Người Hầu Của Quý Ông

Chương 3



Một đêm này, đối với người nhà Tử tước, vô cùng khó khăn.

Những người phụ nữ thay quần áo tơ lụa đầy màu sắc bằng quần áo lụa mỏng màu đen, bịt một chiếc khăn che mặt màu đen.

Bọn họ ngồi bên lò sưởi âm tường, khóc lóc thương tâm.

Tử tước phu nhân gào khóc cả đêm, cũng mắng con dâu của mình. “Cô là đồ vô tích sự! Ngay cả con trai cũng chưa sinh cho William, tôi thật hối hận đã để nó lấy cô làm vợ.”

Helena khinh miệt cười cười. “Thời điểm bà nhận lấy đồ cưới của tôi sao không nói tôi vô tích sự? Chẳng qua cũng là cưới tôi vì tiền thôi. Nói đến tiền, mấy năm nay tôi cũng không có bạc đãi các người, đồ ăn đồ dùng của các người đều là quà cưới của tôi. Trang viên các người đã sớm nợ nần chồng chất, để xem các người còn sống xa xỉ được đến lúc nào!”

“Cô nói vậy là có ý gì?”

“Có ý gì? Hiện tại tôi đã là quả phụ, lại không có con, cũng không có danh hiệu phu nhân Tử tước, tôi còn ở lại chỗ này làm gì? Đương nhiên là mang theo đồ cưới của tôi mà về nhà rồi.”

“Cô! Cô không có quyền làm như vậy!”

“Quyền? Tôi đương nhiên có quyền làm vậy, hơn nữa là quyền lợi pháp luật mang đến cho tôi.”

Helena mỉm cười đứng dậy, nói với mọi người. “Thời gian không còn sớm, các vị, sớm nghỉ ngơi đi, ngày hôm sau còn phải chuẩn bị tang lễ nữa.”

Sau khi Helena rời khỏi phòng, Tử tước phu nhân lớn tiếng mắng. “Nó là đồ *** phụ, đồ đàn bàn thấp hèn! Nó không thể mang tài sản chúng ta đi! Nó không thể!”

“Mẹ ơi, bình tĩnh chút đi.” Cô ba Catherine ngồi bên người phu nhân, an ủi bà ta, nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt cho phu nhân Tử tước đang thở hồng hộc.

Catherine là một người đẹp hiếm có, cô thích mang tóc giả màu vàng kim, càng làm nổi bật da thịt trắng nõn và đôi mắt xanh nhạt của cô. Cô chỉ mới có 16 tuổi, nhưng đã có nét trưởng thành duyên dáng yêu kiều.

Tử tước phu nhân vừa khóc vừa nói. “Vậy phải làm thế nào đây? Các con nói phải làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ phá sản, hơn nữa không có người thừa kế, tước vị của cha con cũng sẽ bị một người ngoài kế thừa. Đến ngày cha các con mất đi, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này.”

Tử tước Bruce nói. “Đừng có bi quan như vậy, dựa theo lệ cũ, để hắn cưới Margaret hoặc là Catherine, để con gái chúng ta trở thành nữ chủ nhân của trang viên Momon không được sao? Theo tôi biết, hắn làm nghề kinh doanh, hẳn sẽ rất giàu có.”

“Đừng mà! Cha ơi, con không muốn gả cho hắn! Cái tên xấu xí lưng còng kia!” Cô hai Margaret nhảy dựng lên đầu tiên, kịch liệt phản đối. “Con muốn tự lựa chọn chồng cho mình!”

So với cô ba Catherine, dáng vẻ cô hai Margaret còn xinh đẹp hơn, có điều tính cách không được ổn trọng như Catherine. Cô ta phi thường ngạo mạn, luôn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến.

Tử tước Bruce nói. “Con muốn tự mình chọn chồng? Nếu có nhà quý tộc có tiền có thế đồng ý lấy con, cha lập tức gả con ra ngoài. Nhưng thật đáng tiếc, xét việc chị dâu có tiền của con sắp rời đi, cha sợ ngay cả một ngàn bảng đồ cưới cũng không có, con cho rằng dưới tình huống này còn có quý tộc nào đồng ý lấy con sao?”

“A! Trời ơi! Trời ơi!” Margaret lớn tiếng hét rầm.

“Cha sẽ viết thư bảo hắn đến bây giờ.” Tử tước nói: “Các con chuẩn bị mọi chuyện cho tốt, nghênh đón hắn.”



Trận tuyết đầu mùa của mùa đông này đã bắt đầu hạ xuống vào đêm qua.

Đêm khuya, nằm trên giường, không khí lạnh lẽo vây quanh tôi, cho nên tôi vẫn cứ thao thức khó ngủ được.

Hai chân của tôi vẫn luôn cóng buốt, không cách nào cảm thấy ấm áp, điều này làm cho tôi nghĩ đến một ngày mùa đông trốn chạy kia…

Sáng sớm, tôi bừng tỉnh trong tiếng chuông dồn dập, một ngày làm việc của tôi lại bắt đầu.

Dựa theo mệnh lệnh của quản gia Aaron, tôi đến chuồng ngựa thông báo cho nhóm chăn ngựa. “Một lát nữa ngài Tử tước sẽ ra ngoài, lập tức chuẩn bị xe ngựa.”

Trang viên Momon có xây dựng một chuồng ngựa vô cùng kiên cố, nơi này nuôi hàng chục con ngựa thuỷ tổ ưu tú đến từ thảo nguyên phương đông, dùng cho các chủ nhân tản bộ hoặc săn thú. Đồng thời nơi này còn cẩn thận nuôi dưỡng một đám chó săn thuần chủng, tôi còn chưa đi vào được chuồng ngựa, những con chó này đã bắt đầu sủa không ngừng.

Vài người chăn ngựa đến chào tôi, bảo rằng một lát nữa trời có thể mưa, bọn họ muốn kiểm tra lại xe ngựa cho chắc chắn.

Khác biệt với người hầu phục vụ trong lâu đài, trong trang viên còn có người chăn ngựa, người làm vườn chuyên trông coi công việc ở trong rừng, người gác đêm, tổng cộng cũng hơn mười người. Bọn họ không có tư cách tiến vào lâu đài, chỉ ở trong những ngôi nhà gỗ bên cạnh khu rừng. Người làm việc bên ngoài so ra còn thấp kém hơn người hầu cấp thấp, có đôi khi tôi có thể ra lệnh bọn họ làm một ít chuyện.

“Người hầu bên cạnh ngài Tử tước sẽ chuẩn bị áo choàng và ô, các người không cần lo lắng.” Tôi nói.

“Owen, nghe nói cậu đã về nhà một chuyến rồi.” John, ông chú chăn ngựa hỏi tôi.

“Vâng, vào hôm cậu chủ Wiliam gặp chuyện bất hạnh, thật sự đáng tiếc.”

“Người nhà của cậu thế nào?”

“Nhờ phúc, bọn họ rất khỏe mạnh.”

“Mấy ngày nữa tôi sẽ lái xe vào trấn mua đồ, muốn tôi mua giúp cậu thứ gì không?” Chú John hỏi tôi.

“À, không cần ạ, tiền công của tôi đã đưa hết cho mẹ rồi, không còn dư để mua đồ.” Tôi cười nói.

“Thằng nhóc này phải thông minh chút chứ, lưu lại cho mình ít tiền.” John nói. “Cháu gái của tôi Betty hôm nay đã vào trang viên làm đầu bếp nữ, nó là một đứa con gái ngờ nghệch, có cơ hội cậu nhắc nhở nó chút nhé.”

Tôi nghe được cái tên Betty này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, tôi đã quên mất cô ấy lâu như vậy rồi…

Giữa trưa, tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ đang luống cuống tay chân trước lò nướng, chính là Betty. Cô đang bị vài người đầu bếp nữ lớn tuổi dạy dỗ, mặt mày u ám, tôi thấy cô ấy cũng sắp khóc rồi.

Tôi buông cái khay trong tay xuống, đi qua an ủi cô ấy. “Em là cháu gái của chú John đúng không, tôi là Owen, chú ấy nhờ tôi để ý em một chút. Đừng khẩn trương quá, làm sai chuyện thì nhiều lắm là bị mắng thôi, cũng sẽ không ai đánh em hoặc đuổi em về nhà, em nói có đúng không?”

Sắc mặt Betty tốt hơn rất nhiều, mỉm cười với tôi một chút. Có lẽ nhìn vào tôi không quá dễ dàng, bởi vì cái đầu tôi rất cao, cô nhanh chóng rũ mắt xuống đất, hai tay nắm tạp dề vò tới vò lui.

“Đi đi, nhóc con, đừng quấy rầy trợ thủ của tôi.” Một đầu bếp nữ mập mạp thô lỗ kéo Betty ra khỏi tầm mắt của tôi.

Simon đi tới, nháy mắt với tôi. “Thằng nhóc cậu sức hấp dẫn thật không tệ, nhìn cô bé vừa rồi, tôi nghi chỉ cần cậu nhìn một cái, cô ta sẽ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất rồi.”

Tôi xấu hổ cười cười. “Cậu đừng nói bậy, cô ấy chỉ hướng nội mà thôi.”

Simon lại nói. “Hừ, tôi mà có vẻ xinh đẹp đáng yêu của cậu, đã sớm không còn làm người hầu cấp thấp rồi, có lẽ đã lên chức tình nhân của phu nhân nào rồi.”

Tôi không để ý tới lời hắn, bưng khay lên đi ra phòng bếp.

Tôi cũng không có phản bác lời hắn, bởi vì, tôi đã từng tự mình cho là đúng như vậy.

Tôi thừa hưởng bộ dáng đẹp đẽ từ mẹ, lại có thân thể cao ngất, mái tóc vàng xoăn, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, đôi mắt xanh lam, gương mặt nhìn từ góc độ nào cũng rất anh tuấn. Nhớ rõ khi tôi vừa qua tuổi 14, có một người đàn bà phóng đãng trong thôn cố ý dụ dỗ tôi, muốn cùng tôi bừa bãi một đêm, thậm chí còn đồng ý cho tôi tiền. Lúc ấy tôi đã đồng ý, hôn môi với bà ta trên đống cỏ khô, cởi quần áo của nhau. Nhưng khi tôi nhìn thấy thân hình mập mạp của bà ta, tôi lại hoảng sợ mà bỏ chạy mất. Trên người của bà ta có rất nhiều vết đỏ lấm tấm, dày đặc, khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Năm nay tôi cũng đã 18 tuổi, so sánh với

Nữ quản gia Selena phân phó tôi mang cà phê và bánh ngọt đến phòng khách nhỏ.

Người hầu trải qua huấn luyện chuyên nghiệp đều phải có hành vi tao nhã, đặc biệt là lúc mang đồ vật. Khi bưng theo cái khay, bạn phải ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt. Chỉ có thể giữ khay nhỏ bằng cách dùng một bàn tay cố định vững chắc bên dưới khay, một tay khác phải để ở thắt lưng phía sau lưng. Bước chân đi đường cũng phải vững vàng, không nhanh không chậm.

Vừa phải tao nhã vừa phải cân bằng, người bình thường không trải qua thời gian huấn luyện dài sẽ rất khó làm được. Cho nên khi quản gia Aaron phát hiện tôi cơ hồ làm được ngay lập tức, ông liền giật mình tán thưởng, bảo tôi là người hầu ưu tú trời sinh.

Tôi không nói cho ông ấy biết, kiếp trước mỗi ngày tôi đều luyện tập làm như vậy, đặt một quyển sách trên đỉnh đầu, đi qua đi lại, đứng thẳng lưng dựa vào bức tường, mỗi lần đứng là nguyên một ngày.

Hôm nay, trang viên Momon có khách.

Cô cả Judith mang theo con gái Dolores của mình, ngồi xe ngựa đi từ Hamilton đến. Khi hai người đến nơi trời cũng đã tối, cho nên tang lễ cậu chủ William cũng đã cử hành xong xuôi.

Tiểu thư Judith khóc rống rồi thở hổn hển, nhìn qua vô cùng bi thương.

Đương nhiên, cô ta có đau lòng thật sự hay không, chúng tôi không ai biết được. Bởi vì mái tóc cô ấy vẫn chải chuốt rất đẹp, khuôn mặt trang điểm tinh tế, đeo trang sức hoa lệ sang quý. Điều duy nhất không giống với bình thường, chính là việc cô ta mặc một chiếc váy màu đen.

Lúc này, cô tức giận nói chuyện với Tử tước phu nhân. “Ả đàn bà *** phụ kia cứ như vậy mà đi sao!!”

Tử tước phu nhân dùng sức phe phẩy cây quạt, thắt lưng của bà buộc lại rất chặt, điều này làm bà hô hấp không thoải mái, nên giọng điệu bà dồn dập nói. “Lễ tang vừa chấm dứt, nó đã an vị trên xe ngựa trở về nhà mẹ đẻ rồi.”

“Ôi, mẹ ơi, mẹ chịu khổ rồi, lại phải phụ thuộc vào loại đàn bà hèn mọn đó, lúc trước nhà chúng ta không nên vì chút đồ cưới đó mà để con gái gã thương nhân kia bước vào nhà.” Judith ngạo mạn nói.

“Hiện tại không phải lúc suy xét ả đàn bà kia.” Tử tước phu nhân thấp giọng nói.

Judith lộ ra vẻ mặt có điều suy nghĩ, buông cái quạt gấp trong tay xuống. “Như vậy, hắn sẽ đến sao?”

“Không rõ lắm, quan hệ hai nhà năm đó rất tệ…” Tử tước phu nhân lo lắng nói.

Các chủ nhân nói chuyện với nhau tôi đều nghe rõ mồn một, nhưng tôi phải làm bộ mình là người vô hình. Công việc của tôi là mang thức ăn vào, giao cho người hầu cao cấp, sau đó đứng ở bên tường, như một bức tranh chờ được sai bảo.

Người hầu cao cấp phụ trách rót trà và mang trà bánh cho phu nhân cùng tiểu thư, bọn họ làm việc ân cần, động tác tao nhã, lúc đi lại bước chân nhẹ nhàng như mèo.

Cô hai Margaret đang khe khẽ nói nhỏ với người hầu Jason, cô ba Catherine thì trang trọng hơn. Tuy cô ta cũng dịu dàng mỉm cười với đám người hầu, nhưng cô ta chưa bao giờ nói với chúng tôi dù một câu. Tôi nghĩ có lẽ cô ta xem thường loại người chúng tôi từ tận đáy lòng. Đáng tiếc tôi khi đó chìm đắm trong đầm lầy tươi cười xinh đẹp của cô ta, chưa bao giờ phát hiện ra sự xem thường này, thậm chí còn tự cho rằng cô ta thích tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.