Tống Nham chưa từng nghĩ tới mình chẳng qua là tới đón người, kết quả lại dính vào vụ án gây thương tích.
Nhưng ai bảo Trác Duyên bây giờ là người nhà của Lục Kinh chứ? Huống chi, đứa nhỏ này còn rất hợp khẩu vị y, đi cục cảnh sát thì đi cục cảnh sát.
Ba người đi tới chi cục cảnh sát huyện, Hàn Xương lưu luyến từ trên xe đi xuống, vừa ra liền cảm giác bị mặt trời nướng cháy, cả người đều sắp bốc khói.
“Yến Tử, anh Tống đi thôi, chúng ta đi tìm ba tớ.”
Hầu hết các sĩ quan cảnh sát trong cục đều biết Hàn Xương, thấy hắn đến, còn mang theo hai gương mặt mới, tướng mạo đều tốt, khí chất bất phàm, không khỏi hỏi: “Tiểu Xương, em tới tìm ba sao? Hai người này là?”
“He, bọn họ đều là bạn của em, trước không nói cái này. Buổi sáng, ngõ cũ bên kia không phải xảy ra chuyện sao? Chúng em đến vì chuyện này.”
Cảnh sát gật đầu: “Ba em đang thẩm vấn học sinh kia bên trong, vừa rồi chúng tôi cũng ghi chép cho nhân chứng, các cậu tới đây là…”
“Chúng tôi cũng là nhân chứng, và chúng tôi muốn nộp bằng chứng.” Trác Duyên nhìn Tống Nham ở một bên: “Camera hành trình trên xe của anh ta có khả năng chụp lại cảnh tượng lúc đó, chúng tôi cho rằng chuyện này có thể sẽ có lợi cho tiến triển của vụ án.”
Cậu nói xong, cảnh sát liền lộ ra kinh hỉ: “Thật tốt quá, chúng tôi từ trong biên bản quả thật không tìm được chứng cứ xác thực gì, nếu thật sự được chụp lại, vậy nguyên nhân và hậu quả của sự tình liền rõ ràng. Đi, tôi sẽ đưa cậu đi gặp cảnh sát Hàn.”
Hàn Minh đang thẩm vấn Đỗ Dần, nhưng Đỗ Dần dường như không hợp tác, trong lòng ông đang phiền muộn, cảnh sát Tiểu Lý liền tới gọi ông.
Hàn Minh từ phòng thẩm vấn đi ra, nhìn thấy Hàn Xương và Trác Duyên, sắc mặt nghiêm túc: “Sao hai đứa lại tới đây? Sắp thi rồi, sao không ở nhà ôn tập?”
Hàn Xương vừa thấy mặt Hàn Minh nghiêm liền có chút sợ hãi, nhưng lời nên nói vẫn phải nói: “Ba, chúng con có thể đã phát hiện chứng cứ.”
“Bằng chứng gì?” Hàn Minh cho rằng hai đứa nhỏ chỉ vì giúp bạn học mà ở đây.
Trác Duyên dùng ánh mắt ý bảo Tống Nham.
Tống Nham bất đắc dĩ, đành phải tiến lên một bước, đưa tay: “Xin chào cảnh sát Hàn, lúc xảy ra vụ án, xe của tôi dừng ở đầu ngõ, camera hành trình trên xe có thể sẽ chụp được một ít hình ảnh, có lẽ sẽ có ích cho vụ án.”
Hàn Minh cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra: “Cám ơn, hiện tại chúng ta có thể kiểm tra được không?”
“Xin mời.”
Tài liệu ghi hình trên camera đã được sao chép, cảnh sát tiến hành kiểm tra cẩn thận, cuối cùng phát hiện ra hình ảnh đầu ngõ trước khi vụ án xảy ra.
“Hàn đội, nhìn thấy rồi!”
Mấy người đều tiến lại gần, chỉ thấy camera đối diện cửa hàng bánh bao trong ngõ, bà chủ tiệm bánh bao đang vội vàng lấy bánh bao cho khách, ngoại trừ bà, còn có một người giúp việc, chính là Đỗ Dần.
Đỗ Dần đang nghiêm túc lấy bánh bao cho khách, điều này không khác gì tình huống trong biên bản. Vài cảnh sát nhìn thấy có chút chua xót, bọn họ từ trong biên bản cũng đại khái biết được tình huống của nhà Đỗ Dần. Trong nhà Đỗ Dần chỉ có cậu ta và em gái nương tựa lẫn nhau, cậu ta vì nuôi sống hai người hơn nữa còn có thể đi học, đành phải thừa dịp ngoài giờ học làm chút công việc lặt vặt kiếm tiền ngoài trợ cấp học bổng, để còn có thể duy trì cuộc sống.
Hình ảnh tiếp tục di chuyển.
Chỉ chốc lát sau, một cô gái đến tiệm bánh bao định giúp đỡ Đỗ Dần, nhưng không được mấy phút, trước cửa hàng bánh bao xuất hiện một người đàn ông cao lớn. Người đàn ông mặc áo vest, ngậm điếu thuốc, trên chân đi dép lê, trên cánh tay còn xăm hình, chính là người bị đánh ngất xỉu.
Trác Duyên và mọi người đều hiểu, xung đột sắp bắt đầu.
Người đàn ông kia không mua bánh bao, mà trực tiếp đi lên giữ chặt cánh tay của cô gái, cô gái sợ hãi né tránh, người đàn ông tức giận, miệng hình như là đang hùng hổ, đưa tay chỉ vào Đỗ Dần và cô gái, ý đồ mạnh mẽ.
Đỗ Dần giấu cô gái ở phía sau, người đàn ông căn bản không để Đỗ Dần vào mắt, trực tiếp muốn đưa tay kéo tóc cô gái. Đỗ Dần muốn dùng tay đẩy người đàn ông nhưng lại bị người đàn ông dùng sức đẩy ngã xuống đất.
Đỗ Dần ngã xuống đất, người đàn ông liền cười to càng thêm càn rỡ, nhân chứng xung quanh đều dám giận không dám nói, nhưng ai cũng không thể lên trợ giúp.
Người đàn ông túm tóc cô gái định hôn lên, tay kia còn mưu toan tập kích vào ngực cô gái, Đỗ Dần không thể nhịn được nữa, tiện tay nhặt nửa viên gạch trên mặt đất, đập vào đầu người đàn ông…
“Tại sao không có gì được đề cập trong biên bản của các nhân chứng?” Một sĩ quan cảnh sát trẻ cảm thấy không thể hiểu được sau khi xem nó. Mặc dù bọn họ lúc ấy bởi vì sợ hãi mà lựa chọn không nhìn, nhưng vì sao đến cục cảnh sát cái gì cũng không chịu nói?
“Người này tên là Thường Hổ, lăn lộn trên đường, mấy ngày trước vừa mới vào cục, cũng không qua hai ngày liền thả ra ngoài, hơn nữa, hắn còn không chỉ vào một lần. Dân chúng ở khu vực đó đều có chút sợ hắn. Nếu nói sự thật bị hắn biết, vậy sau này cuộc sống còn có thể bình yên sao?” Một cảnh sát già có thâm niên cảm khái nói.
“Vậy mặc kệ đứa nhỏ này sao?” Cảnh sát trẻ tuổi dù sao cũng hăng hái việc nghĩa: “Nếu không tìm được chứng cứ, đứa nhỏ này chẳng phải là bị hủy rồi sao?” Mặc dù có thể không bao nhiêu năm tù, nhưng dù sao cũng đã có vết nhơ, ảnh hưởng đối với cuộc sống sau này không thể nói là không lớn. Huống chi, hắn còn có một em gái.
“Tình hình bên bệnh viện thế nào?” Hàn Minh trầm giọng hỏi.
“Phía bệnh viện phản ánh, người bị thương được cứu chữa kịp thời, tình trạng thương tích đã ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Hàn Xương ở một bên nghe xong, không khỏi nhìn về phía Trác Duyên, vụng trộm kề sát vào tai cậu: “Yến Tử, cậu thật lợi hại! Lần này Đỗ Dần sẽ không có chuyện gì chứ?”
Trác Duyên gật đầu: “Chuyện còn lại chúng ta cũng không quản được, có chú Hàn ở đây, Đỗ Dần sẽ không có việc gì, lần này làm chậm trễ anh Tống không ít thời gian, nên đi rồi.”
Tống Nham lắc đầu mỉm cười: “Tôi coi như đã làm một chuyện tốt không phải sao?”
Ba người nói lời tạm biệt với Hàn Minh xong, vừa ra khỏi cửa cục cảnh sát, liền thấy ngoài cửa có một chiếc xe quen thuộc, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt nghiêm nghị của Lục Kinh: “Lên xe.”