Hiển nhiên, Kiều Côn vẫn luôn tránh ở ngoài cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, lại không nghĩ rằng nghe được chuyện cả đời này cầu đều không muốn biết.
Kiều Kim tựa hồ cũng không tính để Kiều Côn biết chuyện lúc này. Ông nhìn biểu tình thất vọng của con trai cũng chỉ có thể trầm mặc lắc đầu.
Kiều Côn thấy phản ứng của phụ hoàng liền biết ông không gạt mình, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Đột nhiên cậu chợt hiểu rõ phản ứng khác thường của phụ hoàng và mẫu hậu nhìn thấy Mễ Lộ đêm qua.
Hoá ra là như vậy… Hoá ra mình lại yêu phải anh em ruột thịt của mình.
“Ha…” Kiều Côn cười gượng, thanh âm mang theo chua xót khôn kể, cậu nhìn thoáng qua Omega bên cạnh, trái tim lập tức như bị dao cứa.
Đây là trời cao trừng phạt mình sao? Hoá ra chuyện đau lòng nhất thế gian này không phải là người mình yêu không yêu mình, mà chính là ngay cả cơ hội nói ra lời yêu cũng đều không có.
Huynh đệ tương thân. Đây thật là châm chọc lớn nhất của vận mệnh. Kiều Côn thất hồn phách lạc đẩy ra cửa nhà ăn, từng bước một đi về phía trước, phảng phất cả người chỉ còn lại một cái xác khô.
Giờ phút này, Lôi Kha dùng ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Kim, hắn hơi hơi cau mày giằng co với Hoàng đế Đế Quốc.
Lôi Kha nắm tay Mễ Lộ, có thể cảm giác được ngón tay đối phương đang run rẩy khẩn trương. Nói thật, bất luận thân thế của Mễ Lộ là gì, cậu là Omega hay là Beta, là Vương tử hay thường dân, hắn đều không để ý. Điều hắn để ý nhất là cảm giác trong lòng Mễ Lộ.
Lôi Kha có chút lo lắng nhìn người bên cạnh, hắn sợ Mễ Lộ không thể thừa nhận chân tướng lớn như vậy.
Qua một lúc lâu sau, Mễ Lộ mới như đột nhiên phục hồi tinh thần, cố gắng kéo khóe miệng. Cậu ngẩng đầu nhìn Kiều Kim, cứng đờ mà xa cách mà nói: “Bệ, bệ hạ, ngài vừa nói cái gì?”
Kiều Kim nhìn bộ dáng Mễ Lộ nhịn không được chua xót, Ông muốn bước tới phía trước nói chuyện cùng Mễ Lộ, nhưng Mễ Lộ lại cẩn thận dè chừng ôm lấy cánh tay Lôi Kha trốn ở phía sau, phòng bị nhìn ông.
Kiều Kim cuối cùng cũng không cử động, ông cứ như vậy mà nhìn Mễ Lộ, tận lực thả nhẹ thanh âm không muốn dọa đến cậu, trong giọng nói đều là hối hận.
“Mễ Lộ, ta… Ta biết trong khoảng thời gian ngắn con chưa thể tiếp thu được. Nhưng sự thật chính là như vậy… Ta là cha ruột của con.”
“Không phải! Ngài không phải!” Mễ Lộ luôn luôn dịu ngoan đột nhiên nâng cao thanh âm. Cậu gắt gao bắt lấy cánh tay Lôi Kha lùi lại nửa bước. Khuôn mặt nhỏ trắng không còn một tia máu.
“Cha mẹ tôi đều là Beta, tôi… tôi không phải là một Omega trời sinh!”
Mễ Lộ nói lời này gần như là dùng hết toàn bộ sức lực, ngực cậu hơi phập phồng. Mỗi một biểu tình, mỗi một sắc thái, đều như một đao sắc bén, nặng nề đâm vào ngực Kiều Kim.
Kiều Kim trầm trọng nhắm mắt lại, ông biết đây hẳn là trừng phạt mình đáng được nhận.
“Không, Mễ Lộ, con không cần kích động, con nghe ta nói. Người trong ảnh vừa rồi chính là mẹ ruột của con. Con không phải là người nhân tạo quỷ quái gì hết, con… là một Omega trời sinh.”
Sau khi Mễ Lộ nghe thấy chữ “mẹ” này, đôi mắt lập tức mở thật to, cả người cậu đột nhiên cứng lại.
“Mễ Lộ!” đáy mắt Lôi Kha trầm xuống, lại thấy Omega trước mặt giống như đã hoàn toàn mất đi linh hồn, thân thể cứng còng không có phản ứng. Lôi Kha trực tiếp khom lưng ôm ngang người vào trong lòng bước ra ngoài, Kiều Kim thấy thế đột nhiên đi tới chắn phía trước.
“Lôi Kha, cậu không thể dẫn nó đi, đem nó giao cho ta.”
Nói dứt lời, Kiều Kim liền duỗi tay định đoạt lấy Mễ Lộ trong lòng ngực Lôi Kha, nhưng Mễ Lộ vẫn luôn xuất thần lúc này lại đột nhiên có phản ứng, cậu co lại thân thể ôm chặt cổ Lôi Kha, ánh mắt bài xích và trốn tránh rõ ràng làm tay Kiều Kim tức khắc sững sờ đình chỉ giữa không trung.
Kiều Kim biết, Mễ Lộ hiện tại không muốn thấy mình.
Lôi Kha giương mắt nhìn Kiều Kim, không nói gì, chỉ trầm mặc, ôm chặt Omega trong lòng sau đó nhanh chóng rời khỏi toà nhà to lớn trong hoàng cung.
·
Trên đường trở về, Mễ Lộ ngồi trên phi hành khí không nói một lời. Cậu giống như búp bê Tây Dương tinh xảo, xinh đẹp, nhưng lại không có sinh khí.
Lôi Kha ôm Mễ Lộ vào chung cư, hắn cẩn thận đem người trong ngực đặt lên sofa, nhẹ nhàng gọi tên Mễ Lộ, nhưng đối phương lại không hề phản ứng.
Lôi Kha đang muốn đứng dậy rót cho cậu một ly nước ấm, người vẫn luôn trầm mặc trên sofa lại đột nhiên ôm eo hắn.
“Thiếu gia… ” Thanh âm Mễ Lộ mang theo nức nở nháy mắt làm tâm Lôi Kha quặn đau.
“Thiếu gia… anh đừng đi… “
Lôi Kha ngồi xổm xuống, đối diện người ngồi trên sofa, tay hắn dịu dàng vuốt ve sống lưng Omega, hôn không ngừng lên trán, chóp mũi cùng miệng cậu. Trong giọng nói mang theo ôn nhu, kiên nhẫn xưa nay chưa từng có. Có trời mới biết hắn muốn đem người trước mặt vĩnh viễn bảo hộ lòng bàn tay cỡ nào, có trời mới biết hắn có bao nhiêu không nỡ để người trước mặt rơi một giọt nước mắt.
“Mễ Lộ, anh không đi… anh không đi đâu cả.”
Lời Lôi Kha dần dần bình ổn cảm xúc xao động bất an của Mễ Lộ. Hắn hôn lên đôi mắt hơi phiếm hồng, Mễ Lộ lại như là đứa trẻ phải chịu kinh hách, gắt gao ôm chặt cổ Alpha không buông.
“Thiếu gia, anh có còn thích em không? Thiếu gia… anh ôm em một cái được không?”
Dòng nước mắt giống như là hỏng vòi, không ngừng lăn xuống trên má Mễ Lộ. Giờ phút này Mễ Lộ giống như một đứa trẻ hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn, đáng thương đến phát điên muốn chứng minh cảm giác tồn tại.
Lôi Kha biết trong lòng cậu khó chịu, rồi lại không có cách an ủi nào tốt hơn, đánh phải hít sâu một hơi, ôm người vào lòng, trở về phòng ngủ nhẹ nhàng đặt lên giường.
Lôi Kha cúi đầu, thành kính mà hôn lên giữa trán Mễ Lộ một cái, sau đó dùng tay một tầng một tầng lột bỏ quần áo Mễ Lộ.
Mà Mễ Lộ chỉ hơi hơi híp mắt, thân thể rộng mở tùy ý động tác của đối phương.
Động tác của Lôi Kha rất chậm, mang theo tràn đầy yêu thương của một người yêu.
Khi thân hình trơn bóng trắng nõn của Mễ Lộ hoàn toàn xuất hiện trước mặt hắn, Mễ Lộ đột nhiên mở to hai mắt.
Lôi Kha ôn nhu cười, muốn duỗi tay lấy chăn bên cạnh đắp lên người Mễ Lộ, lại phát hiện ánh mắt Mễ Lộ lập tức thay đổi chặn tay hắn.
Mễ Lộ cau mày kéo ra tấm chăn Lôi Kha vừa đắp lên, thân mình trần trụi dán lên ngực Lôi Kha. Trong mắt cậu có bất an cùng khẩn trương rõ ràng, cậu tựa hồ có điểm tức giận. Người vẫn luôn ngoan ngoãn lúc này lại căng da đầu nâng mặt hôn lên khóe miệng Lôi Kha một cái, giống như ánh mắt động vật nhỏ đáng thương lộ ra vẻ cầu xin.
“Thiếu gia… xin anh. Anh muốn em đi được không?”
Một câu nói năng hỗn loạn lộn xộn làm Lôi Kha nháy mắt buồn bã, không đợi Mễ Lộ gấp đến độ nước mắt lại rơi, hắn đã duỗi tay, đem người đè ở giường lớn mềm mại phía dưới.