Yến Giác bởi vì tiếng cãi nhau mà tỉnh lại, phần vai bị đau khiến y nhíu mày.
Y cử động cổ, nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Trong phòng vừa tối vừa lạnh, trong không khí mang theo mùi tanh của biển cùng xăng dầu. Trên trần nhà là các ống nước chằng chịt với nhau, thỉnh thoảng còn có nước nhỏ giọt xuống sàn nhà. Cách đó không xa có mấy thùng nước, mặt nước còn khẽ dao động. Yến Giác lúc này mới hiểu bản thân tạm thời chưa bị mang đi khỏi du thuyền, khả năng là đang ở trong kho hàng. Hai tay hai chân y đều bị trói, ngoài miệng còn dán băng dính, trên người đã bị lấy đi tất cả đồ vật có thể liên lạc. Mà cách không xa y là Mục Thịnh Thần hôn mê bất tỉnh, toàn thân bị trói như cái bánh chưng, nhắm hai mắt nằm đơ trên đất.
Ngoài cửa vang tiếng cãi nhau, hai chiếc bóng nghiêng nghiêng chiếu trên cửa gỗ khép hờ. Yến Giác dựng lỗ tai nghe rồi nhanh chóng nhận ra hai người này là Yến Hằng và Đường Hâm.
“Mày còn đợi gì nữa, mau giết nó đi!”
“…”
“Mày lấy tiền rồi thì phải làm nhiệm vụ, mau ra tay.”
“Ai cho mày quyền có thể ra lệnh cho tao?”
“Hiện tại không phải ai có quyền mà nhiệm vụ của mày chính là diệt trừ Yến Giác. Chính ngài Lương đã phân phó mày mà, mày nghĩ cầm tiền rồi mà không xuất lực?”
“Nhiệm vụ của tao không tới lượt mày nói, tao sẽ căn cứ vào tình hình mà hành động. Đây là quy tắc của tao, Lương Dương cũng không thay đổi được. Mà mày, tao tưởng nhiệm vụ của mày tới đây là xong rồi, không cần mày can thiệp.”
“Đường Hâm, mày có ý gì? Mày muốn phản bội? Mày không sợ tao sẽ nói cho ngài Lương sao?”
“Hắn ta chỉ là cố chủ của tao, còn chưa quan trọng tới mức tao sẽ vì hắn mà bỏ qua quy tắc của mình.”
“Ui, tỉnh rồi à?” Yến Hằng dùng mũi chân đá lên người Yến Giác đã mất khả năng phản kích, miệt thị hỏi.
Đối với chuyện Đường Hâm là người của Lương Dương, Yến Giác không hề cảm thấy kỳ lạ, y chỉ là không ngờ tới Yến Hằng cũng thông đồng với Lương Dương. Xem ra trong lòng Yến Hằng nhất định đã hận người em trai cùng cha khác mẹ này tới chết rồi, hận tới mức nguyện ý trợ giúp người ngoài đâm nhát dao sau lưng Yến Giác.
“Mở miệng nói!” Yến Hằng đá thật mạnh lên chân Yến Giác, sau đó cố làm ra vẻ ‘a’ một tiếng, nói: “Tao quên mất, mày hiện giờ không mở miệng được mà.”
Yến Giác không muốn để ý một Yến Hằng tiếp tay cho giặc, lướt qua người gã đem ánh mắt hướng về phía Đường Hâm.
Đường Hâm mặc bộ đồ màu đen, bộ dạng như cũ nhưng khí chất lại khác biệt hoàn toàn. Nụ cười hiền lành thẹn thùng luôn thường trực trên khuôn mặt đã biến mất, thay thế chính là sự lạnh lùng, âm u. Cậu ta nhìn Yến Giác, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng ‘Yến thiếu’.
“Hahaha, Yến thiếu? Nó nơi nào là Yến thiếu, chỉ là thằng điếm bò lên giường đàn ông thôi, làm sao mà xứng với xưng hô Yến thiếu. Tao nói đúng không?”
Yến Giác ăn đau nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng, ánh mắt như nói: “Cút!”
“Cút mẹ mày!” Yến Hằng hoàn toàn bị chọc giận, trở tay cho Yến Giác một cái tát, sau đó từ lưng quần lấy ra cây súng rồi nhanh chóng lên đạn, hung tợn mà nói: “Thứ điếm không biết xấu hổ, giờ bố mày lập tức tiễn mày lên đường!”
Nói xong nhấc họng súng cao lên.
Nhưng mà tiếng súng chết chóc lại không vang lên mà là Yến Hằng hét thảm lên, súng rời tay rơi xuống. Gã hoảng sợ trừng mắt, không tin được nhìn con dao đâm xuyên bàn tay mình, thống khổ gào lên ngã trên mặt đất lăn lộn.
“Đường Hâm! Mày má nó…”
“Không được chạm vào hắn!” Đường Hâm ném dao trong tay đi, ánh mắt âm trầm nhìn Yến Hằng.
Mu bàn tay chảy máu không ngừng, Yến Hằng đau đến nổ phổi nhưng vẫn còn khí lực để mắng: “Đ* mẹ mày! Đường Hâm mày muốn làm gì?”
“Tao lặp lại lần nữa, mày không có quyền can thiệp vào việc của tao. Tao muốn làm gì, mày tốt nhất không cần biết.”
Đường Hâm không cho gã tiếp tục nói nữa, lấy côn sắt nện thật mạnh lên gáy Yến Hằng.
Yến Giác không chớp mắt nhìn một màn trước mắt này, không hiểu được suy nghĩ của đối phương. Bình thường mà nói, nhiệm vụ của Đường Hâm là giết y nhưng hiện tại lại ngăn cản Yến Hằng muốn hại y. Đây là muốn tự mình ra tay hay có mục đích khác?
Yến Giác hiện tại vô cùng hối hận khi không tăng cường theo dõi Đường Hâm, lại bởi vì gương mặt giả nhân giả nghĩa của cậu ta lừa gạt mà lơi lỏng phòng bị, còn tự cho là đã không chế nhất cử nhất động của đối phương, kết quả là giờ té đau. Nếu hiện tại không phải tay chân bất tiện thì Yến Giác đã tát mình mấy cái để tự giáo huấn.
Ngay sau đó, thân tàu đột nhiên phát ra tiếng vang lớn, đồ vật trên sàn ngã trái ngã phải.
Môi Đường Hâm hơi nhấp, thần sắc ngưng trọng: “Yếu thiếu, tôi mang anh rời đi.”
Yến Giác muốn hỏi đi đâu nhưng miệng bị dán nên chỉ có thể phát ra tiếng ô ơ a ă â.
“Yến thiếu, đắc tội.” Nói xong, Đường Hâm lần nữa gây mê Yến Giác rồi vác người lên vai, động tác nhẹ nhàng dứt khoát không cần tốn nhiều sức.
Cậu ta trước đó đã chuẩn bị một rương gỗ to, vốn là đựng rượu nhưng giờ để dùng chứa người, ít nhiều có thể che tai mắt người khác.
Ban đầu, nhiệm vụ của Đường Hâm là tiếp cận Yến Giác, ở thời khắc mấu chốt giết chết y để kích thích Chung Hàn. Cho nên, đủ loại biểu hiện của cậu ta khi trước đều là giả dối, ngay cả thân thế cùng bối cảnh đều đã chuẩn bị tỉ mỉ để đả động Yến Giác. Hết thảy nhìn như thuận lợi, lại giữa chừng có điều thay đổi. Cậu ta sống cùng Yến Giác, không hiểu sao lại có tình cảm khác biệt với y. Cứ như vậy, trong lúc lơ đãng nổi lên ý niệm tham lam. Cậu ta liền tính toán lần nữa. Hiện giờ cậu ta vứt bỏ nhiệm vụ để đem Yến Giác đi.
Còn sau này sẽ như thế nào, cậu ta đã có kế hoạch.
Trên trời không hiểu sao lại xuất hiện pháo hoa, Đường Hâm đoán hành động lần này của Lương Dương khả năng là đã thất bại. Cậu ta không tiếp tục trì hoãn nữa, nhanh chóng dọn mấy bình rượu vang để vào trong rương để lấy hương rượu che giấu, sau đó mới đóng nắp lại, đổi quần áo, đẩy xe đem Yến Giác chuyển ra ngoài.
Khi đám người Chung Hàn đi vào trong kho hàng thì đã không còn Yến Giác nữa.
Trên mặt đất ngoại trừ Mục Thịnh Thần và Yến Hằng thì không tìm thấy manh mối nào khác. Vừa thấy đã biết chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước, bảo tiêu bên người Yến Giác không yếu, có thể vô thanh vô tức xử lý tất cả bọn họ thuận lợi chạy thoát khỏi phạm vi theo dõi chứng mình đối phương là tay chuyên nghiệp.
Chung Hàn ngồi xổm xuống, sắc mặt âm u nhặt khẩu súng hộ thân của Yến Giác lên, nắm chặt ở trong tay.
“Mang Yến Hằng về, hầu hạ cho tốt, không được để chết.”
“Vâng.” Thẩm Xuyên một bên đáp ứng một bên phất tay sai người nâng hai người kia lên, sau đó quay đầu an ủi Chung Hàn: “Hàn gia, ngài yên tâm, bọn họ chạy không xa đâu.”
Chung Hàn nắm chặt tay, khớp xương phát ra tiếng răng rắc: “Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung cả thành phố này cũng phải tìm được người!”
“Yến Giác…”
“Yến Giác…”
Tiếng gọi mơ hồ vang vọng trong đầu y.
Trong bóng tối, y nhìn thấy một ngọn lửa loáng thoáng lúc sáng lúc tối.
Sau đó, hình ảnh chậm rãi kéo gần. Trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay, ngón tay thon dài linh hoạt đùa nghịch bật lửa, mỗi một chuyển động hòa với tiếng kim loại, ngọn lửa linh động thoáng động trong không trung.
Ngọn lửa hơi lay động.
“Yến Giác…”
“Chung Hàn là kẻ thù của anh.”, “Chung Hàn muốn giết anh.”, “Chung Hàn sẽ không bỏ qua cho anh.”…
Từng câu lệnh ngắn ngủi đan chéo vang lên, tụ lại trong não rồi lại phân tán, thanh âm người kia đánh sâu vào thần kinh mẫn cảm.
Chung Hàn là ai?
Chung Hàn…
“A!”
Yến Giác bừng tỉnh từ giấc mơ, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngoài cửa sổ có ánh nắng tươi sáng chiếu vào, còn có tiếng chim hót líu lo.
Đầu ẩn ẩn đau, Yến Giác xoa xoa huyệt thái dương.
Đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy đã mơ thấy loại giấc mơ này, mỗi lần tỉnh lại cả đầu và tim đều cảm thấy không thoải mái. Y thường nghĩ, bàn tay ở trong giấc mơ đó là của ai? Chung Hàn người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giết y?
Nửa tháng trước, y cùng người yêu ra biển du ngoạn. Bất ngờ xảy ra chuyện khiến y bị sóng biển cuốn đi, đầu đụng vào đá ngầm, sau mấy ngày hôn mê mới tỉnh lại, trí nhớ cũng vì vậy mà có chút hỗn loạn. Bất quá may là nhặt lại được mạng, trong cái xui cũng có cái may.
Từ lần ngoài ý muốn đó, ký ức của y trở nên hỗn độn, đã tìm cách chữa trị nhưng không thể nhớ ra hết, trừ bỏ tự lành thì y không còn cách khác.
Dù sao mất trí nhớ không hoàn toàn ảnh hưởng tới sinh hoạt, Yến Giác không quá để ý, chỉ là mỗi lần gặp ác mộng sẽ đối với cuộc sống hiện tại cảm thấy không vui, không nói rõ được đó là cảm giác gì, rất phức tạp mà cũng mơ hồ.
Yến Giác xoa tóc, xốc chăn lên, đứng dậy đi vào toilet.
Trên mặt kính phủ một tầng hơi nước mờ mịt, y giơ tay xoa mới thấy rõ mặt chính mình.
Mặt mày anh tuấn, mũi thẳng, môi không mỏng không dày, khóe miệng mỗi khi nhếch lên đều mang ý vị bí ẩn. Yến Giác nhìn thoáng qua rồi hắt nước lên mặt.
“Tỉnh rồi?”
Eo gầy nhưng rắn chắc bị người từ phía sau ôm lấy, Yến Giác dừng động tác lại, tùy ý để mặc nước chảy.
Đường Hâm dựa vào lưng Yến Giác, khuôn mặt cọ cọ làm nũng, mỉm cười hỏi: “Ngủ ngon không?”
“Cũng được.” Yến Giác trả lời ngắn gọn rồi dùng tay ướt kéo người ra.
Trong nhận thức hiện giờ của y, Đường Hâm là người yêu của y, luôn chăm sóc y, làm bạn với y, vì y hy sinh rất nhiều. Y đương nhiên phải yêu cậu ta, trân trọng cậu ta nhưng lại phát hiện sự thật lại không giống thế.
Y không thích tiếp xúc thân mật với Đường Hâm, ngay cả điều đơn giản là nắm tay hay ôm ấp cũng tỏ ra mâu thuẫn, càng không nói tới chuyện cùng chung chăn gối. Vậy nên từ sau khi tỉnh lại Yến Giác đều ngủ một mình ở phòng ngủ chính, mà Đường Hâm chỉ có thể cô đơn ngủ ở phòng khách.
Yến Giác hiểu chuyện này rất tàn nhẫn với người yêu, trong lòng cũng cảm thấy rất tội nghiệp cho Đường Hâm nhưng vô luận thế nào cũng không thể thuyết phục chính mình tới gần hơn một bước.
Mắt thấy Yến Giác cố tình thoát khỏi cái ôm của mình, đáy mắt Đường Hâm xẹt qua chút vệt sáng, sau đó lại trở về ôn nhu.
“Em đã làm bữa sáng anh thích ăn rồi, rửa mặt xong rồi ra ngoài ăn đi.”
Yến Giác ở trong gương nhìn Đường Hâm, chậm rãi gật đầu.