Người Giám Hộ

Chương 61: Đảo ngược tình thế



Trong văn phòng chủ tịch Vinh Quang, Trương Khiêm lướt trang web, cười đến không chút hình tượng: “Vương Thần này nói cứ như sự thật ấy, nếu không phải chúng ta sớm có chuẩn bị thì nói không chừng đều bị vu oan dưới tay cô ta.”

“Khẳng định sẽ bị vu oan.” Triệu Tri cũng ôm máy tính nhìn, nhíu mày: “Tôi không ngờ Lưu Hào lại đánh cái chủ ý này, không cùng chúng ta đoạt mối làm ăn mà trực tiếp hạ bậc chúng ta, muốn làm chúng ta sụp đổ. Một Vinh Hoa còn chưa có đủ, còn muốn Vinh Quang… Nếu Vương Thần lấy tư liệu thật, nếu… May mắn.” May mắn Lương Chu phát hiện sớm, có sự chuẩn bị, bằng không lần này bọn họ khẳng định ăn cái mệt.

Lưu Hào kia cũng nghĩ thật chu toàn, đầu tiên là thả tin tức ở trên mạng, lại cầm “Chứng cứ” tố cáo công ty, cuối cùng lại để Vương Thần lớn tiếng mở cuộc họp báo, để Vương Thần chứng thực lời đồn Lương Chu phạm tội, dẫn đường dư luận, một chút thời gian thở dốc cũng không cho Vinh Quang phản ứng. Chủ yếu là…

“Đã xác định vị trí chưa?” Triệu Tri quay đầu nhìn Hà Long.

Hà Long xụ mặt, sát khí nồng đậm: “Không có, cậu chủ Sơ Lâm còn chưa có mở ra, khả năng là cậu chủ Sơ Lâm còn đang bị trói giữa đường dời đi.” Mặc dù đã đoán được khả năng Lương Tử Tu ra tay với Dư Sơ Lâm, nhưng hiện giờ người thật bị bắt đi… Hắn nhất định phải làm thịt Lương Tử Tu.

“Cậu đừng nghĩ nhiều.” Triệu Tri thở dài trong lòng, khuyên nhủ: “Lần này tuy rằng để Tiểu Dư gặp mạo hiểm, nhưng… Sẽ không thật sự có chuyện gì nguy hiểm xảy ra đâu… Lương Chu hắn cũng không cho phép Tiểu Dư gặp nguy hiểm.”

Hà Long nhăn mày càng thêm chặt.

Triệu Tri quay đầu lại, nhìn máy tay, tay xoa trán. Tiểu Dư nhất định phải bình an trở về.

Mười một rưỡi trưa, đồng tử mãnh liệt của Hà Long vẫn luôn nhìn chằm chằm máy tính, sống lưng trong nháy mắt thẳng tắp, vội nói: “Máy định vị đã có phản ứng.”

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn hắn.

Hắn gõ vài cái trên bàn phím máy tính, biểu tình cũng thả lỏng, nói: “Ở ngoại ô khu thành đông, nơi đó có một nhà kính trồng hoa, xác thật rất dễ giấu người. Cậu chủ Sơ Lâm cấp tín hiệu là màu xanh biếc, rất an toàn.”

Triệu Tri và Trương Khiêm nhẹ nhàng thở ra.

11 giờ 40 phút, điện thoại máy văn phòng vang lên.

Triệu Tri nhìn hai người khác, đi qua ấn loa điện thoại, kết nối.

Sau một lúc lâu điện thoại không có tiếng thì truyền tới giọng nói âm trầm của Lương Tử Tu: “Chào Vinh Quang các vị,  tin tức sáng nay thật tuyệt nhỉ?”

“Lương Tử Tu, cậu có mục đích gì?” Triệu Tri nhìn mọi người trong phòng, trầm giọng hỏi.

“A, là Triệu Tri sao, cũng đúng nhỉ, Lương Chu giờ này hẳn còn đang bị thẩm vấn điều tra ở Cục cảnh sát, ha ha, hắn cũng có cái ngày hôm nay.” Lương Tử Tu rất có tố chất thần kinh cười một trận, giọng nói càng thêm âm trầm: “Mục đích của tôi rất đơn giản, tôi muốn Lương Chu thừa nhận việc hắn lợi dụng Vinh Quang tẩy tiền đen, tôi còn muốn hắn thừa nhận quan hệ mập mờ với Vương Thần, tôi còn muốn hắn tự nhận tội ngồi tù! Trước khi ngồi tù, tốt nhất là đêm toàn bộ cổ phần Vinh Quang trong tay hắn đến danh nghĩa của tôi, sao nào, yêu cầu của tôi rất đơn giản đi?”

“Không có khả năng.” Triệu Tri quả quyết phủ quyết.

“Có thể đấy.” Lương Tử Tu cười khẽ, giọng nói chắc chắn: “Anh nói cho Lương Chu biết, bảo bối em trai hắn đang ở trên tay tôi. Nghe thấy cái tin tức này, hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi.”

Triệu Tri nhìn Trương Khiêm và Hà Long một cái, cố ý nhẹ giọng một chút, nói: “Cậu đừng có nói bậy, Tiểu Dư giờ này còn đang đi học ở trường, cậu nói dối cũng quá không có kỹ thuật đi.”

“Nói dối?” Lương Tử Tu hỏi lại, dường như bị giọng nói nhẹ nhàng hoài nghi của hắn kích kích, tiếng nói đột nhiên la lớn: “Vậy thì tốt, anh nghe cho kỹ đây, xem tôi có nói dối hay không?”

Sau đó là một trận tiếng bước chân nhỏ cùng tiếng quát rất chói tai. “Này, Tiểu quỷ, tới đây chào hỏi anh Triệu Tri thân ái của mày đi nào.”

Sắc mặt Hà Long biến đổi, nắm chặt hai nắm tay.

Sau một tiếng ho khan rất nhỏ, tiếng nói Dư Sơ Lâm rõ ràng truyền đến: “Anh Triệu, tối qua anh trai em có ngủ tốt không, hiện tại bụng chắc rất đói, còn có, em chắc bị dị ứng phấn hoa rồi.”

“Câm miệng! Ai bảo mày nói nhiều như vậy.”

Lại là tiếng hô quát, tiếng nói Lương Tử Tu lại truyền đến, trong giọng nói có một chút tức giận: “Nghe rõ chưa? Tôi hôm nay phải nhìn thấy tin tức Lương Chu nhận tội, còn có Giấy chuyển nhượng cổ quyền, quá hạn không chờ!”

Ken két, điện thoại bị cắt đứt.

Trương Khiêm nghi ngờ: “Tiểu Dư bị dị ứng phấn hoa sao? Sao chưa từng nghe qua nhỉ…”

Triệu Tri ghét bỏ liếc nhìn hắn, ném bút ghi âm ra, nhìn Hà Long: “Chuẩn bị báo nguy đi, tôi ngược lại muốn nhìn, bọn họ lần này dùng lý do gì không nhận vụ án.”

Không giống như ngoại giới suy đoán, Lương Chu ở trong cục cảnh sát không những không bị thẩm vấn, cũng không bị nhốt lại, hắn đang thoải mái ngồi trong văn phòng cục trưởng uống trà, một bên vừa nhìn đồng hồ một bên vừa nhìn cục trưởng đầu hói, không nói một lời.

Cục trưởng mồ hôi ứa lạnh nhìn hắn, nuốt nuốt nước miếng, lại lần nữa đụng chút tài liệu trên bàn, thử hỏi dò: “Cái kia, Lương tiên sinh, chúng ta có phải có gì đó hiểu lầm không…”

Lương Chu híp mắt, cong miệng: “Bên ngoài ồn ào lớn như vậy, sao lại có thể là hiểu lầm. Cục trưởng Vương, thuộc hạ nào của ngài là người… rất có vấn đề.”

Cục trưởng Vương xoa xoa mồ hôi lạnh, trong lòng thì mắng to những tên thuộc hạ không đáng tin cậy kia.

Cửa văn phòng bị gõ vang, sau đó mở ra, Hà Long sải bước tiến vào, nhìn qua Lương Chu gật đầu, sau đó trực tiếp đặt bút ghi âm lên bàn trà.

Đối thoại không dài nên rất nhanh đã xong. Nghe được tiếng nói của Dư Sơ Lâm, ngụy trang bình tĩnh của Lương Chu trong nháy mắt vỡ vụn, hắn ngồi thẳng người, thẳng tắp nhìn chằm chằm bút ghi âm, nặng nề nói: “Máy định vị?”

“Hơn mười một giờ mở, màu xanh biếc, cậu chủ Sơ Lâm tạm thời an toàn.”

Tiếng lòng Lương Chu tùng tùng căng chặt lo lắng.

Hà Long tắt bút ghi âm, ngẩng đầu nhìn cái trán cục trưởng Vương không ngừng đổ mồ hôi lạnh, giọng nói mang theo chút trào phúng: “Giống như ngài vừa mới nghe được, cậu chủ nhỏ nhà tôi bị Lương Tử Tu bắt cóc, không phải cái quỷ gì mà trẻ nhỏ ham chơi bướng bỉnh trốn nhà đi chơi, cục trưởng Vương, tôi muốn báo án.”

Lương Chu đứng dậy, cầm lấy bút ghi âm, đi đến trước bàn cục trưởng, từ trên cao nhìn xuống hắn, đặt bút ghi âm lên trên xấp tài liệu kia, lạnh lùng nói: “Vương Thần bôi nhọ và vu cáo, Lương Tử Tu bắt cóc tống tiền… Cục trưởng, ta báo án, ngài thụ lý không?”

“Có có.” Cục trưởng bị hắn nhìn chằm chằm sớm đã hơi hoảng, đầu óc rốt cuộc cũng rơi rụng, thấy hắn rốt cuộc cũng đề ra yêu cầu, vội vàng gật đầu đáp: “Tôi đây liền cho người đi làm.”

“Những thuộc hạ có vấn đề kia của ngài sao?”

“Lập tức xử lý, đảm bảo cho cậu một đáp án hài lòng.”

“Rất tốt.” Lương Chu thu tay về, xoay người đi ra ngoài: “Hà Long, chúng ta đi đón Sơ Lâm.”

Hà Long vội vàng đứng dậy, chờ ra cửa sau, dừng một chút, hỏi, “Ông chủ, tôi còn chưa có nói cho ngài vị trí máy định vị mà.”

“Vùng ngoại ô khu thành đông có một nhà kính trồng hoa.”

“Ngài sao lại biết …”

“Sơ Lâm cuối tuần nào cũng giúp bác Hà sửa sang lại vườn hoa, nhưng tới nay chưa từng bị dị ứng phấn hoa, còn nữa, Lương Tử Tu cũng từng vì lấy lòng một nữ minh tinh mà tạo một nhà kính trồng hoa ở khu thành đông, việc này rất ít người biết nhưng không có nghĩa là không có.”

“…”

“Có vấn đề?”

“Không có, xe đã tới rồi, đang chờ ở bên ngoài.”

“Rất tốt.”

Sau khi hai người rời đi, cục trưởng Vương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn lau chút mồ hôi, dùng sức đánh cuộc điện thoại nội tuyến, vừa thông thì lập tức gầm thét: “Các ngươi bây giờ làm việc thế nào đấy, người ta ném một phần tài liệu giả tới, các ngươi liền trực tiếp tới công ty người ta ầm ĩ, còn đem ông chủ người ta mang về! Trước không biết thẩm tra chút tài liệu thật giả sao? Ai bảo các ngươi đi bắt người? Cự tuyệt thụ lý bắt cóc là ai? Bảo hắn lên phòng làm việc của tôi ngay! Mau thả ngay tất cả những người Vinh Quang đưa tới điều tra, nhanh lên một chút! Cục phó đâu rồi? Tôi muốn nói chuyện với hắn! Còn nữa, nơi này có án bắt cóc, kêu người phụ trách lại đây, tự đi làm cho tôi! Không đem người bình an trở về, các người đều phải xui xẻo!”

Cúp điện thoại, hắn nhức đầu nhìn chằm chằm  tư liệu và bút ghi âm trên, xoa xoa cái trán. Sau khi mở công ty giải trí, ngành nào chẳng có cả một đường quan hệ, ngay cả công ty giải trí lâu đời Quang Vinh, ở phương diện này lại càng giọt nước không lọt. Phó cục kia đầu óc bị ngâm nước rồi, lại dám cõng mình làm ra chuyện như vậy, ngu xuẩn!

Các bạn dùng mạng còn đang sôi trào với sự kiện Vinh Quang tẩy tiền đen suốt cả buổi sáng, sau bữa trưa, lướt web, cả thế giới liền thay đổi.

Đầu tiên là cảnh sát lớn tiếng phát biểu một tin tức làm sáng tỏ việc Vinh Quang rửa tiền đen là bị người ác ý bôi nhọ, sau khi đội ngũ chuyên nghiệp kiểm tra, toàn bộ các mục của Vinh Quang đều không có chút vấn đề gì.

Ngay sau đó, chủ tịch Vinh Quang là Triệu Tri vốn luôn không lộ mặt lúc này cũng đứng dậy, tự mình mở một cuộc họp báo, lật đổ toàn bộ những lời Vương Thần nói lúc sáng.

Đầu tiên, ông chủ nhà tôi và Vương Thần một cọng lông quan hệ đều không có, tiếp theo, công ty nhà tôi trong sạch, tất cả đều là đang trong lúc đầu tư, không hề có chút chuyện tẩy tiền đen, còn nữa, Vương Thần bị nghi ngờ có liên quan tới việc ăn cắp tài liệu cơ mật của công ty và vu hãm phỉ báng ảnh đề nhà tôi, thu thập hành lý xong thì chuẩn bị vào ăn cơm tù đi.

Cái sự xoay ngược tình thế này thật là đáng sợ quá đi, phóng viên đều có chút choáng váng.

Chờ sau khi tiêu hóa chút ít, có phóng viên liền hỏi, trước không nói tới việc Vương Thần có những chuyện phá hoại kia, vốn dĩ bọn họ cũng không có nhiều tin tưởng Lương Chu sẽ coi trọng người phụ nữ Vương Thần kia,  nhưng Vương Thần công bố những tư liệu kia… Cho nên Vinh Quang rốt cuộc có tiền từ đâu mà nhiều như vậy, lại còn mở công ty con, xây dựng rạp chiếu bóng, đầu tư điện ảnh, tổ chức cuộc thi tài năng trẻ?

Triệu Tri trầm ổn cười, mời người phát ngôn của tập đoàn Chu Vận lên đài.

Các phóng  hai mặt nhìn nhau, người phát ngôn của tập đoàn Chu gia … Chẳng lẽ đầu tư của Lương Chu là từ Chu gia? Cậu cấp tiền cho cháu ngoại, vậy quả thật cũng quá hào phóng đi.

Người phát ngôn cười, nói rằng, tập đoàn Chu Vận chỉ là một trong những công ty con của – Thanh Trì Quốc tế, là công ty Chu Thanh Nhã khi còn sống thành lập, bây giờ đã giao cho Lương Chu tiên sinh quản lý. Nói cách khác, tiền vốn đầu tư của công ty đều là tiền của mình, không phải tiền của cậu mình!

Thanh Trì Quốc tế… Các phóng viên choáng váng.

Anh đặc biệt đùa tôi sao? Cái công ty Chu gia kiếm tiền hàng đầu Thanh Trì quốc tế là di sản do mẹ Lương Chu lưu lại? Công ty kia chính là chuyên ngành bất động sản và khách sạn, vậy phát triển nhiều năm kiếm được bao nhiêu tiền, đếm cũng đếm không hết!

Khó trách Lương Chu sau khi tiếp nhận Vinh Quang lại dám cải cách công ty lớn như vậy, người ta có tiền, tự do phóng khoáng!

Còn nói cái gì dễ nói, có hai công ty nhà kiếm tiền như vậy, người ta còn cần rửa tiền đen sao? Hơn nữa, rửa tiền đen rửa tiền đen, vậy tiền đen từ đâu có? Chỗ nào cần rửa tiền đen?

Không biết…

Cho nên tin tức buổi sáng nay hoàn toàn chỉ là trò cười thôi, lời Vương Thần nói tất cả đều là giả!

Còn có thân phận bạn gái Lương Chu kia, bây giờ nhìn một cái, thật là giả đúng không? Trước tra tin tức có thể đều là kết quả Vương Thần khi đóng phim đều bị Lương Chu làm lơ, đó mới là sự thật! Vương Thần kia rõ ràng là tự biên tự diễn.

Triệu Tri  và người phát ngôn Chu Vận thấy tất cả các phóng viên đều choáng váng thì liếc nhìn nhau, cong môi và đi xuống sân khấu.

Buổi họp báo kết thúc, các phóng viên như người mới tỉnh trong mộng, nhìn sân khấu trống rỗng lại nhìn bút ghi âm trong tay, chà xát mặt và như người điên chạy tới Vinh Hoa! Tin tức lớn, tin tức lớn, tin tức buổi sáng của Vương Thần kéo ra rất nhiều đồ giả, sau lưng khẳng định có người xúi giục, quyết đoán phải đi phỏng vấn một lần! Cuộc chiến lôi đài dư luận và cuộc chiến vả mặt của nhóm quần chúng chẳng phải là thích nhất hay sao!

Văn phòng chủ tịch Vinh Hoa, Vương Thần nghe được tin tức thì sắp điên rồi, cô ta không ngờ rằng chuyện lại nhanh chuyển biến ác liệt như vậy.

Điện thoại vang lên, cô vừa cầm lên nghe thì sắc mặt đại biến, cẩn thận tiếp: “A lô…”

“Đây là lời thề son sắt cam đoan tài liệu tuyệt đối chân thật chính xác của cô sao? Nửa ngay bị người ta phát hiện, còn nữa, chuyện Lương Chu tiếp quản Thanh Trì, cô vì sao chưa từng nói qua lúc trước?”

“Lưu, Lưu tiên sinh…” Vương Thần cắn môi, có chút tủi thân lại có chút sợ hãi: “Tôi không biết, trước đó chưa từng có một tiếng gió… Tư liệu là một vị thủ hạ Lương Chu hết sức tín nhiệm lộ ra, tôi cũng không hiểu vì sao lại xảy ra vấn đề.”

“Được rồi, Lương Tử Tu mang tới mặt hàng rồi, tôi vốn không quá ôm kỳ vọng lớn, chính cô tự đi nhận tội đi.”

Tiếng nói bên kia điện thoại rất êm dịu nhưng giọng nói thì lại rất lạnh lùng, trên mặt Vương Thần lộ ra thần sắc kinh hoảng, run giọng nói: Không, không… Lưu tiên sinh, chúng ta không nhất định sẽ thua, còn có Tử Tu, Tử Tu bắt được Dư Sơ Lâm, Lương Chu rất coi trọng người em trai này, hắn sẽ thỏa hiệp——”

“Ngu xuẩn!” Đối phương đánh gãy lời nói của cô ta, giễu cợt: “Nếu như không cầm chắc đảm bảo sự an toàn của Dư Sơ Lâm, Triệu Tri sao có thể lớn tiếng  phản bác chuyện sáng nay chứ, gặp chuyện thì phải động não chút đi.”

Tút ——

Điện thoại bị cúp.

Vương Thần ngơ ngẩn nhìn di động, đột nhiên vùi đầu khóc “Ô ô” … Rõ ràng mọi chuyện đều rất thuận lợi. Cô lập tức sẽ trở thành nữ chủ tịch Vinh Hoa, chờ Tử Tu tóm được Vinh Quang, cô sẽ thành bà chủ Vinh Quang, những kẻ xem thường cô trước kia, châm chọc người cô đều sẽ phải tới nịnh bợ cô!

Nhưng chuyện sao lại biến thành như vậy?

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên khiến cảm xúc của cô càng thêm khẩn trương.

Không, cô không muốn ngồi tù!

Không muốn!

Dư Sơ Lâm hết sức thành thật để bị mang đi, đi tới chỗ đỗ xe siêu thị, hai người kia còn lục soát tất cả đồ vật trên người hắn, sau đó đẩy mạnh hắn vào trong một chiếc xe tải cũ và trói lại.

Xe mở rất vững vàng, hắn ngồi ở ghế cũ sau xe, chân tay đều bị trói lại, cặp mắt cũng bị vải che lại, có chút mơ màng buồn ngủ.

Cũng không biết anh hắn bên kia thế nào rồi… Từ khi Vương Thần lấy được tài liệu đến giờ cũng đã mấy tháng rồi, giờ mới động thủ, cũng không biết Lương Tử Tu đang nghĩ cái gì…

Hai người bắt cóc thấy hắn quá nghe lời nên sau khi vứt hắn ở ghế sau thì cùng nhau nói chuyện giết thời gian, cuộc nói chuyện còn chưa đủ mà còn mở thêm radio nghe nhạc, còn cố tình là chương trình nhạc trữ tình, dọc đường đi không ngừng vang lên giai điệu tình ca du dương, thật sự khiến người nghe đều buồn ngủ.

Thật nhàm chán… Hắn ngáp một cái, tay giật giật, sờ lên chiếc đai lưng mộc mạc của mình, suy nghĩ một chút thì dời.

Chắc khoảng một giờ sau, xe còn chưa có dừng lại thì chương trình radio cũng chưa kết thúc.

“Tôi nói…” Hắn rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói: “Các anh muốn mang tôi đi đâu? Lái xe cũng quá lâu rồi.”

Hai tên bắt cóc đang nói chuyện trong nháy mắt dừng lại, sau đó, một tên có vẻ hung dữ, nói: “Tiểu tử thối gan cũng lớn nhỉ, mày hiện giờ là con tin đấy, yên tĩnh một chút cho tao, không sợ chúng tao giết con tin à?”

“Sợ.” Hắn gật đầu,  tiếng nói hơi nhỏ: “Nhưng cái người bắt tôi cũng vì tiền, anh tôi có rất nhiều tiền, khẳng định sẽ trả tiền cứu tôi, nếu các người làm liều, vậy thì một xu cũng không lấy được đâu.” Sợ mới là lạ, hai người này chỉ là con tốp, chân chính sau màn độc thủ là Lương Tử Tu còn chưa có nhìn thấy đâu, nào có dễ dàng giết con tin như vậy.

Hai người kia  hai câu khen hắn thức thời, sau đó đút cho hắn một viên thuốc ngủ.

Dư Sơ Lâm: “…”

Khi tỉnh lại, ánh mắt trời đã chói, hắn phát hiện mình bị nhốt trong một phòng đơn giản, đang ở cùng Lương Tử Tu. Khác biệt là, Lương Tử Tu là kẻ bắt cóc đang ngồi trên sô pha ôm laptop chơi đùa, còn hắn là con tin bị trói tay chân, bộ dạng đáng thương nằm ở trên sàn nhà.

Hắn bò dậy dựa ngồi vào tường, bình tĩnh nói: “Lương Tử Tu, tôi muốn đi WC.”

Lương Tử Tu  quay đầu quét mắt nhìn hắn, nhếch miệng cười lạnh: “Tỉnh rồi?”

Dư Sơ Lâm bị hình dạng xa lạ của hắn làm cho kinh sợ, dừng một chút, quyết định tốt bụng quan tâm hỏi một câu: “Anh bao lâu chưa cạo râu cắt tóc vậy?”

Lương Tử Tu không đáp, chỉ âm u nhìn hắn, đột nhiên cười lạnh một tiếng, đi tới gần, cỏi trói tay chân hắn rồi kéo tới cột lại vào cây cột, túm hắn đứng dậy, chỉ tay vào trong phòng tắm: “ tự mình đi giải quyết.”

“Trên đùi  còn có dây thừng?” Hắn chỉ tay vào mắt cá chân đang bị trói.

Lương Tử Tu cười lạnh: “Nhảy đi.” Nói xong xoay người và ngồi trở lại trên sô pha, tiếp tục gõ gõ bàn phím laptop.

Được rồi, ít nhất cũng còn biết cởi thắt lưng quần cho mình, như vậy cũng đủ rồi. Dư Sơ Lâm an ủi bản thân, sau đó nhảy vào phòng tắm và cởi thắt lưng, sau khi đi WC xong thì thắt lại thắt lưng, khi sờ tới mở máy định vị bên trong thắt lưng xong thì đi ra rửa tay và nhảy trở về.

Lương Tử Tu thấy hắn ra, lại đi tới trói tay hắn ra sau lưng, đẩy lên sàn nhà, hung dữ nói: “Biết điều ngốc chút, chờ anh mày nghe lời làm theo lời tao nói, tao tự nhiên sẽ thả mày đi.”

“À.”  Hắn nghe lời gật đầu, xoay người dựa vào góc tường, cúi đầu nhìn sàn nhà.

Lương Tử Tu cau mày, xoay người ngồi trở lại trước máy tính.

Đồng hồ trên tường kêu lách cách, mười giây sau, trên thắt lưng có một ngọn đèn nhỏ lóe lóe, Dư Sơ Lâm cong miệng cười, ngẩng đầu, nhắm mắt và tiếp tục dựa vào tường.

Lương Chu ôm laptop, chuyên chú nhìn nơi định vị biểu hiện.

Vẻ mặt cảnh sát phụ trách điều tra và giải quyết lúc này nghiêm túc: “Lương tiên sinh ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ an toàn giải cứu em trai ngài.”

Không có trả lời.

Cảnh sát có chút lúng túng im miệng, tiếp tục yên tĩnh lái xe.

Hà Long ngồi ở phía sau cắt đứt điện thoại, cau mày nói: “Khu nhà kính trồng hoa vùng ngoại ô kia tuy rằng có cấu tạo phức tạp, nhưng có thiết bị định vị thì muốn xác định vị trí của bọn họ cũng không quá khó, nhưng là…”

“Nói.” Lương Chu vẫn mặt lạnh cúi đầu nhìn trên laptop trên đùi.

“Vâng, là chuyện Lưu Hào xuất lực ở sau lưng lần này, theo tôi biết, Lưu gia có một nhóm bảo tiêu thân thủ nhanh nhẹn, nếu xung quanh Lương Tử Tu có bảo tiêu che chở…” Hà Long chần chừ nói.

Lương Chu rốt cuộc quay đầu, nhìn Hà Long: “Cậu xem ti vi quá nhiều, bảo tiêu nhà hắn nuôi là vì đảm bảo an toàn mỏ than và người nhà, không phải vì phạm tội.”

“Nhưng mà nhỡ…”

“Không có nhỡ.” Hắn quay đầu, lần nữa nhìn màn hình laptop: “Lưu Hào cho dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không dám làm chuyện phạm pháp, tính tình hắn vốn rất cẩn thận. Kế hoạch lần này thất bại, Vương Thần và Lương Tử Tu đều sẽ bị vứt bỏ, chuyện sau này phát triển thế nào, hắn sẽ không quản nữa, chỉ nghĩ biện pháp chùi sạch sẽ.”

Hà Long cau mày “Chùi sạch sẽ.”

“Sẽ không để hắn được như ý.”

Hà Long trầm mặc.

Lương Chu nghiêng đầu, nhìn người cảnh sát ngồi bên người: “Có thể lái nhanh hơn không? Buổi họp báo của Vinh Quang sắp bắt đầu rồi, chúng ta cần phải chạy tới trước khi Lương Tử Tu biết được nội dung cuộc họp báo.”

“Được, tốt.” Cảnh sát gật đầu, bắt đầu tăng tốc.

Thắng lợi đang ở trước mắt, Lương Tử Tu vừa hưng phấn vừa nóng nảy. Sau khi gọi điện thoại uy hiếp Vinh Quang, hắn ngồi xổm lại sô pha, không ngừng lướt  mạng xem tin tức về Vinh Quang, hai mắt sáng lên, cảm xúc phấn khởi không hề bình thường.

“Mày biết không? Anh mày giờ còn đang ngây ngốc ở Cục cảnh sát, hắn vào cục cảnh sát, ha ha ha, mày có vui không?” Trong phòng vốn yên tĩnh, tiếng nói Lương Tử Tu như người thần kinh vô hình lớn tiếng, nghe có chút quỷ dị.

Dư Sơ Lâm nhìn hắn, lắc đầu: “Tôi không vui.”

“Nhưng tao thì vui vẻ.” Lương Tử Tu nắm chặt con chuột, tự mình nói: “Lão già đáng chết kia đã dưỡng lão về hưu,  con mẹ tao nhẫn tâm đi nước người tao không trả thù được, nhưng bà ta cứ chờ xem, chờ tao nắm được Vinh Quang và Vinh Hoa, bà ta từng kẻ đều không chạy thoát.”

Dư Sơ Lâm không nói, ánh mắt nhìn về cửa sổ duy nhất trong phòng. Rèm cửa kéo xuống, chỉ có một khe hở có ánh sáng yếu ớt lẻn vào, mơ hồ có thể biết rõ ánh nắng bên ngoài rực rỡ thế nào. Từ trong khe hở có tiếng gió thổi qua mang theo một mùi hương phức tạp, hắn dùng sức ngửi ngửi, rũ mắt. Cũng không biết bao giờ anh hắn mới tới nữa.

Lương Tử Tu cũng mặc kệ  hắn có trả lời hay không, cứ tự mình nói, vừa nói tới chuyện trước kia, khi nói tới tiệc đính hôn thì không cam lòng, cuối cùng lại còn ảo tưởng về một tương lai tươi đẹp, cuối cùng, hắn bỗng nhiên bùng nổ, đặt mông ngồi xuống đất, hung hắn nắm thảm: “Cha mẹ cái gì, tất cả đều là giả! Thằng cha là một kẻ ích kỷ cặn bã, con mẹ là một người phụ nữ xa lạ không chung huyết thống! Em gái? Ha ha, em gái là đồ con búp bê suốt ngày trang điểm! Bọn họ tất cả đều đáng ghét, toàn bọ đều đáng chết! Làm theo yêu cầu của hắn thì sao? Cố gắng để bà ấy vui thì sao? Bọn họ yêu nhất vẫn chỉ là bản thân mình? Ai bảo tao chỉ là một đứa con riêng đáng ghét chứ? Đều đáng chết!”

“Chờ bọn hắn chết hết, chờ tao đánh sập cướp được công ty của Lương Chu, tao vẫn đường đường chính chính cưới được Vũ Phân, chỉ có Vũ Phân thật lòng yêu tao, em ấy tốt nhất, đến lúc đó tao sẽ rất hạnh phúc.” Hắn xoay người, ánh mắt quỷ dị nhìn Dư Sơ Lâm, biểu tình vặn vẹo, “Đến lúc đó tao sẽ hạnh phúc hơn mày, tất cả đều là con riêng, vì sao mày lại tốt hơn tao chứ! Tao sẽ hạnh phúc hơn mày! Chỉ cần ở chung một chỗ với Vũ Phân, chỉ cầ Vũ Phân vẫn yêu tao…” Vừa nói, tiêu cự trong mắt dần tan rã.

Dư Sơ Lâm nhìn biểu tình vặn vẹo của hắn, cau mày nghe lời điên cuồng của hắn. Người này sao có cảm giác không bình thường, trạng thái tinh thần cũng quá…

P/s: So với Lưu Phân, Dương Lâm và Vương Thần là những người thật sự tính tình xấu thì mèo nghĩ con người Lương Tử Tu cũng đáng thương, hoàn cảnh đẩy ngã con người mà thôi. Nếu Lương Kiến không làm bừa, Lưu Vũ không bỏ mặc thì Lương Tử Tu chưa chắc đã thành cặn bã, dù sao một người biết yêu thì chưa phải là một người hoàn toàn xấu. Như lời Lương Tử Tu nói và một vài hành động của gã, gã nghe lời cha hắn, cũng thương mẹ và em gái, nhưng ai ngờ Lưu Vũ không yêu thương hắn mà chỉ góp phần phá hoại hắn.

Haz, thực sự cũng thấy Lưu Vũ kia độc ác thật sự, cho dù không phải con mình, nhưng dù sao cũng sống với mình, nó tuy không biết sự thật về thân thế nhưng một lòng cũng thương yêu mình. Kẻ đáng trách chính là Lương Kiến chứ Lương Tử Tu cũng đâu có lỗi. Đọc chương này, mèo lại không còn cảm thương cho Lưu Vũ mà thấy Lưu Vũ ác liệt quá, làm hại cả một tờ giấy trắng biến thành quyển sách đen Lương Tử Tu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.