Người Hầu Của Quý Ông

Chương 79



Phiền Não Của Oscar

Tử tước Oscar gần đây có phiền não nho nhỏ.

Người yêu của hắn đã không chịu cùng hắn thân thiết rất nhiều ngày rồi, nhưng hắn lại không biết được nguyên nhân.

Bị người yêu giận dỗi chút chuyện nhỏ nhặt cũng là một loại tình thú, cậu ấy không thèm để ý hắn liếc mắt đưa tình, cũng coi như là thay đổi chút khẩu vị, cho nên bị cự tuyệt một hai lần hắn cũng không quá để ý.

Nhưng mà lần nào cũng cự tuyệt, vậy thì có hơi cứng đầu rồi.

Cũng có lẽ là chính hắn đã chọc Owen thật sự nổi giận vì chơi đùa quá trớn trong phòng làm việc, cho nên cậu ấy mới ngại ngùng.

Oscar có chút oán giận lại có phần ngọt ngào nghĩ, Owen sao có thể trách hắn chứ? Rõ ràng là do nhóc con hư hỏng này quyến rũ hắn, kết quả là chỉ hơi chút quá trớn cậu ấy liền tức giận, làm thế nào cũng không dỗ dành được.

Tối nay nhất định phải làm cho bằng được, Oscar kiên quyết nghĩ.

Chờ đến buổi tối, khi Owen giúp hắn thay quần áo, Tử tước liền cẩn thận ôm lấy đối phương, vừa mới muốn lại gần hôn đã bị cậu né tránh.

“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Oscar hỏi: “ Tức giận lâu như vậy rồi vẫn chưa tha thứ cho tôi sao?”

Người tình thở dài một hơi, hình như muốn nói gì lại nói không nên lời, rối rắm nửa ngày mới mở miệng: “Ngài chẳng biết gì cả…”

“Tôi nên biết cái gì? Em nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giải quyết giúp em.” Oscar lo lắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng khiến cậu ấy phiền não như vậy sao.

Chẳng lẽ là phía cha cậu ấy có vấn đề?

Cha của Owen vốn cũng không phải người tốt, ông ta đã lừa gạt cậu, lợi dụng bọn họ để đạt được mục đích, kết quả là bọn họ đành bước lên cùng một chiếc thuyền với ông. Chẳng những Owen không có cách nào khuyên giải, ngược lại còn vì giúp ông mà dính líu tới pháp luật. Thật là một người đàn ông đáng sợ, ông ta đã bày ra âm mưu ngay từ đầu, mọi người đều bị ông ta đùa bỡn.

Owen không thể tha thứ cho những hành vi đó, cho nên cậu đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.

Oscar vẫn luôn lo lắng cha cậu sẽ đến làm phiền họ, cho nên vẫn luôn theo dõi đối phương sát sao, nhưng mà gần đây cũng không thấy bên kia có động tĩnh gì.

Owen trầm mặc nửa ngày, thủy chung cũng không chịu nói chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa không chịu cùng hắn thân thiết thì thôi đi, cậu lại còn thở ngắn than dài cả ngày. Mỗi ngày cậu đều bận rộn bên ngoài, nếu không phải là chạy lên chạy xuống theo quản gia thì cũng là theo dõi việc đồng áng của trang viên, so với chủ nhân nơi này là hắn thì còn bận rộn hơn.

Oscar bị ném sang một bên vô cùng bất bình.

Mỗi lần Owen muốn, cho dù là bất kỳ nơi nào lúc nào hắn cũng đều thỏa mãn cậu, dựa vào cái gì mà mỗi lần hắn muốn, đối phương đều ra sức khước từ?

Để giải quyết vấn đề này, Tử tước Oscar quyết định tung ra tuyệt chiêu.

Hắn thừa dịp ban ngày lẻn vào nơi ở của người hầu, khóa cửa phòng Owen lại.

Để xem buổi tối em không có chỗ ngủ, còn không phải thành thành thật thật đến phòng ngủ của tôi sao.

Buổi tối Oscar bọc kín mình trong chăn, cái gì cũng không mặc, ôm tâm tình ngọt ngọt ngào ngào chờ người yêu đến.

Trái chờ không đến, phải chờ không thấy.

Đến khi hết kiên nhẫn, Oscar bưng giá nến đi tìm người, kết quả thấy Owen đang nằm ngủ trên ghế sa lông trong phòng khách.

“Em… em sao lại ở đây?” Oscar kinh ngạc hỏi: “Ở đây lạnh lắm, em không sợ sinh bệnh sao?”

Owen mơ mơ màng màng ngủ trên ghế salông, đứng lên sửng sốt một hồi lâu mới nói: “Sao ngài còn chưa ngủ?”

“Tôi đương nhiên không ngủ, tôi đang chờ em.” Oscar tức giận nhíu mày: “Em nhất định không thèm đến phòng của tôi sao? Cho dù không có chỗ ngủ cũng thà ngủ ở đây?”

“Thì ra là ngài khóa cửa phòng em, em còn tưởng là có người trêu chọc mình.”

Oscar bất mãn bắt lấy tay Owen, kéo cậu trở về phòng ngủ, vừa đi vừa oán giận nói: “Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, nếu em còn làm như vậy, tôi sẽ thật sự tức giận.”

Trở về phòng, Oscar yêu thương xoa xoa gương mặt lạnh lẽo của cậu, sau đó ôm cậu chui vào ổ chăn.

Hắn vừa ủ ấm cơ thể đối phương vừa nói: “Em rốt cuộc là tức giận chuyện gì, nói ra đi, tôi sẽ xin lỗi em.”

Owen nhìn Tử tước, có chút cảm động nói. “Em không có giận ngài.”

“Vậy sao lại không thèm để ý tới tôi lâu như vậy?”

“Bởi vì…” Mặt Owen cơ hồ nhăn thành một đống, cuối cùng nói: “Trời ạ, em không thể nói được.”

“Vì sao lại không thể?” Oscar tò mò nhìn cậu.

Owen thật sự là nói không nên lời, ban ngày ban mặt làm ra hành vi phóng đãng, kết quả bị quản gia gặp mặt răn dạy, cho dù da mặt cậu dày tới đâu cũng thật sự chịu không nổi.

“Em còn không nói…” Oscar nhíu mày, bắt đầu sờ soạng trong chăn.

Chỉ chốc lát sau, Owen bị đối phương khiến cho thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng, thật sự là khó chịu không nhịn nổi, lúc này mới cầu xin khoan hồng mà ăn ngay nói thật.

“Chỉ vì chuyện này…” Vẻ mặt Oscar khó có thể tin.

“Cái này còn chưa đủ sao?” Owen tức giận nói: “Nếu không phải do ngài, em cũng sẽ không mất mặt như vậy.”

Oscar thầm nghĩ, sao lại do tôi, rõ ràng là do em tự mình mặc cái áo khêu gợi kia, chạy đến phòng làm việc quyến rũ tôi.

Nhưng mà hắn vô cùng sáng suốt không tranh cãi với cậu, chỉ trấn an: “Đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý.”

“Ngài định xử lý như thế nào?” Người bị đặt dưới thân hắn không yên tâm hỏi.

“Tôi sẽ nói chuyện với Hilton.” Oscar đương nhiên nói.

Kết quả người bên dưới trong nháy mắt liền mặc kệ tất cả mà giãy dụa phản kháng, gương mặt đỏ lên chẳng khác gì hoa hồng.

“Ngài điên rồi! Sao lại nghĩ ra ý tưởng ‘tốt’ như vậy chứ!” Owen nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chuyện này có gì mà ngại, Hilton đã chăm sóc tôi lớn lên, không có chuyện gì ông ấy không biết.” Oscar nói. “Tôi sẽ nói với ông ấy, ông ấy không cần quản lý chuyện của chúng ta.”

“Ngài đừng có đi làm chuyện xấu hổ đó!” Mắt Owen trong lúc nhất thời đỏ lên, rưng rưng nói: “Nếu ngài dám làm chuyện dọa người như vậy, em liền… em liền… em liền đánh ngài.”

Oscar bị chọc cười, cố ý nói: “Em ngược lại cứ thử xem, nhìn xem là em đánh tôi, hay là tôi đánh em.”

Tựa hồ là thật sự lo Tử tước sẽ tìm quản gia Hilton nói chuyện, người yêu nhỏ rối rắm trong chốc lát, cuối cùng đành cầu xin. “Ngài đừng đi nói hươu nói vượn, buổi tối em sẽ đến đây ngủ, nhưng mà ban ngày chúng ta đừng làm chuyện hoang đường như thế…”

Oscar đột nhiên phát hiện không ngờ da mặt người yêu mình mỏng như vậy, hơn nữa so ra cậu còn để ý Hilton nhiều hơn cả hắn.

“Khụ khụ, không thể, Hilton mặc dù là quản gia, nhưng mà ông ta cũng không thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của chủ nhân, tôi phải tìm ông ấy nói chuyện.” Oscar bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Đừng, xin ngài đừng mà.” Bộ dạng Owen như trời sập, khẩn cầu: “Cầu xin ngài đừng làm như vậy.”

“Nhưng mà ông ấy đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, chẳng những ban ngày tôi không thấy được bóng em, buổi tối em cũng mệt mỏi tới mức không còn sức lực thân thiết với tôi. Cho nên tôi không thể bỏ qua như vậy. Tôi phải cảnh cáo ông ấy đừng kiểm soát chúng ta.”

Owen có chút bối rối đáng thương, như thể nhất thời không tìm được cách nào để trả lời. Vì vậy sau khi nhăn nhó chốc lát, cậu liền bày ra một tư thế hút hồn chưa từng sử dụng, đung đưa thắt lưng, đỏ mặt nói: “Ngài… Ngài không phải oán giận em vài ngày nay không thân thiết với ngài sao? Mau tới đi…”

Trong đầu Oscar bùm một tiếng, chờ đến khi hắn khôi phục lý trí đã là hơn một giờ sau.

Người trong ngực còn chủ động thân mật sờ sờ, rồi lại cọ xát lấy lòng, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng ai oán nói: “Ngài đừng đi nói lung tung về việc riêng tư của chúng ta, ngài muốn như thế nào em liền như thế nấy, vậy còn không được sao?”

Oscar không tự giác nuốt ực, ôm người yêu bắt đầu đợt sóng tiếp theo, suy nghĩ trong lòng chính là, Hilton, ông thật sự hữu ích đó.

Nhưng mà Tử tước đại nhân còn đang vênh váo đắc ý vì cử chỉ yêu thương nhung nhớ của người yêu, rất nhanh đã gặp báo ứng.

Ngày hôm sau, quản gia Hilton xuất hiện tại trong phòng làm việc, nói với Oscar: “Thưa Tử tước, cậu Eric gần đây học tập các công việc trong trang viên rất có tiến bộ, tôi cảm thấy có thể để cậu ấy chính thức quản lý việc thu hoạch trong làng, chuẩn bị thật tốt để trở thành quản gia tương lai của trang viên.”

“Được, Hilton, cứ làm theo ý ông.” Oscar gật gật đầu nói.

“Như vậy ngày mai tôi sẽ bảo cậu ấy đi vào làng, học tập chuyện thu hoạch.” Hilton cúi chào, chuẩn bị ra ngoài.

“Chờ một chút, đi bao lâu?” Oscar vội vàng hỏi.

“Thưa ngài, đến khi mùa thu hoạch chấm dứt.” Quản gia ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhanh không chậm trả lời.

“Cũng phải, đến một tháng…”

“Đúng vậy, thưa ngài, có vấn đề gì sao?” Quản gia bày ra gương mặt nghiêm túc như mọi khi hỏi.

Đối mặt với vấn đề đứng đắn như vậy, Tử tước Oscar bỗng nhiên cảm thấy yết hầu ngưa ngứa, cũng rất khó nói ra nguyên nhân.

Hắn và người yêu chỉ cần tách ra một ngày thôi đã khó chịu, đằng này hơn một tháng, vậy sẽ… khó chịu chết mất.

Hai tay đan vào nhau theo bản năng, Tử tước nghĩ muốn đàm phán với vị quản gia đã giao tiếp với mình từ nhỏ.

Người bình thường nhìn thấy Tử tước đan hai tay vào nhau, chỉ biết hắn tức giận, chỉ sợ cũng không còn dám tranh luận với hắn nữa, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm quản gia Hilton.

Quả nhiên hắn còn chưa mở miệng, đã bị Hilton ngăn chặn: “Cậu Eric nhất định sẽ vô cùng vui vẻ đồng ý với đề nghị của tôi, trong khi cậu ấy không ở đây thì Billy sẽ phục vụ ngài. Ngài cũng có thể nhân lúc này mà xử lý một chút công việc của trang viên và nhà xưởng, đồng thời gặp một ít khách khứa bởi vì ngài trước đây ‘bận rộn’ cho nên không rảnh tiếp đãi.”

“Hilton, ông có biết…” Tử tước đại nhân không chịu đi vào khuôn khổ, còn muốn dựa vào điểm quan trọng mà kháng nghị.

“Chờ sau khi kỳ thu hoạch kết thúc, trời liền trở lạnh, sẽ không có khách khứa nào tới đây, ngài có thể an an tĩnh tĩnh đọc sách nghỉ ngơi, nhất định không có ai tới quấy rầy ngài. Đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu Eric tiến hành tổng vệ sinh phòng làm việc và phòng ngủ của ngài, mọi ngóc ngách đều phải quét tước sạch sẽ, chỉ sợ sẽ mất cả mùa đông. Tôi sắp xếp như vậy, ngài thấy thế nào?

Trải qua vài giây đấu tranh tư tưởng.

Tử tước Oscar đứng đắn gật gật đầu: “Hilton, ông sắp xếp rất tốt, cứ theo đó mà làm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.