Người Hầu Của Đại Ma Vương

Chương 14



Nghĩ đến người đáng sợ đòi nợ kia,cô không khỏi liên tưởng đến điện ảnh xã hội đen, nói không chừng sẽ ở trên cửa cô tạt máu heo hoặc là chặt đứt mấy cái ngón tay để cảnh báo.

Lăng Thủy Nguyệt tưởng tượng chính mìnhbị dọa sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vì thế quyết định thu thập đồ vật này nọ chuẩn bị trốn đến một nơi nào đó tránh đầu sóng ngọn gió.

Nhưng khi cô rời giường thật sớm chuẩn bị rời khỏi, rõ ràng phát hiện ngoài cửa có hai người mặc đồ đen,vẻ mặt tàn khốc muốn chết, ánh mắt cũng lạnh lẽo và nghiêm túc.

“Lăng tiểu thư, hôm nay là ngày trả nợ, cùng chúng tôi đi một chuyến.”

Cô hoảng sợ hé mở môi anh đào, buồn cười chính là trong tay cô còn xách một cái cặp da chuẩn bị chạy nạn.

Ngay cả nhân mang hành lý là Lăng Thủy Nguyệt đã bị hai người thoạt nhìn tùy thời có thể làm thịt cô, đưa nhất một tòa cao ốc hoa lệ đồ sộ.

Sao? Đầu năm nay xã hội đen còn cho thuê loại văn phòng cao cấp này sao?

Hơn nữa nhân viên công tác bên trong thoạt nhìn đều chuyên nghiệp, ngay cả quần áo làm việc đều là loại sang quý hàng hiệu quốc tế.

Mỗi người trước ngực còn đeo bảng tên, đại sảnh lầu một phía sau quầy tiếp đãi, trên tường còn treo một thiếp vàng “Thịnh Thế tập đoàn”.

Không bao lâu,cô bị hai người đàn ông đưa vào thang máy, sau bị đưa đến một phòng khách nhỏ.

Đích thật là xách cô không sai, bởi vì hai chân của cô đã sớm xụi lơ, nếu không mượn lực của người khác cô căn bản không đi được.

Tiếp đãi cô là người đàn ông trẻ tuổi tên là Tiêu Tĩnh, hắn từ đầu đến chân đánh giá cô một hồi, cuối cùng đem ánh mắt rơi xuống chiếc cặp da nhỏ bên người cô, nhịn không được xé ra vẻ cười nhạt,“Cô muốn chạy trốn?”

“Tôi……” Lăng Thủy Nguyệt lúc này đã bị sợ tới mức trên mặt không hề có huyết sắc.

Cô chẳng những chưa trả tiền, còn bị bắt ngay lúc muốn bỏ trốn, xã hội đen đối phó loại người thiếu nợ không trả, thủ đoạn bình thường thực đã tàn nhẫn.

Tưởng tượng đến nơi đây,cô sợ tới mức về phía sau rút lui vài bước, biết rõ bây giờ chạy trốn căn bản là không thể nào, nhưng theo bản năng cầu sinh cô vẫn không tự giác lui về sau.

“Tôi…… Tôi sẽ mau chóng đem tiền trả lại cho các anh .”

Tiêu Tĩnh ngồi ở đối diện cô, chậm rãi lật xem một chút tài liệu trong tay, khi ngẩng đầu lên trong con ngươi bắn ra lãnh ý khôn khéo.

“Trước mắt cô thiếu chúng tôi là ba nghìn năm trăm bốn mươi hai vạn, hơn nữa lợi tức ba tháng này, tổng cộng là ba nghìn bảy trăm năm mươi sáu vạn.Tôi đã tra qua tài khoản ngân hang của cô, bên trong ngay cả năm ngàn đồng cũng không có, tiền lương mỗi tháng.Nếu dựa theo tốc độ này,Lăng tiểu thư,cô có thể nói cho tôi biết, cô cần bao nhiêu thời gian mới có thể trả hết khoản nợ này?”

Nghe “Giá trên trời” thế,Lăng Thủy Nguyệt chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, hoàn toàn không thể tự hỏi.

“Nói như vậy…… Cô không thể rồi ?” Cô dùng sức cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt.

“Lăng tiểu thư, Thịnh Thế tập đoàn của chúng tôi không phải nơi làm từ thiện, số tiền mà cha cô đã thiếu cô có nghĩa vụ phải trả, dưới tình huống hiện tại xem ra…… Cô dường như không có tiền trả, đối với loại tình huống nàycũng cũng không phải hoàn toàn không có phương pháp giải quyết,để sớm trả hết nợ nợ nần, tôi nghĩ…… Lăng tiểu thư hẳn là không ngại đến khách sạn Thịnh Thế tập đoàn làm ở quán bar……”

Hắn dừng một chút, lại từ đầu đến chân quétqua Lăng Thủy Nguyệt, ánh mắt mang theo vài phần không đồng ý,“Tuy rằng……” Hắn ho nhẹ một tiếng,“Diện mạo của cô có một chút thua kém, bất quá có lẽ sẽ có khách thưởng thức nét trong sáng của cô ……”

“Không…… Tôi không làm……”

Vừa nghe đến muốn đi bồi rượu,Lăng Thủy Nguyệt sợ tới mức vẫn lui về sau, thẳng đến cô đụng phải vách tường phòng khách mới dừng lại,cô rất rõ ràng bồi rượu là làm cái gì, chẳng lẽ cô thật sự phải bán đứng thân thể mình sao?

Cô sợ hãi xoay người muốn chạy, không ngờ cánh tay bị hai người đàn ông mặc áo đen kia giữ chặt, nhưng bọn hắn dường như không chú ý lắm.

Cô thừa dịp đối phương còn chưa có kéo chặt, hành lý cũng không muốn liền chạy ra bên ngoài phòng khách.

“Bắt lấy cô ta, đừng để cho cô ta chạy……”

Giọng nói tức giận của Tiêu Tĩnh từ phía sau truyền đến,cô một mặt lo lắng quay đầu lại nhìn, một mặt tăng nhanh bước chân chạy thẳng về phía trước, căn bản không chú ý đến tình huống phía trước,cứ như vậy đụng đầu vào một vật thể cao lớn, thẳng đến chóp mũi truyền đến cảm giác đau,cô còn chưa kịp làm rõ ràng trạng huống, chợt nghe sau lưng có giọng nói ngập ngừng.

“Thiếu gia……”

Kính cẩn có chút khiếp sợ gọi , khiến cho không khí nhất thời trở nên khẩn trương, đuổi theo vốn là hai người khỏe mạnhbây giờ đột nhiên nhìn thấy như thiên thần bình thường .

Bước chân của Lăng Thủy Nguyệt có chút lảo đảo, đợi cô ổn định trọng tâm, lấy lại tinh thần mới nhìn rốt cuộc cô đụng người nào, ngực bỗng dưng căng thẳng giống như trái tim trong một giây sẽ theo yết hầu nhảy ra.

Thì ra cô đụng vào một người đàn ông, hắn thoạt nhìn hai mươi bảy,hai mươi tám tuổi, thân hình cao ngất, ngũ quan anh tuấn bức người giờ phút này tản ra hàn ý làm người ta sợ hãi.

Bất quá gương mặt đó có chút quen thuộc…

Cho dù lúc còn trẻ ngây ngô,cô như cũ không thể quên, người này…… chính là tên đầu sỏ hại cô rơi không biết bao nhiêu nước mắt.

Không biết là bị dọa choáng váng hay là để cô nhìn thấy người,cô run rẩy vươn tay, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, yết hầu tắc nghẽn, cứ như vậy nghênh ngang kéo lấy ống tay áo của hắn.

“Nghiêu……” Cô mỏng manh thấp gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.