*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau vài lần liên hoan cũng như mấy lần phúc tra, rất nhanh đã đến tháng tám.
Sự hợp tác giữa Thanh Trì và Diêm gia cũng đã đi vào quỹ đạo, Diêm Khải Văn để lại trợ thủ đắc lực theo dõi công việc, còn mình dọn chút đồ để chuẩn bị về nước.
Sau ba tháng tĩnh dưỡng, thương tích trên người Dư Sơ Lâm đã hoàn toàn khỏi hẳn, vì Lương Chu khi quay phim bị phong bế không được quay phim nên hắn cả ngày đều trong tình trạng nhàm chán cho tới ngày khai giảng.
Diêm Khải Văn đột nhiên xuất hiện làm hắn thoát khỏi trạng thái buồn chán.
“Anh tôi bảo anh đưa tôi ra nước ngoài?” Hắn khó có thể tin nhìn Diêm Khải Văn.
“Yên tâm đi, anh không lừa chú, có tin nhắn làm chứng nhé.” Diêm Khải Văn bất đắc dĩ khi thấy hắn nhìn mình, móc điện thoại di động ra, mở tin nhắn kia đưa cho hắn nhìn: “Xem đi, ngày hôm qua anh ta nói với anh đó.”
Dư Sơ Lâm cầm điện thoại có tin nhắn nhìn kỹ, phát hiện đúng thật là tin nhắn của Lương Chu gửi tới.
“Nhưng vì sao anh tôi không trực tiếp liên lạc với tôi…” Hắn nhíu mày, mở điện thoại của mình ra, muốn nhìn xem liệu có phải mình đã bỏ lỡ tin nhắn hay điện thoại của Lương Chu hay không.
“Anh ta bảo không liên lạc được với chú, tắt máy, hôm nay tôi vội vàng đi rồi, anh ta bảo anh trực tiếp tới tìm chú.” Diêm Khải Văn nhún vai, giải thích đơn giản. Lương Chu chủ động tìm hắn, hắn còn kích động một lúc, kết quả… Quả nhiên sủng em trai nửa đường xuất hiện với đãi ngộ người em trai chính thống không giống nhau mà.
Di động đúng là hết pin tắt máy… Dư Sơ Lâm cất di động, có chút xấu hổ ho khan, lẩm bẩm: “Vậy cũng có thể gọi điện thoại bàn trong nhà mà…”
“Anh ấy bận, chờ hết bận thì bên này cũng đã nửa đêm, anh ấy sợ quầy rầy giấc ngủ của mọi người nên mới tìm anh.” Lại còn là bộ dạng không hề lo lắng bản thân có quầy rấy giấc ngủ của người khác hay không nữa cơ, Diêm Khải Văn căm giận chửi thầm.
Dư Sơ Lâm đồng tình liếc nhìn hắn, lúc này cũng đã tin lời hắn nói.
Chuyến bay vào buổi chiều, Diêm Khải Văn 10 giờ mới tới đây, thời gian rất gấp. Dư Sơ Lâm trước sạp pin điện thoại, sau đó mới chạy trước dưới nhà dùng máy bàn báo tin cho người nhà họ Chu, phải hơn mười lăm phút sau mới khiến Chu gia tin tưởng không phải Diêm gia lừa gạt hắn mà là Lương Chu muốn hắn bay qua chỗ mình chơi, sau khi treo điện thoại thì hắn lại chạy vội về phòng, thu thập qua vài bộ quần áo, tiền và Chứng minh nhân dân, nhổ di động mới có chút pin và đi theo Diêm Khải Văn ra cửa.
Dì Lưu vẫn luôn phòng bị nhìn Diêm Khải Văn, bà không muốn Dư Sơ Lâm đi theo hắn.
Dư Sơ Lâm vội khởi động máy đưa tin nhắn Lương Chu gửi cho để bà nhìn, sau đó cũng đơn giản giải thích qua chút chuyện, cũng cam đoan sẽ gọi điện báo bình an cho bà, dì Lưu nhíu mày, cuối cùng vẫn thả hắn đi.
“Anh lớn thế này mà còn không tin sao?” Sau khi lên xe, Diêm Khải Văn bức xúc hỏi.
Dư Sơ Lâm buồn cười liếc hắn một cái, gật đầu, “Đúng vậy, không thể tin.”
Diêm Khải Văn lập tức bày ra dáng vẻ tinh anh, giọng điệu đạm mạc: “Vậy giờ thì sao?”
Dư Sơ Lâm cười to, đáp: “Anh không đáng tin là bởi vì họ của anh, không phải vì diện mạo của anh, được rồi, lái cẩn thận.”
Diêm Khải Văn suy sụp, có chút rối rắm: “Nhưng anh sinh ra họ gì cũng đâu phải do anh quyết định được.”
“Cho nên anh em mới không quá mức bài xích anh.”
Nhớ tới hành động Lương Chu gọi điện thoại ngày hôm qua cho mình, nhớ tới hành động vô cùng tín nhiệm của Lương Chu khi phó thác tâm can bảo bối là em trai hắn cùng mình xuất ngoại, tâm tình Diêm Khải Văn bỗng chốc tốt lên, nói: “Đúng vậy, cá tính của anh chính là thu hút người như vậy.”
Dư Sơ Lâm buồn cười không đáp nhìn lại hắn.
Vì để không đuổi kịp chuyến bay, sau khi uống thuốc chống say máy bay do dì Lưu đưa cho, Dư Sơ Lâm tựa lưng vào ghế ngòi, chuẩn bị ngủ mười mấy tiếng đồng hồ khi bay.
Diêm Khải Văn tìm tiếp viên hàng không muốn một cái chăn đắp cho Dư Sơ Lâm, hắn cẩn thẩn đánh giá ngũ quan của đứa nhỏ rồi nghiêng người cũng tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Sơ Lâm, anh đến nay vẫn không hiểu nổi, vì sao lại là chú.”
“Cái gì ạ?” Dư Sơ Lâm chịu đựng sự choáng váng đầu, trợn mắt nghiêng đầu nhìn hắn.
“Trên thế giới này có nhiều nam nhân như vậy, sao Lương Chu lại chỉ vừa mắt mỗi mình chú, chú còn nhỏ như vậy, anh ta không sợ sau khi chú trưởng thành sẽ cảm thấy trái luân thường mà rời bỏ anh ta sao, sẽ phản kháng lại anh ta sao…”
Dư Sơ Lâm cong miệng nhìn hắn: “Xem ra vẫn có chút ảnh hưởng của dòng họ.”
“Hả?” Diêm Khải Văn mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hắn.
Dư Sơ Lâm nhìn thẳng hắn, nói rất thản nhiên, “Anh nhìn đi, ở trong mắt anh, cảm tình là một thứ không thể xác định, có thể dùng tiền trói buộc mọi thứ, quá giống với Diêm Duy. Còn nữa, vì sao em muốn phản kháng anh em? Nói thật nhé, em cũng không biết vì sao anh trai em lại lựa chọn em, em cũng không phải là người tốt mà anh trai em thì quá hoàn hảo, nhưng như vậy thì có quan hệ gì chứ, ở bên nhau chính là ở bên nhau, anh ấy tình nguyện cho em nhiều như vậy cũng là bởi vì anh ấy yêu em, mà em cũng tình nguyện trọn đời bên anh ấy cũng là bởi vì em rất tin tưởng anh ấy, Diêm Khải Văn, em là yêu anh ấy, em biết điều đó.”
Nghe một từ trầm trọng như từ yêu này từ trong miệng một thiếu niên chưa tới mười tám tuổi, Diêm Khải Văn có chút ngơ ngẩn, hắn quan sát Dư Sơ Lâm kỹ lưỡng, thật lâu sau, lắc đầu bật cười: “Trước kia chỉ cảm thấy những người bênh vực nhau nói lời rất khó nghe, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại … Em đã từng nói với Lương Chu rằng em yêu anh ta chưa?”
Dư Sơ Lâm thành thật lắc đầu, “Hình như là chưa.”
“Vì sao không nói?”
Hắn khó hiểu: “Lời này phải nói ra sao?”
“Vì sao không?”
“Cho nên anh xả nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?” Một kẻ suốt ngày vui đùa bỗng nói tới cái đề tài nghiêm túc như này, khẳng định là hắn có âm mưu gì đó.
Diêm Khải Văn khẽ cười ra tiếng, giống như một người anh trai bình thường xoa tóc Dư Sơ Lâm, dựa vào lưng ghế: “Chỉ là muốn xác nhận một chút, cảm tình của em với Lương Chu có phải là bởi vì tuổi nhỏ mà hồ đồ hay không thôi… Tuy rằng nói như vậy có chút tự mình đa tình, anh là em trai Lương Chu, anh muốn nhận người em trai là em, trước đó, anh cũng cần phải xác định một chút, đúng không nào?”
Dư Sơ Lâm cười liếc nhìn hắn, đẩy cái tay đang xoa loạn tóc hắn ra, kéo thảm lông và lại nhắm mắt lần nữa: “Quả nhiên là phong cách làm việc của người Diêm gia… Biết anh không có ác ý, em có thể hiểu anh nghĩ muốn xác nhận bởi vì bản thân em cũng muốn xác nhận một chút… Được rồi, ngủ đi, mười mấy giờ bay chính là hành hạ nhau.”
“Từ từ, em cũng muốn xác định một chút sao…?” Diêm Khải Văn nghe vậy thì ngồi không yên, đứng dậy nhìn chằm chằm và hỏi hắn: “Em muốn xác định cái gì? Này, đừng có ngủ, anh còn chưa hỏi rõ? Này này, em đừng có ngủ.”
Dư Sơ Lâm nghiêng người, tránh khỏi sự quấy rầy của hắn, khóe miệng nhịn không được hơi cong lên. Còn được đó, Diêm gia ít ra cũng còn người tốt.
Sau mười máy giờ bay, đầu óc Dư Sơ Lâm choáng váng xuống khỏi máy bay.
Lăng Xuân nói không có sai, đi máy bay nhiều sẽ thành thói quen. Uống thuốc chống say, lần này hắn xuống máy bay mà vẫn còn tỉnh táo, thật là đáng mừng.
“Lương Chu nói sẽ phía người đại diện anh ta tới đây đón em, hình như người đó kêu là Mục Cừu, anh ta nói em đã gặp rồi.” Ngồi mười mấy giờ bay, trên mặt Diêm Khải Văn cũng mang theo sự mệt mỏi, giọng nói chuyện cũng thật khàn khàn.
Dư Sơ Lâm gật đầu, đúng là hắn đã từng gặp qua Mục Cừu. Lương Chu không giống nghệ sĩ bình thường, hoạt động và đóng phim đều do mình quyết định là chính, hơn nữa còn có Trương Khiêm và Triệu Tri mấy người vạn năng giúp đỡ … Cho nên tuy rằng mang tiếng là người đại diện của Lương Chu nhưng thời gian dùng tới lại không nhiều lắm, thời gian người đại diện Mục Cừu làm cho Lương Chu đều nhàm chán ở trung tâm đào tạo nghệ sĩ, thời gian đào tạo nghệ sĩ cũng là thời gian bị đuổi đi, tác dụng còn ít hơn cả một người trợ lý. Bây giờ Hà Long bị phái đi quản lý công ty con bên Thanh Trì, Trương Khiêm và Triệu Tri lại quá bận, Lương Chu không có trợ lý dùng nên người nhàn hạ lâu dài là Mục Cừu đã bị Lương Chu lôi ra tạm thời dùng làm trợ lý.
“Em đã nhìn thấy người tới đón em rồi.” Giữa một đám tóc vàng mắt xanh muốn tìm một người tóc đen da vàng là rất dễ dàng, Dư Sơ Lâm nhìn xung quanh một chút, lập tức tìm thấy người đón mình Mục Cừu. Hắn vẫy vẫy tay bên kia, sau đó nhìn về phía Diêm Khải Văn: “Anh thì sao? Người đón anh đâu?”
“Anh còn phải bay thêm một chuyến.” Diêm Khải Văn xoa xoa huyệt Thái Dương, giơ tay sờ tóc hắn, ánh mắt vừa có sự vui đùa vừa có sự ôn nhu: “Anh còn có chút việc bận mấy ngày nữa, hết bận rồi sẽ bay ngay tới chơi cùng mọi người, thế nào, người anh trai này cũng không hề tệ lắm đúng không?”
“Đúng là không tồi, sẽ anh tới tìm bọn em chơi đó.” Dư Sơ Lâm không nhịn được cười rộ lên, lay tay hắn, nói: “Em đây đi trước nhé?”
“Chờ chút nào.” Diêm Khải Văn gọi Dư Sơ Lâm lại, hỏi: “Cho nên em nghĩ muốn xác nhận điều gì? Anh đây là được thông qua sao? Làm ơn đi, nói cho anh đi, lòng hiếu kỳ của anh quá lớn.” Lòng hiếu kỳ trong mười mấy giờ bay đã tra tấn hắn gần chết rồi.
Dư Sơ Lâm cười khẽ ra tiếng, xua xua tay với hắn, lùi lại phía sau: “Bây giờ chúng ta ở đây, người đón em ở sau người, đây chính là điều em muốn xác nhận, còn việc anh thông qua thì… Vừa mới nãy anh hỏi em, em cũng đã đáp, tạm biệt.” Nói xong thì xoay người giữ chặt Mục Cừu đang tiến tới, tâm tình rất tốt nhanh bước rời đi.
“Này! Em khi nào thì trả lời hả? Anh hỏi em?” Diêm Khải Văn trong đầu toàn là dấu chấm hỏi, thấy hắn thật sự lôi kéo người bỏ chạy thì buồn rầu: “Nói chuyện chưa xong là cái tật xấu gì vậy, anh hỏi em? anh còn chưa có hỏi xong… Từ từ, anh hỏi đã… Người anh này là anh cũng không tệ đúng không?”
Mắt Diêm Khải Văn sáng rực lên, một lần nữa ngẩng đầu nhìn hướng Dư Sơ Lâm rời đi, cười khẽ: “Tiểu tử thúi, cái gì mà kêu không tệ, anh trai này chính là rất tuyệt.”
Dư Sơ Lâm trực tiếp bị Mục Cừu kéo tới khách sạn.
“Anh trai em đâu ạ?” Sau vài phút tinh thần ngắn ngủi, Dư Sơ Lâm rất nhanh liền uể oải, di chứng say máy bay vẫn nghiêm trọng như cũ.
“Ông chủ vẫn còn đang quay phim.” Mục Cừu đẩy đẩy mắt kính, nhìn sổ công tác và nói: “Ông chủ hôm nay sẽ quay phim tới 10 giờ tối, ngày mai còn ba cảnh quay cuối, quay xong thì toàn bộ việc của ông chủ đều đóng máy.” Hắn đóng quyển sổ công tác, chỉ vào giường lớn trong gian phòng khách sạn, “Cậu ngủ đi, ông chủ đã nói, sau khi cậu ngủ thì tôi liền quay lại.”
“Anh Mục, sao anh lại biến thành giọng nói chuyện như này? Sinh hoạt ở nước ngoài không tốt sao?”
Mục Cừu co giật khóe miệng, mặt không biểu cảm đáp: “Là phi thường không tốt… So với đám nghệ sĩ mới không tiến bộ không nghe lời kia đều không tốt như nhau.”
“Là ăn uống không ổn ạ?”
“Không, là cùng ông chủ phân cách hai người với người yêu rất không ổn.” Mục Cừu thẳng thắn.
Dư Sơ Lâm: “…”
Mục Cừu tới ngồi xuống sô pha bên mép giường, nhìn thẳng vào Dư Sơ Lâm, “Ông chủ nhỏ, ngủ không?”
Anh sai hắn sao lại có một người đại diện bên người như vậy, nhìn thật khó tính… Hắn nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Mục Cừu, xoay người và bổ nhào lên giường ngủ luôn. Mục Cừu vừa lòng gật đầu, tiến lên cởi giầy cho Dư Sơ Lâm, sau đó lấy di động bấm lạch cạch phím.
“Ông chủ, người đã đón xong, đã ngủ, mời an tâm đóng phim.”
Mười giây sau, di động chấn động, hắn cúi đầu click mở.
“Bình an đi.”
Mệt mỏi quá, ông chủ dạo này càng ngày càng không đáng yêu rồi! Tuyệt đối là bị Quan ảnh đế dạy hư rồi! Tuyệt đối là như vậy!
Dư Sơ Lâm ngủ một giấc tới tận 10 giờ sáng ngày hôm sau, giấc ngủ rất sâu, vô tri vô giác. Lương Chu đã dậy sớm chạy tới phim trường, hắn mơ mơ màng màng bò dậy, thở dài nhìn lời nhắn trên bàn.
Sao ngủ say như chết thế này, anh mình về cũng không phát hiện ra… Xem ra phải tới chiều mới có thể nhìn thấy anh rồi.
Lười ra khỏi cửa, bữa trưa của hắn đơn giản gọi phục vụ khách sạn, thử một chút cảm giác ngồi ăn cơm trên giường.
Trong ti vi đang chiếu tin tức, hắn nghe nửa hiểu nửa không, dần dần lại có chút mơ màng muốn ngủ, nhìn thời gian trên ti vi là hai rưỡi chiều… Cũng được, vậy ngủ trưa hẳng cũng không quan trọng lắm.
Hắn cuộn chăn kín cả người, tâm lý không có chút áp lực ngủ tiếp. Lương Chu diễn xong vội vã trở về, Lưu Na Na còn đang diễn tiếp, thấy thế thì lắc đầu: “Ông chủ không cứu được nữa rồi, về sau đảm bảo là một thê nô.”
Quách Tử Kiệt cười hì hì, cầm đạo cụ vũ khí của mình vung đến thích thú: “Tôi thì cảm thấy đã đúng rồi, hắc hắc, cũng không biết nhóm nghệ sĩ nhỏ nghĩ muốn bò lên giường ông chủ nhà ta mà biết được cái tin tức này sẽ nghĩ sao nhỉ?”
Lưu Na Na nhớ tới những cô gái nhỏ không hề biết gì ở công ty, lại nghĩ tới Vương Thần trước kia liền cười lạnh một tiếng, không đáp lại. Người không có mắt nhìn, ở giới giải trí cũng không được lâu.
“Muốn làm thịt hắn?” Quan Bác Văn bỗng mở miệng, tay đặt lên bả vai Quách Tử Kiệt, nghiến răng: “Hắn ta áp bức sức lao động mấy người như vậy, các người không nghĩ làm thịt hắn sao, hử? Hắn trốn việc còn các người thì phải tiếp tục làm việc, không muốn thịt hắn hả?”
Quách Tử Kiệt run lên một chút, vội vàng nhảy ra xa, chà xát da gà nổi trên cánh tay, pha trò nói: “Sao vậy được, ông chủ đây là đang tạo cơ hội cho tôi, lại vất vả là chỉ trị giá… Ách… Cái gì kia, đạo diễn đang gọi tôi, tôi … tôi đi trước một bước đây.”
Quan Bác Văn hiển nhiên không vừa lòng với đáp án của hắn, phóng sát khí rồi chuyển tầm mắt lên người Lưu Na Na.
“Vậy… thì… tôi … tôi đi toilet.” Lưu Na Na run lên, cất gương nhỏ đi, tóm váy cũng chạy đi.
“Hừ!” Quan Bác Văn dùng mũi phun khí, tiếp tục nguyền rủa Lương Chu trong lòng. Người trợ lý nhỏ đi theo sau hắn bị hắn hừ mà run lên, cúi đầu, trong lòng nước mắt đã chảy thành sông. Không nghĩ tới công tác với Quan ảnh đế quá đáng sợ quá đáng sợ mà, không ngờ quan ảnh đế còn độc thân lại quá đáng sợ, quá đáng sợ đi.
Dư Sơ Lâm là bị nghẹn mà tỉnh, cảm giác này cũng quá quen thuộc.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, quay đầu, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, nâng vòng tay đè người ở trên người mình, dùng chút lực, đè ngược lại, cúi đầu gặm một ngụm lên mũi hắn, hàm hồ nói: “Anh à, em đang ngủ, em cắn chết anh.”
Lương Chu khẽ cười ra tiếng, áp đầu của hắn xuống, lại hôn lần nữa, tay còn rất không hợp lý thò vào trong áo tắm dài của hắn, sờ lưng hắn: “Vết thương khỏi rồi?”
Dư Sơ Lâm mẫn cảm run lên, có chút thẹn thùng, gật đầu: “Vâng, bác sĩ bảo khôi phục rất tốt.”
Lương Chu vuốt ve làn da trên lưng hắn, hô hấp dần nặng nề hơn, giọng nói cũng thấp đi, “Vậy là tốt rồi…”
Hai người lâu không gặp nhau, hôn môi kề sát nhau như vậy, một giây liền kích động.
Dư Sơ Lâm cọ cọ trên người hắn, giọng nói khàn khàn, mặt đỏ hồng: “Anh… Anh quay phim xong rồi ạ?”
Lương Chu cũng có chút kích động, tay trượt xuống, lại khác chế thu về, nhớ tới vết thương của hắn, nghiêng đầu thở sâu, sau đó ôm hắn đứng dậy và đẩy ra một chút, giọng nói khàn đặc: “Vẫn còn đau đúng không? Cánh tay thì sao?”
“Không đâu, đã rất tốt.” Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên người Lương Chu, nỗ lực khống chế hô hấp của mình: “Anh, em nhớ anh.”
Tay nắm bả vai hắn của Lương Chu nắm tới thật chặt, trong lòng tràn đầy khát vọng với người yêu mình, nhịn không được lại gần hắn, lại hôn lần nữa: “Anh cũng nhớ em…” Kết quả của sự khống chế không được chính là cả hai cùng chật vật tắm nước lạnh.
Sau khi Dư Sơ Lâm tắm rửa xong liền lằm liệt trên giường, duỗi tay với Lương Chu: “Anh, cho em sờ chút, xem có mập lên không?”
“Lại hồ đồ nữa rồi, hử?” Lương Chu nắm bàn tay đang duỗi ra của hắn, giọng nói lười biếng mà khàn khàn: “Em còn như vậy nữa, anh không ngại làm em trước hai tháng đâu.”
Giá trị vũ lực hai bên quá cách xa, Dư Sơ Lâm cân nhắc giữa lợi và hại một chút, rút tay lại nhưng sau khi phát hiện không rút lại được thì hừ hừ nói: “Em nhất định sẽ luyện ra một thân đầy cơ bắp, áp lại anh!”
“Rửa mắt mong chờ.” Lương Chu nhướng mày, kéo hắn ngồi dậy, sờ sờ mái tóc ướt đẫm của hắn, xoay người đi lấy máy sấy, vừa đi vừa hỏi: “Đói bụng không? Một lúc nữa đi ăn cơm nhé?”
Dư Sơ Lâm lật người, lười nhắc dựa trên giường, “Có chút đói ạ, anh, chỗ này đồ ăn có phải alf rất khó ăn không?”
“Vẫn tốt.” Lương Chu buồn cười ngồi bên mép giường, bắt đầu sấy tóc cho hắn: “Anh mang em tới nơi này khẳng định không khó ăn, tin anh đi.”
“Em đương nhiên là tin anh rồi.” Tâm trạng Dư Sơ Lâm rất tốt gật đầu, xoay người nhào qua: “Vậy trước khi ra cửa phải hôn một cái lâu ngày gặp lại nhé!”
Lương Chu mắt đầy ý cười ôm hắn, trán đặt vào trán hắn, tràn đầy sủng nịch: “Tên vô lại.”
Sau bữa tối ấm áp, hai người cùng lên kế hoạch đi chơi.
Thời gian quay 《 truyền kỳ 2》 của Lương Chu đã kết thúc, trước khi Dư Sơ Lâm khai giảng, hai người ước chừng còn một tháng để du lịch.
“Đi LasVegas đi, em muốn nhìn một chút.” Dư Sơ Lâm hứng thú bừng bừng đề nghị.
Lương Chu nhíu mày: “Chỗ đó không thích hợp để em đi chơi.”
“Đi đi mà.”
Lương Chu nghiêng đầu nhìn hắn, Dư Sơ Lâm nhếch miệng cười, nhào qua hôn hắn: “Có đi hay không?”
Lương Chu liếc hắn một cái, ăn viên đạn bọc đường hắn, bất đắc dĩ gật đầu: “Đi.”
Bởi vì do Dư Sơ Lâm say máy bay nên trừ bỏ Las Vegas, Lương Chu còn định đi chơi mấy thành phố tương đối gần, chỉ cần lái xe là tới được nơi. Hai người tới phim trường vẫy tay tạm biệt Quan Bác Văn, vô cùng vui vẻ xuất phát.
Không có công tác, không lo lắng bị chụp lén, hai người chơi thật là vui vẻ, hơn nửa tháng sau, dưới sự thúc giục của Dư Sơ Lâm, hai người rốt cuộc cũng đi tới nơi cuối cùng trong kế hoạch, LasVegas.
Dư Sơ Lâm quá vui sướng đến khi lên máy bay liền héo, Lương Chu bất đắc dĩ nhìn hắn, xoa trán hắn: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn choáng váng như vậy nữa.”
Hắn gật đầu, tác dụng của thuốc chống say máy bay bắt đầu, mí mắt rũ xuống, rốt cuộc hoàn toàn nhắm mắt ngủ.
Sau khi xuống máy bay, Lương Chu giữ Dư Sơ Lâm đang ngủ ra sân bay, vừa mới chuẩn bị đón xe thì một chiếc xe hơi bình thường màu đen đi tới.
Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc quần áo đẹp bước ra, ánh mắt xoay chuyển giữa hai người, cuối cùng dừng ở trên người Lương Chu, mỉm cười duỗi tay: “Xin chào Lương Chu, em là Diêm Bối, Kevin khá bận nên ngày mai mới có thể tới, hôm nay sẽ do em tiếp đón mọi người, hy vọng các anh lần này sẽ vui chơi vui vẻ.”
Dư Sơ Lâm thanh tỉnh một chút, đánh giá cả người cô rồi nhìn Lương Chu.
Lương Chu nhíu mày không có vẻ mặt khác thường nhìn cô, vừa mới định mở miệng nói thì di động vang lên, hắn lấy ra nhìn thì thấy tin nhắn do Diêm Khải Văn gửi tới, click mở nhìn thì mày càng nhăn chặt lại, ngẩng đầu nhìn Diêm Bối vẫn luôn mỉm cười, duỗi tay nắm tay cô duỗi ra: “Vậy làm phiền rồi.”
“Vinh hạnh của em.” Diêm Bối càng cười tươi hơn, tay rút về lại có chút khẩn trương nắm váy, ý bảo vừa xuống khỏi xe: “Xin mời lên xe, em mang mọi người tới khách sạn.”
Xe là kiểu xe dài, bên trong rất thoải mái xa hoa, Dư Sơ Lâm đánh giá một phen, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ Diêm gia có tiền.
Không còn cách nào cả, Diêm Khải Văn luôn biểu hiện thái độ bình dân ngu ngốc từ trước tới nay, hắn không thể đem hắn có quan hệ với người thừa kế gia tộc vào với nhau.
Diêm Bối chiêu đãi rất tinh tế cẩn thận, ngay cả Dư Sơ Lâm khó chịu vì dư chứng say máy bay cũng đều suy nghĩ đến.
“Nếm thử cái này, đây là canh đặc chế của Diêm gia giúp nâng cao tinh thần, có thể khiến em đỡ choáng váng đầu óc.” Cô lấy ra một hộp canh giữ ấm tinh xảo từ trong một ngăn tủ nhỏ trên xe, sau đó mở đắp đưa cho Dư Sơ Lâm: “Bên trong có cái muỗng, canh rất ấm, có thể uống luôn.”
“Cảm ơn chị!” Dư Sơ Lâm tiếp nhận, cười với cô: “Thật có lòng.”
“Đều là do dì trong nhà chuẩn bị, chị chỉ mang tới thôi, không có tốn tâm tư gì cả.” Diêm Bối nhìn trộm biểu cảm không hề thay đổi của Lương Chu, dịu dàng nói.
Dư Sơ Lâm nhìn tay nắm váy của cô một chút, nhìn Lương Chu một chút.
Lương Chu nghiêng đầu nhìn hắn, rốt cuộc con mắt nhìn về phía Diêm Bối: “Ngày mai Diêm Khải Văn đến?”
“Vâng, một rưỡi chiều mai sẽ bay đến.” Diêm Bối vội đáp, chắc là vì khẩn trương nên bị nói lắp chút.
Lương Chu thấy cô như vậy chỉ nhíu mày không đáp lại.
Diêm Bối thấy hắn nhíu mày, càng thêm khẩn trương, không dám nói thêm với hắn câu nào, nhìn Dư Sơ Lâm hỏi: “Các anh định chơi cái gì? Diêm gia có vài sòng bạc ở đây, các anh nếu muốn chơi thì em có thể trực tiếp mang mọi người tới tầng Vip.”
Tại đây có mở sòng bạc. Ngọn lửa nhỏ tò mò của Dư Sơ Lâm nháy mắt bật lửa. Cái này, có người đặc biệt mang đi dạo sòng bạc, cảm giác nhất định rất sảng khoái! Nhưng mà…. hắn nghiêng đầu nhìn Lương Chu.
“Vậy đi thôi.” Lương Chu đột nhiên mở miệng, giơ tay sờ đầu hắn: Sơ Lâm rất hiếu kỳ với nơi này, có người mang đi dạo anh rất yên tâm.”
“Vâng, em sẽ cử người phía dưới đi an bài.” Diêm Bối vội vàng đồng ý, môi cười rộ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, trong mắt tràn đầy vui mừng, tay chân bắt đầu luống cuống gọi di động an bài.
Diêm Bối là con lai, dáng người cao gầy hơn những người con gái Châu Á, chắc vì di truyền hơn nửa gen của cha nên cô nhìn càng giống người Hoa hơn. Bộ dáng cúi đầu thẹn thùng thật sự có vẻ đẹp của con gái Giang Nam.
Dư Sơ Lâm nhìn cô rồi lại nhìn Lương Chu, cúi đầu uống canh.
Gen Diêm gia thật là tốt.
Còn nữa, có một người mẹ tàn nhẫn như vậy mà Diêm Bối này lại có tính tình giống con thỏ nhỏ, rốt cuộc sao lại nuôi thành như vậy? Đột biến gen? Hay là đóng kịch?
Las Vegas