Người Giám Hộ

Chương 23: Ác mộng



Càng tới gần phòng bệnh, trong đầu Dư Sơ Lâm càng hiện rõ ký ức đời trước, sự phẫn hận  một nhà Dư Tu trong lòng cũng bị sự cảm động và chua xót thay thế.

Là người ở trong phòng kia vẫn luôn quan tâm hắn.

Nghĩ như vậy, tâm tình muốn gặp anh trai càng lớn hơn, bước chân cũng càng nhanh hơn.

Lúc này, Lương Chu đang ăn bữa sáng, ngẩng đầu nhìn Dư Sơ Lâm đẩy cửa đi vào thì biểu tình càng thêm dịu dàng, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn thì lại nhíu mày “Sao mắt lại đỏ vậy, còn có quầng thâm, ngủ không tốt à?”

Sự quan tâm trong mắt hắn rõ ràng như vậy, Dư Sơ Lâm hoàn toàn không thể không nhìn rõ, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, ký ức đời trước và đời này chồng chéo lên nhau, hắn đột nhiên chạy lên vài bước choàng tay ôm lấy anh hắn, giọng nói đầy nghẹn ngào “Anh…”

Lương Chu sắc mặt hơi thay đổi một chút, vội buông thìa trong tay xuống, ôm lại hắn, mặt nhìn Lăng Xuân đang hốt hoảng đi vào cửa: “Cậu bắt nạt em ấy?”

“…” Quả thực không thể hiểu nổi, không giống như đang đùa, Lăng Xuân á khẩu.

“Sơ Lâm?” Lương Chu sờ sờ sau cổ hắn, hơi hơi nghiêng đầu mở miệng, đối phương ôm thật chặt, hơi thở có chút dồn dập giống như vừa khóc.

Dư Sơ Lâm lắc đầu, chật vật chớp chớp mắt, muốn đem nước mắt vừa rơi nuốt trở về, giọng nói rầu rĩ: “Không có gì… Là do em không ngủ ngon.” Người này sao lại tốt như vậy, thật muốn bắt lấy không bao giờ buông tay.

Không ngủ ngon? Thân thể đang căng thẳng của Lương Chu thả lỏng, ngay sau đó lại có chút buồn cười, chụp bờ vai hắn vỗ nhẹ, hỏi: “Gặp ác mộng sao?”

Hắn rời khỏi lồng ngực của Lương Chu, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, thật lâu sau, phụt một tiếng cười to, nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng vậy, gặp ác mộng, em mơ thấy người giám hộ mình là Dư Tu, bỏ lỡ anh, sau đó bị một nhà Dư Tu bắt nạt đến thảm, sau đó bị ném vào tù, sớm bị chết.”

“Nói hươu nói vượn.” Giọng nói Lương Chu chợt hạ, nói xong lại cảm thấy ngữ khí quá lạnh lùng, lại thay đổi thành dịu dàng, sờ sờ tóc an ủi hắn: “Đừng nghĩ lung tung, có anh ở đây, bọn họ không bắt nạt được em.”

“Vâng, anh là anh trai tốt nhất.” Hắn nhếch miệng lộ ra một nụ cười tươi trông đến ngu đần, lại giơ tay ôm Lương Chu, rất hiếm khi làm nũng.

Lương Chu bị nụ cười ngu ngốc khiến mắt có chút mất tự nhiên, vội chuyển tầm mắt, xụ mắt, lại lay hắn: “Biết thì tốt, được rồi, lớn như vậy còn làm nũng, không sợ bị người khác chê cười sao?” Gặp ác mộng mà bị dọa tới khóc, ừm … Chót nuôi em trai thành em gái rồi, phải làm sao bây giờ.

Trong phòng bệnh, quả thật “những người khác chế giễu” bị Lương Chu hù chết, thật muốn cười cái tên xụ mặt răn dạy kia, giống như thiếu niên lần đầu tiên  biết yêu, thật sự đều nổi hết cả da gà da vịt.

Trương Khiêm xoa xoa cánh tay, không chịu nổi nữa vỗ tay vịn sô pha, hét lên: “Này này, chú ý một chút, nhóm người chúng tôi vẫn còn ở đây đấy, ai chả biết quan hệ hai anh em các người rất tốt, đừng có coi chúng tôi là phông nền chứ?”

Triệu Tri ngồi ở một đầu khác của sô pha cũng không chịu nổi, nhưng dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn, thấy Trương Khiêm gào to như vậy thì đành làm người trầm ổn hơn, nói với Lăng Xuân một câu: “Lăng Xuân, không phải cậu đang ở thành phố S sao, sao lại trở về?”

Lăng Xuân ném một cái xem thường, xua xua tay, ngồi xuống giữa hai người, bĩu môi: “Chuyện bên kia đang vội muốn chết sao trở về được, nếu không phải Lương thiếu triệu hoán, tiểu nhân sao dám chối từ.”

Lương Chu làm lơ bọn họ ầm ĩ,  kéo Dư Sơ Lâm ngồi xuống mép giường, đưa một túi bánh bao nhỏ vào trong tay hắn, “Ăn đi.”

“Lương Chu, cậu quá vô lương tâm, bữa sáng kia là do tớ mua cho bạn, sao lại không thấy bạn cho tớ ăn bánh bao?” Trương Khiêm vô cùng đau đớn, đấm ngực sói tru: “Y không bằng cũ, người không bằng mới, Tiểu Xuân Tử, anh cứ như vậy mà bị thất sủng rồi.”

“Do anh bần.” Lăng Xuân đẩy hắn một phen, bất mãn nói: “Đừng có gọi tôi là Tiểu Xuân Tử, cẩn thận tôi đánh anh.”

“Cậu, cậu cũng là một kẻ không có lương tâm.” Trương Khiêm tan nát cõi lòng, lướt qua hắn, duỗi tay đến Triệu Tri đang vững vàng ngồi xem báo chí: “Triệu nhi ơi……”

“Tôi còn nhớ rõ lúc trước anh đã ăn bữa sáng rồi, đừng gào nữa, đang còn ở bệnh viện đấy, chú ý ảnh hưởng.” Triệu Tri buông báo chí, lấy quả quýt trên bàn trà ném tới: “Lấp kín miệng anh.”

“……”

Trương Khiêm cầm quả quýt, phẫn hận lột ra.

Dư Sơ Lâm có chút xấu hổ, lúc hắn đi vào quá mức kích động nên cũng không chú ý trong phòng còn có những người khác … Cho nên bộ dạng uất ức kia của hắn đều đã bị mọi người thấy sao…

“Mau ăn đi.” Lương Chu thúc giục, múc cháo từ trong hộp giữ nhiệt ra bát đẩy tới trước mặt hắn, còn mình cầm lấy chiếc thìa đặt trên bàn ở  trên giường, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.

Trương Khiêm trợn mắt tức giận nhìn, thật đúng là  coi họ là không khí rồi!

Dư Sơ Lâm không hề tự tại như Lương Chu, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy người đang ngồi trên sô pha, cuối cùng dừng lại trên người có vẻ trẻ tuổi hoạt bát là Trương Khiêm: “Xin chào … Anh, anh muốn ăn sáng sao?”

Đôi mắt Trương Khiếm lóe lên ánh sáng.

“Đừng động bọn họ, muốn ăn chính họ sẽ ra ngoài mua.” Lương Chu nhíu mày, vỗ vỗ đầu hắn: “Không cần phản ứng”.

Đồ cầm thú! Trương Khiêm bóp nát quả quýt.

Lăng Xuân ghét bỏ né tránh, cảm thấy Triệu Tri ngồi xa quả thực rất cơ trí!

Dư Sơ Lâm cười xin lỗi với Trương Khiêm, cúi đầu ngoan ngoãn gặm bánh bao.

Sau khi ăn sáng xong, mọi người bắt đầu thương lượng chính sự.

Đừng nhìn Trương Khiêm trang điểm đến loè loẹt, nói chuyện tùy tiện, khi nói tới chính sự rất đáng tin cậy. Hắn móc một phần hồ sơ từ ba lô ra,  đưa cho Lương Chu: “Cho cậu, thủ hạ Lương Kiến chủ yếu là đại đa số minh tinh, tất cả đều ở đây.”

Lương Chu hoàn toàn không tránh né Dư Sơ Lâm, mở hồ sơ ra nhìn, tùy tay bỏ qua: “So với tôi dự đoán còn tốt hơn nhiều, hôm nay khi nào thì Hội đồng quản trị họp?”

Trương Khiêm nhìn đồng hồ: “Chắc bây giờ đã họp rồi, Vinh Quang lần này sẽ rung chuyển rất lâu.”

Triệu Tri rốt cuộc buông  tờ báo trong tay xuống, xoa xoa cái trán: “Lương Kiến lần này sẽ vội vàng chuẩn bị lập công ty khác, còn chuẩn bị hố Vinh Quang một phen, hiện tại chắc đã bắt đầu đục khoét nội bộ Vinh Quang rồi.”

“Cứ để hắn đục khoét đi.” Lương Chu không chút để ý nói, tiếp tục hỏi: “Gia Hòa bên kia thế nào?”

Nói tới Gia Hòa, sắc mặt Triệu Tri có chút đẹp hơn, khen ngợi: “Quách Tử Kiệt và Lưu Na Na phát triển rất tốt, tớ đang chuẩn bị cho họ đóng hai bộ phim tốt. Thủ hạ Lý Chính cũng là một đội ngũ khá tốt, rất được giới trẻ yêu thích, bồi dưỡng cũng không kiếm ít tiền đâu, còn có Dương Lâm …” Nói tới đây, hắn khẽ nhíu mày, “Dương Lâm thật ra là lựa chọn tốt nhất để công ty phát triển, nhưng mà nhìn một chút, cô ấy sắp hết hạn hợp đồng, nghĩ muốn ký hợp đồng với cô ấy nữa chắc sẽ tốn chút sức.”

“Vậy không ký nữa.” Lương Chu nói, “Sức bỏ ra không bằng giành bồi dưỡng mấy người mới, người không an phận chúng ta cũng không cần.”

Trương Khiêm nghe vậy hơi nhíu mày, do dự nói: “Nhưng Gia Hòa dù sao cũng chỉ là một công ty mới, nếu để Dương Lâm là mầm chồi tốt cũng đi rồi, vậy…”

“Không có việc gì, còn có Quan Bác Văn, sau khi Gia Hòa và Vinh Quang sáp nhập sẽ trở về đây.”

“Khốn kiếp, là Quan Bác Văn!” Trương Khiêm cả kinh nhảy lên: “ Cậu sao nhận thức hắn, không đúng, cậu sao để hắn đi ăn máng khác,  hắn nổi tiếng là trung thành với lão Đông gia mà.”

Triệu Tri chú ý lại là một tin tức khác: “Cậu muốn sáp nhập Gia Hòa và Vinh Quang?”

“Đúng vậy, lúc trước tớ sáng lập Gia Hòa là vì muốn đề phòng Lương Kiến rời đi Vinh Quang đục khoét nghệ sĩ, Vinh Quang là công ty giải trí có tiếng, tài nguyên không thể so sánh với Gia Hòa.” Hắn nói xong, quay đầu nhìn Trương Khiêm: “Cậu chuẩn bị một chút, Lương Kiến đi rồi khẳng định sẽ tung tin xấu cho Vinh Quang, cậu chuẩn bị thời cơ, thả tin Quan Bác Văn gia nhập Vinh Quang đổ vào miệng bọn họ.”

Trương Khiêm sớm đã vô cùng hưng phấn, nghe vậy dũng cảm nói: “Việc này giao cho tớ đi, không thành vấn đề! Ha ha ha, không ngờ cậu có thể kéo Quan Bác Văn lại đây, vẫn là cậu lợi hại nhất, rốt cuộc sao cậu làm được vậy?”

“Theo như nhu cầu thôi.” Lương Chu không muốn nhiều lời, tiếp tục an bài nói: “Sau khi Lương Kiến rời đi, cổ phiếu Vinh  Quang đảm bảo sẽ bị mất giá, Triệu Tri, đến lúc đó, lấy danh nghĩa Gia Hòa thu mua cổ phiếu Vinh Quang, tiền không thành vấn đề, có thể mua nhiều thì cứ mua nhiều.”

“Lương Chu, cậu chuẩn bị làm gì, chờ di chúc cha cậu được thực hiện, Lương Kiến sẽ giao hơn nửa cổ phần cho cậu, cổ phiếu Vinh Quang trong tay cậu chẳng phải đã chiếm 55% sao, còn tiếp tục mua làm gì, ngại tiền nhiều à?” Lăng Xuân nhíu mày, có chút khoogn tám đồng quyết định của hắn.

Lương Chu nhìn Dư Sơ Lâm đang thu dọn bát đũa, khóe miệng mang theo ý cười: “Thu mua đi, rất hữu dụng với tớ!”

Lăng Xuân thấy hắn dáng vẻ này, cũng nhìn theo thấy Dư Sơ Lâm, sờ sờ cằm, như suy tư gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.