“Tôi đã nói với chủ nhân của cậu, ngay bây giờ cậu hãy đi thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức theo tôi rời đi.” Giọng điệu của hắn không để cho người khác phản bác được.
Có chuyện gì vậy? Rõ ràng ngày hôm qua… Vì sao hắn lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý? Nam tước cũng không phải là người hay thay đổi xoành xoạch.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, còn cho là mình nghe lầm.
“Thật xin lỗi, tôi lại nuốt lời, coi như những lời tôi nói ngày hôm qua đều là vô nghĩa, cậu quên đi.” Hắn nói đơn giản.
“Cậu nói vô cùng rõ ràng, nhưng thật xin lỗi, tôi là một người đê tiện. Tôi vẫn không thể cho phép cậu rời khỏi tôi, tôi nhất định phải mang cậu đi.”
Tôi thở dài, không biết làm thế nào. “Chỉ sợ ngài không thể, tôi sẽ không theo ngài rời đi, tôi đã nói rồi…”
“Cậu lấy trộm ren từ nhà xưởng của ngài Gabriel, bán cho người hầu của những gia đình giàu có ở khu phía Tây với giá mười lăm shillings mỗi hộp, các người còn cải trang thành nhân viên tạm thời của cửa hàng cung cấp vải dệt. Đến bây giờ, các người đã kiếm được ba bảng và mười shillings, số tiền này có thể khiến cậu bị treo cổ mười một lần.”
Nam tước dùng giọng điệu vững vàng và trầm thấp kể lại chuyện tôi lừa gạt, nháy mắt đã dọa tôi đổ mồ hôi lạnh cả người, hắn biết chuyện tôi ăn cắp…
“Cậu có phủ nhận cũng không hữu dụng, có rất nhiều người đã gặp cậu, bọn họ cũng có thể tố cáo cậu. Nếu cậu không muốn chịu hình phạt treo cổ, vậy thì phải đi theo tôi.”
Tôi không thể tin được người trước mặt này là Nam tước Oscar, hắn cũng không phải loại người sẽ uy hiếp người khác. Hắn vẫn luôn là một quý ông cao thượng chính trực..
“Tôi chỉ là bất đắc dĩ.” Tôi lo lắng nói: “Tôi không cố ý ăn cắp.”
“Ngài thẩm phán chẳng lẽ sẽ hỏi cậu cố ý hay không cố ý sao?” Nam tước gây hấn.
“Tôi biết ngài nhất định là xem thường tôi, tôi lại làm ra… chuyện bại hoại đạo đức như vậy. Tôi cũng không phủ nhận điểm ấy, cho dù ngài xem thường tôi như thế nào, tôi cũng hiểu được, nhưng mà…” Tôi cố lấy dũng khí nhìn về phía hắn. “Tôi không tin ngài sẽ đẩy tôi vào hình phạt treo cổ.”
Nam tước đến gần một bước, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi. “Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ không? Sau khi cậu lạnh lùng từ chối tôi, vất bỏ trái tim của tôi như rác rưởi, cậu cho rằng tôi sẽ không trả thù cậu sao?”
Tôi cắn cắn môi. “Ngài không phải là người như thế.”
“Ha, buồn cười, cậu cho rằng tôi là hạng người gì?” Nam tước lạnh lạnh lùng lùng châm chọc nói.
“Ngài sẽ không, tôi biết như vậy. Ngài sẽ không đẩy tôi vào hình phạt treo cổ, hơn nữa cũng sẽ không uy hiếp tôi, ngài tuyệt không phải là người như thế.”
Nam tước lăng lăng nhìn chăm chú tôi, thật lâu sau cũng không nói gì, bỗng nhiên hắn nói. “Cậu… rất ngốc, cậu cho rằng tôi là một người tốt. Nhưng cậu chẳng những nhục nhã tôi, còn luôn luôn đùa bỡn tình cảm của tôi. Tôi quyết tâm muốn trả thù cậu, chính là như vậy.”
“Tôi biết tôi thương tổn ngài, tôi không có cách nào bồi thường và đáp lại, vì thế cho dù ngài trừng phạt tôi như thế nào, tôi cũng không quan tâm. Dù cho ngài muốn tôi phải chịu hình phạt treo cổ, tôi cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng mà tôi biết, ngài là một người tốt bao dung hào phóng, ngài hoàn toàn không giống những quý tộc mà tôi đã gặp qua. Ngài sẽ giúp đỡ góa phụ, trẻ mồ côi và cả người già sống trên lãnh thổ của ngài, ngài sẽ giảm thuế cho những người nghèo khổ, sẽ chăm sóc trẻ em mất cha mất mẹ, ngài quan tâm đến nỗi cơ cực của người hầu, cho nên ngài không thể làm giảm nhân cách của mình đi như vậy, bởi vì ngài tuyệt đối không phải là người như thế.” Tôi vội vàng giải thích, càng về sau tôi càng không biết mình đang nói những thứ gì, chỉ là không ngừng nói câu ngài không phải là người như thế.
Khi tôi ngẩng đầu một lần nữa, lại phát hiện Nam tước đang ngơ ngác nhìn tôi. Vẻ mặt đó, tôi rất quen thuộc, đó là ánh mắt mà hắn vẫn nhìn tôi trước đây, mềm mại và bao hàm tình ý.
Hắn giơ tay lên, khẽ chạm vào mặt tôi, nhẹ giọng nói: “Cậu khóc rồi.”
“Tôi cầu xin ngài…” Tôi run rẩy nói.
“Cậu nói đúng, tôi sẽ không để cậu phải chịu hình phạt treo cổ.” Hắn nhẹ giọng nói. “Không ai có thể khiến cậu phải chịu hình phạt treo cổ, tôi không cho phép…”
“Tôi vẫn luôn biết… Ngài không phải là người như thế…”
Nam tước bỗng nhiên nở nụ cười. “Nhưng mà, bạn của cậu, Anne đối với tôi mà nói thì chẳng là gì cả. Cô ta ăn cắp, chẳng lẽ không nên chịu trừng phạt sao?”
Lòng tôi đầy chấn động, vội vàng tranh luận. “Cô ấy không có sai, tất cả chủ ý đều là tôi đưa ra, là tôi chủ trương, không liên quan đến cô ấy!”
“Thẩm phán sẽ không quan tâm là ai chủ trương, ông ta chỉ biết hỏi những người tham dự gồm có ai. Thẩm phán sẽ không tin tưởng lời của một người hầu, ông ta chỉ tin tưởng lời tôi nói.”
“Không, ngài không thể làm như vậy, ngài không thể…”
“Muốn tôi câm miệng sao? Có thể, dùng vật gì đó để trao đổi đi. Cũng giống như lần đầu tiên cậu muốn tôi giữ im lặng vậy, dùng thân thể của cậu để trao đổi đi. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn theo tôi rời đi, tôi sẽ luôn giữ kín miệng, nếu không tôi cũng chỉ đành đưa cô ta đi tìm chết.”
“Ngài… Ngài…”
“Thế nào? Cậu lại muốn nói tôi không phải là người như thế sao? Thật xin lỗi, tôi chính là người như vậy, chỉ mong cậu đừng đặt kỳ vọng quá cao ở tôi. Tôi cho cậu mười phút, cậu lập tức đi thu dọn đồ đạc. Tôi sẽ ở trong xe ngựa trước cổng lớn chờ cậu, đương nhiên cậu cũng có thể chạy trốn, nhưng cậu biết cô ta sẽ có hậu quả gì rồi đấy.”
Nói xong, Nam tước cũng không quay đầu lại mà rời đi, bỏ mặc tôi đang chật vật ở trong phòng.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, nhưng bây giờ cũng không có thời gian cho tôi miên man suy nghĩ. Tôi bỗng nhiên ý thức được, Nam tước nói thật, hắn thật sự sẽ tố cáo Anne.
Thời gian rất gấp gáp, tôi chẳng kịp nói lời từ biệt với ai cả, thu dọn tất cả mọi thứ, trực tiếp đi lên xe ngựa của Nam tước.
Lấy tư thế dọa người như vậy trở về trang viên Delman, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đón nhận ánh mắt tò mò của nhóm người hầu, tôi hổ thẹn cực kỳ, nhất là thời điểm nhìn thấy quản gia Hilton, tôi quả thực xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu.
Ngài quản gia có vẻ cực kỳ bình tĩnh, ông dùng giọng điệu không hề lên xuống mà nói với Nam tước. “Hoan nghênh ngài đã về nhà.”
“Chào ông, Hilton.” Nam tước gật gật đầu nói: “Tôi đã mang Owen về, ông hãy sắp xếp cho cậu ấy.”
“Vâng, thưa ngài.” Sau đó ông quản gia quay sang nhìn tôi. “Cũng hoan nghênh cậu trở về nhà, cậu Eric.”
Tôi xấu hổ và giận dữ đến mức mặt mũi đỏ bừng, tuy rằng tôi bị Nam tước mạnh mẽ mang đến đây, nhưng cuối cùng lại một mình rời khỏi nơi này. Hiện tại tôi lại mặt dày mày dạn trở về.
“Xin chào ngài quản gia, tôi thật xin lỗi…”
“Người xin lỗi phải là tôi.” Quản gia gập người thật sâu trước tôi. “Lúc trước tôi đã ra lệnh cho bọn người hầu xa lánh cậu, còn nói những lời vô cùng quá đáng với cậu. Tôi hy vọng cậu sẽ không để trong lòng.”
Tôi cảm thấy càng thêm khó xử khi để một người đàn ông trung thành và tận tâm với Nam tước như vậy cúi người xin lỗi tôi. Ông ấy cố tình gây khó dễ cho tôi cũng chỉ xuất phát từ lòng trung thành với Nam tước, vậy mà hiện tại ông ấy lại cúi đầu với tôi.
Tôi lại về ở căn phòng trước đây mà mình ở, bài trí bên trong vẫn giống hệt lúc trước, ngay cả đồ vật tôi để lại cũng không hề mất mát. Tôi còn phát hiện quyển nhật ký của mình ở đầu giường, có dấu vết đã được người khác lật xem. Thật ra tôi chưa bao giờ viết bất cứ tin tức quan trọng gì trong nhật ký, phần lớn chỉ viết thời tiết hôm nay thế nào.
Hiện tại, Nam tước vô cùng lạnh nhạt với tôi, hoặc có thể nói là xoi mói.
“Vì sao cậu luôn luôn vụng về như vậy!” Hắn không vui nói.
Vừa rồi khi tôi bưng tách trà đã tạo ra chút âm thanh.
“Thật xin lỗi thưa ngài.” Tôi nói.
“Tôi tiêu tiền để thuê cậu, cũng phải xem thử cậu có đáng giá với số tiền ấy hay không.” Giọng của hắn lạnh như băng.
“Tôi thật sự xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận.” Tôi khẩn trương nói.
“Tôi biết cậu không hài lòng khi phải trở về nơi này, nói không chừng còn oán hận tôi ép buộc cậu trở về. Nhưng cậu phải hiểu được, không phải tất cả những ai đã từng xúc phạm tôi đều có thể cho rằng mọi chuyện chưa hề xảy ra. Làm sai thì phải bị xử phạt, trước khi tôi cho rằng cậu đã được dạy dỗ đầy đủ, thì cậu cứ ngoan ngoãn ở lại nơi này. Nếu không bạn bè của cậu sẽ có hậu quả như thế nào, cậu chắc chắn biết rất rõ.”
“Đúng vậy thưa ngài.”
“Vậy thì cậu có thật sự oán hận tôi không?” Hắn nhướn mày hỏi.
“… Không, tôi đương nhiên không có.”
“Còn có một việc, tôi đã phái người đưa mẹ và em của cậu đến trang viên Delman.” Hắn bỗng nhiên nói.
Tôi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn, vì sao hắn làm như vậy? Là con trai nên tôi hiểu rõ nhất, mẹ của tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi nhà của cha tôi. Chẳng lẽ Nam tước đã ép buộc mẹ tôi chuyển nhà sao?
“Tôi đã nói cho mẹ cậu biết, tôi sẽ phái người tìm kiếm tung tích cha cậu ở thủ đô, cũng sai người canh giữ quanh nhà cũ của cậu. Chỉ cần cha cậu trở về nhà, lập tức họ sẽ biết được. Sau khi mẹ và em gái cậu nghe vậy, thì đã vui vẻ mà dọn tới nơi này.”
Nam tước chần chờ một chút, còn nói. “Đây là để phòng ngừa việc cậu lại bỏ trốn một mình. Lần trước cậu một mình rời đi thật sự là hành vi không có trách nhiệm, mẹ của cậu cũng sẽ cảm thấy mất thể diện vì cậu.”
Nam tước nói có chút nghiêm khắc, khiến nội tâm tôi cảm thấy mất mát. Tôi biết hắn đang giận tôi, bởi vì ngày đó tôi đã nói những lời rất khó nghe. Có lẽ chưa bao giờ có ai xúc phạm tôn nghiêm của hắn như vậy, hắn muốn dạy dỗ tôi cũng không phải là điều đáng trách. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng tôi, Nam tước không phải là người như thế. Hắn sẽ không trả thù một người hầu chỉ bởi vì chuyện đó. Hắn càng không phải là người thay đổi thất thường. Hôm đó hắn rõ ràng đã quyết định để tôi rời đi, nhưng lại đột nhiên thay đổi quyết định. Chẳng lẽ thật sự là vì quá tức giận, cho nên không có cách nào nguôi ngoai được?
“Tôi rất xấu hổ thưa ngài, vô cùng xin lỗi.”
“Tôi không muốn nghe cậu nói xin lỗi. Lời xin lỗi trên miệng không có bất cứ ý nghĩa gì, tôi sẽ lấy lại những gì mà tôi nên được bồi thường.” Hắn thở phì phì nói, sau đó còn trừng mắt nhìn tôi. Sau khi trừng xong thì tựa hồ lại tức giận hơn nữa, cũng chẳng đọc tiếp công văn mà gạt qua một bên, đan hai tay lại mà hờn dỗi.
Tôi trầm mặc, không biết nên nói cái gì mới có thể xoa dịu sự tức giận của hắn. Tôi vốn dĩ không nghĩ sẽ tạo nên cục diện bế tắc như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi.
“Cậu… nên đi thăm mẹ cậu một chút. Họ cũng ở rất gần đây. Tôi nghe người của tôi nói mẹ cậu nghiện uống rượu, chuyện này thật sự không tốt, nhưng kiêng rượu cũng không phải chuyện dễ dàng… Cậu đừng có hiểu lầm, tất cả người hầu ở nơi này, chỉ cần gia đình bọn họ có lệ thuộc vào trang viên, đều sẽ được chăm sóc rất tốt. Tôi không hy vọng sẽ bị người khác nói lung tung.” Hắn nói. “Từ hôm nay trở đi, cậu phải làm cho tốt bổn phận của người hầu, tôi sẽ không dành cho cậu bất cứ sự ưu đãi nào. Cậu phải hiểu được, tôi chỉ vì trừng phạt cậu, mới để cho cậu trở về đây.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu thụ yêu tiểu công, nhưng cậu ấy không nói cho tiểu công.
Tiểu công biết tiểu thụ yêu mình, nhưng hắn cũng không nói cho tiểu thụ. = =