Phi hành khí bay đến cừa Hoàng cung, Liêu Mông liền kéo tay Lôi Kha xuống, nói là muốn tản bộ cùng trở về.
Hoàng đế Sạ Hưng nhìn tiểu nhi tử ôn hòa cười nhìn con trai nhỏ, gật gật đầu bảo phó quan mở cửa khoang.
Trên đường trở về, trên mặt Liêu Mông vẫn luôn treo ý cười, có thể nhìn ra được tâm tình cực kỳ tốt.
“Kỳ thật… vừa rồi em đã rất căng thẳng…” Lúc này Liêu Mông chạy nhanh vài bước đuổi theo Lôi Kha phía trước, giọng nói khó có được mang theo điểm không ổn định.
“Sao vậy?” Lôi Kha nghe vậy, bước chân hơi dừng một chút, quay đầu lại nhìn người phía sau.
Liêu Mông ngẩng đầu nhìn thoáng qua Alpha trước mặt, tay nắm lấy vạt áo mình một chút, đôi mắt có chút mất tự nhiên hơi dời đi, nhưng trong đó lại có ý cười rõ ràng.
“Là vì chuyện… anh thật sự nguyện ý ở lại.”
Kỳ thật, điều Liêu Mông muốn nói nhất là: Anh nguyện ý ở lại vì em.
Chẳng qua không cần nói huỵch toẹt ra, trong lòng y biết là tốt rồi.
Nói xong câu đó, Liêu Mông cười nhìn Lôi Kha, dẫn đầu đi lên phía trước.
Lôi Kha đứng đằng sau nhìn bóng dáng Liêu Mông, hơi nhướng mày một chút rồi lại khôi phục dáng vẻ mặt không biểu tình.
·
Tâm tình tốt đẹp của Liêu Mông vẫn luôn kéo dài đến khi bọn họ trở lại chỗ ở của Lôi Kha. Y đi vào sân đầu tiên, mấy hầu gái Beta thấy Liêu Mông đi vào vội vàng vấn an. Liêu Mông không để ý, chỉ phân phó tối hôm nay nên làm thêm chút đồ ăn.
Mấy người hầu vội vàng gật đầu, lúc này Liêu Mông mới thở phào một hơi quay đầu lại nhìn người đằng sau, đối phương quả nhiên đã đi đến.
Liêu Mông cười đi theo Lôi Kha đi vào sảnh chính. Trên mặt Lôi Kha vẫn không biểu cảm. Liêu Mông cười trộm trong lòng, rõ ràng đều đã nguyện ý lưu lại, lại còn cứ trưng mặt lạnh ra với mình.
Lúc này, người hầu nam trong phòng đi ra, Liêu Mông theo bản năng mà liếc nhìn cậu. Dáng vẻ Mễ lộ vẫn là rũ đầu cụp mi rũ mắt.
Lôi Kha duỗi tay bắt đầu cởi khuy áo quân phục trên người, Liêu Mông vốn đang ngồi bên cạnh uống trà vừa thấy, đang muốn đứng dậy ân cần giúp Alpha treo quần áo treo lên, lại không nghĩ Lôi Kha lạnh lùng, nhìn cũng không thèm nhìn tuỳ tay đưa áo khoác quân phục cho người bên cạnh.
Mà người bên cạnh cũng tự nhiên nhận lấy, sau đó xoay người đi qua một bên treo lên.
Toàn bộ quá trình, vô cùng thành thục cùng tự nhiên.
Mặt Liêu Mông cứng đờ, động tác đứng dậy cũng dừng lại một cách cứng ngắc. Y đột nhiên cảm thấy ngực mình giống như bị thứ gì đó nặng nề chặn ngang.
Lôi Kha cởi ra áo khoác quân trang xong liền trực tiếp xoay đi tới phòng tắm tắm rửa, người hầu nam kia bắt đầu xử lý quần áo của Lôi Kha.
Hai người không giao lưu ngôn ngữ một chút nào, nhưng cái loại cảm giác thân mật kỳ quái này như là xuối xát vào lòng Liêu Mông.
Nhìn người hầu vẫn luôn bận rộn kia một lúc lâu, đối phương vẫn luôn cúi đầu xử lý quần áo. Mãi đến khi cậu ôm quần áo đã xếp gọn cầm vào phòng ngủ, Liêu Mông rốt cuộc mới đứng thẳng lên, đột nhiên nhấc chân đi ra ngoài.
Hầu gái Beta vừa bê đồ ăn Vương tử điện hạ chỉ định đi vào lại phát hiện Vương tử vội vã đi ra ngoài, sắc mặt cực kỳ không tốt lập tức liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Nhưng Liêu Mông đi rất nhanh, cô cũng không dám lên tiếng dò hỏi, chỉ đặt đồ ăn ở trên bàn cơm.
·
Một tuần sau, tội danh của Lôi Kha chính thức bị thành lập.
Đế Quốc lấy “tội phản Quốc” thông cáo toàn Đế Quốc, điều này xem như chính thức định tội cho Lôi Kha.
Tin tức truyền tới Tra Nhĩ Tinh, làm Cổ Tra tức giận đến ném vỡ chén trà.
Tâm phúc ngồi phía dưới bọn họ đều là hai mặt nhìn nhau, nhưng lại không có một cái dám xen mồm.
Mọi người đều biết Cổ Tra tướng quân và phụ thân của Lôi Kha, Lôi Đình tướng quân là đồng đội cũ, cho nên khi Lôi Kha bị phán tội, trong lòng Cổ Tra tất nhiên không thoải mái.
“Ta biết ngày đó để Đồ Đình đi ứng chiến gã tất nhiên sẽ phá rối, bây giờ mới qua mấy ngày, gã đã lôi kéo mấy lão già bảo thủ của Đế Quốc kia định tội cho Lôi Kha rồi!”
“Tướng quân bớt giận, để ý tai vách mạch rừng a!” Phó quan của Cổ Tra thấy tính tình Cổ Tra lại bắt đầu tàn bạo, tức khắc nhịn không được mở miệng khuyên hai câu.
Cổ Tra thở dài một hơi, cũng biết những lời vừa rồi của mình thật sự có chút bị tức giận mờ mắt, liền đành phải lắc lắc đầu. “Hiện tại xem ra, chỉ còn cách đi một bước tính một bước.”
Đương nhiên, tình hình ởNi Đức Cách Lâm Tinh cũng không yên tĩnh nổi.
Từ sau khi tội trạng bị định xuống, toàn bộ Lôi gia liền tràn ngập tiếng khóc than kinh thiên động địa của Tát Mễ phu nhân.
Lôi Đình tướng quân trầm mặt ngồi trong phòng khách, bị Tát Mễ phu nhân làm cho phiền lòng không thôi. Khi rơi vào đường cùng mới đuổi Khương Lệnh lên lầu mời phu nhân xuống.
“Ôi…, ông nói bây giờ phải làm sao mới được. Tôi chỉ có một đứa con trai là Lôi Kha thôi đó!”
Tát Mễ phu nhân cứ một lúc sẽ khóc như sói tru lôi kéo tay áo chồng mình, bộ dạng muốn sống muốn chết. Trong lòng Lôi tướng quân hỏa khí tăng cao, bị Tát Mễ phu nhân gào thét bên cạnh như vậy càng loạn đến lợi hại.
Tát Mễ phu nhân bị Lôi tướng quân quát một tiếng chợt ngừng kêu rên, ngơ ngác mà nhìn ông.
Lôi Đình nhịn không được trợn trắng mắt, “Chỉ nghe sét đánh trời không mưa*, lúc này tất cả mọi người đang nhìn thái độ của Lôi gia chúng ta, dáng vẻ muốn sống muốn chết của bà nhìn xem giống cái dạng gì. Hết thảy mọi chuyện chờ chúng ta liên hệ được với Lôi Kha rồi nói sau!”
(* Ví von ngoài miệng thì làm ầm ĩ nhưng thật ra không có hành động gì.)
Tát Mễ phu nhân lập tức bị chồng mình nói đến ngậm miệng im lặng. Lúc này bà có điểm hổ thẹn mà sửa sang lại quần áo của mình sau đó ngồi bên người Lôi Đình tướng quân. Nghẹn nửa ngày, rốt cuộc mới ủy khuất liếc nhìn Alpha bên cạnh một cái sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Con trai tôi thật đáng thương mà…”
Lôi Đình tướng quân nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách.
·
Từ sau khi tội trạng của Lôi Kha bị định xuống, chiến sự tiền tuyến Đế Quốc một đường xuôi gió xuôi nước, quả thực như là có thần tiên tương trợ, vài lần giao chiến đều toàn thắng.
Vì thế các loại ngôn luận kỳ quái bắt đầu xuất hiện ở Đế Quốc, sôi nổi quy kết thắng lợi chiến sự ở quyết định xử quyết phản đồ chấn động quân tâm mấy ngày trước.
“Vương tử điện hạ, thật là trời phù hộ cho Đế Quốc chúng ta, xử trí mấy phản đồ kia của Lôi Kha, quả nhiên làm quân đội tin tưởng hơn nhiều. Dựa vào tình hình như vậy xem ra, thêm một thời gian nữa chúng ta sẽ có thể trực tiếp đánh bại người Sạ Hưng sau đó trở về Thủ Đô Tinh.”
Giờ phút này, trong phòng hội nghị bộ chỉ huy quân sự Tra Nhĩ Tinh, phó quan của Đồ Đình đứng thẳng tắp, dáng vẻ cao giọng huênh hoang. Lời này ngoài mặt nghe như giả khôn khéo khen quyết sách của Đế Quốc chúng ta, nhưng lại ẩn ẩn ngầm có ý khoe khoang công lao của Đồ Đình.
Nếu không có Đồ Đình, Đế Quốc sao có thể nhanh như vậy đem tội trạng giáng xuống đầu mấy người Lôi Kha?
Mặt Đồ Đình mang theo nụ cười đắc ý rõ ràng nhìn khuôn mặt đen xì của Cổ Tra ngồi đối diện mình. Mà trong phòng hội nghị, những vị tướng quân khác đều im lặng, bởi vì giờ phút này trên bàn hội nghị mang theo hai loại không khí bất đồng quỷ dị rõ ràng.
Qua một lúc lâu, Kiều Hạo rốt cuộc chậm rãi buông chén trà vẫn luôn nắm trong tay. Ánh mắt nhìn về phía xa xăm, lúc này mới chậm rãi kéo kéo khóe miệng, nhưng lại không trả lời phó quan kia của Đồ Đình, chỉ nhìn mọi người trên bàn hội nghị, sau đó nói: “Tan họp đi.”