Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 2



Edit: Điềm Điềm

***********************

Trác Viễn Hàng và Hàn Xương mặc dù không rõ trong hồ lô Trác Duyên bán thuốc gì, nhưng vẫn mang theo cặp sách đi theo bên cạnh cậu.

Trác Duyên rất nổi tiếng ở trường, tướng mạo của cậu thật sự quá tốt. Mới mười sáu tuổi, cậu cao gần một mét tám, đồng phục học sinh rộng thùng thình mặc trên người cậu không những không luộm thuộm, ngược lại còn mặc thành một loại thời trang. Hơn nữa gia cảnh cậu giàu có, thành tích cao, bởi vậy đã trở thành “nam thần” trong lòng rất nhiều cô gái.

Đương nhiên, Trác Duyên mười sáu tuổi vì hào quang này mà cảm thấy lâng lâng, nhưng Trác Duyên hai mươi sáu tuổi lại không thèm để ý những thứ hư vô mờ mịt này nữa. Nếu như lấy đi hào quang trên người cậu, cậu hiện tại không là gì cả.

Vừa tan học, trong trường còn có rất nhiều học sinh, Trác Duyên đeo cặp sách đi về phía cổng trường. Nếu như là trước kia cậu nhất định sẽ một tay cầm dây đeo cặp sau đó khoác lên một bên vai, mà tay còn lại đút vào trong túi quần. Nhìn chung quanh, trong trường có không ít nam sinh như vậy, ngay cả Hàn Xương bên cạnh cậu cũng như vậy. Nhưng hôm nay trong mắt người khác cậu lại có một chút thay đổi, không còn kiêu ngạo như trước kia, mà là quy củ đeo cặp sách trên lưng, hai tay vuông góc ở một bên ống quần, trông giống như là một học sinh cực kỳ ngoan ngoãn.

Hàn Xương từ trên xuống dưới đánh giá cậu một chút: “Tớ nói này Trác Duyên, hôm nay cậu có chút khác thường đó, sao lại cảm giác cậu không còn chảnh như trước nữa nhỉ?”

Không chỉ có Hàn Xương, chỉ cần là học sinh chú ý đến Trác Duyên đều có loại cảm giác này. Trước kia bọn họ cảm thấy Trác Duyên đẹp trai, bộ dáng kiêu ngạo cũng rất hấp dẫn người khác, nhưng hôm nay, Trác Duyên ngoan ngoãn này giống như càng làm cho trái tim người ta rung rinh hơn.

Mấy sợi tóc ướt trước trán tinh nghịch rủ xuống mắt cậu, thoáng che đi lông mày thanh tú mà không mất đi khí khái của cậu. Hai mí mắt Trác Duyên hơi sâu, đuôi mắt còn có chút nhếch lên, một đôi con ngươi giống như luôn hàm chứa tình ý, rất dễ khiến người ta rơi vào. Ngày thường cậu có chút khí chất kiêu ngạo, bình thường sẽ không nhìn chăm chú vào một người, nhưng hôm nay Hàn Xương vừa nói xong đã bị đôi mắt cậu nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy ánh mắt biết nói được viết trong sách nhất định chính là của Trác Duyên.

Mẹ kiếp! Bạn nối khố này của hắn quả thực chính là một tên yêu nghiệt!

“Hàn Xương, một tháng này cảm ơn sự quan tâm của cậu.” Trác Duyên nói cực kỳ chân thành. Kiếp trước Hàn Xương giúp cậu không ít việc, trong lòng cậu cực kỳ cảm kích. Nhất là sau khi làm luật sư, tiếp xúc với nhiều người muôn hình muôn vẻ, cậu càng cảm thấy phần tình nghĩa này thật sự khó có được.

Xã hội này, chân tình đến không dễ dàng. Kiếp trước bởi vì một ít lòng tự trọng ngây thơ mà từ chối ý tốt của Hàn Xương, kiếp này mặc dù cậu không cần phần ý tốt này, nhưng Hàn Xương đối với cậu mà nói, chung quy cũng không giống người khác.

Hàn Xương đưa tay vỗ vai cậu một cái, có chút ngượng ngùng: “Nói gì vậy? Cậu chính là anh em mặc một cái quần với tớ, còn cần phải nói lời cảm ơn sao? Nếu cậu nói thế lần nữa, tớ sẽ không chơi với cậu nữa!”

Trác Duyên nhìn bộ dáng không được tự nhiên của hắn không khỏi nở nụ cười. Mỹ thiếu niên cười rộ lên lực trùng kích không nhỏ, bên cạnh một nam sinh đeo kính đi ngang qua không cẩn thận đụng phải một cái cây nhỏ, thấy Trác Duyên nhìn qua, mặt lập tức đỏ bừng, bước nhanh ra khỏi cổng trường.

Hàn Xương cười đến không tim không phổi: “Ôi, đây không phải là mọt sách của lớp chúng ta Đỗ Dần sao? Thế mà cũng sẽ bị sắc đẹp của cậu mê hoặc? Tớ nói này Trác Duyên, cậu thật đúng là một tai họa! Bây giờ còn như vậy, sau này còn như thế nào nữa?”

Trác Viễn Hàng vẫn bị hai người bỏ qua nhịn không được cắt ngang cuộc đối thoại của hai người: “A Duyên, đến cổng trường rồi, em có muốn đến nhà anh ăn cơm tối không?”

Trác Duyên không trả lời gã, ngược lại dừng bước, tầm mắt dừng lại trên một chiếc xe màu đen sạch sẽ như đang phát sáng ở cổng trường, cảnh tượng trước mắt này cũng giống hệt như kiếp trước.

Cửa sổ xe phía sau kéo xuống, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc chiếu vào trong mắt Trác Duyên. Cậu nhớ rõ câu đầu tiên người đàn ông này nói với mình cũng là câu duy nhất ——

“Trác Duyên, tôi là Lục Kinh, lên xe.”

***********************

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.