Mễ Lộ nghe thấy giọng nói lạnh lùng kia thân thể theo bản năng mà run lên một chút. Cậu nỗ lực quay đầu nhìn về phía cửa phòng, lại chỉ có thể thấy một người mặc áo tắm dài trắng đang chậm rãi lại gần.
Bàn tay Mễ Lộ tay gắt gao nắm lấy khăn trải giường, một nỗi sợ hãi cực hạn găm vào trái tim cậu, người kia… là một Alpha.
Người kia hình như vừa mới tắm gội, mùi hương trên người anh ta bây giờ vẫn còn phiêu tán trong phòng.
Mễ Lộ đối với cảnh tượng này cũng không xa lạ gì, bởi vì thiếu gia đã từng xuất hiện trước mặt mình vô số lần như vậy. Nhưng bất đồng chính là, trái tim nhỏ của mình lúc nào cũng thẹn thùng không thôi nhìn thiếu gia từng bước một hướng tới lại gần. Mùi hương thanh mát trên người thiếu gia, cơ ngực hơi lộ ra dưới áo tắm dài, anh ấy chưa từng lau khô tóc hoàn toàn, mỗi một chút đều làm mình thần hồn điên đảo…
Nhưng hiện tại, nhìn Alpha xa lạ kia đi về phía mình, Mễ Lộ lại chỉ cảm thấy từng đợt sợ hãi cùng chán ghét.
Thân thể cậu run rẩy, không ngừng dịch thân thể lại sát mép giường, nhưng tác dụng của thuốc lại làm hành động của cậu trở nên trì độn.
Tiếng bước chân ngày càng gần làm Mễ Lộ liều mạng mà bò đi chạy trốn. Bất thình lình sống lưng cậu cứng còng, nháy mắt mất hết tất cả sức lực.
—— người kia đưa tay túm lấy cổ cậu.
Mễ Lộ tuyệt vọng nhắm mắt lại. Ở một khắc kia, cậu rốt cuộc nhận thức được, có lẽ, mình đã yêu thiếu gia từ rất lâu rồi.
Bởi vì đã sớm yêu, cho nên đối với cách làm của anh ấy đều vẫn duy trì thái độ cam chịu, bởi vì đã sớm yêu, cho nên khi hắn làm ra hành động thân mật với mình sẽ khẩn trương thậm chí có chờ mong nho nhỏ.
“Ôi, cậu đều đã ở trên giường của tôi rồi, còn muốn chạy đi đâu nữa?” Mễ Lộ hoảng sợ quay đầu lại, lại thấy Alpha phía sau vẻ mặt tươi cười nhìn mình.
·
Nhắc tới Mễ Lộ, sắc mặt Đồ Na Vương Phi nháy mắt thay đổi, nàng cười khẽ hai tiếng, nhẹ nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly, bấy giờ mới không nhanh không chậm nói: “Nó sao lại ở chỗ của ta được?”
Giờ phút này trong ánh mắt Kiều Côn đã tràn đầy lửa giận, đôi mắt cậu đỏ ngầu đấm rầm lên cái bàn trước mặt Đồ Na Vương Phi, Vương phi lập tức xanh lét mặt mày.
“Mễ Lộ… cậu ấy là người con thích, nói cho con, cậu ấy rốt cuộc ở chỗ nào?”
Đồ Na Vương Phi tựa hồ bị câu nói mang theo nồng đậm đau thương cùng hận ý của nhi tử dọa sợ, sửng sốt một lúc lâu mới lạnh lùng mở miệng. “Đưa đi Phùng gia rồi, có điều hiện tại con có đi khả năng cũng không kịp nữa đâu.”
Lời Vương phi cuối cùng cũng làm Kiều Côn mà thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu không nhìn Vương phi thêm một một cái nào, lập tức xoay người rời khỏi nơi này.
Kiều Côn ra khỏi nhà ăn, Quý Minh tây cùng Lôi Y còn chờ ở ngoài cửa. Lôi Y dùng ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Côn. Hiển nhiên, lời nói vừa rồi của Kiều Côn lời bọn họ đều nghe thấy rõ ràng. Kiều Côn lại chỉ như là tự giễu cười cười, sau đó đi qua.
Đại khái, đây là cơ hội duy nhất của đời này mà cậu có thể nói ra phần yêu với Mễ Lộ.
“Đi thôi, tới Phùng gia.”
·
Giờ phút này, Phùng Cẩm gắt gao chế trụ cánh tay Mễ Lộ, sức lực Mễ Lộ vốn cũng không lớn, lập tức càng không thể chống lại sức lực Phùng Cẩm.
Cậu hoảng sợ nhìn Alpha diện mạo tuấn mỹ trước mặt hơi gợi lên khóe miệng, khuôn mặt anh ta không ngừng phóng đại trước mặt mình. Mễ Lộ sắp nhịn không được muốn nhắm mắt lại không nhìn nữa, đối phương lại mạnh mẽ bắt lấy cằm cậu. Một khuôn mặt tuấn tú dừng ở trước mắt mình, cẩn thận mà nhìn kỹ mình. Qua một lúc lâu sau, lại thô bạo buông mình ra, sau đó quay người lại ngồi ở trên ghế cạnh mép giường mắt trợn trắng.
“Xì, lớn lên cũng chả xinh đẹp lắm, so với tôi còn kém xa. Gu thẩm mỹ của một vài người cũng thật kém cỏi…”
Mễ Lộ hoàn toàn không hiểu anh ta rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ có thể run rẩy thể tròn ở một góc giường nhỏ nhìn Alpha kia.
Nước mắt vô thức chảy ra làm khuôn mặt Mễ Lộ ướt đẫm, mà bởi vì tác dụng của thuốc, cả người cậu hiện tại đều lộ ra đỏ ửng không quá bình thường.
Phùng Cẩm nhìn bộ dáng Mễ Lộ nhịn không được trợn trắng mắt, ngay sau đó từ chỗ ngồi đứng dậy, doạ Mễ Lộ sợ tới mức càng thêm run rẩy.
Phùng Cẩm quả thực vô cùng xem thường, lười biếng đá dép lê trên chân ra, trực tiếp đi đến cái giá bên cạnh, lấy một lọ rượu rót cho chính mình một ly rồi mới xoay người trở về. Sau khi nhấp một ngụm rượu, đôi mắt nhướng lên nhìn làm Omega trên giường sợ tới mức không nhẹ. “Ha ha, cậu suy nghĩ cái gì, dáng người gầy như que củi này của cậu thật lòng không làm tôi gợi hứng thú mấy.”
Mễ Lộ lúc này lại nghe hiểu lời Phùng Cẩm, cậu sụt sịt một chút, cẩn thận nhìn Alpha trước mặt: “Vậy… cầu xin anh, thả tôi ra.”
“Thả cậu? Ha ha ha…”
Phùng Cẩm nghe xong lời Mễ Lộ lại bỗng nhiên cười to, giống như nghe được chuyện gì nực cười lắm.
Mễ Lộ khó hiểu nhìn Phùng Cẩm, tiếng cười của Phùng Cẩm ngay lúc này đột nhiên im bặt, hắn đột nhiên vươn người tới, hai tay chống giường nhìn chằm chằm Mễ Lộ, âm trầm nói: “Thả cậu? Tôi thật vất vả mới đoạt được cơ hội này từ chỗ Đồ Na Vương Phi, không huỷ hoại cậu thì thật làm thất vọng gần hai mươi năm vất vả của tôi đó.”
Phùng Cẩm nói tới đây, trong ánh mắt hung ác tựa hồ hiện lên một tia thẫn thờ, nhưng là nét mặt kia lại rất nhanh bị anh ta che dấu, trở thành một nụ cười âm trầm.
·
Lúc nhóm người Quý Minh Tây xuống phi hành khí, một phi hành khí cao tốc xanh dương giảm tốc độ kịch liệt dừng ngay bên cạnh.
Bụi đất bay lên dưới đèn đường tối tăm có vẻ càng thêm rõ ràng.
Quý Minh Tây sửng sốt, chỉ thấy cửa khoang rầm một cái mở ra, Lôi Kha mặc một thân quân trang nhảy xuống từ phi hành khí.
Quý Minh Tây nhịn không được nhìn thời gian, trên mặt đều là kinh ngạc: “Trời đất, thời gian mới có bao lâu mà cậu đã trở lại từ Nhĩ Tinh rồi, cậu rốt cuộc đã lái với tốc độ bao nhiêu vậy, có phải không muốn sống nữa hay không?!”
Sắc mặt Lôi Kha rất không tốt, hắn nhìn thoáng qua Lôi Y cùng Kiều Côn đồng dạng trầm mặt phía sau Quý Minh Tây, trực tiếp đi nhanh về phía trước: “Trước tiên đừng vô nghĩa nữa, cứu người quan trọng.”
……
Phùng Cẩm lắc ly rượu thấy đáy, ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Phùng Cẩm không nhanh không chậm bỏ xuống ly thuỷ tinh trong tay, nói với người ngoài cửa: “Nói.”
“Thiếu gia, bọn họ đã tới hoa viên rồi.”
Phùng Cẩm nhìn thoáng qua Mễ Lộ trên giường bởi vì tác dụng của thuốc tra tấn mà thống khổ vặn vẹo thân mình, cong cong khóe miệng trả lời: “Đã biết, không cần cản trở bọn họ.”
“Vâng.” Người hầu ngoài cửa trả lời, sau đó tránh đi.
Phùng Cẩm nhìn Omega trên giường một chút rồi đứng dậy, bắt lấy bả vai đối phương sau đó kéo áo cậu trễ xuống bả vai.
Cảm giác làn da bại lộ trong không khí lạnh băng làm ý thức Mễ Lộ nháy mắt thanh tỉnh. Cậu choàng mở mắt, tia sợ hãi hoảng loạn trong mắt Mễ Lộ làm Phùng Cẩm càng thêm hưng phấn.
Mễ Lộ không biết đột nhiên lấy từ nơi nào ra sức lực, cậu điên cuồng vùng vẫy trên giường, đôi tay gắt gao lôi kéo khăn trải giường dưới thân muốn né tránh khỏi kiềm chế của Phùng Cẩm. Nhưng Mễ Lộ thần chí không rõ, toàn thân vô lực hoàn toàn không phải đối thủ của Phùng Cẩm, vừa mới bò ra ngoài một chút lại bị đối phương đè lại bả vai.
“Ha ha, hoá ra cậu thích phương thức tiến vào từ phía sau, như vậy để cho bọn họ đến thưởng thức một ít hình ảnh tốt đẹp đi.”
Nói xong lời này, Phùng Cẩm trực tiếp cúi xuống đem trọng lượng toàn thân đè lên người Mễ Lộ, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt vòng eo Mễ Lộ, dựa vào áo tắm dài to rộng áo tắm dài bọc hoàn toàn thân thể Mễ Lộ vào dưới thân mình.
Mễ Lộ kịch liệt run rẩy, cậu điên cuồng kêu to, nhưng Phùng Cẩm vẫn mắt điếc tai ngơ, gắt gao mà đè nặng người dưới thân, cười càng thêm tùy ý.
Mễ Lộ cảm thấy thống khổ đến mức nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài, miệng cậu không ngừng kêu “Thiếu gia”, nhưng mà lại không có ai tới cứu.
Ngay khi tay Phùng Cẩm rốt cuộc xoa nắn bên cạnh quần cậu, một tiếng Phanh” một vang lên cùng iếng bước chân mang theo phẫn nộ hỗn độn. Mễ Lộ chỉ cảm thấy chính mình trên người nhẹ bẫng, giây tiếp theo đã bị lật người lại, được ôm sát trong lòng ngực.
“Thật xin lỗi Mễ Lộ… anh đã tới chậm… “
Mễ Lộ kịch liệt thở dốc, tựa hồ còn không phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Một đôi bàn tay to ôn nhu đỡ lấy mặt cậu, từ trên dưới xuống dưới bắt đầu cẩn thận kiểm tra cho mình.
Lôi Kha kéo vai Mễ Lộ, xem xét toàn thân cậu một lần. Nhìn thấy quần Mễ Lộ vẫn còn mặc nguyên vẹn trên người, chỉ có áo trên bị xé rách, sắc mặt hắn mới thoáng bình tĩnh lại một chút.
Lôi Kha nhẹ vỗ về sống lưng Mễ Lộ, sau đó lấy áo khoác của mình khoác cho Mễ Lộ.
Kiều Côn đứng ngoài cửa vẻ mặt đồng dạng lo lắng nhìn Mễ Lộ bị Lôi Kha ôm vào trong ngực. Vừa rồi cậu vốn cũng muốn không màng tất cả mà xông lên, nhưng là rốt cuộc lại gắt gao dừng lại bước chân.
Lôi Kha mới là Alpha của Mễ Lộ.
“Ha ha ha… Một màn này thật đúng là cảm động. Thật đáng tiếc, các người đã tới quá muộn, tư vị của tiểu mỹ nhân này tôi đã sớm thưởng thức qua rồi!”
Phùng Cẩm vừa rồi bị Lôi Kha ném trên sàn nhà đột nhiên cười ha hả, nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Kiều Côn, lại dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Lôi Kha ở mép giường.
Một câu này Phùng Cẩm không thể nghi ngờ đơn giản lại thô bạo chọc giận Lôi Kha. Trong ánh mắt Alpha hoàn toàn nhảy lên một ngọn lửa, hắn buông thân mình mềm mại vô lực của Mễ Lộ trong tay, tựa như một đầu sư tử bị chọc giận từng bước tiến về phía Phùng Cẩm.
Bên miệng Phùng Cẩm vẫn cười như vậy, biểu tình hoàn toàn không có một chút sợ hãi.
Ngay khi Lôi Kha vừa tiến đến trước mặt Phùng Cẩm, tay hắn lại đột nhiên bị Lôi Y bên cạnh kéo lại.
Lôi Kha phẫn nộ trừng Lôi Y, tựa hồ vì bị cậu ngăn cản mà bất mãn, nhưng Lôi Y lại không để bụng, chỉ bước tới phía trước, thấp giọng nói thầm vào tai Lôi Kha.
Alpha vừa rồi còn ở trong trạng thái bạo nộ, hiện tại ánh mắt đột nhiên có chút nghi hoặc, nhưng rồi khi thấy được cái gật đầu nghiêm túc của Lôi Y bước chân liền dừng hẳn lại. Cuối cùng hắn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Cẩm một cái rồi xoay người ôm Omega trên giường bỏ đi.
·
Ra khỏi biệt thự Phùng gia, Quý Minh Tây có điểm ghen mà đi theo sau Lôi Y, rối rắm nửa ngày, rốt cuộc vẫn nhịn không được bèn mở miệng hỏi: “Này, vừa nãy cậu và Lôi Kha rốt cuộc đã nói cái gì mà có thể làm hắn buông tha Phùng Cẩm.”
Lôi Y nghe vậy dừng bước, cậu nhàn nhã xoay người lại, cười khanh khách nhìn vẻ mặt Alpha trước mặt không được tự nhiên rốt cuộc không nhanh không chậm trả lời: “Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ nói cho hắn, thật ra Phùng Cẩm căn bản không phải là Alpha.”