*Đương cục trong đương cục giả mê (当局者迷): người trong cuộc thì u mê.
Người đàn ông trước mặt khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, có khuôn mặt chữ Quốc vuông vắn, làn da ngăm đen, tóc ngắn củn, ánh mắt rất sáng, khí chất trên người có chút tương tự Ngụy Bình An.
Một người đàn ông xa lạ với vẻ mặt chính trực như vậy làm sao có thể vô duyên vô cớ gi3t ch3t mình?
Trác Duyên không khỏi nhắm mắt lại, ép buộc mình nhớ lại cảnh mình bị giết mà cậu không muốn nhớ.
Đêm đó, cậu và người trong cuộc uống rượu xong đi ra, có chút say xỉn, bởi vì quán bar gần nhà, cho nên cậu không lái xe, mà là lựa chọn đi bộ trở về.
Trên đường đêm khuya, vẫn như cũ có đèn neon lóe lên, làm nổi bật màn đêm đen có thêm vài phần quyến rũ. Chỉ là cậu vì muốn gần hơn nên lựa chọn cái ngõ nhỏ kia.
Tối đen lại sâu thẳm, giống như miệng sinh vật khổng lồ, một giây sau sẽ nuốt sống cả người.
Cậu uống hơi nhiều rượu, trong dạ dày mùi rượu dâng lên muốn nôn, cậu che dạ dày của mình cúi người xuống. Nhưng điều khiến cậu bất ngờ chính là phía sau đột nhiên xuất hiện một người khống chế cả người vô lực của cậu. Cậu đột nhiên bừng tỉnh, vốn tưởng rằng có thể dựa vào mình học võ một đoạn thời gian mà thoát khỏi sự khống chế của đối phương.
Nhưng vận mệnh đùa giỡn với cậu, cậu trốn không thoát, tránh không được. Mặc dù dùng hết sức lực toàn thân chống cự, cũng không lay động được đối phương chút nào.
Đối phương rõ ràng rất phẫn nộ, cậu muốn hỏi rõ ràng, nhưng cậu còn chưa thấy rõ mặt người kia, một con dao găm đã đâm vào bụng cậu.
Đau đớn bao trùm thần kinh não của cậu, đau đớn không thể kiềm chế, chỉ có thể gắt gao túm lấy cánh tay người nọ…
Đúng rồi! Người đàn ông sử dụng bàn tay phải, có nghĩa là vết sẹo là trên tay phải.
Như vậy rất rõ ràng, người đàn ông trước mắt không phải hung thủ giết cậu.
“Yến Tử, cậu làm sao vậy?” Hàn Xương quay đầu lại, từ trong khe hở nhìn thấy Trác Duyên ngây ngốc nhắm mắt lại đứng ở nơi đó, không khỏi lo lắng hô to.
Đỗ Dần và Đỗ Vi cũng ngừng lại.
Trác Duyên từ trong hồi ức tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt lộ ra sự quan tâm cùng lo lắng, cười nói: “Thật ngại quá, vừa rồi hơi choáng một chút.”
Người đàn ông vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Tuy rằng người này không phải hung thủ, nhưng tâm tình Trác Duyên lại bởi vì chuyện này mà trở nên có chút nặng nề. Cậu không thể sống một cuộc sống an toàn nếu không tìm ra kẻ giết người đó.
Cái chết là một điều khủng khiếp đối với cậu. Thật giống như có một người đang ở trong bóng tối quan sát cậu, tính mạng của cậu tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm.
“Yến Tử, có phải cơ thể cậu không thoải mái hay không? Tại sao sắc mặt khó coi như vậy?” Hàn Xương ôm vai Trác Duyên, chen chúc trong đám người đi về phía trước.
Trác Duyên nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, trong lòng thầm than một tiếng. Quên đi, nếu ông trời đã cho cậu nhiều báo hiệu như vậy, không có khả năng lại để cho cậu đi chịu chết một lần nữa. Người giết cậu ở mười năm sau, cậu tin tưởng, mười năm sau hết thảy sẽ không giống nhau, đến lúc đó có lẽ căn bản không có hung thủ kia.
“Tớ không sao, vừa rồi đầu hơi choáng váng, có thể tối hôm qua ngủ không ngon.”
“Được rồi, lát nữa về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.” Hàn Xương nghiêm túc nói.
Bốn người mua đồ ăn về nhà, Trác Duyên định cùng nhau nấu ăn, lại bị Hàn Xương và Đỗ Dần ngăn cản.
“Yến Tử, không phải vừa rồi cậu nói đầu hơi choáng váng sao? Đi nghỉ ngơi nhanh lên, cơm xong sẽ gọi cậu.” Hàn Xương vừa nói vừa đẩy cậu ra khỏi phòng bếp.
Trác Duyên bất đắc dĩ, đành phải vào phòng ba mẹ. Nhìn những bức ảnh quen thuộc trên tường, còn có dung nhan trẻ tuổi của ba mẹ, trái tim cậu chậm rãi bình tĩnh lại, cậu bắt đầu bình tĩnh đối phó với cái chết của mười năm sau.
Cậu cảm thấy trước đó cậu suy nghĩ sai rồi. Tóm lại người nọ giết cậu hẳn là có nguyên nhân, chỉ là nhân quả trong đó tạm thời cậu nghĩ không ra.
Nhưng hiện tại Trác Duyên không phải Trác Duyên bị giết, sự tình vẫn luôn thay đổi. Kiếp này so với kiếp trước đã xảy ra thay đổi rất lớn, cậu không cần phải sống nơm nớp lo sợ như bây giờ, nhưng nên đề phòng vẫn phải đề phòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu chậm rãi dựa vào giường ngủ thiếp đi, cho đến khi Hàn Xương đến gõ cửa đánh thức cậu dậy.
Đồ ăn và bát đũa đều đã được bày xong, Trác Duyên nhìn mấy món ăn trên bàn màu sắc mùi hương đầy đủ, không khỏi cười giơ ngón tay cái lên với Đỗ Dần: “Đỗ Dần, tài nấu nướng của cậu thật tốt!”
Đỗ Dần dường như xấu hổ cong khóe miệng.
Ăn cơm xong bốn người bắt đầu làm bài tập hè. Bọn họ học đến mười giờ tối, ngay khi Trác Duyên định trở về, điện thoại di động của cậu vang lên.
Là Lục Kinh.
“Cậu đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp ổn trọng của Lục Kinh từ trong điện thoại truyền tới.
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trong tuần này.
Trác Duyên vừa thu dọn cặp sách vừa trả lời: “Tôi ở nhà mình, chuẩn bị trở về.”
Đối diện im lặng một chút: “Trời tối rồi, tôi đi đón cậu.”
Trác Duyên đeo cặp sách: “Không cần, tôi đạp xe tới, đã ra ngoài rồi.”
“Được, trên đường cẩn thận.”
Lúc Trác Duyên trở về, đèn trong nhà Lục Kinh đều sáng lên. Cậu mở cửa vào phòng khách liền thấy Lục Kinh đang ngồi trên sô pha, đối diện với máy tính xách tay xử lý công việc.
Nhìn thấy cậu trở về, Lục Kinh ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt không có vẻ gì: “Hôm nay cả một ngày cậu không ở nhà à?”
Trác Duyên gật đầu.
“Đi tìm bạn học của cậu học thêm?”
Ánh đèn màu vàng dịu chiếu lên mặt anh tuấn của Lục Kinh, nhưng không thể nhu hòa vẻ mặt của anh.
Trác Duyên kỳ thật trong lòng không muốn dính líu quá nhiều với Lục Kinh, vì thế vẻ mặt cũng lãnh đạm: “Đúng, kỳ nghỉ hè này mỗi ngày tôi đều phải đi tìm cậu ấy học thêm.”
Cậu đi ngang qua Lục Kinh, trực tiếp bước lên cầu thang, sau đó giống như nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại cười với Lục Kinh: “Tôi đi lên trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lịch sự và xa cách.
Lục Kinh không khỏi nhíu mày, từ đáy lòng bốc lên một cảm giác vô lực.
Sự tình có chút không thích hợp, chính anh cũng có chút không thích hợp. Nếu trước đây, anh không có khả năng còn ở trong phòng khách chờ người.
Mối quan hệ pháp lý lạnh lẽo dường như dần dần bao phủ bởi cảm xúc thật, đúng là chuyện mình thì u mê, chuyện người thì sáng.
Sáng sớm hôm sau, Trác Duyên thay một bộ đồ thể thao, dùng xong bữa sáng liền đạp xe đến võ quán.
Lúc đến võ quán, còn chưa tới sáu giờ rưỡi, Ngụy Bình An đang rèn luyện thân thể nhìn thấy cậu, rõ ràng hơi sửng sốt một chút.
“Đến khá sớm.”
Trác Duyên cười chào hỏi hắn.
“Nếu đã tới rồi, vậy thì bắt đầu trước đi.” Ngụy Bình An đưa cậu đến một phòng học: “Chạy vòng quanh tường, khi nào tôi gọi dừng cậu mới được dừng lại, nhớ kỹ, tốc độ, không cần nhanh cũng không được chậm.”
Trác Duyên gật đầu, bắt đầu chạy bộ.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, ba người Hàn Xương cũng tới, đều gia nhập đội ngũ.
Trác Duyên đã chạy một hồi lâu, hiện tại tố chất thân thể quá kém, cậu đã cảm thấy có chút không thở nổi, nhưng cậu không thể buông tha.
Đại khái nửa giờ sau, Ngụy Bình An mới hô ngừng, kỳ thật theo hắn thấy, nửa giờ vẫn là quá ít, nhưng nghĩ đến mấy đứa nhỏ này không có nền tảng gì, cũng chỉ có thể chậm rãi tập từ từ.
Trong bốn người, tố chất thân thể Hàn Xương là tốt nhất, chỉ là có chút thở d0c, Đỗ Dần thứ hai, Đỗ Vi trông ốm yếu nhất.
Ngụy Bình An trong lòng đã có đáp án: “Các cậu nghỉ ngơi mười phút trước, nhưng không nên ngồi. Sau giờ nghỉ, chúng ta bắt đầu lớp học.”
Hàn Xương hỏi một câu: “Ngụy sư phụ, lớp này chỉ có bốn người chúng ta sao?”
Ngụy Bình An ngây ngẩn cả người, sau đó bình tĩnh nói: “Các cậu báo danh tương đối sớm, sau này sẽ có bạn học mới.”
Lời này không sai, võ quán này về sau quả thật tương đối nổi danh, nếu không Trác Duyên cũng sẽ không tới.
Cuộc sống nghỉ hè mỗi ngày đều tiến hành đều đặn như vậy, Ngụy Bình An mỗi ngày đều chờ bọn Trác Duyên oán giận cường độ huấn luyện quá lớn, nhưng bọn họ lại không có ai buông tha. Ngay cả cô bé duy nhất Đỗ Vi cũng đang liều mạng kiên trì, Ngụy Bình An mặc dù bề ngoài không nói gì, nhưng nội tâm vẫn rất vui mừng.
Không có sư phụ nào không thích học sinh siêng năng có thể chịu đựng khó khăn, hắn cũng không ngoại lệ.
Kỳ nghỉ hè trôi qua hơn nửa tháng, dưới sự trợ giúp của Đỗ Dần, Trác Duyên và Hàn Xương đã sớm hoàn thành bài tập hè, hiện giờ bắt đầu ôn tập toàn diện. Bởi vì học võ, tinh thần khí chất của bọn họ cũng dần dần xảy ra một chút thay đổi.
Ngày tháng trọn vẹn và bình yên.
Tuy nhiên, ngay cả khi họ muốn tránh xa rắc rối, rắc rối vẫn tìm đến cửa.
Họ dường như quên có chọn lọc một người, Thường Hổ.