Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 33



Edit: Điềm Điềm

**********************

Sau khi làm xong một bộ bài thi đốt não, còn chút nữa là kết thúc buổi tối tự học, Trác Duyên lấy quyển sách từ vựng tiếng Anh lên xem.

May mắn mấy ngày nay cậu đọc thuộc lòng văn tống, bộ bài thi này cậu ngay cả bịt mắt đoán lẫn nói nhảm cũng thuận lợi làm xong, nhưng điểm số có thể không được như ý muốn.

Tiếng chuông vang lên, Trác Duyên bắt đầu thu dọn cặp sách, thấy Đỗ Dần ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, liền chọt cậu ta: “Sao không đi? Trường sẽ đóng cửa đó.”

Đỗ Dần dừng bút lại, gật đầu, chậm rãi thu dọn cặp sách.

Trác Duyên lấy quà Nhâm Tư Tư tặng trong ngăn kéo cầm trong tay, gọi Hàn Xương một tiếng: “Chúng ta cùng đi.”

Hàn Xương đeo cặp sách tiến lại gần: “Sáng nay không phải cậu ngồi xe anh Lục tới sao?”

Trác Duyên khoác vai hắn: “Cùng các cậu đi đến cổng trường vẫn được chứ? Cậu và Đỗ Dần có thể cùng nhau trở về nha.”

Hàn Xương cười ngây ngô, vết bầm tím trên mặt càng thêm vặn vẹo, nhưng trong mắt Trác Duyên lại rất đáng yêu. Cậu không khỏi đưa tay nhéo mặt Hàn Xương, Hàn Xương đau đớn, hai tay cầm tay Trác Duyên, cũng không dùng sức, chỉ kêu la “Yến Tử mau buông ra, đau.”

Trác Duyên cũng không khi dễ hắn nữa, xoa mặt hắn: “Trở về đừng quên bôi thuốc.”

Đỗ Dần thấy bộ dáng hai người đánh nhau, vẻ mặt không thay đổi, chỉ đứng dậy: “Đi thôi.”

Hàn Xương liền dùng cánh tay ôm bả vai Trác Duyên đi về phía cổng trường.

“Tớ nói này Yến Tử, Nhâm Tư Tư kia đã nói gì với cậu? Còn quà tặng cho cậu.” Hàn Xương hâm mộ nhìn hộp quà trong tay Trác Duyên, sao hắn lại không có duyên với nữ sinh nhỉ?

Trác Duyên thấy ánh mắt hắn biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cười cười: “Cô ấy xin lỗi tớ.”

“Mỗi ngày cậu đều nhận được thư tình, từ nhỏ đến lớn một lá tớ cũng chưa từng nhận được.” Hàn Xương cảm thấy bi thương.

Trác Duyên bật cười, thật ra Hàn Xương lớn lên đoan chính, vóc dáng cường tráng, vài năm sau mà nói chính là bạn trai năng lực MAX, sẽ được rất nhiều cô gái thích, không lo không tìm được cô gái xinh đẹp.

Ba người đi tới cổng trường, điện thoại di động Trác Duyên để trong túi quần vang lên, cậu lấy ra nhận.

“Tôi còn năm phút nữa là đến, cậu đợi ở trường một chút.” Trong lời nói lãnh đạm của Lục Kinh mang theo chút áy náy.

“Được, không có việc gì, anh không cần gấp gáp.”

“Yến Tử, làm sao vậy?”

Trác Duyên đổi hộp quà qua tay khác cầm: “Anh Lục nói còn năm phút nữa, tôi ở đây chờ, hai người về nhà trước đi.”

Hàn Xương lắc đầu: “Không được, tớ sẽ chờ cùng cậu, chờ cậu lên xe tớ sẽ về nhà.”

Đỗ Dần không nói gì, nhưng cũng không có xu hướng rời đi.

Trác Duyên cũng không từ chối, kỳ thật, bởi vì một màn trước khi sống lại, hiện tại cậu một mình đi đêm vẫn có chút sợ hãi. Mặc dù bây giờ là giờ tan học, cổng trường tương đối náo nhiệt, nhưng ai biết năm phút sau sẽ biến thành bộ dáng gì? Bọn Hàn Xương ở chỗ này, cậu không cảm thấy sợ hãi như vậy nữa.

Bọn họ đứng ở cổng trường chờ đợi, bởi vì sự tồn tại của Trác Duyên, học sinh đi ngang qua bọn họ đều sẽ không tự chủ được nhìn về phía họ một cái. Hàn Xương từ nhỏ đến lớn đã quen, cảm thấy không có gì, Đỗ Dần hình như không quen lắm, liền cúi đầu xuống.

Lúc này Chương Mân đi tới trước mặt ba người, hắn ta dùng ánh mắt u oán nhìn Trác Duyên, nhưng một câu cũng không dám nói, ba hắn ta đã nhắc qua, người giám hộ của Trác Duyên căn bản không thể trêu vào.

Nghiệp vụ chủ yếu của nhà họ Chương còn có qua lại với sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, nếu tập đoàn Lục thị không hợp tác với bọn họ, cả nhà bọn họ đều phải uống gió Tây Bắc. Tất nhiên, sự thật không phải khoa trương như vậy, nhưng ai sẽ sẵn sàng để kinh doanh xuống dốc?

Chương Mân không ngu xuẩn, nếu Trác Duyên so với trước kia càng thêm không thể trêu chọc, hắn ta cũng sẽ không nhằm vào Trác Duyên làm cái gì.

“Mày đang làm gì vậy? Còn không mau về nhà?” Hàn Xương tiến lên một bước từ trên cao nhìn Chương Mân không vui nói.

Chương Mân hừ một tiếng: “Trác Duyên, tuy rằng người giám hộ của mày bây giờ là Lục Kinh, nhưng hai năm sau ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, so với ở chỗ này còn không bằng suy nghĩ một chút tình cảnh của mình đi.”

Chuyện Trác Tường một tay che trời ở công ty Viễn Phương hắn ta đã nghe ba nói. Nếu Trác Duyên tùy ý để mọi chuyện phát triển như vậy, chỉ sợ hai năm sau công ty Viễn Phương sẽ không liên quan gì đến Trác Duyên nữa.

Hắn ta không cho rằng người như Lục Kinh sẽ để ý đến sống chết của công ty ba mẹ Trác Duyên, hai năm sau, quan hệ giám hộ được giải trừ, Trác Duyên còn lại cái gì?

Hắn ta không phải đang nhắc nhở Trác Duyên, hắn ta muốn sớm trút giận một tiếng, nếu Trác Duyên đến lúc đó thật sự bị mình nói trúng, hắn ta có thể đến trước mặt Trác Duyên tận tình khinh bỉ cậu.

Sắc mặt Trác Duyên vẫn không thay đổi, cậu lướt qua đầu Chương Mân, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Lục Kinh, chào hỏi Hàn Xương và Đỗ Dần, sau đó đưa tay vỗ vai Chương Mân: “Đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn về nhà làm bài tập đi.” Nói xong liền lên xe Lục Kinh.

Cậu nhớ rõ cuộc khủng hoảng tài chính năm lớp 12, công ty của nhà họ Chương không giữ được trong sóng lớn này, nhà họ Chương phá sản, Chương Mân tuy rằng không thảm như mình, nhưng cũng mất đi tài phú mà hắn ta tự hào.

Cho nên, hiện tại cậu không cần phải tức giận với Chương Mân.

Sau khi Trác Duyên thắt dây an toàn, xe khởi động lại.

“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Lục Kinh không tìm cớ, đến trễ chính là trễ.

Trác Duyên lắc đầu: “Không có việc gì, là tôi làm phiền anh mới đúng.”

Lục Kinh trầm mặc một chút: “Trác Duyên, không có phiền phức.” Với người thân, không có gì là phiền phức.

Trác Duyên trong lòng rất kính nể Lục Kinh, nhưng muốn nói tín nhiệm còn chưa nói tới, dù sao hai người quen biết cũng chỉ mới vài ngày. Lục Kinh là một người làm ăn, có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi sáng tạo ra đế quốc khoa học kỹ thuật điện tử của mình, muốn nói có bao nhiêu thiện lương là không có khả năng. Cho nên mặc dù hôm nay Lục Kinh giúp mình ra mặt, cậu vẫn không dám thân cận với anh.

Có lẽ Lục Kinh chỉ cảm thấy người được giám hộ bị khi dễ là một loại vũ nhục đối với người giám hộ như anh, ai biết được?

“Cám ơn anh, Lục Kinh.”

Lục Kinh trong lòng có chút bất đắc dĩ, vỏ bảo hộ của thiếu niên bên cạnh này hình như quá mức cứng rắn, anh có thể nhìn ra Trác Duyên không có cảm giác an toàn.

Lục Kinh kỳ thật cũng rất buồn rầu, ban đầu anh chỉ coi Trác Duyên là một đứa nhỏ cần chăm sóc, cho rằng mình chỉ cần cung cấp cơm áo gạo tiền là được. Chỉ cần Trác Duyên hợp tác, anh có thể không cần quan tâm đến chuyện khác. Thời gian hai năm đối với anh mà nói căn bản không tính là cái gì, hai năm sau, Trác Duyên cũng không có quan hệ gì với anh nữa.

Thế nhưng, hành động hôm nay của anh làm cho chính mình phải kinh ngạc. Nếu như anh chỉ coi Trác Duyên là người cần giám hộ theo pháp luật, tuy rằng sẽ giúp Trác Duyên ra mặt, nhưng anh căn bản sẽ không tức giận như vậy.

Anh vừa tức giận Trác Duyên bị người ta nói xấu, lại tức giận Trác Duyên không nói với mình chuyện này.

Anh thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Không khí trong xe lại nặng nề, Lục Kinh suy nghĩ một chút, tìm một đề tài: “Trong tay cậu cầm gì vậy?”

Trác Duyên nhìn anh một cái, giống như là đang nghi hoặc Lục Kinh còn có lòng hiếu kỳ như vậy à, sau đó trả lời: “Bạn học tặng.”

Lục Kinh vừa nhìn hộp quà liền biết nhất định là xuất phát từ tay nữ sinh, anh liếc mắt nhìn gương mặt tinh xảo của Trác Duyên một cái, cũng không biết vì sao trong đầu ma xui quỷ khiến thốt ra một câu, hơn nữa còn nói ra: “Học tập là quan trọng nhất.”

Trác Duyên hoang mang nhìn anh.

Lục Kinh lạnh lùng: “Yêu sớm không tốt.”

Trác Duyên sửng sốt một chút, một giây sau không khỏi “xì” một tiếng bật cười: “Chỗ nào không tốt?”

Lục Kinh thấy Trác Duyên thế nhưng không phản bác, trong lòng cũng có chút mất hứng, anh cảm thấy đây là do ý thức trách nhiệm của phụ huynh gây rối.

“Yêu sớm ảnh hưởng đến việc học, chờ cậu lên đại học mới có thể yêu.” Lục Kinh dừng một chút: “Tôi là vì tốt cho cậu thôi, hai năm nay cậu không thể yêu đương.”

Trác Duyên trước kia chưa đến kỳ phản nghịch, sau khi đến thời kỳ phản nghịch lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, không có cơ hội phản nghịch, nhưng bây giờ ở trước mặt Lục Kinh lại bốc lên. Có lẽ giọng điệu như mệnh lệnh của Lục Kinh khiến cậu khó chịu, cũng có lẽ là trong tiềm thức của cậu muốn thăm dò điểm mấu chốt Lục Kinh bao dung cậu đến đâu.

Vì vậy, cậu tỏ ra không hài lòng, trả lời Lục Kinh: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh.”

Lục Kinh mạnh mẽ dừng xe lại, trầm mặc vài giây sau, giọng trầm thấp lãnh đạm nói: “Đến rồi, cậu vào trước đi, tôi lái xe đến gara.”

**********************

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.