Người Hai Mặt

Chương 22



"Đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra chuyện này chứ?"

Khương Dương chợt hiểu ra.

Cô nắm chặt tay thành nắm đấm và đập vào lòng bàn tay. Sự sắc bén trong mắt cô giống như ngọn lửa hừng hực, rực rỡ đến chói mắt.

Khương Dương cười, gọi: "Phục vụ, thanh toán đi!"

Bí ẩn khiến cô băn khoăn bấy lâu cuối cùng cũng được giải đáp, tâm trạng cô cũng phấn chấn hẳn lên.

Sau khi Khương Dương thanh toán xong, vươn tay giúp đỡ phục vụ bị bong gân, sau đó đem kẹo việt quất Lận Thời Thương đưa cho lần trước bỏ vào miệng, nhanh nhẹn ra ngoài.

Nhưng cô không đi được xa lắm, chiếc mô tô hạng nặng mà cô đậu cạnh nhà hàng Huệ Vân đã bị một vài tên xã hội đen to gan lén lút xì hơi.

Tội nghiệp cái xe! Vốn hùng vĩ uy nghiêm, hiện tại muốn nhúc nhích một chút cũng khó!

Ngay khi Khương Dương đang suy nghĩ về cách quay trở lại cục cảnh sát, một tiếng cười chói tai đột nhiên vang lên từ phía sau, làm đau màng nhĩ của người nghe: "Ha ha ha, hiện tại không thể chạy trốn sao?"

"Vẫn là đại ca đoán chuyện như thần, cho cái bánh xe đó một dao!"

"Nơi này không có người, cho dù cô ấy có kêu to cũng không có người nghe được. Mấy người nói đúng không?"

Vô số lời tục tĩu xen vào khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Khương Dương chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy phía sau cô đang bị một đám lưu manh vây quanh. Thủ lĩnh của lũ côn đồ nhuộm tóc màu vàng, như thể có một đống rơm trên đầu.

"Này, ở đây có hung thủ không?"

Dưới ánh mặt trời đỏ như máu, Khương Dương khoanh tay không giận mà cười. Bóng người chống lại ánh sáng giống như một con dao dài, xuyên qua bầu trời.

Vì lý do nào đó, người đàn ông tóc vàng cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Nhưng hắn tự xưng đã đánh khắp thiên hạ, sao có thể sợ hãi một cô gái trước mặt đám anh em trong bang được?

Tóc vàng nuốt nước bọt một cái, hung dữ nói: "Em gái à, đừng trách anh đây ác độc! Chỉ trách em chọc giận anh Triệu của chúng tôi, đó là người em chọc không nổi đâu!"

Anh ta thoáng giơ tay, đàn em liền vung gậy lên.

Gậy sắt được gió bao bọc đập mạnh vào đầu, nhìn qua trông rất đáng sợ. Khương Dương cười khẩy và ngả người ra sau, tránh được gậy đập tới.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô đưa tay trái về phía trước và dễ dàng nắm lấy cây gậy trong tay.

"Chậc chậc, chỉ là ba cái kung fu mèo cào thôi sao? Không có hứng thú!"

Khương Dương khinh thường liếc bọn họ một cái, tùy ý ném cây gậy về phía sau.

"Bang!"

Nước thải trong thùng rác văng lên.

Chiếc gậy đung đưa vẽ một hình parabol hoàn hảo trong không khí, rơi vào thùng một cách vô tư, cùng với lũ sâu và chuột.

Tóc vàng thầm giật mình: "Chết tiệt! Chúng ta cùng tiến lên!"

Vừa ra lệnh, cả nhóm xã hội đen lập tức lấy lại tinh thần và làm động tác lao lên phía trên. Vũ khí của họ, từ dao chặt thịt đến gậy đều có đủ, một mảng đen nghịt, làm người ta sợ hãi.

Nhưng Khương Dương chẳng những không sợ, ngược lại còn có chút mừng rỡ.

Đã có người liều mạng ngăn cản cô chứng tỏ bây giờ cô đã chạm đến chân tướng sau màn sương mù dày đặc.

"Muốn đấu với tôi hả?"

Khương Dương nhếch lên khóe miệng tràn đầy địch ý. Cô cắn que kẹo, các đốt ngón tay của cô phát ra âm thanh "rắc" đầy đe dọa: "Đây là mấy người tự tìm đó!"

Khi Lận Thời Thương tìm thấy chiếc xe máy bị thủng lốp, ý thức của anh bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi trong giây lát.

Khương Dương đâu? Cô ấy có gặp nguy hiểm không?

Những suy nghĩ đáng sợ đó vừa thoáng qua trong đầu Lận Thời Thương, chúng biến thành những thanh kiếm sắc bén lạnh lùng, bất ngờ đâm xuyên qua trái tim, chỉ để lại một lỗ hổng đang rỉ máu.

"Khương Dương!"

Lận Thời Thương hô to.

Giọng anh hơi khàn, anh không còn gọi Khương Dương là "đội trưởng Khương", người đã anh cố tình xa lánh.

Anh nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh.

Nhưng mà, lúc này Lận Thời Thương khẩn trương không muốn quản, cũng không đi quản chuyện này!

"Khương Dương!"

Anh lại gọi một tiếng: "Cô ở đâu?"

May mắn thay, lần này Lận Thời Thương đã nghe thấy phản hồi. Tuy rằng chỉ là vài câu nói thoảng qua, nhưng cũng khiến cho trong lòng anh an tĩnh lại một chút.

Có rất ít đèn đường trên con phố này.

Lận Thời Thương đi trong đêm tối, nhìn thấy một chút màu đỏ sẫm thấp thoáng. Trái tim anh khẽ giật mạnh, rồi anh nhận ra rằng đó chỉ là ánh mặt trời cuối ngày.

Với ánh sáng yếu ớt, anh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt một cách rõ ràng.

Đường phố đầy hỗn loạn, nhóm côn đồ gây rắc rối đã bị đánh cho đến mức phải nghiến răng chịu đựng và cầu xin sự tha thứ. Mà Khương Dương kiêu hãnh đứng đó, mái tóc dài búi cao tung bay tùy ý trong ánh chiều chạng vạng, giống như một lá cờ tung bay.

Tư thế oai hùng hiên ngang, cương quyết, không chịu trói buộc!

Nhiều năm đã trôi qua, cô vẫn như lần đầu tiên họ gặp nhau, trong mắt có tia sáng như thiêu đốt.

Lận Thời Thương biết đây là thứ ánh sáng mà cả đời anh không bao giờ có được.

Nhưng Khương Dương đã chủ động đi về phía anh. Ngọn lửa trong đôi mắt đó đang nhảy múa, thẳng thắn và nhiệt tình: "Pháp y Lận, anh thật sự ở đây sao? Vừa rồi tôi còn tưởng mình nghe lầm."

Lận Thời Thương mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Dường như chỉ cần quá muộn, lớp băng mỏng anh dùng để che giấu tình yêu của mình sẽ tan chảy dưới ánh mắt của Khương Dương.

"Không gọi được vào điện thoại của cô."

Lận Thời Thương rũ mi mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng, như đang tìm cớ cho việc mình vội vàng đến đây: "Còn nữa...Tôi đã thành công lấy DNA từ chiếc đầm hung khí giết người, chỉ cần đối chiếu với nghi phạm, sau đó có thể xác định hung thủ..."

Mỗi lý do thoạt nghe có vẻ hợp lý.

Tuy nhiên, sau khi Khương Dương suy nghĩ kỹ một lúc, cô phát hiện ra mỗi lý do đều có những bất cập riêng.

"Pháp y Lận dường như bỏ qua một lý do rồi."

Khương Dương chớp mắt.

Lận Thời Thương sửng sốt: "Cái gì?"

"Từ cục đến đây, nhanh nhất cũng phải mất một giờ."

Khương Dương đi tới, trong mắt phản chiếu ánh sáng chiều tà: "Pháp y Lận tới đây tìm lâu như vậy chẳng lẽ không phải là quan tâm đến tôi hay sao?"

Từ trong mắt cô, Lận Thời Thương nhìn thấy hình bóng của anh.

Trong lòng Lận Thời Thương khẽ động, anh hơi giơ tay lên. Không tự chủ được, thật khó để kiềm chế bản thân.

Có vẻ giống như một cử chỉ ôm.

Ai ngờ, ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào Khương Dương, tên xã hội đen tóc vàng đột nhiên dùng cả tay chân bò đến bên chân Khương Dương.

Hắn ôm chân Khương Dương khóc thảm thiết.

Tuy nhiên, tóc vàng vừa khóc xong, nước mắt giàn giụa đều rơi vào quần Khương Dương: "Hu hu hu, chị bỏ qua cho tụi em đi, tụi em có mắt như mù mới đắc tội với chị! Tụi em sẽ trả tiền thay bánh xe lại cho chị, còn không được..."

Khương Dương ghê tởm đến sởn tóc gáy.

Đặc biệt là sau khi bị tên xã hội đen tóc vàng quấy rầy, cô chỉ có thể bất lực nhìn cánh tay đang vươn ra của Lận Thời Thương đột nhiên lơ lửng giữa không trung, rồi trong giây lát buông xuống.

Vừa lướt qua bóng Khương Dương.

Lận Thời Thương cau mày: "Bọn họ bị đánh rất nặng sao?"

"Đại khái là bọn họ đều trật khớp và bị dọa, cũng không có gì nghiêm trọng, bọn họ không đáng để tôi ra tay."

Khương Dương cười lạnh nói: "Nghiêm trọng nhất là hắn vừa chạy trốn vấp phải một hòn đá, gãy mắt cá chân, chỉ là gãy xương thôi."

Thương tổn tính không lớn, nhưng tính vũ nhục rất mạnh.

Tóc vàng không khỏi đỏ mặt: "Tụi em...Sau khi bồi thường tiền có thể rời đi không?"

"Ồ, đừng có nằm mơ."

Khương Dương quay đầu, nhổ cây kẹo trong miệng ra, nhân tiện cho hắn xem thẻ cảnh sát: "Riêng việc tấn công cảnh sát cũng đủ mời mấy người về cục bóc lịch rồi."

Tóc vàng đột nhiên như vô cùng đau đớn.

"Anh Triệu thật sự không phải người tốt!"

Hắn khóc lóc, xụi lơ trên mặt đất: "Mẹ kiếp, nếu không phải lấy ít tiền của anh ta, anh em tôi chẳng thành ra thế này rồi?"

Trong khi hắn đang nói chuyện, Khương Dương đã nhanh chóng chữa chân cho hắn.

Khương Dương hỏi: "Anh Triệu mà anh nói là Triệu Tốn sao?"

"À...đúng! Là tên nhóc đó! Nó thật sự không phải là người tốt!"

Tên tóc vàng hét lên, "Mấy ngày trước thì nhờ tụi em tìm hiểu phạm vi của camera giám sát trên con đường kia, bây giờ còn lừa gạt tụi em tấn công cảnh sát, tôi, mẹ kiếp, cũng không muốn đến cục cảnh sát!"

Hai mắt Khương Dương sáng lên.

Vừa rồi, suy đoán của cô là vô căn cứ và không đáng tin cậy. Bây giờ thì tốt rồi, muốn có chứng cứ, chứng cứ liền đưa đến cửa!

Còn là một nhân chứng quan trọng nữa chứ!

"Muốn ngồi tù ít vài năm không."

Khương Dương khoanh tay, "Được, cho anh một cơ hội bù đắp sai lầm thì thế nào?"

Tên tóc vàng vui mừng khôn xiết: "Thật sự có thể sao?"

"Đương nhiên."

Khương Dương búng tay, thuyết phục: "Chỉ cần anh đồng ý hợp tác điều tra với tư cách nhân chứng, nói ra Triệu Tốn sai anh đi làm cái gì."

Triệu Tốn dường như rất tự tin về chứng cứ ngoại phạm của mình.

Vì vậy, khi đội phó Trần dẫn người đến bắt hắn, hắn vẫn đang uống rượu với bạn bè, uống đến say bí tỉ.

"Anh Triệu, có vẻ anh hơi bất ngờ đúng không."

Khương Dương bĩu môi giễu cợt: "Anh không ngờ chúng tôi bắt anh sao? Hay là anh không ngờ thủ đoạn tính toán kỹ lưỡng của anh lại bị bại lộ?"

Ngay cả khi ngồi trong phòng thẩm vấn, Triệu Tốn vẫn không có chột dạ.

"Đội trưởng Khương, cô đùa gì vậy? Không phải tôi đã nói hết với cô rồi sao? Vào đêm xảy ra vụ án, tôi cùng bạn bè uống rượu ở bên ngoài, không có đủ thời gian gây án!"

Khương Dương lắc đầu: "Đi bộ không đủ, đi xe sẽ đủ."

"Cô nói cái gì, đi xe?"

Triệu Tốn cúi đầu không nhịn được cười lên: "Cảnh sát Khương, trò đùa của cô thật buồn cười, tôi vậy mà cũng có thể lái xe về được sao!"

Khương Dương quay đầu lại, nhìn Trần Lãng Phong.

Ngay lập tức, Trần Lãng Phong mở một đoạn băng ghi hình trên máy tính, xoay máy tính để màn hình hướng về phía Triệu Tốn: "Mời xem."

Trần Lãng Phong cúi đầu và nhấn phát.

Hắn mở to mắt như thể không gì có thể uy hiếp được. Triệu Tốn vốn đang tìm cách, nhưng dưới hình ảnh biến hóa trên màn hình, hắn dần trở nên không nói nên lời.

Trong băng ghi hình, hắn đã bị quay được rõ ràng đang ngồi trên ghế lái!

Con ngươi Triệu Tốn rung động!

Hắn kiên quyết đấu tranh một lần nữa, liếc nhìn thời gian bên dưới màn hình, đã 9:30 tối! Vào đêm xảy ra vụ án, khi hắn rời nhà hàng Huệ Văn!

"Cảnh này chắc anh phải rất quen chứ!"

Khương Dương kiên quyết nói: "Anh nói dối, anh vốn không đi bộ về nhà! Trong nhà hàng, anh dùng nước giả làm rượu trắng, sau đó đổ rượu lên quần áo, cố ý giả say, để cho bạn bè anh thấy. Tuy nhiên, sau khi khăng khăng muốn rời đi một mình, anh đã quay lại nhà hàng và lái xe đi, quay trở lại khu dân cư của người chết. Tôi nói đúng không?"

Nỗi sợ hãi tột độ ngay lập tức chiếm lấy con ngươi của Triệu Tốn.

Triệu Tốn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế và hét lên một cách cuồng loạn: "Đây không phải là tôi! Tôi không thể bị camera giám sát quay được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.