Khi Lôi Kha tìm được nơi ở của những người hầu mới tiến cung Mễ Lộ cũng mới vừa sắp xếp vật dụng cá nhân xong.
Người Sạ Hưng chuẩn bị chỗ này cho bọn họ, tuy rằng hơi nhỏ nhưng cũng may được mỗi người ở một phòng. Điều này làm cho mễ Lộ thở một hơi nhẹ nhõm, mọi người còn chưa được phân công lại tử tế nên tạm thời chỉ có thể ở lại chỗ này.
Mễ Lộ bôn ba cả ngày giờ phút này thân thể đã vô cùng mệt mỏi. Chuyện chiều nay nhìn thấy một màn kia càng làm cậu cảm thấy nản lòng thoái chí. Vừa rồi, vì đứa nhỏ trong bụng nên cậu vội vàng cố ăn vài miếng cơm, nhưng rốt cuộc ăn không vào, chỉ phải kéo lê thân thể đã kiệt sức nằm cuộn tròn trên giường.
Lúc này trong phòng không bật đèn, Mễ Lộ mỏi mệt cực kỳ, đôi mắt cậu chớp chớp, nước mắt không chảy ra nhưng trái tim cậu đau đến muốn mạng. Cậu không phát ra tiếng động nào chỉ dùng tay đè chặt ngực, cố bắt mình nhắm mắt lại.
Cậu thật sự mệt muốn chết rồi. Mễ Lộ ôm chăn nằm một lát lại thật sự có chút buồn ngủ, chẳng qua loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê này cũng làm cậu không thể được bình yên. Trong mộng đều là bóng dáng của người kia, không bao lâu sau mồ hôi lạnh chảy ra rất nhiều.
Lôi Kha mặc một thân đen lặng lẽ đi vào phòng Mễ Lộ liền thấy trên giường có một người quấn một tầng chăn mỏng vô cùng đáng thương đang nằm. Trong lòng Lôi Kha trong dâng lên một cảm xúc phức tạp. Vừa đau lòng lại vừa nhớ thương, cuối cùng chỉ có thể trở tay đóng lại cửa phòng sau đó rón rén đi qua. Cởi giày, xốc chăn, trèo lên giường ôm lấy phía sau Omega kia.
Mễ Lộ mới ngủ được một lúc, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại lại phát hiện có người đang ôm chặt lấy mình. Mới đầu Mễ Lộ còn cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng khi hô hấp của người kia phun lên cổ mình cậu mới thật sự bừng tỉnh, đôi mắt bỗng mở to.
Tiếp theo là giãy dụa điên cuồng.
Lôi Kha không nghĩ người trong lòng ngực sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, lại sợ cậu hét lên làm người tới. Trong lúc sốt ruột liền trực tiếp đưa tay nắm cằm cậu hôn xuống. Một nụ hôn này nháy mắt làm đầu óc Mễ Lộ vốn còn đang hỗn loạn bỗng thanh tỉnh lại. Hơi thở quen thuộc lập tức truyền khắp toàn thân, cả người Mễ Lộ đột nhiên thả lỏng, lập tức không giãy giụa nữa. Nhưng trong lòng lại vẫn cực kỳ đau xót, nước mắt không có lý do rơi xuống ầm ầm.
Lôi Kha thấy người dưới thân không giãy dụa nữa, chắc chắn em ấy cũng rất nhớ mình.
Đã rất lâu không được nhìn thấy nhóc con trong ngực này, Lôi Kha cũng nhớ cậu đến không chịu nổi. Hoàn toàn quên chuyện chiêu nay sau đầu, tình triều khó nén, hắn trực tiếp duỗi tay ôm lấy cái eo nhỏ của Omega hôn sâu thêm một chút.
Người yêu thương đã lâu không gặp giờ này lại ôm lấy mình dùng sức hôn thật sâu. Chuyện này đáng lẽ phải là việc làm người trong nháy mắt cảm thấy ngọt ngào nhưng hiện tại, trong lòng Mễ Lộ chỉ thấy vô cùng chua xót.
Tình cảnh hôm nay thiếu gia cùng ở chung cùng Vương tử kia vẫn rõ ràng ngay trước mắt. Người này lúc trời sáng còn ôm người mới trong tay, trời vừa tối đã lập tức tới chỗ này hôn mình.
Mễ Lộ không biết mình có nên cảm thấy may mắn thiếu gia còn chưa quên mất mình hay là nên bị thương vì Alpha trước mặt này căn bản không thèm để ý mình nghĩ như thế nào.
Mễ Lộ trong chốc lát liền trầm mê theo sự hấp dẫn của Alpha, đầu óc vốn đã không còn tỉnh táo nên cũng không có thời gian đi tự hỏi những vấn đề kia nữa. Cuối cùng cậu chỉ có thể mềm nhũn tùy ý để thiếu gia hôn.
Rốt cuộc, một nụ hôn dài kết thúc, thiếu gia thở gấp hổn hển, cánh tay chống hai bên đầu mình. Ngực mễ Lộ phập phồng, giương mắt nhìn hắn. Đôi môi giật giật không biết có nên mở miệng hỏi hay không.
Ngay khi cậu rốt cuộc cũng có dũng khí để mở miệng thì ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Shhh”
Ngón tay thiếu gia đột nhiên đè lên môi cậu, Mễ Lộ hoảng sợ mở to hai mắt, trong lúc hoảng loạn chỉ thấy thiếu gia vội vàng nâng đầu mình lên mạnh mẽ hôn lên miệng mình một chút, sau đó nhảy xuống giường mở cửa sổ nhảy ra.
“Có ở trong không? Trong cung đưa trang phục tới.”
Mễ Lộ nghe tiếng nói kia không khỏi thở dài nhẹ nhõm, là Beta bị mang tiến cung cùng mình.
Mễ Lộ liếc mắt nhìn cửa sổ bị gió thổi đến không ngừng khép mở, từ trên giường bò dậy đáp lại một tiếng: “Tới.”
·
Beta dẫn đầu hôm nay rất sợ hãi.
Bởi vì tới lát nữa phải một mình đối mặt với vị Tiểu vương tử khó chơi kia.
Hôm nay vốn là ngày phân phó công việc cho những người hầu Beta, chính là không nghĩ tới sáng sớm hôm nay đại quản gia Hoàng cung lại nói trước cho hắn ta, lát nữa Tiểu vương tử Liêu Mông muốn tới xem một chút.
Beta dẫn đầu tức khắc đổ một thân mồ hôi lạnh, tuy rằng nếu nịnh bợ được vị Tiểu vương tử này có vạn phần tốt, chính là bất cứ ai cũng biết tính tình Tiểu vương tử này không dễ ở chung chút nào. Y là một vương tử bình thường thích làm chuyện gì chẳng được, cố tình muốn tới nhìn những Beta đê tiện bị bắt tới từ Đế Quốc kia để làm gì cơ chứ? Thật sự làm người nghĩ không ra.
Beta dẫn đầu không ngừng sai người hầu dọn sạch sẽ đại sảnh, đợi lát nữa đỡ phải chọc Tiểu vương tử không vui.
Kỳ thật hôm nay Liêu Mông muốn tới nơi này không phải là vì nhất thời nổi hứng, hoặc là nói, y căn bản là sẽ không để chuyện một đám người hầu mới tiến cung ở trong lòng.
Thật ra là bởi vì hôm nay khi y tới chỗ của Lôi Kha lại phát hiện tâm tình Lôi Kha có vẻ như không tốt lắm.
Liêu Mông dùng hết bản lĩnh của mình cũng không thể làm sắc mặt đối phương tốt hơn chút nào. Qua một lúc lâu sau mới nghe thấy Lôi Kha thẫn thờ chậm rãi nói ra một câu: “Nghe nói hôm qua có vài người hầu được bắt tới Từ Đế Quốc.”
Liêu Mông không những không để ý từ “bắt” chói tai trong lời nói của Lôi Kha ngược lại hai mắt sáng lên.
Y biết, tuy rằng hiện tại Lôi Kha người ở Sạ Hưng, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn nghĩ tới Đế Quốc của hắn. Hắn có ý nghĩ như vậy cũng không gì đáng trách, nơi đó dù sao cũng là nơi Lôi Kha sinh ra và lớn lên, có cảm tình với nơi đó cũng rất bình thường. Liêu Mông cảm thấy chuyện này cùng lắm cũng chỉ là vấn đề thời gian, huống hồ, nếu Lôi Kha mới chớp mắt đã hoàn toàn phản lại quốc gia của mình, Liêu Mông có lẽ cũng sẽ thấy hắn thật chướng mắt.
Cho nên, y rất vui lòng tìm đủ phương pháp giúp Lôi Kha giảm bớt đau xót trong lòng, đồng thời… Cũng làm Lôi Kha cảm thấy mình thật tốt.
“Vậy không bằng chúng ta cùng đi xem đi.” Liêu Mông cho đối phương thể diện, nũng nịu nhìn Lôi Kha.
“Có thể chứ?” Lôi Kha nghe vậy giả bộ vô cùng kinh ngạc.
“Đương nhiên,” khóe miệng Liêu Mông hơi hơi cong lên. Không thể phủ nhận, y rất hưởng thụ khi nhìn thấy trong mắt Lôi Kha toàn tâm toàn ý chỉ có một mình mình. “Em chính là Sạ Hưng vương tử, người hầu hạ anh ở đây cũng không nhiều lắm, nếu thấy vừa mắt, trước tiên cứ chọn mấy tên mang về.”
Nói xong Tiểu vương tử liền vội vàng đứng dậy lôi kéo cánh tay Lôi Kha muốn đi ra ngoài. Khuôn mặt Lôi Kha tỏ vẻ uể oải, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia vui vẻ.
·
Mễ Lộ mặc đồng phục người hầu đứng trong đại sảnh Hoàng cung Sạ Hưng, trên mặt không có chút tinh thần nào.
Sau khi thiếu gia rời khỏi đêm qua, cả đêm Mễ Lộ liền lăn qua lộn lại không thể ngủ tiếp.
Cậu vẫn luôn cố nhắm mắt lại đến bình minh, mãi đến khi mặt trời mọc lên, cậu mới miễn cưỡng bò dậy khỏi giường. Thế mới biết, hoá ra nhất cử nhất động của Alpha này đối với mình lại quan trọng như vậy, thậm chí đã thâm nhập vào cốt tuỷ.
Có anh ấy ở bên, cho dù mình ở dưới hoàn cảnh không biết rõ điều gì cũng sẽ ngủ thật sự an ổn. Sẽ không giống như vậy, giống như hôm nay, tự mình thức đến tận khi mặt trời mọc.
“Được rồi, nhanh lên một chút đứng vào hàng đi!”
Beta dẫn đầu đánh gãy suy nghĩ trong lòng Mễ Lộ: “Đợi lát nữa Tiểu vương tử muốn đích thân tới lựa chọn, các người đều cẩn thận một chút cho tôi, không được gây chuyện!”
Tức khắc, cả người Mễ Lộ cứng lại, trái tim đập kinh hoàng. Còn chưa kịp tiêu hóa những lời này đã nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ ngoài cửa.
Sống lưng Mễ Lộ cứng ngắc, quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiểu vương tử Sạ Hưng kia đang cười duyên mà ôm lấy cánh tay Alpha, bên người là một cái Beta dẫn đường lớn tuổi.
Beta dẫn đầu nhìn thấy người tới, vội vàng dùng gương mặt tươi cười ra tiếp đón Liêu Mông nhưng Liêu Mông lại như không phát hiện, chỉ túm tay Lôi Kha đi tới chỗ ngồi phía trước trong đại sảnh.
Mễ Lộ trơ mắt nhìn thiếu gia bị Omega kia lôi kéo đi ngang qua trước mặt mình. Đôi phương gắt gao nắm tay thiếu gia, khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc nháy mắt làm tim Mễ Lộ đau đớn.
“Nếu Tiểu vương tử đã tới rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Beta dẫn đầu cười cười nịnh nọt Liêu Mông, tựa hồ đang xin chỉ thị của đối phương.
Liêu Mông gật gật đầu ý bảo có thể bắt đầu rồi. Beta dẫn đầu ngẩng đầu lên, bắt đầu tiến hành sàng chọn từng người từng người đối diện.
Cái gọi là tuyển chọn người hầu chẳng qua chính là kiểm tra một ít kiến thức cơ bản như châm trà, sửa quần áo,… nói trắng ra là kỹ năng hầu hạ người khác.
Tuy rằng Beta bị bắt tới phần lớn xuất từ gia đình nghèo khó, nhưng bảo làm những việc này thật ra chưa chắc đã thành thạo. Mễ Lộ thì ngược lại, cậu đã quá quen với những việc này. Làm người hầu bên cạnh thiếu gia nhiều năm đã nhiều năm như vậy, những việc này tất nhiên không làm khó được cậu.
“Người này, người kia, người kia nữa,… bước ra khỏi hàng.”
Beta dẫn đầu chỉ vài người, bảo bọn họ bước ra khỏi hàng, trong mấy người này có cả Mễ Lộ đang cúi đầu.
Beta dẫn đầu lúc này mới xoay người lại, cười với Liêu Mông,
“Tiểu vương tử, mấy người này có vẻ không tồi, ngài hạ mình chọn vài người ưng ý được không?”
Liêu Mông tỏ vẻ không sao cả nhún vai, sau đó lại cười ôm lấy cánh tay người bên canh, trong mắt toàn là ý lấy lòng. “Lôi Kha, anh có ưng ý người hầu nào không? Chọn mấy tên về hầu hạ đi.”
Khuôn mặt Lôi Kha vẫn luôn lạnh nhạt. Sau khi nghe thấy những lời này cuối cùng cũng thoáng buông lỏng chút. Hắn thấy bóng dáng nho nhỏ kia cúi đầu đã thấp lại càng thêm thấp, đôi mắt cũng trầm xuống. Ngoài mặt hắn tỏ ra rất không kiên nhẫn, lơ đãng tuỳ tay chỉ chỉ. “Vậy chọn bừa cậu ta đi.”
Liêu Mông thìn theo ánh mắt Lôi Kha, Beta này vóc dáng không cao, vừa nhìn đã thấy chính là dáng vẻ nhút nhát hèn mọn. Người này vẫn luôn cúi đầu, tính tình có vẻ rất dễ dạy dỗ trêu đùa.
Liêu Mông nghĩ đến đây khóe miệng rốt cuộc hơi cong lên, y nói với Beta dẫn đầu bên cạnh gật gật đầu, sau đó bảo, “Vậy đưa người hầu này đến chỗ của Lôi Kha thiếu gia đi.”