Người Giấy

Chương 18: Đa nghi





Sự chờ đợi đến căng tức cả lồng ngực. Lòng như có một đám cháy bùng phát dữ dội. Tai cũng căng ra để lắng nghe âm thanh chờ mong. Tôi ghì mạnh đầu bút, ấn mạnh nét chữ xuống tập khiến trang giấy suýt thủng đi. Trên bảng, cái môn Văn dài ngoằn vẫn chưa chịu dứt. Sự im lặng đến ngộp thở. Lớp lạnh ngắt. Bên ngoài, trời xám đặc, vần vũ. Tôi đưa mắt nhìn lên bảng, chốc lại nhìn ra cửa lớp. Chờ mong.



Saitoh Ken? Câu hỏi duy nhất bám lấy tôi từ trưa đến giờ, thật bứt rứt, khó chịu. Chàng trai ấy đúng thật là Ken sao? Tôi muốn gặp Ken ngay lập tức để hiểu rõ sự việc.



Khó chịu quá! Bức bối quá!



"RENG!!!" - Tiếng chuông ngân dài, sắc lẹm, đinh tai vang lên. Hết tiết học rồi. Âm thanh giải thoát cho những kẻ chán chường học tập, lẫn tôi - đứa đang bí bách về chàng trai bí ẩn. Cậu ấy là ai? Tại sao lại mang một khuôn mặt giống Ken như vậy? Tính cách đó đâu phải là Ken mà tôi biết. Họ là hai người khác nhau hay cùng một người?



Tôi gom tập sách như vừa nhận được lệnh "Vườn không, nhà trống", chạy ào ra khỏi lớp, chen chúc trong đám học sinh cũng đổ xô ùa ra từ các lớp học. Tôi muốn về nhà thật nhanh!



- Ế nè nè Hạ Anh! - Phía sau, Ban Mai kéo tay tôi lại, nó níu lại dây tép đựng sách vở đang bị tuột xuống, nhíu mày vì hành động hớt hải của tôi. - Bồ chạy đi đâu mà như trối chết vậy? Gượm đã! Đi uống trà sữa xong rồi về.



Tôi quay lại, đeo ba lô lên vai, lắc đầu.



- Xin lỗi nha! Để bữa khác đi. Hạ Anh có chuyện phải về nhà ngay rồi.



- Gì mà gấp gáp vậy? Bộ cháy nhà hả? - Nó nhăn mặt, nhìn tôi.



Tôi phớt tay:



- Ờ, cũng gần vậy đó! Thôi nha, tớ về trước đây! Bye tình yêu! - Rồi vỗ cái má trắng trẻo của nó một cái. Chạy biến.



Giờ tan trường, học sinh đông tổ kiến. Họ lũ lượt kéo nhau từ các lớp tràn về cổng chính. Âm thanh huyên náo, vui vẻ.



Nắng chết. Màu đen sậm bao phủ cả bầu trời rộng lớn. Mây cuồn cuộn những đám lớn trên bầu trời, sũng hơi nước. Từng hạt mưa nhỏ nhiễu xuống vai tôi. Lâm râm. Gió tạt ngang qua những mảng tường, cào xé đứt tung những chiếc lá yếu mềm trên cây, đảo quét khắp mặt sân thành cả đống lá khô bừa bộn. Những chiếc dù nhỏ được bật lên, lô nhô đủ màu.



Mưa. Những giọt nước nhơ nhuốc lăn trên tóc, chảy xuống mặt. Ngòn ngọt. Man mát. Tôi bật tung chiếc dù màu lam, chân đạp trên những vũng nước bì bõm. Nước mưa bắn vào chân, xuyên qua đôi tất vải. Nước mưa tràn khắp mặt sân, bóng nhẫy. Học sinh chạy tán loạn, vội trú nhanh trên các mái hiên dãy lớp học. Số còn lại giống như tôi, có mang theo dù và áo mưa cứ thản nhiên tiếp tục ra về. Khắp sân trường An Đằng ngập trong những màu sắc vui mắt.



*



* *



Hà hơi vào mặt kính xe buýt, nước mưa tuôn nhanh, táp vào kính xe thành những dòng nước dài. Rúc sâu người trong chiếc hoodie nâu, tôi đưa tay nhìn đồng hồ: 17 giờ 15 phút. Đường kẹt cứng. Tắt đường rồi. Phía dưới, xe con chen nhau trong con đường hẹp. Áo mưa đủ màu như những cánh diều bay trên bầu trời mùa hè. Đông với mưa u ám. Thèm chút nắng ấm ghê đi!



Xe buýt nhích dần trong đám xe cộ lộn xộn, điều hoà của xe lúc này khiến tôi dù mặc áo khoác vẫn lạnh cóng. Tôi xoa tay vào nhau, nghĩ đến cuộn len trắng ở nhà. Tới mùa "hành nghề" đan len rồi đây. Đầu tiên, tôi đan cho mình cái găng tay, sau đó tặng Mai cái khăn choàng, cho Khiết một cái nón mới, còn... Ken sẽ là một cái áo. Ken, tôi lại nghĩ tới việc gặp cậu ở trường vào buổi trưa. Có lẽ là tôi hoa mắt?



Xe đổ tới trạm, ở đó có vài người đang trú mưa trên trạm xe. Tôi lại bật dù lên, mặc mưa đang lớn dần, mưa tạt vào chiếc hoodie, chiếc váy mỏng te thấp tháp nước. Cứ lũi về màn mưa xám đặc. Đi. Run bật.




*



* *



Hàng rào gỗ trắng của ngôi nhà xinh xắn với những dây leo túc tiên mỏng manh bao quanh đang chết dần dưới cơn mưa. Bông hoa túc tiên đỏ chót như máu, hình sao, nhị trắng yếu ớt oằn mình dưới trận mưa cuồng bạo. Mưa lộp độp rớt nên nóc dù, chảy xuống đất ướt nhem. Ngôi nhà vẫn toả ra một thứ ánh sáng ấm áp hấp lực.



Chàng trai nằm dài trên sô pha trắng, đôi chân gác trên bục để tay, đôi mắt khép chặt khoe rặng mi cong vút. Mái tóc lớt phớt rơi vài cọng trên chân mày kiếm, cánh môi hồng khô khốc với nhiệt độ khô hanh, nóng lạnh thất thường.



Tôi xếp dù, giũ cho chảy hết nước mưa. Đôi giày ướt nhẹp, kêu lẹp kẹp. Mái tóc khô, phồng, chỉ có đôi chân là cóng lạnh bởi chiếc váy ngang gối đã ướt gần phân nửa. Tôi tháo tất ra, vắt nước. Đem ba lô vào nhà, sự ấm cúng khiến lòng tôi cũng nồng nàn nỗi ấm áp kì lạ. Tôi hạ mình gần sô pha, đưa bàn tay lạnh ngắt như thây ma áp vào má Ken, cậu đang ôm gối ngủ tròn trên sô pha. Rất say. Bộ quần áo đã thay mới. Quần thể thao xanh đen và áo pull đỏ, màu sắc nào lên người cậu cũng đẹp. Cậu vẫn ở nhà mà, sao tôi lại nghĩ là cậu có thể đi học dù trên người chẳng có tờ giấy tuỳ thân?



Đôi mi run nhẹ, tròng mắt đảo quanh rồi dần mở ra, cậu sờ tay lên má, chỗ bàn tay tôi vừa lướt qua.



- Ngủ ngon quá nhỉ? - Tôi quỳ dưới sàn nhà, cạnh bên sô pha, chọc cậu.



Ken ngồi dậy, vươn vai, ngáp dài, đôi mắt cứ lụp xụp như còn muốn ngủ thêm. Cậu nhìn tôi, rồi lại nhìn xuyên qua cửa kính. Mưa thôi mà! Mưa lớn hơn hôm qua. Mưa thối đất - những cơn mưa đầu mùa.



Saitoh Ken có đôi mắt phẳng lặng ánh tím sâu thẳm, trong ánh nhìn về tôi có vẻ hỏi han. Sau đó cậu nâng bàn tay tôi lên, nắm chặt.



Nhiệt độ hai môi trường trong nhà và ngoài trời khác nhau, tay Ken ấm như lò sưởi, ấm quá!



- Hôm nay cậu đã đi đến đâu?



Đêm qua tôi đã tặng Ken một cuốn sổ nhỏ, Ken không nói chuyện được, đành phải chờ cậu viết ra giấy thôi.



Ken cầm bút lên:



"Lại dầm mưa nữa à? Tay cô lạnh quá!"



Tôi nuốt nước bọt thấm ướt cổ họng khô khốc, hỏi lại:



- Cậu đã đến chỗ nào?



Ken viết:



"Đói bụng rồi phải không? Tôi dọn cơm nhé?"



- Này! - Giọng gắt lên vì ghét thái độ đánh trống lảng của cậu. - Đừng có lảng qua việc khác có được không?



"Eo, sao hung dữ vậy? Tôi sợ đấy!"



- Trả lời đàng hoàng đi! - Lắc vai đối phương.



Ken cười nhỏ nhẹ, trả lời:



"Đi vòng vòng ngoài phố xíu rồi nhà. Con gái ở đây xấu quắc. Không đủ tiêu chuẩn để làm bạn gái được!



Mắt tôi xếch lên, khịt mũi:



- Thật là chỉ đi lòng vòng ở đây chứ? Có tới trường tôi không?



Gương mặt đó bình thản vô cùng, Ken hỏi:



"Trường ở đâu?"



Thôi xong! Quên mất "ảnh" đâu phải người của thời đại này, Hoàng tử Saitoh Ken đến từ vương quốc phép thuật Kôchi, cậu đâu biết trường học, bệnh viện, các công trình công cộng khác là gì, tôi quên chưa có dạy cậu biết mà. Haizz... Sao tôi lại nghĩ anh chàng hotboy đã gặp ở trường là Ken được chứ! Vớ vẩn!



Tôi mím môi, cái suy nghĩ đăm chiêu đang dần phủ định chàng trai lạnh lùng hồi sáng là Ken. Điên thật! Ken hiền lành, đáng yêu. Người xa lạ đó lãnh băng, kiêu ngạo. Hai con người đối lập nhau hoàn toàn mà.



- À, không có gì đâu! - Tôi gạt đi, cười. - Tôi đói. Dọn cơm nhé!



"Osin ngoan ngoãn" đứng dậy, lướt qua mặt tôi, trở về gian bếp.



Nỗi nghi hoặc xấu xa tràn trong lòng, tôi đưa tay sờ lên sô pha. Nóng. Hơi nóng từ sô pha ắt rằng Ken đã ngủ rất lâu trên ghế. Giờ tan học là 17 giờ, sao mà đủ thời gian để dọn ra màn kịch ngủ yên trên ghế cả giờ đồng hồ được. Trừ khi hẳn đã có phép độn thổ trợ giúp. Mình thật đa nghi!



Buổi ăn tối đạm bạc, tôi không nghĩ Ken biết nấu canh riêu trứng - món mà ngày trước mẹ hay nấu cho tôi ăn. Ken nấu ngon y như mẹ, hương vị vẫn thế. Trời se lạnh, bát canh riêu nghi ngút khói, chua chua, beo béo, chút bùi bùi, hương thơm lịm phả vào mũi. Mùi vị này bao lâu rồi tôi mới được ăn lại.



- Sao cậu biết nấu món này? - Tôi đặt bát cơm xuống, hỏi Ken.



Cậu ngẩng mặt, gương mặt tái đi, chắc là do không khí lạnh đi. Ken vốn sợ nước mà, trời mưa lạnh, không khí đầy hơi nước, nó cũng làm ảnh hưởng tới cậu một chút. Cậu đi về phía bếp, vớ tay lên trên tủ kệ cao, lấy trong tủ ra một cuốn sổ bìa đen. Cậu đưa cho tôi, ý là: Tôi xem trong đó!



Tôi nhận lấy quyển sổ, ngắm nhìn. Những ký ức quen thuộc theo nhịp tim trỗi dậy, nhảy múa như đùa cợt. Những kỉ niệm khắc sâu trong tâm khảm mà không bao giờ tôi quên được. Quyển sổ ghi chép công thức nấu ăn của mẹ, hồi nhỏ tôi vẫn ngồi yên hàng giờ chăm chú xem mẹ tỉ mẩn ghi chép vào nó. Mẹ nói, mẹ sẽ học thật nhiều món ngon trên khắp thế giới để nấu cho cha con chúng tôi. Mẹ là tiếp viên hàng không, mỗi lần bay sang một đất nước xa lạ là mẹ sẽ đem về những món ăn mới để thết đãi cả nhà. Mỗi lần mẹ ghi thêm vào sổ một món ăn mới là tôi lại lí lắc reo vui vì biết rằng mình sắp được ăn ngon. Những trang giấy ngả màu xưa cũ, màu mực đen lem luốc phai màu, có những vết dầu bóng nhẫy rơi vào trang giấy. Những tờ giấy cong lên, khô xộm, đâu đó như còn cảm giác bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt trên những mặt giấy. Nét chữ mẹ xinh xinh, nghiêng nghiêng mang tình yêu vô bờ. Tâm huyết của mẹ đã đặt vào đây, nhưng trước khi ra đi, mẹ đã bỏ lại nó - bỏ lại những thứ mà mẹ đã từng rất nâng niu, như lúc mẹ bỏ lại Hạ Anh với chiếc hôn dịu dàng trên trán.



"Mẹ xin lỗi!" - câu nói cuối cùng mẹ dành cho tôi trước khi rời đi, và tôi đã không cản mẹ, không khóc lóc, không kêu gào, chỉ nhìn mẹ với ánh nhìn đau đáu, bất lực. Vì tôi biết rằng, dù có giữ được mẹ, liệu có giữ được những yêu thương đã nhạt phai?



Saitoh Ken chú tâm nhìn theo biểu hiện của tôi, mang theo vẻ lo lắng. Tôi đưa mắt sang cậu, cười vô thức, nhẹ giọng:




- Đừng lo. Đây là "bí kíp nấu ăn" của mẹ tôi để lại. Lâu rồi mới thấy nên hơi xúc động thôi. - Rồi ngoảnh mặt đi để giấu nhẹm đôi mắt đang cay xè, ầng ậc nước.



Ken hỏi:



"Mẹ cô đâu rồi?"



Tôi chỉ vào lồng ngực, giọng hơi run, ngước mắt thật cao, ngước cao như vậy thì nước mắt không thể rơi.



- Mẹ ở đây, trong tim tôi.



Tôi thấy Ken hơi cúi mặt, nét mặt cậu bình lặng như nước hồ xanh trong, bầu trời tím buồn trong đôi mắt dán chặt vào tôi, có phần chần chừ, rồi viết:



"Tôi giữ nó được chứ?"



Tôi phì cười, mũi khò khè nghẹt, nước mắt thôi trào ra:



- Được chứ! Với một điều kiện...



Đôi mắt ấy dè chừng, cậu bặm môi, những vết nứt nẻ trên cánh môi hồng bóng mịn lên, trông ngon như một viên kẹo ngọt.



Tôi tiếp lời:



- Cậu phải nấu nhiều món thật ngon trong đây cho tôi ăn nhé!



Ken nhật lấy quyển sổ, gật đầu, cười tít. Nụ cười như ngày đầu tiên tôi gặp cậu. Hình như có gì đấy đổi thay trong suốt ngày hôm qua và ngày nay khiến cho tôi cảm giác nụ cười tươi tắn trên môi cậu thật hiếm hoi. Giờ, Ken nhỏ nhẹ và trầm tư như một chú sẻ nhỏ đang mơ màng trên những nhành cây cao, ít cười và mang theo vẻ đa sầu, đa cảm rõ ràng. Đây mới đúng là Ken sao? Kiêu sa, dịu dàng, trầm lặng? Đôi mắt buồn như biết nói, những cái nhép môi rất khẽ vẫn đủ cho tôi đoán ra cậu đang nghĩ gì. Vậy sao ngày đầu Ken lại ngây ngô, ngốc nghếch và trẻ con như vậy? Còn "kẻ giống Ken" ở trường lại có sắc thái lạnh lùng khác hẳn.



Ken làm tôi bấn loạn!



Buổi cơm sẽ tiếp tục diễn ra một cách chán ngắt, tẻ nhạt khi tôi và Ken luôn giữ một thái độ e dè khó hiểu. Đến khi tôi phá tan nó bằng chất giọng nhẹ tênh:



- Cậu tin không? Hôm nay tôi đã gặp một người giống y như cậu!



Bát cơm đối diện hạ xuống, Ken nghiêng đầu, nhưng gương mặt lại không có chút biểu cảm nào mạch lạc. Cách ăn của cậu cũng chậm trãi và thư thả như hôm qua.



Những nét biến động của đối phương khiến tôi hài lòng, cười nhạt, tiếp lời:



- Cậu ấy là học sinh mới chuyển đến trường. Con gái cả trường kích động lắm đấy! Gương mặt cậu ấy y hệt cậu. Có điều con người đó lạnh lùng lắm! Tôi chả biết tên cậu ta. - Đưa đũa xơi cơm, nhún vai.



Khác với tôi suy nghĩ, Ken bình thản đến ngạc nhiên, cậu nâng bát lên, ăn ngon lành. Dường như là vô tâm với điều tôi nói.



- Này, Ken... Cậu không tò mò về con người ấy sao?



"Không."



Tôi nhíu mày, chờ nghe lí giải.



"Tôi vốn là nhân vật hư cấu do con người tạo nên. Tác giả có thể mượn một ai đó để tạo hình cho tôi. Ông ta chỉ định hình tính cách và số phận, tình tiết tôi phải trải qua thôi."



- Vậy sao cậu yêu Kami?



"Không biết nữa! Tác giả đã viết rằng tôi rất yêu Kami, thì tôi là nhân vật ông ấy vẽ. Tôi phải yêu Kami. Thế thôi!"



Tôi thở dài:



- Con người gì chả có tí quyền định đoạt cuộc sống mình ý nhỉ?



Cũng đúng nhỡ! Tên tôi thấy ban sáng là "hàng Việt Nam chất lượng cao", còn Ken là "hàng nhân tạo có xuất xứ đạo nhái dung nhan người khác". Một thật, một giả, đâu phải là một được!



Nét đắn đo khắc sâu trên cơ mặt, nó chỉ giãn ra thành nụ cười thoải mái lúc Ken hóm hỉnh đùa:



"Tôi chẳng quan tâm cậu ta là người thế nào. Nhưng mà... Tôi biết chắc một điều là..."



- Sao?



"Dù trông như thế nào cậu ấy cũng không đẹp bằng tôi!"



- Há há! Đồ tự mãn! - Tôi cười khúc khích, trỏ tay lên trán Saitoh Ken.



Nhờ vậy mà không khí bữa cơn nhộn lên một chút...



Đột nhiên, tôi nghĩ đến một phép thử lạ lùng. Bấm bụng. Có nên làm không nhỉ?



*



* *




Cô gái nhỏ đã lên lầu, chắc là đi xem lại cái dây thường xuân trên sân thượng cùng những chậu dạ thảo ngập úng trong mưa. Cô gái ấy là kẻ rất thích mưa thì phải, chẳng ngại ngần gì, cứ dạn dĩ đi dưới cơn mưa. Cô như nàng thiên sứ mưa tinh sạch, giọt thanh mát rót xuống đất đai màu mỡ. Làm mát tâm hồn con người.



Ken ở bếp, đảo mắt xem chừng "cô chủ" đã ở yên trên phòng chưa, cậu đảo mắt quanh bàn ăn còn ngổn ngang chén bát, râm ran thần chú trong đầu, ngón tay bẩy nhẹ.



Ánh sáng màu tím như bụi li li bay ra từ bàn tay cậu, bao bọc xung quanh bàn ăn. Thật kì diệu! Chén bát tự động bay là là lọt vào bồn rửa chén. Vòi nước tự động mở, chai xà phòng chúc ngược, miếng rửa chén bay lượn trên không trung, kì cọ vào chén bát. Tất cả hành động đều như có một bàn tay tàng hình của người nào đó giúp đỡ. Ánh sáng tím lấp lánh, sáng dịu, múa lượn đẹp vô cùng.



Cậu phủi tay, cười thầm rồi bỏ đi lên gác trên.



Những ngón tay chạm vào nước lạnh buốt, phút chốc nhợt nhạt như bàn tay sắp tan chảy ra khỏi không gian. Ken rụt tay. Sợ hãi.



Tấm gương lớn trong nhà vệ sinh phản chiếu hình ảnh tuyệt mỹ của cậu. Trong gương, Ken cũng tái nhạt dần, như không chịu nổi với việc tiếp xúc với nước. Lau sạch bàn tay, cậu nghĩ rằng bây giờ nước chính là khắc tinh của cậu. Dù bàn tay chạm phải tí nước cũng khiến cậu run rẩy, sợ rằng những ngón tan mình cũng tan ra. Đây là cái giá phải trả sao?



[...]



"Cậu muốn dùng quyền trợ giúp thứ nhất?"



"Như tôi đã hứa, lúc bắt đầu giao kèo sẽ "khuyến mãi" thêm cho cậu 3 quyền trợ giúp. Tuy nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó. Quyền trợ giúp cũng có "tác dụng phụ" đấy!



"Hơ hơ, phép thuật thì có thể phục hồi, nhưng không còn mạnh như xưa được đâu. Chỉ làm mấy việc nho nhỏ thì được, còn mấy chuyện tầm cỡ như là "đào non, lấp bể" là vô phương nhé. Hãy suy nghĩ cho kĩ!"



"Đừng lạm dụng, sử dụng phép thuật càng nhiều thì cậu càng bị nhiều "tác dụng phụ" hơn đấy!"



"Gì nữa đây?"



"Sao mà tôi luôn phải tử tế với cậu?"



"Oáp! Phiền toái thật. Thôi được rồi!"



[...]



Màu mắt tím soi rọi vào mặt kính trơ trọi. Cậu ngước mặt, dướn mắt lên nhìn, nụ cười huyễn hoặc, nhíu mày:



Câu hỏi vắt ngang qua tâm trí, lởn vởn mãi không thôi. Đến khi nó bị gián đoạn bởi tiếng réo gọi bên ngoài.



- Ken ơi! Làm gì lâu quá vậy? Nhanh cho tôi còn tắm nữa!



Cậu tắt vòi nước, ra ngoài, che đi những ngón tay đang mờ đi vì nhiễm nước lạnh.



*



* *



Vệt nắng bắc ngang qua những nhành cây, đâu đó trên những tầng lá non nghe ríu rít tiếng sẻ nâu vui đùa. Tôi ra khỏi nhà thật sớm, viện cớ phải trực nhật. Lúc đi, còn vờ tỏ ra thật vội vã, còn là ngã cả kệ truyện tranh khiến cả cái phòng ngổn ngang, lộn xộn vô cùng. Tôi tự hỏi tại sao mình cứ mãi nghi vấn? Hay thực sự là tôi không có lòng tin ở Ken? Phép thử này có đúng không?



Nắng trải đầy con đường thẳng nuột, hong khô nước mưa đọng trên các tán cây. Trời sau đêm mưa mát thanh tràn đầy sinh khí. Những khóm hoa ngỡ sẽ chết trong đêm mưa gió giờ kéo nhau đứng dậy, khoe sắc tươi tắn dưới nắng mai. Mưa không làm cánh hoa tan tác mà chỉ như rửa sạch bụi trần, làm bông hoa thêm tinh khiết, rạng ngời.



Nắng vọt qua gáy tôi, như muốn xuyên thấu lớp da mỏng, ánh lên những gân máu xanh xanh. Tôi vuốt tóc, núp sau gốc cây lớn. 6 giờ 45 phút, có lẽ tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều. Thật ra Ken đang ở nhà dọn dẹp lại đống chiến trường đó mà. Chắc là vậy!



Thật khẽ khàng, tôi quay về ngôi nhà của mình, lén lút y như đạo chích. Mở cửa thật nhẹ. Đi vào.



Hình như tim đang đập rất nhanh! Và lòng đang hi vọng thấy Ken lúi húi dọn dẹp. Lúc đó tôi sẽ viện cớ là để quên tập nên quay về lấy.



Nhà dưới không có ai. Bếp núc lạnh ngắt. Tôi cứ nhủ thầm rồi lén đi lên gác.



Ken à, xin đừng làm tôi thất vọng!



Tôi đẩy cửa phòng, đưa mắt đảo khắp nơi. Một nỗi lo lắng rõ ràng.



Chiếc ba lô rớt xuống sàn, âm thanh "phịch" như đánh động lí trí của tôi. Đôi mắt mở to. Môi mím lại. Nghe như trong lồng ngực bị dồn nén cả ngày hôm qua sắp vỡ ra. Tôi cười...



Giống như như người ta đang bị cắm sừng! Cảm giác nhoi nhói như thế!



... Saitoh Ken!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.