy.
Không có trói buộc, không có trở ngại, hiện tại là cơ hội tốt! Trái tim không ngừng thúc giục, trốn đi! Mau chạy đi!
Chạy khỏi nơi này, đem thi thể bỏ vào rừng núi hoang vắng, Lâm Chiêm Dương bất quá là kẻ giết người đang trốn chạy, không có ai tin tưởng lời nói của một tù nhân đang bị truy nã! Chuyện này e rằng mãi mãi cũng không lò ra khỏi ánh sáng.
Thế nhưng, không làm được, đừng nói dựa vào sức mạnh để di chuyển thi thể, ngay cả xem cũng không muốn, nên làm thế nào mới ổn đây?
Người, trời sinh không có cơ bắp, khát vọng trôi chảy, thử nghiệm một chút cũng không dám.
Bước chân không bị khống chế mà chậm rãi bước về phía cửa, cơ hồ mỗi bước đều quay đầu lại, run sợ còn phải để ý động tĩnh người trên giường. Lòng bàn tay chảy ra vô số mồ hôi hột, run rẩy nắm chặt khóa cửa, chỉ cần nhẹ nhàng uốn một cái, cậu có thể rời đi nơi thống khổ này.
“Không cầm lấy chứng minh sao?’
“Lấy….” Chưa mở miệng lời nói hết câu đã nghẹn ở yết hầu, Thiệu Ly cứng ngắc quay đầu, cảnh giác nhìn người vừa nói.
“Cậu đi đi, tôi có thể giúp cậu báo cảnh sát.”
Giấy chứng minh thư cùng bóp tiền bị ném đến bên chân, Thiệu Ly trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của đối phương, giống như lúc nhìn thấy tin tức, nếu như mình từ nơi này rời đi, e rằng vị trí chân dung người bị truy nã trên bản tin là mình đi.
Không trốn, kỳ thực khi bắt đầu đã không có can đảm trốn chạy, cậu căn bản chưa nghĩ tới việc sau khi chạy trốn thì nên làm gì, thật sự muốn vứt thi thể?
Quên đi, nếu cậu có lá gan vứt thi thể, thì cũng không đến nổi đứng ở đây mặc người chém giết, có lẽ đối phương đã lên kế hoạch chạy trốn từ lâu.
Nhưng cậu không có.
Tay nắm chặt khóa cửa dần buông lõng, Thiệu Ly không nói một lời quay người đi vào phòng tắm, cửa mộc đóng chặt, như con rối cứng ngắc lột quần áo trên người.
Nước nóng sớm đã nguội lạnh, cậu tê dại đứng trong nước lạnh để cho mình trấn tĩnh lại. Vứt quần trên sàn mặc kệ bị nước thấm ướt, máu khô hòa vào nước chảy về phía cống thoát nước.
Nếu không nhìn thấy cảnh này, cậu không khỏi hoài nghi mọi chuyện đều là một cơn ác mộng, căn bản mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, nhắm mắt, lại mở mắt, chính mình vẫn như cũ nằm ở trên giường lớn mềm mại đón chào nắng sớm ấm áp.
Đáng tiếc đây không phải ác mộng, dòng nước xối trên lưng lạnh như vậy, đánh bay mùi máu tanh nồng, hoàn toàn đang nhắc nhở cậu đây đều là sự thật.
Ý thức dần dần mơ hồ, cậu không nhớ bản bân làm thế nào rời khỏi phòng tắm, ánh nắng sáng sớm làm hai mắt đau nhứt, cậu phát hiện bản thân tỏa ra mùi thuốc tẩy mà nằm trên giường, một đêm không thay đổi tư thế làm cho toàn thân đau nhứt không thôi.
Không có quần áo để thay, cậu chỉ có thể đem quần áo chưa khô áo mặc lại. Trong phòng không thấy Lâm Chiêm Dương, cũng không thấy ví tiền cùng chìa khóa xe.
Ha? Này cũng thú vị, không để cho người khác trốn, chính mình lại chạy trốn sao?
Trong nháy mắt cảm thấy vui mừng, vui mừng vì rút cuộc thoát khỏi người làm mình sợ hãi, bất an xâm nhập Thiệu Ly như biển gầm.
Không phải mình trốn, mà là hắn trốn, hắn còn có thể báo cảnh sát sao? Hắn sẽ lái chiếc xe giấu thi thể đi sao? Chớ ngu, làm sao có khả năng, hắn ta không thiện lương đến mức gánh tội thay.
Ý nghĩ giống như bị nguyền rủa cứ không ngừng xuất hiện trong đầu, Thiệu Ly cảm thấy bản thân như bị mất đi phương hướng, không biết nên vay tiền về nhà, hay cứ đi một cách không mục đích? Không có tiền, cũng không có điện thoại di động, lại càng không biết dây là đâu, e rằng cần phải tìm cô lễ tân mượn điện thoại.
Đầu hỗn loạn, bước chân loạng choạng đi xuống lầu, vừa muốn mở miệng đánh thức cô lễ tân đang ngủ gật, ánh mắt thoáng qua cửa nhìn thấy thân ảnh làm mình sợ hãi.
Hoàn cảnh xa lạ nhưng người lại tương đối quen thuộc, cảm giác không ổn liền hiện lên.
Thiệu Ly nhíu mày rướn cổ nhìn xung quanh, nhìn thấy trên vai Lâm Chiêm Dương giống như đang vát cái gì, đang hướng về chỗ đổ xe.
Cậu không chút suy nghĩ bước nhanh theo sau, đi thẳng đến vài bước, mới nhìn rõ đối phương đang vát nữa con heo.
Cốp sau mở ra, Lâm Chiêm Dương thoải mái khoát tay đem nữa con heo kia ném vào, cùng lúc cũng chú ý người theo sau lưng.
“Làm cái gì vậy?” Thiệu Ly chỉ vào thứ vừa được ném vào, ánh mắt không tự chủ nhìn về nơi khác.
“Mùi máu tanh, nói không chừng còn có xác thối, lấy cái này che tai mắt.” Dứt lời, như là có ác ý trêu chọc, Lâm Chiêm Dương liền nói thêm, “Ngửi được à? Muốn nhìn không?”