Yến Giác mở mắt ra đã thấy Chung Hàn đang nằm nghiêng người dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn y.
“Chào buổi trưa.”
Thanh âm trầm thấp mang theo tia khàn khàn càng khiến dục vọng trong người rục rịch. Yến Giác cười trộm, nhắm mắt lại, thân thể nhích lại gần cọ cọ trong ngực người kia, mặt chôn trong khuỷu tay của Chung Hàn, trái lương tâm nói: “Đừng câu dẫn em nữa, hôm qua bị anh chịch cả đêm giờ phía sau còn chưa kịp khép lại đâu.”
Chung Hàn nhẹ giọng cười, một tay kéo người lại ôm vào trong ngực, da thịt dán sát lại với nhau: “Yến thiếu sao có thể đổi trắng thay đen vậy, là ai quấn lấy tôi cầu tôi đừng ngừng?”
Yến Giác không có cách nào phản bác, giở chiêu cạp mạnh lên bắp tay Chung Hàn, hung hăng cắn xé. Chung Hàn để mặc y gặm gặm, bàn tay ấm áp di chuyển trên người Yến Giác, thành thạo chui vào kẽ mông sờ sờ huyệt khẩu sưng đỏ bên trong.
Chung Hàn vâng lời người yêu, cúi đầu hôn lên mí mắt đang run của Yến Giác, đáp: “Được, không sờ.”
Tiếp theo, tay làm bộ chuẩn bị rút ra nhưng không ngờ tới đi vào dễ dàng nhưng muốn rời đi lại khó khăn. Hậu huyệt ẩm ướt như có ý thức ngăn lại, cắn chặt đầu ngón tay của Chung Hàn, liều mạng hút sâu vào trong.
Ngày hôm qua chiến đấu kịch liệt cả đêm nhưng bây giờ Tiểu Yến Tử lại cương cứng, nóng hầm hập chọc đùi người kia.
Cảm nhận được ánh mắt đầy thâm ý của Chung Hàn, Yến Giác đỏ mặt kẹp chặt chân. Y tuyệt đối không thừa nhận bản thân dâm đãng đâu, dưới tình huống này ai cũng khó tránh lau súng cướp cò mà, y cũng chỉ là thuận theo bản năng, thân là đàn ông lúc nên cứng thì phải cứng.
Nghĩ như vậy, Yến Giác càng cảm thấy mình cứng là đúng tình đúng lý nên động tác cọ xát càng lúc càng lớn.
Chung Hàn cười như không cười nhìn động tác nhỏ của Yến Giác, vẫn im lặng quỷ dị không nói.
Yến Giác không tiền đồ chủ động cọ gần tới nguồn nhiệt, dùng hạ thể chạm vào đối phương nhưng trên mặt lại tỏ ra không có chuyện gì: “Anh nhìn chằm chằm em để làm gì? Chẳng lẽ trên mặt em có chữ gì sao?”
Chung Hàn mỉm cười gật đầu: “Có, bốn chữ rất to và rõ ràng.”
Yến Giác trừng lớn mắt, hung hăng đẩy hắn ra, xoay người cưỡi lên người Chung Hàn, mắt sáng quắc lên: “Nói bậy!”
Chung Hàn đỡ eo Yến Giác, thỏa hiệp nói: “Đúng đúng, là tôi nói bậy.”
Yến Giác há miệng cắn cằm hắn, tình ý nổi lên: “Chỉ đâm làm sao đủ, rõ ràng là phải chịch chết em.” Nói xong còn nhích eo xuống để nơi riêng tư của hai người dán lấy nhau.
“Đừng quyến rũ tôi nữa, em có thể chịu được sao?” Chung Hàn vuốt ve ý chỉ mông Yến Giác.
Yến Giác không phục cọ cọ đại xúc xích của Chung Hàn: “Sao lại không chịu nổi, cứ việc tới là biết xem ai mới không chịu nổi trước.”
Nói đến mức này thì không còn cần phải kìm nén nữa. Chung Hàn ngửa người nằm ở trên giường, vỗ vỗ mông Yến Giác, cười tà: “Vậy Yến thiếu còn chờ gì nữa, mau tự ngồi lên động đi.”
Yến Giác thật sự không khách khí, tự mình tách mông ra ngồi xuống, muốn bao nhiêu nhiệt tình liền có bấy nhiêu.
Hai người lại tới làm thêm mấy phát, sau cơn sung sướng đã qua cơm trưa, hai người sửa soạn một chút, Yến Giác trở lại hình tượng quý công tử thanh lịch, Chung Hàn ngồi lại xe lăn đi tới phòng khách.
Giữa phòng khách, trên sô pha đã có Thẩm Xuyên và Hạ Viêm Tu cùng ngồi, thường thường làm mấy động tác nhỏ dính lấy nhau, cũng không biết hai người đã đợi bao lâu. Nhìn thấy hai người Yến Giác thì dừng việc kề tai thì thầm, lấy vẻ mặt ôn hòa chào hỏi.
“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều*.” Hạ Viêm Tu vắt chéo chân, giọng điệu chua lòm.
(*Nghĩa là: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đấy vua không lên triều sớm nữa.)
Hai câu thơ được lấy trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.)
Yến Giác bĩu môi cười: “Gato?”
Hạ Viêm Tu khịt mũi: “Anh đây cần gì phải gato.” Nói xong còn khoa trương vén áo khoe eo bị dấu hôn che kín từ dưới thắt lưng chạy lên eo.
Thẩm Xuyên tức thì đen mặt, thanh âm lạnh như băng: “Anh.”
Một chữ liền trị được Hạ Viêm Tu khiến anh ta ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu chịu thua.
Chung Hàn không đành lòng nhìn thẳng, đồng thời lo lắng Yến Giác đói lả người, dặn dò người hầu chuẩn bị cơm rồi nghiêm mặt nói với ba người: “Đừng nháo nữa, chúng ta ăn cơm đi.”
Đồ ăn đều chỉ là thức ăn gia đình không có gì đặc biệt nhưng lại hợp khẩu vị Yến Giác vô cùng. Đặc biệt là canh xương hầm, vừa ngọt vừa thơn, uống một ngụm xuống mà trên đầu lưỡi vẫn giữ được mùi vị, càng uống càng không ngừng được. Yến Giác uống thêm mấy bát nữa, chưa đã thèm liếm khóe miệng, xoa xoa bụng nói: “Canh hôm nay ăn ngon thật, tay nghề đầu bếp trong nhà lại lên rồi.”
Thẩm Xuyên không đáp lời, còn Hạ Viêm Tu tự nhiên phun xương trong miệng rồi chép chép miệng: “Canh không phải là đầu bếp của nhà làm.”
Yến Giác hỏi: “Vậy là ai làm?”
Hạ Viêm Tu chớp mắt cười, vẻ mặt thản nhiên cười: “Là tự tay Sở tiểu thư hầm rồi nhờ người mang tới đây, nói là để Hàn gia bồi bổ cơ thể, giúp miệng vết thương khép lại. Quả là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà, không nghĩ tới Sở Du Kỳ còn rất đảm đang.”
Lời này là lời Yến Giác không thích nghe nhất, sắc mặt đột biến, đập đôi đũa xuống bàn, yên lặng đẩy chén canh sang một bên.
Chung Hàn buồn cười nhìn y: “Sao không ăn nữa, không phải vừa nãy em ăn rất ngon sao?”
Yến Giác tức giận liếc hắn một cái, ngồi đoan chính, dùng khăn giấy lau miệng, giọng điệu mơ hồ đáp: “Hương vị chỉ tàm tạm thôi.”
Hạ Viêm Tu tiếp tục nói, không có ý muốn ngừng trêu Yến Giác, chỉ vào một đống túi màu hương trên bàn kia: “Đúng rồi! Chỗ đó là đồ bổ và thuốc do Mục thiếu gia mang tới đây cũng là để Hàn gia bồi bổ cơ thể.”
Phải chịu công kích liên tiếp từ tình địch khiến Yến Giác không nhịn được mà bắn ra sát khí, lạnh giọng nói: “Thân mình của Hàn gia rất khỏe, không cần quá nhiều đồ bổ như vậy. Còn nữa, về sau không được mang những đồ vật không rõ lai lịch thế này tùy tiện mang vào nữa. Chẳng lẽ Chung gia còn thiếu mấy thứ này sao?” Nói xong y quay lại nhìn Chung Hàn tìm kiếm sự đồng cảm.
Chung Hàn vốn dĩ đã bị khí thế Chung phu nhân dọa cho sợ rồi, đến khi lấy lại tinh thần thì không ngừng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Hạ Viêm Tu cũng nhận thua, giơ tay đầu hàng: “Dạ dạ dạ, thuộc hạ nghe lời phu nhân dạy bảo.”
Sau một phen tỏ thái độ, sắc mặt Yến Giác đã tốt hơn, vừa lòng cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Sau cơm trưa, Thẩm Xuyên báo cáo một chút rồi kéo Hạ Viêm Tu thích nháo loạn đi. Chung Hàn nhàm chán ôm Yến Giác ngồi trên đùi, đẩy xe lăn cùng trở lại phòng ngủ.
Ngày hôm qua chiến đấu kịch liệt, mới đầu Yến Giác còn tự nhắc bản thân chú ý đừng chạm tới vết thương trên vai Chung Hàn nhưng sau đó lại quên, ý thức hóa thành t*ng trùng bắn không ngừng, ngoại trừ việc dán trên người Chung Hàn thì không còn nhớ gì nữa. Cũng may miệng vết thương không có chuyển biến xấu, trong lòng Yến Giác thoải mái không ít.
“Anh thích ăn canh sao?” Yến Giác thay thuốc cho Chung Hàn, bỗng dưng hỏi một câu không đầu không đuôi.
Chung Hàn nghĩ nghĩ, cơ trí trả lời: “Còn phải xem là ai làm nữa.”
Yến Giác hỏi: “Là Sở tiểu thư làm?”
Chung Hàn là người đàn ông có IQ cao, EQ càng không kém, xảo diệu trích dẫn nguyên lời của Yến Giác: “Hương vị chỉ tàm tạm thôi.”
Yến Giác giương mắt tiếp tục truy vấn: “Nếu là em làm?”
Yến Giác nghiêm túc tự hỏi một phen: “Hẳn là không có gì khó.”
Chung Hàn mỉm cười: “Yến thiếu đã ra tay chắc chắn là cực phẩm.”
Yến Giác chọc chọc cơ ngực của hắn: “Coi như anh thức thời.”
Sau khi Yến Giác băng vải cho Chung Hàn thì lấy ra một cây bút đen, nhướn người tới: “Anh đừng nhúc nhích.”
Hô hấp ẩm ướt phả lên ngực trần trụi có hơi ngứa, Chung Hàn tự nhiên ôm lấy eo Yến Giác, hỏi: “Em làm gì vậy?”
Yến Giác nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Đánh dấu.”
Chung Hàn khó hiểu nghiêng đầu. Yến Giác không nhanh không chậm giải thích: “Em lại không thể giống động vật dùng nước tiểu tưới lên người anh để đánh dấu lãnh thổ nên phải dùng cách khác.”
(Đm t cười t đi toilet:v)
Chung Hàn bất đắc dĩ cười: “Sao lại có vụ động vật dùng nước tiểu đánh dấu chủ quyền?”
“Đừng chen vào.” Yến Giác nắm lấy hai điểm nhô lên trước ngực của Chung Hàn ra sức nắn: “Anh không biết không có nghĩa là không có. Tóm lại là em không thể dùng cách đó để lại dấu ấn trên người anh, lại thêm cách đó cũng rất mất vệ sinh nên chỉ có thể dùng cách này.”
Yến Giác vừa nói vừa nghiêm túc viết mấy chữ to trên băng vải màu trắng: Người của Yến Giác.
Y nhìn trái nhìn phải, cảm thấy còn chưa đủ nên thêm một dòng chữ nữa: Chạm vào giết không tha.
Vậy mới thể hiện được thần thái của Chung phu nhân chứ.
Yến Giác vừa lòng gật gật đầu, mặc kệ Chung Hàn cười khổ, đè lại gáy hắn rồi hôn chụt lên môi Chung Hàn. Sau đó ngả ngớn vuốt ve cằm hắn, một bộ lãng tử đa tình: “Bảo bối, chờ buổi tối ta sẽ lâm hạnh cưng.”
Yến Giác rời đi không vì lý do khác ngoài bái sư học nghệ.
Canh của Sở Du Kỳ khiến y cảm thấy rất nguy cơ, không phải có câu là ‘muốn nắm lấy tâm của người đàn ông trước tiên phải thông qua đường dạ dày’ sao. Tuy Chung Hàn và Sở Du Kỳ chỉ là để che mắt thiên hạ nhưng Yến Giác vẫn xếp Sở tiểu thư thành tình địch tiềm ẩn, muốn diệt trừ hết thảy các nhân tố ngầm thì phải áp đảo đối phương trên mọi mặt, kỹ năng đều phải hơn một bậc.
Cô hầm canh, tôi đây cũng hầm canh.
Yến Giác khinh thường hừ một tiếng, lái xe về biệt thự cũ của mình.
Cửa phòng vừa mới đẩy ra, Đường Hâm vốn dĩ đang nằm thiếp ngủ trên sơ pha đột nhiên bừng tỉnh, ngốc nghếch nhìn Yến Giác: “Yến thiếu?”
Yến Giác ‘ừ’ nhẹ một tiếng.
Đường Hâm giờ mới thanh tỉnh lại, vội vàng đứng dậy đi tới, thanh âm có kinh hỉ cũng có cấp bách: “Yến thiếu, anh trở về rồi. Tôi còn sợ anh sẽ không bao giờ quay lại.”
Yến Giác cởi áo khoác ra, thay dép lê: “Không trở về thì tôi có thể đi đâu?”
“Tôi cũng không biết..” Đường Hâm trả lời lí nhí, ánh mắt cậu ta đảo qua cổ Yến Giác, nhạy bén phát hiện ra trên làn da trắng nõn đầy rẫy dấu hôn ái muội, cúi đầu yên lặng nắm chặt tay.
Yến Giác vỗ vỗ đầu cậu ta, nói sang chuyện khác: “Đường Hâm, cậu có biết hầm canh không?”