Người Giám Hộ

Chương 45: Trò cười kết thúc



Mã Kiến và Vương Chí quan hệ không tồi, nghe hắn nói vậy thì tức khắc trong lòng có chút nghi ngờ, lại thấy tất cả các bạn học đều khinh thường nhìn mình, không một ai nói giúp Lưu Phân và hắn thì mày nhăn lại, cảm thấy có chút không đúng, nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Phân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Em không phải nói Dư Sơ Lâm mặt dày mày dạn quấy rầy em sao? Sao Vương Chí nói lại không giống lời em nói.”

“Thật đúng là dám biên.”  Nữ sinh tóc ngắn cười lạnh, bạn học vây xem cũng bắt đầu bàn tán xì xào, nếu cẩn thận nghe đều là những lời khiển trách Lưu Phân.

Dư Sơ Lâm nhiều lần bị Lưu Phân ồn ào tranh cãi mà bực mình, hắn nhíu mày nói với Mã Kiển: “Tôi nói lại lần cuối cùng, tôi và Lưu Phân không có một chút quan hệ nào cả, cậu là bạn trai cô ấy sao? Cậu làm ơn đừng để cô ấy ồn ào nữa, tôi và cô ấy không quen biết, chuyện dây dưa chỉ là chuyện lừa đảo mà thôi.”

Lưu Phân trợn mắt trừng Dư Sơ Lâm, bị những lời hắn nói kích thích không chịu nổi. Hắn đơn giản như vậy đã đẩy mình cho nam sinh khác sao? Sẽ không phải vì ghen chứ? Trong lòng cô vừa xấu hổ lại vừa không cam lòng còn có cả tức giận, chuyện tối qua lại xông lên não, rốt cuộc không nhịn nổi mà bùng nổ cảm xúc, vừa lôi kéo Mã Kiến vừa the thé nói: “Mã Kiến, cậu ta lại nhục nhã tớ, cậu không phải nói sẽ đối xử tốt với tớ hay sao, cậu cứ như vậy mắt nhìn hắn bắt nạt tớ à? Dư Sơ Lâm, cậu cái tên lừa đảo này! Đồ dối trá!”

“Ai ai, Lưu Phân cô đủ rồi nhé, đừng tưởng rằng  cô là con gái thì tôi đây không đánh cô nhé.” Vương Chí cũng bực bội.

Tâm Mã Kiến vốn đang dao động bị Lưu Phân hô lên như vậy, trong nháy mắt kiên định, vén tay áo vọt tới Dư Sơ Lâm. Hắn suy nghĩ rất đơn giản, Lưu Phân chính là bạn gái của hắn, bản thân hắn nên yêu thương cô, hiện tại mọi người đều không có ai giúp cô, nếu ngay cả mình cũng không giúp cô thì cô sẽ rất đáng thương. (Mèo: Thằng ngu này, thật muốn đấm cho tỉnh)

Dư Sơ Lâm thấy hắn gàn bướng hồ đồ thì rút tay ra khỏi túi, chuẩn bị cho tên Mã Kiến này nếm thử chút đau khổ.

“Sơ Lâm, cẩn thận!” Vương Chí còn không biết sức chiến đấu của hắn bèn hoảng sợ, vội muốn ngăn cản. Đáng chết, Sơ Lâm gầy yếu như vậy làm sao có thể chịu nổi nắm đấm của Mã Kiến chứ!

Bạn học vây xem vội kêu la sợ hãi, trong mắt đều là lo ấu, hiển nhiên đều có chung suy nghĩ như Vương Chí.

Nữ sinh tóc ngắn thấy vậy bèn đập sách lên bàn, quát to: “Lưu Phân! Mày thật là quá đáng! Xúi giục bạn học đánh nhau, tao muốn mách cho thầy cô!”

Ngày khi tất cả mọi người đều cho rằng Dư Sơ Lâm sẽ bị đánh thì Lý Đào vốn đang dựa vào cây cột ở hành lang xem trò cười đột nhiên đứng dậy và tiến lên vài bước, gia tay cầm nắm đấm của Mã Kiến,  vặn ngược cổ tay túm lấy cánh tay hắn, kéo một cái, đụng một cái, sau đó một cú thật đẹp quăng qua vai… Mã Kiến nằm ở trên mặt đất.

Học sinh vây xem: “Oa…”

Dư Sơ Lâm vươn bàn tay ra một nửa chuẩn bị đánh nhau: “… Ách”

Vương Chí & Mã Kiến: Chuyện gì vậy nè……?

Lưu Phân: “A a a, đánh người rồi, thầy cô ơi, ở đây có người đánh nhau a a a a a……” (Mèo: Cái con nhỏ này, thật muốn vả cho vỡ miệng)

Mọi người: “…”

Chuông vào giờ đột nhiên vang lên, các bạn học ngẩn người, rối rít như chim muôn bay tán loạn.

Thầy Cao nghe thấy tiếng thét chói tai thì đen mặt chạy tới, vô cùng tức giận nổi bão: “Ai đang đánh nhau? Cái trò chạy cái đi đâu, trở lại hết đây! Là ai đánh nhau trong trường học? Các trò có phải sống quá an nhàn nên ngứa da không hả? Tất cả đều trở lại đây cho tôi!”

“Là Dư Sơ Lâm và Lý Đào!” Có  một học sinh không sợ chết trở lại nhỏ giọng nói.

“Cái gì?!” Thầy Cao khiếp sợ, dừng bước.

Sau khi nhóm học sinh chạy đi, đám người Dư Sơ Lâm ở trung tâm liền bị bại lộ, thầy Cao thấy đúng là hạt giống tốt trong lòng mình đánh nhau thì đỏ cả mặt, hắn nhìn Mã Kiến vẫn nằm ở trên mặt đất giống như không bị thương thì mới thở phào trong lòng, ngay sau đó lại tức giận, quát: “Các trò! Đi về lớp học trước, sau khi tan học đến văn phòng tìm tôi, dám đánh nhau, vi phạm nội quy!”

Dư Sơ Lâm yên lặng gãi gãi mặt, chân bước trở về lớp học.

Sau giờ tan học, Dư Sơ Lâm và Lý Đào cùng nhau đi tới văn phòng thầy Cao.

Trên đường, Dư Sơ Lâm nhìn Lý Đào, nhỏ giọng nói: “Chuyện lúc trước, cảm ơn cậu.”

Lý Đào nghiêng đầu bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu: “Không cần.” Hắn thật ra ngay khi Mã Kiến tìm tới cửa đã muốn đánh người rồi.

Trong văn phòng rất náo nhiệt, Vương Chí và Lưu Phân đều đứng trước mặt chủ nhiệm lớp mình, một người là vẻ mặt không phục, một người là vẻ mặt tủi thân.

Mã Kiến ngồi ở ghế trong góc, chủ nhiệm lớp năm đang từ văn phòng kế bên chạy tới, đứng ở trước mặt hắn với vẻ mặt bực bội.

Thầy Cao chậm rãi uống ngụm trà, hỏi hai người vừa vào cửa: “Vì sao hôm nay đánh nhau, giải thích rõ ràng cho thầy.”

Ngoài dự đoán, Lý Đào đoạt lời Dư Sơ Lâm mở miệng nói, hắn chỉ tay vào Lưu Phân, thờ ơ nói: “Lưu Phân muốn Dư Sơ Lâm làm bạn trai của bạn ấy, Dư Sơ Lâm không đồng ý, ngày hôm qua bạn ấy còn chạy tới gây chuyện, hôm nay lại mang theo bạn trai mới là Mã Kiến tới tìm Dư Sơ Lâm gây chuyện, em chỉ giúp Dư Sơ Lâm đỡ nắm đấm của Mã Kiến, không phải đánh nhau ạ, nói hết rồi ạ.”

Tất cả giáo viên trong văn phòng: “…” Cái lộn xộn gì thế này, bạn trai tới bạn trai đi… Hiện giờ tình cảm của đám con nít thật phong phú?

Thầy Cao hoàn hồn trước, khụ khụ, nhìn về phía Dư Sơ Lâm: “Có chuyện như vậy sao?”

Tổng kết lại, thật đúng là có chuyện như vậy nên Dư Sơ Lâm nhìn Lý Đào một cái và gật đầu.

Lưu Phân nghe Lý Đào nói xong, sắc mặt trắng bạch. Cô không nghĩ thầy cô biết việc này, càng không nghĩ tới Lý Đòa sẽ nói chuyện khó nghe như vậy, rõ ràng là Dư Sơ Lâm không hiểu phong tình dối trá ghê tởm… Nếu thầy giáo lấy lời giải thích của Lý Đào nói cho mẹ cô biết… Không được, không thể để mẹ biết chuyện này!

“Mã Kiến, trò thành thật nói cho tôi biết, quan hệ giữa trò và Lưu Phân lớp một rốt cuộc là quan hệ gì, chuyện xảy ra ngày hôm nay đúng như lời Lý Đào đã nói sao?” Chủ nhiệm lớp 5 cau mày hỏi, trên mặt hoàn toàn là sự tức giận. Trong mấy học sinh gây chuyện này, ngoài trừ Mã Kiến thì tất cả đều là hạt giống tốt của hệ chuyên, hết lần này tới lần khắc đều là do Mã Kiến cố tình động thủ trước, hắn quả thực là đuối lý!

Mã Kiến quay đầu, không nói lời nào.

“Thầy hỏi trò, câu trả lời của trò đâu! Nói chuyện! Trò có phải đang yêu đương với Lưu Phân không? Có phải là người động thủ đánh bạn học không?” Chủ nhiệm lớp 5 tức giận vỗ bàn.

Bị gầm một tiếng như vậy, Mã Kiến không dám ngoan cố, hắn nhìn Lưu Phân đang đưa lưng mặt đứng trước chủ nhiệm lớp 1 phía trước, yên lặng một hồi, gật đầu một cái: “Vâng, Lưu Phân là bạn gái em, nhưng gây chuyện ngày hôm nay là do chính em…”

“Không! Bạn ấy nói bừa, em không có yêu đương với ai hết!” Lưu Phân vội vàng phản bác, đánh gãy lời của Mã Kiến. Cô quyết không thừa nhận chuyện yêu sớm, bằng không hình tượng cô trong lòng thầy cô và mẹ liền xong rồi.

Cô nhìn chủ nhiệm lớp mình, tủi thân nói: “Cô phải tin em, là Mã Kiến một mực quấn em, em cũng chưa từng để ý tới bạn ấy. Bạn ấy nghe người ta nói Dư Sơ Lâm thích em nên ghen nên muốn gây phiền toái cho Dư Sơ Lâm, còn muốn lôi kéo em cùng đi, em, em rất sợ, em không nghĩ bạn ấy sẽ như vậy.”

Mã Kiến hơi ngẩng đầu, không thể tin nhìn về phía cô: “Tiểu Phân, em sao có thể nói như vậy, rõ ràng là em…”

“Bạn còn nói bừa nữa sao, câm miệng!” Lưu Phân thét chói tai.

Vương Chí che lỗ tai, chán ghét nhìn Lưu Phân một cái, nói với cô Điền chủ nhiệm lớp một: “Cô ơi, Lưu Phân này toàn nói dối, rõ ràng là bạn ấy dây dưa với Dư Sơ Lâm trước, sau lại lừa gạt Mã Kiến, hiện giờ còn giả vờ ngây thơ, nhìn thật là đáng ghét. mã Kiến, tớ đã nói với cậu cô gái này không phải thứ tốt đẹp gì, hiện giờ nhìn thấy rõ chưa, đừng khổ sở người anh em, anh em tốt của cậu sẽ tìm cho cậu một em gái tốt hơn.”

Thầy Cao nghe vậy thì cười: “Vương Chí, trò đây là chuẩn bị cổ động bạn học yêu sớm sao? Muốn ghi lỗi không?”

Vương Chí nghẹn họng, nhếch mép một cái, cúi đầu không nói.

“Vương Chí, bạn vì sau bôi nhọ tớ!” Lưu Phân tức giận.

“Đừng quầy rầy, phiền phức.” Vương Chí chán ghét lắc đầu, che lỗ tai.

Chủ nhiệm Điền là một giáo viên nữ tuổi trung niên ôn hòa, nghe xong lời nói của đám học sinh thì không khỏi cảm thấy nhức đầu, quay đầu nhìn thầy Cao: “Thầy Cao, chuyện này tóm lại đều là do học sinh lớp một và lớp 5 không đúng, hai học sinh lớp thầy đều bị liên lụy, thầy xem, việc này giờ giải quyết thế nào?”

Thầy Cao dạy Lưu Phân một năm nên cũng hiểu biết chút phẩm chất đạo đức của nữ sinh này, trong lòng cũng sớm có chút so đo chuyện đúng sai này, liền xua tay nói: “Trẻ nhỏ cãi nhau ầm ĩ không hiểu chuyện mà thôi, Mã Kiến và Lưu Phân về nhà viết bản kiểm điểm, sau đó mời phụ huynh tới trường một chuyến, sau này tự kiểm điểm rút ra bài học cho bản thân là được, cũng không phải là chuyện gì lớn. Cứ quyết định như vậy đi, mọi người cảm thấy sao?”

Đây là đẩy hết trách nhiệm lên trên người Lưu Phân và Mã Kiến, ngược lại phủi sạch cho học sinh lớp mình.

Cô Điền và chủ nhiệm lớp 5 mặc dù biết thầy Cao thiên vị học sinh lớp mình, nhưng bọn họ đuối lý, hai mắt nhìn nhau, gật đầu một cái, coi như đồng ý quyết định này. 

Mời phụ huynh? Mặt Lưu Phân hoàn toàn trắng, vội vàng kéo tay cô Điền, khẩn trương cầu tình. Mã Kiến bị Lưu Phân kích thích khi nghe nói mời phụ huynh thì không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác ngồi.

“Đáng đời.” Vương Chí hả giận.

Thầy Cao trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, phất tay với cả ba người bọn họ: “Được rồi, các trò trở về lớp học đi, nhớ sao này phải tỉnh táo, không được gây chuyện lần sau nữa, nếu không sẽ không dễ dàng buông tha các trò như vậy nữa đâu.”

Vương Chí co rụt cổ, làm mặt quỷ với Dư Sơ Lâm và đi theo hai người ra ngoài.

Ở lại trong văn phòng lâu như vậy, thời gian nghỉ giữa giờ đã sớm trôi qua, trên hành lang bây giờ chỉ còn có ba người bọn họ, rất là yên tĩnh.

Vương Chí bá vai Dư Sơ Lâm, trộm nhìn Lý Đào vài lần, rốt cuộc cũng lấy hết cam đảm nói: “Cái kia, cảm ơn cậu đã đỡ nắm đấm Mã Kiến giúp Sơ Lâm, đủ nghĩa khí, tôi đây nhận người cậu người bạn này.”

Dư Sơ Lâm buồn cười: “Mọi người vốn dĩ đều là bạn bè, lần sau đừng làm chuyện xúc động như vậy, lần này bạn đều vì chúng tớ mà bị liên lụy.”

“Không có việc gì, tớ rất vui! Ta nhìn Lưu Phân kia liền khó chịu rồi, chính là đáng thương cho Mã Kiến, ai…” Vương Chí thở dài.

Lý Đào nhìn cánh tay khoác trên vai Dư Sơ Lâm, tay nắm thật chặt trong túi quần, mím chặt môi, duy trì thái độ yên lặng trước sau như một. 

Ngày hôm sau, mẹ Lưu Phân tức giận tới trường học, đầu tiên bà nổi giận đùng đùng đi tới lớp một, chửi mắng một trận với Lưu Phân rồi lại vội vàng chạy tới văn phòng bốp chát một hồi với mẹ Mã Kiến, giọng nói the thé kia quả thực giống hệt Lưu Phân khiến các bạn học mở mang kiến thức.

Sau khi than học, mẹ Lưu Phân thay đổi tác phong dũng mãnh cay cứ nắm tay Lưu Phân chờ ở cửa lớp 2, khi thấy Dư Sơ Lâm đi ra vội lôi kéo Lưu Phân lại gần để cô nói lời xin lỗi.

Bạn học vây xem rất nhiều, Lưu Phân cảm thấy rất mất mặt, nhưng sợ hãi mẹ mình nên chỉ đành không tình nguyện nói lời xin lỗi.

Mẹ Lưu thấy thái độ cô qua loa có lệ thì phát cáu, mắng cô một chút, trừng mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm, thái độ cũng ồn hòa: “Dư Sơ Lâm, là cô dạy dỗ con gái cô không tốt, cô thay mặt con bé xin lỗi cháu, cô sẽ dạy dỗ con bé thật tốt.”

Dư Sơ Lâm liếc mắt nhìn Lưu Phân cúi đầu không nói lời nào, lại liếc mắt nhìn mẹ Lưu, trong lòng than một tiếng đáng thương cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ, làm lơ Lưu Phân mà lễ phép nói vài câu với mẹ Lưu, cũng xem như tiếp nhận lời xin lỗi vừa rồi của Lưu Phân.

Mẹ con Lưu Phân đi rồi, các bạn học cũng tản hết, hắn vác cặp sách trên lưng, xoa xoa trán và đi ra ngoài. Chuyện này xem như cũng đã giải quyết… Ồn ào thật là khó nhìn. Yêu đương cái gì, quả nhiên thật là đáng sợ.

Quan Bác Văn ở  bữa tiệc không tìm thấy Lương Chu ở đâu cả, đi quanh sân hai vòng, rốt cuộc cũng tìm thấy hắn ở trong một xó xỉnh mờ tối.

“Sao lại trốn ra đây?” Hắn cầm một ly rượu vang đỏ tới gần, tư thái nhất phái phong  nhã.

“Chủ nhiệm lớp Sơ Lâm vừa gọi điện thoại tới.” Lương Chu xoa xoa ấn đường, có chút phiền muộn.

“Chủ nhiệm lớp Tiểu Dư? Chuyện gì?” Quan Bác Văn nghi hoặc, Tiểu Dư không phải là thành tích rất tốt, ở trường rất ngoan hay sao, sao chủ nhiệm lớp lại gọi điện thoại tới, đây là cước điện thoại quốc tế đấy.

Lương Chu liếc nhìn hắn một cái, lắc lắc chén rượu trong tay: “Xảy ra chút chuyện, nhưng đều đã được giải quyết, tâm tư trẻ nhỏ bây giờ quá nhiều, Sơ Lâm vẫn là quá đơn thuần.”

“Rốt cuộc làm sao vậy? Tiểu Dư bị bắt nạt?”

“Không tính bị bắt nạt… Thôi, không nói cái này.” Lương Chu uống nốt hớp rượu cuối cùng, bực bội hỏi, “Bữa tiệc này khi nào kết thúc? Nhà sản xuất phim quấn anh đâu rồi?”

“Người quấn cậu càng nhiều hơn đi, một người đến gần lại tiếp một người, không nghĩ tới cậu được hoan nghênh như vậy.” Quan Bác Văn sờ cằm, tầm mắt đảo qua bàn tay cằm ly rượu của hắn,  mỉm cười: “Lương Chu này, cậu không phải là…Say đi? Đêm nay uống bao nhiêu rồi?”

Lương Chu cũng cảm thấy trạng thái mình có chút kém, tay giơ lên tháo lỏng nơ, lắc đầu nói: “Giống như  có chút thật, chúng ta đi chào tạm biệt một tiếng đi.”

“Những mỹ nhân chờ cậu đêm nay sợ là đều bị thương tâm rồi” Quan Bác Văn lắc đầu và mang theo hắn xoay người đi ra ngoài. Đối với việc Lương Chu rất được yêu thích khi tới Châu Âu cũng có chút bất ngờ, khuôn mặt Châu Á ở trong vòng giải trí Châu Âu cũng không có cảm giác tồn tại, có thể mê đảo nhiều thiếu nam thiếu nữ như vậy cũng không biết có phải bởi vì gì … Hắn quay đầu nhìn Lương Chu cau mày đen mặt, híp mặt lại, chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết nói… khí tràng*?

* khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.