Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 20: Thẳng thắn



Edit: Tira

Ở trong chung cư một Học viện quân sự Chris, trong một căn phòng tối tăm một Alpha cùng một Omega đang giằng co.

Mễ Lộ vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ biểu tình và giọng nói của thiếu gia cậu có thể cảm nhận được đối phương giờ phút này đang tức giận.

“Sao, sao vậy ạ?” Mễ Lộ nỗ lực cử động thân thể, qua cơn sốt cao cảm giác vô lực cùng hư thoát làm bờ môi của cậu trắng bệch.
Ngón tay Alpha bóp lên chiếc cằm nhỏ nhắn của Mễ Lộ. Trong ánh mắt phẫn nộ của hắn ẩn chứa một tia đau lòng cực kỳ phức tạp.

“Vì cái gì… phải dùng thuốc kích tình? Em có biết hay không… làm vậy có hại đối với thân thể em!” Lôi Kha mày nhăn chặt, buông lỏng kiềm chế Mễ Lộ. Trong khoảnh khắc Mễ Lộ mất cân bằng, thân thể ngã sang một bên.

“Dùng… thuốc kích tình?” Mễ Lộ hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Cậu kinh hoàng thất thố mở to hai mắt. Cậu mở miệng khó khăn, giọng nói cũng ách lại. Thậm chí cậu còn không biết thuốc kích tình trong miệng thiếu gia là cái gì, nhưng vẫn muốn nỗ lực giải thích, lo sợ mình mang phiền toái tới cho thiếu gia.
“Không… thiếu gia, em không biết thuốc kích tình gì đó là gì, em đã làm sai chuyện gì? Thiếu gia, anh không cần sinh khí. Thực xin lỗi, thực xin lỗi em sai rồi… “

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Mễ Lộ cơ hồ trở thành khóc nức nở. Cậu theo bản năng bắt lấy tay áo Lôi Kha, đáy mắt cố nén nước mắt.
Lôi Kha nhìn bộ dáng Mễ Lộ cuống quýt nhún nhường xin lỗi rốt cuộc nhịn không được cảm xúc phun trào. Hắn kéo Mễ Lộ ồm trầm vào trong lòng mình, đặt nụ hôn nóng bỏng lên cái trán lạnh lẽo của Mễ Lộ. Thân thể Mễ Lộ còn run nhè nhẹ, Lôi kha dùng tay nhẹ nhàng mà trấn an sống lưng Mễ Lộ, trong lòng áy náy cực kỳ.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Là anh sai rồi. Anh không nên hoài nghi em. Anh lo lắng… sợ em làm tổn thương thân thể của chính mình. Thực xin lỗi.”

Thân thể Mễ Lộ còn chưa có khỏi hẳn, bị Lôi Kha ôm một lúc lâu cảm giác mỏi mệt dần dần càng ngày càng tăng, chẳng được bao lâu liền lại ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi nghe thấy trong lòng ngực hô hấp dần đều Lôi Kha mới thật cẩn thận đem người trong lòng đặt ở trên giường, để cậu được nghỉ ngơi.

Lôi Kha rời khỏi phòng ngủ, mày nhăn hết cả lại.
Xem bộ dáng Mễ Lộ, cậu hẳn là thật không trộm dùng thuốc kích tình. Chẳng lẽ là em ấy không cẩn thận uống lầm phải? Nhưng ý tưởng này lại thật mau bị Lôi Kha phủ định: Loại thuốc này cực kỳ hiếm thấy, Omega nhân tạo cũng phải được chứng minh thân phận mới có thể đến tiệm thuốc mua, cho nên khả năng uống lầm là không lớn.

Như vậy…
Lôi Kha đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng không có khả năng nhất, đôi mắt đột nhiên mị lên. Tuy rằng ý tưởng này có chút hoang đường, nhưng hắn lại cảm thấy mình cần trở về Ni Đức Cách Lâm Tinh một chuyến, đi đến tổ chức bồi dưỡng Omega nhân tạo, nơi năm đó mình mua Mễ Lộ tìm hiểu xem.

·
Mễ Lộ lần tỉnh lại lần nữa phòng ngủ đã không có người, cậu cảm thấy có hơi khát, liền đứng dậy ra khỏi phòng ngủ muốn tìm chút nước uống.
Mễ Lộ đẩy cửa ra, lại không nghĩ ngoài ý muốn thấy một người. Lôi Y đứng ở bên cửa sổ phòng khách, trong tay cầm một chén trà nóng, giờ phút này đang mỉm cười nhìn Mễ Lộ.

“Lôi Y thiếu gia, thiếu gia… đâu rồi?” Thừa dịp Lôi Y giúp chính mình kiểm tra nhiệt độ cơ thể, Mễ Lộ do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn hỏi ra lời.

“Anh họ có việc rời đi mấy ngày, còn có, không cần kêu tôi là thiếu gia.” Lôi Y cúi đầu nhìn thoáng qua Mễ Lộ ngồi co quắp bên cạnh, sau đó đem nhiệt kế lấy ra nhìn thoáng qua. “Đã hạ sốt, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt.”

Mễ Lộ nghe xong vội gật đầu, sau đó liền ngậm miệng không nói.
Lôi Y tự nhiên là hiểu được. Mối quan hệ giữa mình và Quý Minh Tây Mễ Lộ không ít hoặc nhiều cũng hiểu một chút, nhưng hai người chưa từng ở riêng cùng nhau bao giờ.

Mễ Lộ chỉ nghe người ta nói qua Lôi Y là con riêng của Lôi gia, từ nhỏ ở trong nhà đã không có địa vị, không được coi trọng. Lôi Y vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối với Quý Minh Tây thiếu gia, tuy rằng người khác đều nói ra nói vào về Lôi Y, nhưng Mễ Lộ lại thật lòng kính nể người này. Bởi vì cậu cảm thấy Lôi Y là thật lòng với Quý Minh Tây thiếu gia.

Chỉ là… Lôi Y hiện tại hẳn là đang ở Ni Đức Cách Lâm Tinh mới đúng, vì sao hiện tại lại xuất hiện ở đây?

Lôi Y dùng mật mã mở ra cửa chung cư của mình, vừa bật đèn, liền thấy trên sofa có một Alpha đang ngồi.

Ánh mắt Lôi Y loé lên. Cậu không cần hỏi vì sao Quý Minh Tây có thể tiến vào, vấn đề này hỏi ra sẽ chỉ tự rước lấy nhục —— bởi vì mật mã là sinh nhật y.

“Vì sao lại ở chỗ này?” Lôi Y rũ mắt, đổi giày, cởi áo khoác, vừa đi tới phía trước vừa hỏi.
Quý Minh Tây lắc nhẹ chén rượu trong tay một chút, sau đó cười cười, buông xuống cái ly. “Hình như, chúng ta còn có chuyện chưa nói rõ ràng.”

“Không cần phải nói, là tôi trộm chạy tới từ Ni Đức Cách Lâm Tinh, Học viện quân sự Chris cũng là tôi trộm ghi danh.”

“Lôi Y tôi sẽ không cưới cậu.” Quý Minh Tây đột nhiên nheo lại đôi mắt nói.
Lôi Y nguyên bản đang đổ nước, động tác ngưng lại, nhưng chỉ gần một giây lại lập tức thoải mái, cậu bình tĩnh nói “Tôi biết.”
Lôi Y phản ứng quá mức bình tĩnh lại làm Quý Minh Tây hơi nheo mắt, hắn trực tiếp đứng lên đi về phía Lôi Y.

“A… Lôi tiểu thiếu gia thật là hào phóng quá…”
Nói dứt lời, Lôi Y đã bị Quý Minh Tây nắm cằm, nặng nề hôn lên.
·

Đã hai ngày trôi qua, thiếu gia giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Mễ Lộ chống cằm xuất thần, vẫn luôn nghĩ đến lời thiếu gia nói vào ngày đó lúc mình tỉnh lại.

“Mễ Lộ, Mễ Lộ!”
Đang lúc Mễ Lộ âm thầm xuất thần, đột nhiên nghe Kiều Côn ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng gọi, Mễ Lộ uể oải quay đầu sang, bộ dáng buồn bã ỉu xìu.

Mễ Lộ hai ngày này luôn là cái dạng này, nhưng là chuyện này đều không đả kích tâm tình tích cực của Kiều Côn. Cậu nhìn thoáng qua Mễ Lộ, tựa hồ có chút khẩn trương nắm tay Mễ Lộ, sau đó nói. “Mễ, Mễ Lộ, ngày mai là sinh nhật tôi, người trong nhà muốn tổ chức cho tôi một buổi tiệc sinh nhật, tôi có thể mời cậu đến được không?”

Mễ Lộ nguyên bản còn đang thất thần, lúc này đột nhiên nghe được Kiều Côn mời mình đi ăn sinh nhật đột nhiên phục hồi tinh thần, có điểm ngượng ngùng gãi gãi đầu, “A, hóa ra đã đến sinh nhật cậu. Xin lỗi ta không biết…”

“Không sao hết,” Kiều Côn cười tủm tỉm, rồi lại không quên truy vấn, “Cậu đáp ứng tôi phải tham gia tiệc sinh nhật đó?”
“Ừ ừ, tôi nhất định sẽ đến.” Mễ Lộ liên tục gật đầu bảo đảm.
Kiều Côn nghe Mễ Lộ bảo đảm lúc này mới yên lòng. Mễ Lộ bây giờ không còn sức lực nghĩ đến chuyện của thiếu gia, bởi vì hiện tại cậu đang phát sầu không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho Kiều Côn.

Mễ Lộ ở ký túc xá buồn bực suy nghĩ tới hai ngày mới miễn cưỡng nghĩ ra được đưa quà gì cho Kiều Côn.
Trong nhà Kiều Côn có thể tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ấy khẳng định cũng là gia đình phú quý. nhưng Mễ lộ lại không có bao nhiêu tiền để mua một món quà quý giá. Nghĩ trước nghĩ sau, cậu quyết định mình tự tay trồng một chậu Phong Tín Tử tặng cho Kiều Côn.

Bởi vì hoa Phong Tín Tử trắng là loại hoa thiếu gia thích nhất cho nên Mễ Lộ cũng học chăm sóc. Trong ký túc xá cũng có trồng một chậu. Hiện tại vừa vặn nở rộ, có thể mang đến tặng cho Kiều Côn làm quà sinh nhật. Mễ Lộ gói ghém chậu hoa thật cẩn thận rồi ra ngoài.
Nhưng ai ngờ cậu vừa mới ra khỏi ký túc xá, lại phát hiện Kiều Côn đang đứng ở bên ngoài ký túc xá đợi mình.
Hôm nay Kiều Côn cùng ngày thường hoàn toàn không giống nhau. Cậu ấy mặc một bộ tây trang đen trang trọng, tóc cũng vuốt hết lên, cả người nhìn qua thật có tinh thần. Mễ Lộ có chút kinh ngạc nhìn Kiều Côn. Kiều Côn thấy cậu đi tới liền vội vàng qua đón. Không đợi Mễ Lộ mở miệng nói chuyện, Kiều Côn vẻ mặt rối rắm lên tiếng trước.

“Mễ Lộ, có chút việc tôi muốn cùng cậu thẳng thắn một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.