Vẻ mặt từ vô cùng lo lắng tức giận chuyển sang nhẹ nhàng yêu say đắm
Bàn tay thương tiếc khẽ lau đi lệ nhòa trên mi cô
Thân ái, cầu xin em đừng khóc. . . . . .
(thân ái: cách gọi thân mật của 2 người yêu nhau)
Diệp Nhi Linh theo Diêm Vệ đi tới Diêm Minh, đôi mắt to linh hoạt khó nén nổi tò mò mà nhìn khắp tòa nhà được trang bị đủ loại công nghệ này.
Mặc dù không biết bên trong Diêm Minh như thế nào, nhưng chỉ đứng ở cổng là có thể tưởng tượng được bên trong đẹp cỡ nào, bốn phía là cảnh núi sông tươi đẹp, làm cho thị giác của con người rung động.
“Oa! Nơi này thật đẹp!” Cô sờ một tấm gỗ điêu khắc, ra sợ hãi kêu lên.
Cô vốn tưởng rằng tổ chức Diêm Minh sẽ nằm ở một nơi kín đáo mà hoang vắng, không nghĩ tới lại ở cánh rừng là thành phố không xa, hơn nữa diện tích ở đây không hề nhỏ chút nào!
Theo theo như lời Diêm Vệ nói, người đứng đầu đầu tiên của Diêm Minh đã mua cả đỉnh núi này, còn xây vách tường ngăn ở lưng chừng núi.
Mấy nghìn căn phòng xây thành vòng tròn là nơi ở là làm việc của 12 chi nhánh Diêm Minh, nhưng sau đó các chi nhánh phải tổ chức kinh doanh ở một vùng khác nhau, nên không quy định thành viên nhất định phải ở tại một nơi nào đó, chỉ có tình huống đặc biệt mới triệu tập bốn Đường chủ cùng 12 chủ chi nhánh.
Vì vậy, ở nơi này chỉ còn Minh chủ Diêm La cùng đám anh em, dĩ nhiên còn có những đứa trẻ mà họ nhận nuôi.
“Tại sao anh không ở đây? Sao bảo vệ được Minh chủ?” Diệp Nhi Linh nói ra nghi ngờ trong lòng.
Cô biết Diêm Vệ là người bên cạnh Diêm La, nhưng hai người họ ở hai chỗ khác nhau, đi ô-tô qua cũng mất gần một tiếng, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
“Bình thường thì khi nào anh ta ra cửa mới cần anh bên cạnh, với lại thân thủ của Minh chủ cũng không kém anh mấy đâu, tự vệ rất dư dả.” Diêm Vệ cười đáp.
“A? Minh Chủ rất lợi hại phải không? Thế vợ Minh Chủ đâu? Có phải giống nữ trung hào kiệt trong tiểu thuyết kiếm hiệp không?” Cô tò mò trừng lớn mắt hỏi.
Diêm Vệ nghe vậy, không khỏi cười lên, “Vợ Minh Chủ có phải nữ trung hào kiệt thì anh không biết, nhưng mà bây giờ cô có một bé gái rất được anh ta cưng chiều đó!”
“Bé gái?” Diệp Nhi Linh không hiểu.
“Đi thôi! Đi vào thì em sẽ hiểu.” Diêm Vệ nhẹ nhàng nắm tay của cô đi vào một cánh cửa.
*****
Sau khi bước qua cửa, một đại sảnh tráng lệ được lát hoàn toàn bằng đá cẩm thạch, nhưng mà, trừ người đàn ông và một cô gái nhỏ ngồi ở vị trí cao nhất, cũng chưa thấy ai khác, cả căn phòng càng lộ vẻ trống trải.
“Tới rồi?” gã đàn ông tuấn mỹ nhìn hai người Diêm Vệ nói.
Mặc dù khuôn mặt anh tuấn tà khí không có một nụ cười, nhưng Diệp Nhi Linh có thể cảm nhận được anh ta không có sự bài xích về việc xuất hiện của mình.
Không nghĩ tới còn có người nhìn được hơn cả Diêm Vệ! Hơn nữa cái khí thế vương giả trời sinh thật đúng là không thể bỏ qua, không có người nào thích hợp với khí đó hơn anh ta!
Nhưng mà, người khiến cô tò mò nhất là cô gái nhỏ được anh ta ôm trong ngực, khuôn mặt xinh xắn, tóc dài thả tự nhiên đến ngang eo, hơn nữa làn da trắng hồng thật là dể thương!
Chẳng lẽ cô chính là “bé gái” trong miệng Diêm Vệ? Vợ Tương lai của Minh chủ?
Không thể nào? ! Bé còn nhỏ như vậy mà!
“Ừ!” Diêm Vệ gật đầu một cái, cầm chặt tay mềm mại của cô, sau đó nói: “Cô ấy là Nhi Linh, là vợ tương lai của tôi.” Nói xong, anh cười nhìn Diệp Nhi Linh bên cạnh, còn cô lại là đỏ bừng mặt, không biết làm thế nào cho phải.
Diêm La ôm cô gái nhỏ, ánh mắt có thâm ý khác nhìn hai người, tựa hồ đối với việc Diêm Vệ giới thiệu rất hài lòng, sau đó lại hỏi: “Chuyện điều tra thế nào rồi?”
Nói đến công việc, Diêm Vệ lập tức nghiêm mặt nói: “Đúng là có chuyện bọn người đó gây bất lợi với chúng ta, nhưng cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ động tác gì, hiện tại rất khó đoán trước được điều gì, mà chúng ta cũng không được ra tay trước.”
Nhìn Diêm Vệ một chút, gương mặt Diêm La vô vị, “Ừ! Đúng vậy, việc nàu cứ đến đó đã!”
“Nhưng mà, cũng có lời đồn ràng bọn họ có quen biết người của Diêm Minh, có lẽ có nội gián.”
“Nội gián? Ở đây, trừ tôi ra, cũng chỉ còn lại có Diêm Lệ và Diên Tuấn, còn có ba con quỷ nhỏ nữa, nếu như những thành viên khác thật sự là nội gián thì cũng không tiếp cận được tôi, đừng lo lắng.”
“Có phải hay không là. . . . . .” Diêm Vệ nhìn bé gái kia một cái, ngụ ý hết sức rõ ràng. Vạn nhất cha của cô vẫn có vây cánh trong Diêm Minh, có thể tùy lúc trả thù, đó cũng chuyện có thể xảy ra. Mặc dù trẻ con không có tội, nhưng thân phận của cô như vậy, rất dễ cho những kẻ có ý xấu lợi dụng thao túng, cho dù bây giờ không có, nhưng tương lai chưa chắc sẽ không, huống chi bây giờ cô còn là thân cận nhất của Diêm La.
“Cậu có thể nghi ngờ đứa bé sáu tuổi sao?” Diêm La cười lạnh nói, hình như không vui khi nghe anh nói thế.
“Cô ta mới sáu tuổi, tất nhiên không thể nào hiểu rõ tất cả ân oán. Nhưng nếu bị người lợi dụng, tôi sợ là tương lai sẽ cố một ngày. . . . . .” Lời nói tiếp theo dù anh không nói thì Diêm La cũng hiểu được.
“Em sẽ phản bội tôi sao?” Diêm La cầm lấy cằm của cô bé, tà mị cười nói: “Tôi lại muốn nhìn cách báo thù của con nít đấy!”
“Đau đau. . . . . .” Cô gái nhỏ nức nở nghẹn ngào kêu đau, nước mắt lăn xuống hai gò má.
lúc này Diêm La mới buông tay ra, không có dỗ dành cũng không trách mắng, chẳng qua là ôm cô vào trong ngực, việc làm này lại có thể thành công khiến cô bé ngừng khóc.
Một màn này khiến Diệp Nhi Linh phải trợn mắt hốc mồm. Gã đàn ông to lớn này đang ôm cô gái bé ấy, thấy thế nào cũng không hợp với lẽ thường. . . . . .
Cô len lén nhìn Diêm Vệ, phát hiện anh không có phản ứng với hình ảnh kì lạ trước mắt, tám phần là đã quen rồi.
“Thế nào?” Diêm Vệ bắt quả tang cô liếc trộm, buồn cười hỏi.
“Không có! Em có thể dạo chơi xung quanh không? Các anh từ từ tán gẫu!” Cô vội vã khoát khoát tay, mượn cớ muốn rời khỏi.
“Ừ, chớ lạc đường.”
“Sẽ không, em sẽ trở lại tìm anh.” Diệp Nhi Linh mỉm cười, nhanh chóng chạy ra cửa.
“Cô ấy hình như rất sợ tôi?” Diêm La cười hỏi.
“Ai không sợ anh?” Diêm Vệ hỏi ngược lại, sau đó nhìn nhau cười.
Diệp Nhi Linh giống như đang lẩn trốn, sau khi ra khỏi đai sảnh, liền một mình đi dọc theo hành lang vòng tròn, nhưng mà mỗi cánh cửa đều được cài mật mã, không thể nào vào trong, nên cô chỉ có thể đi vào vườn hoa ở chính giữa.
Cô không biết được cái vườn hoa này rốt cuộc rộng bao nhiêu, chỉ cảm thấy chân của cô khá mỏi, căn bản không thể đi tiếp được, đành dừng lại chiêm ngưỡng cảnh đẹp xung quanh.
Đang lúc cô đang muốn trở về tìm Diêm Vệ, thì cô lại nhìn thấy một cặp song sinh dễ thương gần bụi hoa hồng.
“Hi!” Cô chào hỏi hai bé.
“Chào chị!”
Hai đứa trẻ nở nụ cười giống nhau như đúc.
“Chào chị! em là Hướng Dương Hi, còn nó là em song sinh Hướng Dương diễm của em.”
Cô bé mũm mĩm ăn mặc đẹp chủ động tự giới thiệu mình, rất dễ nhìn ra rằng bé thông minh lanh lợi.
Mà đứa em trai ngoan ngoãn đứng bên cạnh bé lại luôn mỉm cười vui vẻ, có thể hơn mười năm sau sẽ là một thằng đàn ông khiến bao nàng ngất ngây đây.
“Chào các em, chị tên là Diệp Nhi Linh.” Cô tò mò nhìn bọn họ, hoàn toàn không ngờ tới lại gặp người khác ở chỗ này, hơn nữa lại là đứa trẻ dễ thương như vậy.
Cô đang muốn mở miệng hỏi thăm lai lịch bọn họ, Hướng Dương Hi đã vượt lên trước một bước.
“Chi vào bằng cách nào vậy? gác cổng Diêm Minh rất nghiêm mà!”
“A. . . . . . Là Diêm Vệ dẫn chị vào đây.” Vừa nhớ tới việc anh nói mình là vợ tương lại, cô lại đỏ mặt.
“A. . . . . . Yêu nhau!” Hướng Dương Hi cười cười, lại hỏi: “Vậy Diêm Vệ đâu? Sao lại để một mình chị ở đây? Không sợ chị lạc đường à?”
“Anh ấy đang nói chuyện cùng Minh Chủ, tối nay trở về chị tìm anh ấy cũng được.” Diệp Nhi Linh cười đáp, trong lòng không khỏi kinh ngạc về Hướng Dương Hi còn bé như thế đã biết Diêm Vệ là ai.
Nhưng mà nghĩ lại, nghe khẩu khí của bé, dường như có quan hệ với Diêm Minh rất mật thiết, chẳng lẽ chị em hai bé chính là bị hai đứa trẻ trong số những đứa trẻ được nhận nuôi? Thế thì biết thành viênc Diêm Minh là đương nhiên rồi.
“À! Chúng ta tới đó chơi trò trốn tìm đi! Mỗi lần chỉ có em với Tiểu Diễm chơi, thật nhàm chán!” Hướng Dương Hi đề nghị.
Mặc dù chị em họ thoạt nhìn thông minh hơn ngươig, nhưng dù sao cũng còn con nít, vừa nhắc tới chơi trò chơi đã nở nụ cười vui vẻ.
Không biết cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh Diêm La có như thế hay không?
“Các em sao không tìm. . . . . . À. . . . . .” Diệp Nhi Linh đột nhiên không biết nên xưng hô như thế nào với “Bé gái” .
Nhưng mà Hướng Dương Hi lại đoán được cô nói người nào, “Chị là bé bé à?”
“Ừ!” Sao ai cũng kêu là bé gái? Chảng lẽ bé ấy không có tên sao?
“Không được đâu! Diêm La không cho phép người khác đến gần bé bé!” hai chị em đều lắc đầu.
“Tại sao?” Cô rất tò mò. Một người đàn ông khỏe mạnh như Diêm La ở cùng một cô bé sáu tuổi làm cái gì? Cô cũng không nghĩ là anh ta sẽ chơi trò trốn tìm với bé.
“Ai biết được? Diêm La từ trước đến giờ đều vậy!” Hướng Dương Hi bĩu môi, một lát lại nói: “Một ngày nào đó, em sẽ cho anh ta biết hối hận!”
“A?” Diệp Nhi Linh rất ngạc nhiên. Không nghĩ tới bé dám gọi thẳng tên Minh Chủ, mà hình như không thích việc ấy của anh ta. Chẳng lẽ bé gái kia có liên quan gì đến bé sao? Nhìn bé có chút bất bình.
“Trời ạ! Chúng ta chơi trốn tìm đi!” nụ cười Hướng Dương Hi biến đổi, lại trở về thành rực rỡ
“À. . . . . . Được. . . . . .” Diệp Nhi Linh cũng không hỏi, cùng hai đứa trẻ chơi trò chơi.
“Mười chín, mười tám, mười bảy. . . . . .” giọng bé trai ngây thơ đếm, hai cô gái một lớn một nhỏ vội vàng tìm một chỗ trốn thật tốt cho mình.
Diệp Nhi Linh chạy lung tung vào một căn phong không khóa cửa, không nghe thấy được tiếng Hướng Dương Hi kêu.
“Năm, bốn, ba, hai, một. . . . . . Đã xong chưa? em bắt đầu bắt người đấy!”
Giọng nói non nớt vang vọng khắp hành lang, chẳng được bao lâu sau đó, lại biến đổi thành tiếng thét chói tai.
“Chị! Chị đứng đây khi nào? Làm em sợ muốn chết!”
Hướng Dương Diễm vừa mở ra mắt đã nhìn thấy khuôn mặt chị mình gần trong gang tấc, bị dọa cho sợ, phải lùi về sau mấy bước.
“Không cần chơi nữa! Chị ấy bị giam ở trong phòng hội nghị rồi!” hai cánh tay Hướng Dương Hi ôm ngực, bất đắc dĩ nói.
“A? Vậy làm sao bây giờ?” Hướng Dương Diễm nghe vậy cũng nhăn mày lại.
Cậu bé phiền não như vậy không phải là không có nguyên nhân, bởi vì tất cả cánh cửa của Diêm Minh đều có một thiết kế đặc biệt, chỉ cần vào một cửa ải, thì phải dùng thẻ thành viên dành riêng cho cửa đó mới có thể mở ra. Dù chị ấy là người của Diêm Vệ, cũng tuyệt đối không có khả năng phải có cái loại thẻ đó, dù sao muốn cố phải trải qua khảo sát của Minh Chủ, bốn Đường chủ cùng với mười chi nhánh mới được, ngay cả bọn họ được ở Diêm Minh cũng không có!
“Đương nhiên là nói cho Diêm Vệ! Chúng ta không có thẻ từ! Ngốc quá đi!” Hướng Dương Hi dùng ngón tay chọc vào trán em trai.
“A! Đúng vậy!” Hướng Dương Diễm chỉ có thể gật đầu tán thành.
“Vậy thì đi thôi!”
*****
Lúc này, Diệp Nhi Linh phát hiện mình bị khóa trái ở trong phòng hội nghị dĩ nhiên là hốt hoảng không biết nên làm thế nào.
không biết hai đứa trẻ kia có thông báo Diêm Vệ tới cứu cô hay không? Lỡ không thì sao? Diêm Vệ tìm cô thế nào? Anh có tức giận hay không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong đầu của cô cũng thoáng qua vô số phỏng đoán, càng nghĩ càng hoảng hốt, cô rốt cục không nhịn được mà rớt nước mắt.
Đột nhiên, cô phát hiện ngoài cửa có tiếng động, mấy giây sau, cánh cửa rốt cục mở ra, đứng ngoài cửa chính là vẻ mặt lo lắng của Diêm Vệ.
“Nhi linh!” Anh đi về phía trước, ôm cô vào trong ngực.
“Anh đừng tức giận! Em cũng không biết sao cửa lại khóa trái, em mở không ra, cho nên. . . . . .” hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, cho đến khi môi của anh hôn lên nước mắt cô.
“Đừng khóc, anh không tức giận đâu.”
“Sao anh biết em ở đây?”
“Là Tiểu Hi và Tiểu Diễm nói cho anh biết, cũng may là Tiểu Hi vừa lúc thấy em trốn vào trong phòng họp, mới biết em bị khóa trái đây.”
“Ừ! Em thật sợ không ai biết em ở đây. . . . . .”
“em sợ à?” Anh cười nói: “Anh còn nhớ có người nói sẽ tìm được đường trở lại tìm anh mà nhỉ?”
“Em đáng thương thế mà anh còn cười em!” Cô đấm nhẹ anh một cái.
“Được rồi. . . . . . Không cười em nữa, Nhưng mà anh bị em làm giật mình, không biết em hại chết bao nhiêu tế bào não của anh đây nè! Cho nên em phải bồi thường mới được.” Anh nọi với giọng không có ý tốt.
Mới vừa thấy cô khóc có vẻ mảnh mai động lòng người, anh đã không kềm chế được dục vọng rồi.
“Anh. . . . . . anh muốn làm gì?” Diệp Nhi Linh biết câu hỏi của mình là thừa, cho dù ai cũng nhìn ra được ý đồ trong mắt của anh.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh một tay kéo cô về phía, hôn mạnh lên lên cánh môi kiều diễm ướt át.
“A. . . . . .” Hai tay bị kiềm chế khiến cô không thể chống cự được, chỉ có thể mặc cho anh hôn đến không thở nổi.
Anh thuần thục cỡi áo sơ mi của cô ra, bàn tay bừa bãi xoa bóp đôi anh đào trắng noãn, đầu lưỡi ấm áp trêu chọc miệng của cô, nhanh chóng trêu chọc dục vọng.
Đợi đến khi hai anh đào béo mập cứng rắn đứng thẳng, môi của anh mới dời xuống dưới, hướng tới ngực cô, càn rỡ liếm láp làm cô hơi đau.
“Ừ. . . . . .” Cô khó nhịn phát ra rên rỉ, thậm chí ôm cổ của anh, ngầm cho phép việc anh tiến thêm một bước.
Anh để cho cô ngồi ở trên bàn, cánh tay dài thăm dò vào làn váy, tìm u cốc giữa hai chân, vừa hôn cô vừa đưa đầu ngón tay thon dài tiến vào, triển khai động tác giày vò trêu đùa.
“Ưm. . . . . . a. . . . . .” Môi của cô bị anh chiếm lấy, cảm nhận được tay của anh ra vào trong cơ thể cô, kích thích liên tục khiến cô run rẩy.
Anh càng thêm đắc ý gia nhập hai ngón tay, tăng nhanh đong tác ra vào, chỉ chốc lát sau đã khiến thân thể mềm mại hồng hào mê người, cũng làm cho môi đỏ mọng bật ra tiếng rên rỉ.
Anh chậm rãi rút ngón tay ra, không bao lâu liền thay thế bằng nam căn để cho trong đũng quần xông vào thay.
“A. . . . . .” Cô thất thanh thét chói tai, ngay sau đó phối hợp anh chạy nước rút mà luật động thân thể.
Anh một lần lại một lần đem mình chôn thật sâu vào cô, vừa cảm nhận sự thít chặt mềm mại, vừa lắng nghe tiếng cô rên rỉ vì anh.
“Ưm! A. . . . . . A. . . . . .” Hai chân của cô không tự chủ được kẹp chặt hông anh, làm cho anh có thể xâm nhập vào sâu hơn.
Rốt cục, anh đem mầm móng của mình rưới vào hoa kính mềm mại, kết thúc một lớp kích tình. . . . . .
*****
“Không được! Không cần!”
Diệp Nhi Linh hoảng hốt muốn ngăn cản động tác Diêm Vệ , không biết mấy lần kích tình giao hoan xong, toàn thân cô đã xụi lơ vô lực .
Hết lần này tới lần khác, tinh lực anh tràn đầy, khiến cô hô to không chịu nổi, đừng nói là chỗ này xa lạ làm anh càng thêm kích động?
“Ưm. . . . . .” Cô giùng giằng, nhưng vẫn bị anh xoay người lại.
Còn chưa kịp hồi thần, vật cứng nóng nảy từ phía sau cô hung hăng đâm vào trong cơ thể, khiến cô phát ra tiếng than thở vừa không vui lại vừa như thỏa mãn.
“Ừ. . . . . . Ừ. . . . . .”
nửa người trên của cô nằm sấp ở mặt bàn, khe mông béo mập nghênh đón động tác càng ngày càng mãnh liệt đánh thẳng vào.
Diêm Vệ đem phân thân lại một lần nữa đưa vào hoa huy*t mềm mại, sau đó triển khai động tác ra vào, hai tay to cũng không ngừng bấu véo hai khỏa anh đào.
“Không. . . . . . Không cần!” Cô rốt cục không nhịn được cầu xin tha thứ, thân thể mềm mại cùng không vì cô mà dừng lại.
“Ngoan. . . . . . Nhi Linh. . . . . .” Anh an ủi người dưới thân đang nức nở nghẹn ngào, nhưng động tác phân thân cũng không giảm chút nào, ngược lại là không ngừng đụng chạm lấy hoa tâm giữa đùi, cho đến khi đạt tới cảnh giới, anh mới đem mình chôn thật sâu trong hoa tâm kích tình run rẩy. . . . . .
“Vệ. . . . . . xin anh dừng lại. . . . . .” Diệp Nhi Linh lần nữa giật mình, khi nam căn trong cơ thể thức tỉnh, vội vàng cầu khẩn người đàn ông khiến cô mệt mỏi không chịu nổi này.
Diêm Vệ lúc này mới đem phân thân rút ra khỏithân thể của cô, ngồi xuống trên ghế, thừa dịp cô không phòng bị, đem tay của cô đặt vào dục vọng của mình.
“A! Không muốn nữa!” Diệp Nhi Linh vừa xấu hổ lại sợ, muốn hất tay của anh, nhưng không được .
“Giúp anh!” Anh khó nhịn yêu cầu, kiềm chế lại khiến anh toát ra nhiều mồ hôi, làm cô lộ vẻ do dự.
Cô biết anh rất thống khổ, nhưng cô phải làm loại chuyện đó, đơn giản là mắc cỡ chết người, làm sao bây giờ. . . . . .
“Nhi linh. . . . . .” Anh lại kêu, ôn nhu đặt lên cánh môi khẽ run kia.
Khi anh nhẹ nhàng làm vậy, cô từ từ quên lãng cảm giác xấu hổ, bàn tay tuyết trắng êm ái ôm lấy dục vọng nóng bức của anh, chậm chạp khuấy động trên dưới.
“A. . . . . . Ừ. . . . . .” Anh phát tiếng rên vui thích, khích lệ cô càng tiến một bước.
Vì vậy, cô lớn mật ve vuốt vật nam tính xa lạ, nhìn dục vọng của anh tại trong tay mình không ngừng to lên, dục vọng phảng phất cũng bị trêu chọc.
Môi của cô dọc theo nam căn cứng rắn trượt xuống, liếm từ vùng ngực đến rốn anh, sau đó mới nuốt trọn lấy nam căn ──
“A. . . . . .” Anh đè lại đầu của cô, khát vọng hơn.
Cô không lưu loát liếm láp nam căn nóng hổi, mặc dù khuôn mặt khó nén khỏi ngượng ngùng, cô vẫn cố gắng lấy lòng anh.
nhìn trong mắt anh tất nhiên hết sức thương tiếc, nhưng dục vọng khiến anh bắt đầu nâng thân thể ra vào trong miệng nhỏ của cô.
“Ưm. . . . . .” Cô giống như thống khổ cau mày, chỉ có thể mở mộng cái miệng nhỏ, miễn cưỡng phun ra nuốt nam căn khổng lồ.
“A! Thật là giỏi. . . . . .” Anh vong tình reo hò, một mặt tăng nhanh tần suất đẩy đưa, cho đến khi chất lỏng màu trắng chảy ra từ khóe miệng cô, anh mới cam tâm rút khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn ấy.
Sau đó, anh để cô vùi trong ngực mình, chợp mắt nghỉ ngơi. . . . . .