Đỗ Minh Nghị tuy tránh được bị tét mông nhưng vẫn bị cấm túc. Bất quá cậu ta không hề cảm thấy buồn mà ngược lại còn có chút kích động, chắc là bị ngược tới nghiện rồi, đối với chuyện Đỗ Hành lại quản cậu lần nữa này cậu ta thật sự vui VẺ.
Yến Giác nghe xong phụt cười, ánh mắt tìm tòi muốn xuyên thấu qua màn hình, trêu chọc nói: “Sao tớ lại không phát hiện hai anh em Đỗ gia cậu có sở thích đặc biệt nhỉ?”
Ngón tay Đỗ Minh Nghị chỉ vào màn hình, hệt như con mèo nhỏ bị dẫm trúng đuôi: “Cậu… Cậu nói cho rõ! Ai có sở thích đặc biệt chứ?”
Yến Giác nói: “Anh cậu là S, cậu là M. Thật hòa hợp mà.”
Yến Giác: “Là cậu đen tối thì có, tớ đang nói tới size quần áo mà.”
Đỗ Minh Nghị gào: “Size quần què! Làm gì có ai mà size nhỏ như vậy! Tớ là trò đùa của cậu à?”
Yến Giác cười: “Cậu không phải là thích được anh cậu dạy dỗ, đặc biệt là trói tay, trói chân với roi da sao?”
Đỗ Minh Nghị tức muốn hộc máu: “Đó không phải là dạy dỗ, là giáo dục đó! Hiểu chưa? Là tình anh em thuần khiết nhất, vĩ đại nhất thế giới!”
Yến Giác gật cho có lệ: “Được được được, là tình anh em.”
Đỗ Minh Nghị mặc kệ Yến Giác, tự đùa nghịch với ngón chân của mình. Yến Giác không nói tào lao với cậu nữa, gửi một bức hình tất chân qua cho Đỗ Minh Nghị.
“Chời má! Cậu muốn làm gì?” Đỗ Minh Nghị dùng ánh mắt bất hảo nhìn Yến Giác.
Yến Giác bưng cốc cà phê uống một ngụm, thần sắc thản nhiên: “Cảm giác thế nào?”
Yến Giác khịt mũi: “Cậu ngoan ngoãn ở nhà đi.” Nói xong thì không chờ Đỗ Minh Nghị lên tiếng đã tắt video call.
Trong phòng lập tức được yên tĩnh. Yến Giác cắn đầu bút, không chịu nổi tịch mịch nên đem bức ảnh share cho Chung Hàn, còn hỏi thêm ‘Thích không’. Điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng tin nhắn, Yến Giác mở lên thấy Chung Hàn nhắn lời ít ý nhiều, một chữ ‘CHỊCH’.
Yến Giác thầm mắng hắn là đồ lưu manh nhưng khóe miệng lại cười toe toét.
Yến Giác: Xem ra Hàn gia thích kiểu dáng thế này?
Chung Hàn: Kiểu dáng không quan trọng, quan trọng là người mặc nó.
Yến Giác: Chậc chậc. Miệng thật ngọt, đêm nay mặc nó thưởng cho anh.
Chung Hàn: Vậy Chung mỗ cảm tạ Yến thiếu trước.
Báo trước xong, Yến Giác cất di động, miệng cười không khép lại được, dùng chân kéo ngăn bàn ra, lấy tất chân mang vào. Sau khi tan tầm, y lái xe như điên về nhà. Về nhà, vào thẳng phòng ngủ của Chung Hàn, nhìn thấy hắn đang ngồi trên xe lăn, tiêu sái ném áo khoác sang một bên, phong tình vạn chủng bước qua.
Chung Hàn cười nho nhã: “Em về rồi, mệt không?”
“Có chút mệt nhưng vẫn tốt.”
Chung Hàn xoa tay y: “Nghỉ một lát đi rồi ăn cơm.”
Yến Giác nhìn nhìn, môi chu lên làm nũng: “Cơm gì mà cơm, ăn em trước đã! Cho anh xem này…”
Biểu tình Yến Giác vừa thần bí vừa quyến rũ, nâng chân thon để lên tay vịn xe lăn, hơi kéo ống quần lên để lộ tất chân gợi cảm.
“Sao?” Cằm y thoáng giơ lên, mang theo sự ngạo nghễ.
Chung Hàn nhìn thoáng qua tâm lặng như nước, ánh mắt lại trầm xuống: “Không nghĩ tới em thật sự mặc vào?”
Yến Giác cong môi cười: “Em nói đùa khi nào, mau sờ…”
Ngón chân xinh đẹp được bao bọc bởi tất chân màu đen khiến y càng thêm dụ hoặc. Chung Hàn dựa theo lời Yến Giác nói vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chân y.
Xúc cảm được chạm vào tất chân được rất nhiều người thích, Chung Hàn không ngoại lệ, từ ống quần tây luồn vào trong vuốt ve.
Hô hấp Yến Giác chậm rãi hỗn loạn, nhẹ thở gấp hỏi: “Sờ sướng không ba ba?”
“Không tồi.” Chung Hàn cười tươi, con ngươi lại đen thẫm, tay du ngoạn trên chân y.
Yến Giác bị sờ tới thân thể nóng bừng, thầm mắng chính mình không kiềm chế nổi. Sau đó cong lưng không cho hắn cố ý sờ tới chỗ sâu hơn bên trong, kéo tay hắn ra ngoài.
“Chờ… chờ một chút.”
Chung Hàn khó hiểu ngẩng đầu.
Yến Giác thu chân lại đổi thành chân kia để lên tay vịn, nhướn mày ám chỉ nhìn Chung Hàn: “Sờ bên đây nữa.”
Khi chân kia giơ lên, đôi mắt Chung Hàn càng sáng hơn, tham lam dưới đáy mắt càng nặng hơn, giống như quái thú ẩn nấp dưới nơi tăm tối nhất chuẩn bị vồ lấy con mồi.
“Yến thiếu chuẩn bị thật đầy đủ mà.” Thanh âm Chung Hàn hơi khàn, hầu kết thoáng động.
Yến Giác chờ mong nhìn phản ứng của hắn, khóe mắt hơi cong lên mang theo hương vị phong tình: “Hầu hạ Hàn gia tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ rồi, ngài vừa lòng không?”
Chung Hàn nhìn tất chân lưới màu đen huyền bí ôm lấy đôi chân thon dài, trắng nõn của Yến Giác khiến y bỗng nhiên tràn ngập hơi thở sắc tình, làm người nhịn không được muốn chịch chết y.
“Trước mắt thì – vừa lòng.” Chung Hàn cố ý ngắt quãng, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn y.
Yến Giác tựa hồ bị nhìn tới run rẩy, thân mình dựa vào lồng ngực của hắn, hai chân để trên tay vịn, nắm lấy bàn tay nóng hổi đang sờ soạng trên người mình của Chung Hàn.
“Xem ra em cần phải cố gắng hơn nữa. Hàn gia nếu thích đừng quên cho em nhiều tiền boa đấy.”
Chung Hàn ghé lại gần hôn một cái vừa bá đạo vừa thâm tình: “Đến cả tôi còn là người của em thì tiền có đáng là bao.”
“Vị kim chủ này thật dẻo miệng nhưng em thích.” Yến Giác hôn lại một cái, đứng dậy cởi phăng quần áo ra, rồi lại cảm thấy hơi ngượng khi để lộ nội y ở bên trong.
Một bên tất chân màu đen bình thường, một bên tất lưới, hai kiểu khác nhau ôm lấy mỗi bên chân, vừa hài hòa lại gợi cảm, lên trên một chút là dây nịt nối với chiếc quần lót kiểu nữ màu hồng nhạt, trước ngực là áo bra ren quyến rũ che lấp hai viên thịt màu đỏ.
Lúc mới đầu, Yến Giác còn do dự là tất thường hay tất lưới, ngồi ngẫm nghĩ mấy hồi vẫn không nghĩ ra nên y quyết định mỗi chân mỗi kiểu, Chung Hàn thích cái nào thì sờ bên đó.
Thoát y xong, y đứng một chỗ không nhúc nhích. Mà cũng chẳng cần y động bởi vì ngay sau đó Chung Hàn đã đứng lên, một tay vác y lên vai, bước vài bước tới trước giường, cánh tay dùng sức ném y lên giường.
Yến Giác hưng phấn kinh hô một tiếng, thân thể mềm mại nằm lên giường, không chờ y lấy lại tinh thần thì thân thể cao lớn của người đàn ông kia đã trực tiếp đè lên.
“Em… Em là lần đầu tiên thấy anh mất kiên nhẫn vậy đấy.” Yến Giác từ những nụ hôn dày đặc rơi xuống vất vả nói một câu hoàn chỉnh, sau đó môi lưỡi đều bị chế trụ, trừ bỏ giọng mũi thì không có thanh âm nào phát ra nữa.
Chung Hàn bị câu dẫn muốn phát điên lên rồi, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi Yến Giác rồi xé rách tất chân để lộ làn da trắng nõn bên trong.
Yến Giác hưng phấn ngẩng cao đầu, tay ở trên lưng Chung Hàn sờ soạng, hai chân vô lực mở ra để mặc người ta đùa giỡn cơ thể bản thân. Chung Hàn sợ chơi không đã nghiền, đem hai chân để lên vai, nghiêng đầu cắn lấy cả da thịt cùng tất chân.
“Nhẹ chút… Ưm…”
Yến Giác rên rỉ, sau đau đớn là khát cầu vô tận, hạ thể cương cứng chọc vào quần lót dựng đứng tạo thành một túp lều nhỏ.
Chung Hàn cười tà, vén tóc mái y ra sau để lộ cái trán trơn bóng, hỏi y: “Muốn bị thao sao?”
Yến Giác cực mê muội với dáng vẻ lưu manh này của hắn, đặc biệt là trên giường, vô cùng gợi cảm, thân thể không chịu nổi quyến rũ mà mềm nhũn ra, hang động giữa hai bên mông liên tục khép mở mời gọi. Eo nhỏ không sợ chết mà vặn vẹo câu dẫn hạ thể của hắn.
“Muốn hay không, chẳng phải anh thử là biết sao?”
Chung Hàn thuận thế nắm lấy côn th*t đang cương lên, dùng sức chà xát làm ướt huyệt động kia rồi cười nói: “Lỡ chơi hư em luôn thì làm sao đây?”
Tay Yến Giác ôm lấy cổ Chung Hàn, chủ động dâng thân thể chính mình lên, cắn lấy môi dưới Chung Hàn, vừa ma sát vừa nói: “Em nguyện ý để anh chơi chết em.”
“Bảo bối hư hỏng…”
Nói xong, Chung Hàn dùng sức hôn y, ngón tay từ quần lót luồn vào thăm dò, ngựa quen đường cũ sờ tới nơi ẩm ướt chật hẹp kia, không chút chần chừ cắm một ngón vào trong.
“A!”
Yến Giác đầu tiên là muốn đẩy dị vật kia rồi mới dần dần thả lỏng tiếp nhận ngón tay, từ ngón tay thon dài cho tới dương v*t thô tráng, tham lam nuốt vào trong cơ thể, gắt gao cắn chặt.
Chung Hàn ở sau lưng bóp chặt lấy cái eo nhỏ gầy nhưng rắn chắc của Yến Giác, dương v*t liên tục va chạm vào giữa hai chân y phát ra âm thanh nhóp nhép đầy sắc tình.
“A…. A…….”
Yến Giác nhấp lên nhấp xuống, eo cùng sống lưng cong thành một độ cung hoàn mỹ, làn da trắng nõn dần phiếm hồng, trong miệng rên rỉ không ngừng.
Chung Hàn hưng phấn tới mức gân xanh đều nổi lên, nắm chặt eo y rồi đánh lên mông y, đánh đến hai bên phải run rẩy.
“Ba ba làm em sướng không?”
“Sướng! Sướng muốn chết…. Ba ba… Lại tới nữa!”
Chung Hàn thỏa mãn yêu cầu của y, đâm rút dương v*t càng mạnh mẽ, thô bạo hơn tới mức Yến Giác khóc lóc, miệng không ngừng rên la không khép lại được, trong mắt như mất đi tiêu cự.
Hai người làm rất lâu, đặc biệt là Yến Giác luôn quấn lấy Chung Hàn đòi hỏi, bởi vì y biết sau cuộc vui ngắn ngủi này sẽ phải đối mặt với chuyện mà khiến y không thể không buồn lòng.