Nhiều thế hệ gia đình tôi đều thuê đất của trang viên Momon.
Tử tước Bruce là chủ trang viên phi thường keo kiệt, thuế đất nơi này rất cao, nông dân lao động làm việc trên đất đai cằn cỗi, hơn một nửa thu hoạch lại phải nộp lên trên.
Gia tộc Eric chúng tôi, đến thời của cha tôi lại vào lúc thời gian chiến loạn, cuộc sống càng thêm cơ cực. Cha tôi đã rời nhà đi đến thị trấn năm tôi mười hai tuổi, sau đó cũng không trở về. Mẹ tôi sinh tổng cộng bốn người con, tôi có hai người em gái và một em trai. Em trai Sam nhỏ nhất chỉ mới một tuổi, đương nhiên cha nó là ai thì chỉ Chúa mới biết được.
Từ nhỏ tôi đã không được ăn no, áo rách quần vá qua ngày, khi đó tôi vô cùng khát vọng cuộc sống của giới thượng lưu, hâm mộ tôi tớ ăn mặc sạch sẽ tươm tất ở trang viên Momon. Vì thế ngày tôi tiến vào trang viên Momon làm người hầu, tôi liền tự cho mình đã biến thành người thượng đẳng, tự cho mình đã thoát ly thân phận dơ bẩn đáng thương kia.
Mà trên thực tế… mọi thứ đều khiến tôi không thể nói thành lời…
Khi tôi bước vào thôn, mọi người nhìn thấy tôi đều sôi nổi tiếp đón, bọn họ nói:
“Mau nhìn kìa! Owen trở lại đó!”
“Đứa nhỏ có tiền đồ nhà Eric đã trở lại, cậu ta là người hầu trong trang viên của Tử tước, bà xem trang phục của nó, thật xinh đẹp nha!”
“Cậu ta nhìn qua như đàn ông quý tộc, mái tóc giả kia thật đẹp mắt, như là bạc trắng vậy.”
“Nó dựa vào gì mà được trở thành người hầu trong trang viên? Con tôi chỉ muốn vào làm người chăn ngựa nhổ cỏ, bọn họ thế nào cũng không chịu đáp ứng.”
Đôi giày độn đạp trên đường nhỏ gồ ghề, cuối cùng gian nan đi đến trước cửa nhà.
Một nhà chúng tôi sống trong căn nhà gỗ tồi tàn trong nông trại, xung quanh có hàng rào tre, trên xe gỗ trước cửa nhà là vài ba bộ quần áo cũ đang phơi nắng, một con gà mái đang lười biếng mổ sâu.
Mẹ tôi là một người đàn bà phi thường mập mạp, hồi còn trẻ bà rất xinh đẹp, là người đẹp nức tiếng xa gần. Nhưng từ khi cha tôi ra đi không trở lại, bà liền bắt đầu nghiện rượu, thà rằng đói bụng cũng phải uống rượu trước.
Kiếp trước tôi rất ghét bà, bởi vì bà chỉ biết đòi tiền của tôi. Bà bảo sẽ cầm tiền đi mua thức ăn cho em trai em gái, nhưng thực tế tất cả đều biến thành tiền mua rượu. Tiền lương của tôi rất ít, hơn nữa tôi còn muốn mua các loại vật phẩm sang quý, cho nên tôi không thường xuyên đưa tiền cho bà ấy. Thậm chí tôi cũng không trở về nhà, đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Vài năm sau, tôi cũng mất đi tin tức của họ, ngay cả hàng xóm cũng không biết họ đã đi nơi nào.
“Lúc trước con nói muốn vào trang viên làm người hầu, mẹ còn tưởng rằng con đang nói giỡn, không nghĩ tới con thật sự trở nên rất nổi bật.” Mẹ nói liên miên. “Mẹ rất tự hào vì con, con của mẹ, người trong thôn đều hâm mộ mẹ cả. Lão già ở đầu thôn thường tìm mẹ nhiều lần, bảo muốn gả con gái lão cho con, mẹ lại không đáp ứng lão ta, con gái lão lớn lên trông cứ giống con dê.”
“Tất cả đều phải cảm ơn quản gia Aaron trong trang viên đã cho con cơ hội.” Tôi đưa hết tiền lương cho mẹ, dặn dò. “Phải dùng để mua thức ăn.”
Mẹ cười hí hửng, dùng hai tay nhận tiền, sau đó thật cẩn thận cất tiền vào túi quần, bà lại nhìn giỏ bánh mì tôi mang về, nói. “Lần sau đừng mang bánh mì về nhà nữa, chỉ cần cho mẹ tiền là được rồi, chúng ta sẽ tự làm bánh mì.”
Em gái Angel 15 tuổi, tươi sáng như một đoá hoa đang nở rộ, nhiệt tình đầy sức sống. Em vuốt ve áo khoác tôi, nói. “Đây là chất liệu gì vậy anh? Sờ lên cũng thật thoải mái, nhất định rất ấm áp!”
Chiếc áo màu đen sọc trắng là trang phục quy định thống nhất của người hầu, chỉ dùng lông dê làm nhưng cũng tạo nên trang phục sang quý, mỗi người chỉ có một chiếc, cũng xem như là tài sản đáng giá nhất của tôi.
“Nói cho bọn em biết bên trong trang viên như thế nào đi? Ngài Tử tước có bộ dáng như thế nào? Phu nhân Tử tước có xinh đẹp không? Các nàng ấy có phải thường xuyên mặt áo quần làm từ tơ lụa không?” Em gái Ariel hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Tôi cười kể lại chuyện trong trang viên cho các em, bọn nó mở lớn ánh mắt, tập trung tinh thần nghe.
Thỉnh toảng Angel phát ra âm thanh tán thưởng. “Thật sự là rất kỳ diệu, khiến người khác thật hâm mộ, em cũng có thể vào đó làm người hầu được không? Anh giúp em hỏi ngài Aaron kia một chút được không?”
“Người hầu nữ chỉ sợ không được, những người hầu nữ trong đó đều phải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thường thì bọn họ không cần con gái nông thôn.”
“Anh trai chẳng phải đến từ nông thôn sao, sao họ lại cần?”
Tôi cười cười nói. “Nếu vị trí đầu bếp nữ còn trống, anh sẽ hỏi giúp em một chút.”
Angel nói. “Em không muốn làm đầu bếp nữ, em muốn làm người hầu của các tiểu thư. Có thể chạm vào váy tơ lụa sang quý, còn có đồ châu báu xinh đẹp khác.”
Bởi vì chỉ có nửa ngày nghỉ cho nên tôi cũng nhanh chóng rời đi.
Thừa dịp nắng ấm sau trưa, tôi vội vàng chạy đi, về trang viên Momon trước ba giờ.
Trang viên Momon lớn vô cùng, xa xa nhìn đến, một toà lâu đài vàng nhạt toạ lạc giữa trung tâm, như một miếng pho mát. Nhưng khi bạn đến gần toà lâu đài, bạn mới có thể phát hiện toà lâu đài này to lớn bao nhiêu.
Nền lâu đài có hình vuông, là một khối kiến trúc tổng thể ba tầng, bên trong có hơn trăm phòng, vô số hàng lang và cầu thang giống nhau. Khi tôi mới đến đã thường xuyên bị lạc đường, qua thật lâu mới quen thuộc.
Chủ nhân lâu đài là Tử tước Bruce, ông và phu nhân của mình có tổng cộng 4 người con.
Con trai trưởng William, cùng với ba người con gái như hoa như ngọc.
William đã kết hôn, người vợ Helena của gã là con gái của một vị thương nhân với một khoản đồ cưới phong phú, hai người kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con cái. Về phần ba vị tiểu thư, cô cả Judith đã lập gia đình ở bên ngoài, cô hai cô ba vẫn là tiểu thư chưa chồng.
Vốn dĩ cuộc sống vẫn yên bình như vậy, không hề gợn sóng, bọn họ vẫn là những quý tộc, cũng giỏi tận hưởng cuộc sống, vây quanh bởi tiếng cười và hạnh phúc. Mỗi ngày đều dùng thức ăn ngon rượu ngon, cưỡi ngựa săn thú, tham gia vũ hội, được đám người hầu vây quanh, vô ưu vô lo, cho đến hôm nay…
Trong nháy mắt bước vào lâu đài, tôi đã biết, mọi chuyện sẽ tái diễn không hề ngoài ý muốn, không có sự khác biệt nào…
Đám người hầu như ở trong trận địa sẵn sàng nghênh đón kẻ thù, tới lui vội vàng, Simon và người hầu nữ Anne lặng lẽ nói cho tôi biết: “Xảy ra chuyện lớn, cậu chủ William bị ngã ngựa gãy cổ rồi.”
Một đêm này, toàn bộ lâu đài đều im ắng, thỉnh thoảng sẽ nghe được âm thanh nức nở.
Các chủ nhân rất thương tâm, cho nên bọn người hầu trắng đêm không ngủ, đề phòng chủ nhân có sai bảo chuyện gì.
Anne là một người hầu nữ cấp thấp rất xinh đẹp, cô có một mái tóc đỏ như lửa, cũng giống tính cách nhiệt tình của cô ấy. Dưới ánh nến u ám, cô vừa thêu thùa may vá, vừa thấp giọng ai thán:
“Haley cứ khóc mãi, hi vọng cô ấy sẽ ổn hơn.”
Simon châm chọc nói. “Đương nhiên cô ta phải khóc, cuối tuần vừa rồi cô ta mới mất đi trinh tiết trên giường cậu William, ngay cả một đứa con cũng không có được, cô ta cũng thật quá đáng thương.”
Anne tức giận trừng Simon một cái. “Anh là đồ ma quỷ đáng ghét!”
“Tôi đáng ghét hay không không cần cô đánh giá, hiện tại chúng ta còn có chuyện phải lo lắng hơn nữa. Cậu chủ William chết đi, lấy ai kế thừa chức vị Tử tước?” Simon hưng trí bừng bừng nói. “Những kẻ trên kia lấy lòng cậu chủ William nhiều năm như vậy, hèn mọn như chó, kết quả cuối cùng thì sao. Ha ha, uổng phí công sức. Mấy ả người hầu cao cấp kia chẳng ai là không leo lên giường cậu chủ cả, chỉ sợ các ả đều đang núp chỗ nào đó mà khóc rồi.”
“Đừng nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như thế.” Anne tức giận nói.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Ngài Tử tước có anh em gì không?”
Anne nói: “Ai mà biết được, hẳn là có chứ.”
“Có.” Tôi nói. “Anh trai của ngài Tử tước là một vị Nam tước, đã qua đời nhiều năm.”
“Sao cậu biết được?” Simon có chút ngạc nhiên. “Vậy vị Nam tước đã mất ấy có con không?”
Tôi nhìn ánh nến lao xao, khẽ gật đầu. “Có, có một người con trai, cũng đã kế thừa chức vị Nam tước.”
“Vậy hắn ta bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa? Có con không? Là hạng người gì?” Simon liên tục đặt câu hỏi.
“Owen làm sao biết được những điều đó, chờ ngài ấy đến trang viên Momon thì mọi chuyện sẽ rõ ràng!” Anne thản nhiên nói.
Ánh nến thiêu đốt, phát ra âm thanh lách tách nhẹ nhàng, tôi nhìn ánh nến có hơi mơ màng.