Đem hình của Huyết tinh Mary in ra, nàng ta bắt đi Phượng Đình, nhất thời sẽ
không manh động, hỏi xung quanh xem có ai nhìn thấy nàng ta
Đại Công đem tư liệu chia cho mọi người trong đội, xoay người nhìn của lớn nhà mình, căng thẳng
Hắn về thấy cửa nhà không đóng, xung quanh trống rỗng tim nhói đau, cố gắng lắm mới duy trì được bình tĩnh
Vừa đi ra sân, điện thoại hắn vang lên, hắn nhắc máy, nghe thấy 1 giọng nữ nhân giọng kinh hoàng
- Uy!Lệ Đại Công? Nhà ngươi sao nhiều cảnh sát vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Phượng Đình thực sự bị bắt cóc
- Ngươi là ai? Sắc mặt hắn trầm xuống, nắm chặt điện thoại.
Hắn nghĩ tin tức này không thể lộ ra ngoài
- Ta Tiểu Quyên, là Biên tập của Phượng Đình.
Nàng khẩn trương trả lời
-rút cục xảy ra chuyện gì, Phượng Đình nói với ta nàng ấy bị bắt cóc, thế là sao?
- Phượng Đình nói cho ngươi? Con mắt hắn phát sáng,truy vấn
- Đúng vậy, ta ở công ty gọi, nàng nói với ta là bị bắt cóc, ta không tin. Nàng bảo ta đến nhà lấy bản vẽ, rồi khi ta tới nhà ngươi xung quanh toàn cảnh sát.
Nàng thở hổn hển nói
- Nàng nghe di động?
- Không, lúc đầu có người xưng là Huyết tinh Mary, trời ạ, nàng ta thực sự bị bắt
cóc
Không để ý tới sự kinh hoàng của biên tập, Lệ Đại Công tiếp tục hỏi
- Nàng nói là có ghi lại bản báo báo trong máy tính trước khi ra khỏi. Bất luận là
chi tiết gì, chỉ cần liên quan đến Phượng Đình mà bị lộ ra
- Đúng vậy
Lệ Đại Công lập tức xoay người, vọt lên thư phòng mở máy tính. Đúng là có ghi thời gian lúc nàng làm xong.
- Lúc ngươi và nàng nói chuyện có nghe thấy tiếng gì không, như tiếng xe, hay động cơ chẳng hạn
- Không, rất im lặng.
Phát hiện điều kinh hoàng này là thật Tiểu Quyên hoảng loạn.
– “Phượng Đình sẽ không sao chứ?”
- Ta hi vọng là thế
Nói rồi nàng lại than vãn 1 thôi 1 hồi (ặc bà Quyên này đúng là vô địch nhân, nói là sở trường.Quyên: cười vênh mặt, chuyện, chuyên môn ta cao mà)
Đã có manh mối sẽ tốt cho quá tình điều tra, nhưng vị này nghe Phượng Đình bị bắt hoảng sợ đã khóc thế kia liệu có tỉnh táo để hỏi. Lệ Đại Công lao xuống lầu, vừa ra cửa đã bị vật đen nhỏ lao ngay vào lòng
Lệ Đại Công ngồi xổm xuống, vỗ đầu béo của Nặc Nặc, cao hứng, ít ra nó cũng an toàn. Nhưng toàn thân nó nóng lên, giống như đã chạy vài km, lười không kịp thè ra để thở. Đứng ở 1 bên Giang Chấn tiến tới ôm lấy nó. Trên cổ nó có buộc 1 mảnh vải màu trắng, hắn nhẹ tháo xuống là 1 chiếc khăn tay, mở ra ánh mắt kia vô tình cứng lại, toát ra chút lo lắng. Trên khăn tay này có thêu 2 chữ:Tĩnh Vân! ( sao ta cảm thấy có gì đó lạ lạ ở anh này, hay là…hay là… thôi xong!, thú vị rồi đây)
Hai nam nhân nhìn nhau, nhất thời phấn chấn, ánh mắt sầu lo giảm bớt
- Lâm Kiệt nói với mọi người 10 phút sau tập hợp.
Đại Công cất bước hạ lệnh
- Chuyện Nặc Nặc về không được tiết lộ ra ngoài. Giúp ta mang nước tới đây
- Làm sao vậy?
Tiểu Trịnh nói rồi mang bát nước cho nó uống
- Nặc Nặc biết họ ở đâu?
- Nhưng…dù nó biết liệu nó…
- Nó sẽ tìm được!
Lệ Đại Công vẻ mặt kiên định, hắn mở tủ lạnh, lấy ra miếng sườn giơ lên
Nặc Nặc than vãn, chỉ dám kêu 2 tiếng nhìn miếng sườn khoái khẩu của nó, nhảy lên với
- Nặc Nặc, Phượng Đình!
Lệ Đại Công giọng ôn hòa, nhưng cũng đầy nghiêm khắc, nhìn thẳng nó ra mệnh lệnh
– “dẫn ta đến cho Phượng Đình”
Nặc Nặc nhìn sườn, nhìn biểu tình chủ nhân, ánh mắt vô số biểu tình, đồ ăn của nó. Chỉ có thể ngoan ngoãn tuân mệnh. Thế là hôm nay nó lại chạy nữa
Sau vài tiếng, vượt qua vài đường núi. Xa xa mọi người nhìn rừng cây, bên kia là 1 tòa biệt thự 2 tầng
- Đội trưởng ở đây sao?
Lâm Kiệt nhìn ngoài cửa kính hồ nghi
- Tiểu Quyên có nói, khi nàng trò chuyện, không có âm thanh của xe cộ. Hơn nữa
lại có sự chỉ dẫn của Nặc Nặc
Bên kia Nặc Nặc mừng khôn xiết vì ã có miếng sườn để gặm, phe phẩy cái đuôi
- Tuyết Nhạn đã về.
Phụ trách Tiểu Trịnh thông báo
- Thế nào?
Lệ Đại Công hỏi
- Nặc Nặc không sai
nói rồi vỗ đầu Nặc Nặc.Ta dùng kính viễn vọng quan sát, trong biệt thự đúng là có người, qua của sổ còn nhìn thấy Huyết tinh Mary
- Vậy còn Phượng Đình và Tĩnh Vân có thấy không?
- Không. Nhưng bên trái tòa nhà có tầng ngầm có gió thổi, có khả năng các nàng bị
nhốt ở đó
Lệ Đại Công quay đầu, nhìn Giang Chấn
- Tìm họa đồ tòa nhà sao rồi?
- Một lúc sao có kết quả, xác định tòa nhà ngoài 2 tầng còn có tầng hầm
Đại Công nhìn bản đồ sau khi cân nhắc nói với mọi người đến tối hành động
Trăng đã lên, vạn vật xung quanh im ắng, gió lạnh thổi. Để tránh đánh rắn động cỏ, Lệ Đại Công và Giang Chấn đi đầu tiến vào. Tuyết Nhạn và Lâm Kiệt giải quyết 2 tên canh giữ.Tiểu Trịnh phụ trách cắt điện, những người khác ở ngoài đợi mệnh lệnh
Đang giải quyết 2 tên kia thì Nặc Nặc lại kêu lên
- Đáng chết!
Giang Chấn cắn răng nhìn Nặc Nặc như muốn bóp cổ nó. Cũng tại miếng sườn, trong bếp kia có mùi sườn, nó tưởng chủ nhân của nó làm cho nó, suýt làm hỏng đến hành động của bọn họ.
Biệt thự lập tức có người cảnh giác đi ra. Tiểu Trịnh nhanh chóng cắt điện, còn Lệ Đại Công giải quyết khóa cửa tiến vào. Trong phòng tối, tiếng súng mãnh liệt nổ lên. Nhưng đối phương không biết ai đến, sau khi bắn xong lại im lặng. Lệ Đại Công tính toán bên tỏng cả Mary chắc có khoảng 4 người. Phút chốc có thanh âm chói tai
- Tên hỗn láo kia, mi đem kéo ta đi đâu! Tĩnh Vân! Mau buông ra.
Phượng Đình phẫn nộ hét lớn, thanh vang tới cầu thang
- Câm miệng.
Huyết tinh Mary gầm lên, dựa vào ánh sáng của trăng nhìn 4 phía, xung quanh đã bị mai phục
Kinh hãi, bọn họ nhanh như thế đã tới được đây. Thừa dịp Mary quan sát, Phượng Đình hít 1 hơi đá Mary 1 cái. Trong bóng đêm, tiếng nữ nhân cực giận, đau kêu lên. Buông Phượng Đình ra, trong bóng tối Phượng Đình không tìm thấy đường, xoay người chạy lung tung. Phượng Đình thở hổn hển, chạy bị vấp ngã, chảy máu, nhưng vẫn đứng dậy không dám dừng lại. Bên tai vẫn nghe thấy tiếng cô ta tức giận, càng lúc càng gần,Túm tóc nàng giật.Phượng Đình hét lên đau đớn
- Ngươi dám chạy!
Cô ta cười lạnh
Xong rồi!Phượng Đình trong lòng ai oán, tai lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vội vã tới. Huyết tinh Mary thầm rủa 1 tiếng, sắc mặt biến đổi. Dùng sức mang con tin ra trước mặt, giơ súng lên đầu, hung ác cảnh cáo
- Đừng tới!
Huyết tinh Mary trừng mắt nhìn nam nhân lui về phía sau
– “bỏ súng xuống”
Lệ Đại Công nhìn mặt vợ, nhìn nước mắt nàng đang chảy, con mắt trở nên đáng sợ vô cùng. Hắn quan sát ban công, buông súng
- Đại Công, đừng nghe lời cô ta
Phượng Đình bị Mary đánh vào đầu 1 cái, cảnh cáo
- Thật không an phận!
Nhìn thấy thê tử bị đánh, hắn muốn tiến lên, nhưng Mary chuyển họng súng lên thái dương tiếp tục uy hiếp
- Đứng lại! Ngươi đừng tưởng ta không dám bắn
- Đừng!
Thanh âm lạnh lùng, cơ bắp rồi loạn, khuôn mặt cứng nhắc, rất đáng sợ
Nhìn khuôn mặt kia Mary thoáng run, tự hiểu tốt nhất đừng chọc giận tên này. Nàng cứ nghĩ Đại Công cũng chỉ bình thường, nếu hắn không có sự yểm trợ của Tuyệt thế tập đoàn thì…Nhưng giờ thì cô ta đã tin hắn quả lợi hại. Trực giác báo cho nàng biết không thể để hắn ta sống sót, nếu không hắn sẽ lật tung từng tấc đất tìm cho bằng được mình, bắt mình phải trả giá. Nghĩ đến đây, Mary chuyển hướng súng
Phượng Đình hoảng sợ khi nhìn hướng súng về phía chồng
- Không!!!
Lúc cô ta bóp cò thì Phượng Đình hoảng loạn túm giật tay cô ta. Viên đạn lệch xuống sàn nhà, viên thứ 2 bắn phải hàng rào sắt
- Cút!
Mary phẫn nộ, dùng tay đánh Phượng Đình 1 quyền
Bị đau, làm nàng mất đi cân bằng, rơi xuống
- Á!
Phượng Đình từ lầu 2 rơi xuống.
Tiếng hét làm cho Mary hoảng, cô ta xoay người ra sau, không kịp trở tay đã bị 1 quyền mạnh đánh vô đầu, thét lớn đau quá, ngất đi
Lệ Đại Công mặc kệ cô ta, nhảy vọt xuống,tìm vợ trong đống rác. Cũng may là hướng Phượng Đình rơi có 2 xe rác ở dưới
- Phượng Đình? Em khỏe không? Phượng Đình.
Hắn lo lắng kiểm tra thân thể vợ
- Đau quá!
- Làm sao, em đau ở đâu?
- Thắt lưng
- Chỉ đau thắt lưng, còn chỗ khác
- Cái gì chỉ có, em đau chết được.
Nàng oán giận, đột nhien nhớ ra muội muội, ngẩng đầu hỏi
-Tĩnh Vân, Đại Công! Tĩnh Vân đâu?
- Đừng lo lắng, Giang Chấn đã đi cứu
Xác nhận vợ không bị trọng thương, hắn thỏ dài, run run, khóe mắt nhìn thấy 1 con rán đang động đậy.Thân hình cứng nhắc
- Đại Công! Anh sao vậy?
Phát hiện trượng phu đột nhiên cứng nhắc, sắc mặt trắng bệch nàng cúi dàu nhìn thấy kẻ đàu sỏ. Một con gián đang bò trên cánh tay của hắn
- Ặc…Xe rác bên trong chắc chắn có nhiều gián. Chắc bọn chúng cũng chui trong
người nàng, không nghĩ ngợi liền cởi quần áo
Nhìn thấy vợ đang thoát y, thân hình cứng nhắc của Lệ Đại Công chợt tỉnh, lấy tay xua mấy con gián ra cho vợ
- Đội trưởng, tình huống đã được kiểm soát, tội phạm đã bị khống chế..oa!
Lâm Kiệt chạy tới không ngờ nhìn thấy đại tẩu chỉ đang mặc nội y
- Còn không mau đi
Thân hình to lớn che cho lão bà
- Thực xin lỗi, xin lỗi, đội trưởng ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, xoay người khẩn
trương chạy.
– Ta đi hỗ trợ mọi người
Xác định đã rời đi, núp ở phía sau, Phượng Đình mặt đỏ như gấc, vội mặc lại quần áo.Nhưng:
-Đáng chết, quần áo hôi quá
- Vậy thì mặc áo của anh.
Lệ Đại Công nói rồi đưa quần áo cho nàng
- Vậy còn anh?
- Không sao, bên trong xe có áo khoác. Mau mặc vào không cảm lạnh
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn thấy con gián
- Đại Công, vừa rồi anh không sợ gián!
Đại Công ho nhẹ 2 tiếng
- Trước giờ, anh chưa bao giờ sợ gián.
Hắn thanh minh.
– Chỉ là anh không thích chúng
- Hả?Như vậy con gián trên vai anh thì sao?
Lời nói vừa dứt thì mặt kia đem ngòm, thân hình 1 lần nữa cứng nhắc
Nhìn chồng không nhúc nhích, hô hấp ngừng đập, Phượng Đình cười, xua con gián đi
- Đại Công!
Nàng gọi, vỗ nhẹ mặt hắn mà hắn vẫn như cũ không phản ứng
Không thể nào, đường đường là đội trưởng mà vì 1 con gián như vậy đã té xỉu? (haha…anh này…đáng yêu dữ)
- Đại Công! Hãy nhìn em này.
Chụp lại mặt hắn cam đoan
– anh nghe này, em đã đuổi con gián đi rồi
- Thật!
- Thật sự.
Nàng liên tục gật đầu
Nàng chỉ nghĩ Lệ Đại Công nói dối, nhưng vừa rồi vì nàng mà hắn dám phẩy lũ gián kia ra thì quả là coi trọng nàng
- Phượng Đình, anh yêu em.
Lệ Đại Công ôm chặt nàng, nhắm mắt nói
Bàn tay bé nhỏ dừng lại, trừng mắt
- Cái gì cơ?
Hình như anh nói, nói
- Anh yêu em!
Thanh âm khàn khàn lặp lại đầy kiên định
Nàng cắn môi, muốn nói gì đó.Há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói lên lời, chỉ có thể dùng sức ôm chặt nam nhân này, cao hứng mà khóc
- Đừng khóc!
Lệ Đại Công nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Ngoan, đừng khóc…
- Đại Công!
Sau khi khóc 1 hồi, Phượng Đình dần bĩnh tĩnh trở lại.
- Em cũng yêu anh!
2 người trong bóng tối, ôm nhau, rồi hắn khẽ nói
- Chúng ta đi thôi!
Nàng ngọt ngào cười, ngoan gật đầu, ôm chặt cánh tay chồng, đôi môi duy trì nụ cười. Nhưng ra đến sân trước bọn họ thấy chính mắt Giang Chấn ôm lấy Tĩnh Vân, hôn 1 nụ hôn mãnh liệt, nụ cười 2 người tắp lự
Hình ảnh trước mắt,quá sinh động. Phượng Đình kinh ngạc, sau đó chuyển thành phẫn nộ vội xông lên ngăn Giang Chấn lại vì hắn dám chiếm tiện nghi của em nàng
- Này!Giang Chấn, lập tức buông muội muội ta ra. Lệ Đại Công anh làm gì vậy, bỏ em ra!
Nàng mới chạy 2 bước, chưa tách được họ ra đã bị Lệ Đại Công ôm chặt thắt lưng không cho nàng xông lên.
Chu cái miệng cảnh cáo Giang Chấn, nhưng hình ảnh gì đó ập vào nàng. Nàng nhớ mấy ngày gần đây Tĩnh Vân bị nôn, nàng còn tưởng thức ăn không hợp. Nhìn vào Giang Chấn, lắp bắp
- Ngươi!Ngươi…2 người
Giây tiếp theo rúc cục nàng cũng nói ra
- Lâm Tĩnh Vân! Ngươi mang thai đúng hay không? Giang Chấn là cha đứa bé?
Tĩnh Vân mặt ửng đỏ, hình như nàng đoán đúng. Phượng Đình giơ tay lên trán choáng váng.Làm sao có thể. Sao lại có thể. Em gái nhỏ của nàng
- Đáng giận! Ngươi thật xấu xa, em ta là khuê nữ. Sao lại ra tay với em ta!
- Phượng Đình em bình tĩnh 1 chút.
Lệ Đại Công vội vàng:
- 2 bọn họ thật sự đã…
- Sao có thể, còn chưa kết hôn mà đã
- Ách đại tỷ, bọn em đã đi đăng kí kết hôn 2 tuần trước và được bố mẹ làm
chứng. Buổi sáng hôm ấy em muốn tìm chị để nói chuyện này
Phượng Đình mặt mũi trắng bệch, cả ngươi lung lay. Cho dù lúc trước đói mặt với bọn bắt cóc nàng còn anh dũng, nhưng việc em gái giấu diếm tin tức đã kết hôn, lại còn mang thai. Mắt phút chốc biến thành màu đen. Nàng không chịu nổi.
Rốt cục vì đả kích quá lớn, Phượng Đình ngất đi
Bắt được công tước đã là điều đáng khen, lại thêm Huyết tinh Mary bị tóm, lần này đội đặc nhiệm lập đại công. Lệ Đại Công vì sự trao thưởng lần này mà phải đi chỉnh sửa quần áo đầu tóc. Phượng Đình cũng đi theo. Nhưng đứng chờ quá lâu, mà giày nàng đi lại cao, nên cảm thấy không thoải mái. Nàng cắn chặt hàm răng duy trì hình tượng
Khi bước xuống thấy Lệ Đại Công nhíu mày. Hắn đứng dậy
- Em sao vậy?
Lệ Đại Công nhìn vợ ôn hòa quan tâm
- Không sao! Anh mau trở lại vị trí đi.
Phượng Đình trong lòng rất cảm động về sự quan tâm của chồng mình, nhưng vẫn đuổi chồng lên đài trao thưởng
Lệ Đại Công như ngơ đi lời nàng nói, con mắt nhìn chân nàng, rồi trước mặt bao người bỏ đôi giày mới từ chân vợ
- Này,anh làm cái gì thế!
Phượng Đình xấu hổ quá mặt nóng bừng
Anh ta ôm lấy vợ đi ra ngoài trước con mắt bao người
- chúng ta về thôi (xỉu, ngưỡng mộ quá trời, fan anh Lệ đâu, tung bông)
- Này!Anh điên rồi, bỏ em xuống, phóng viên nhìn kìa
- Phóng viên đã có thủ trưởng lo; chúng ta chỉ làm nền. Có hay không, không quan
trọng!
- Không vấn đề gì chứ
- Không
Phượng Đình hồ nghi ngẩng đầu, nhìn đám phóng viên xung quanh. Không mới lạ!
Lệ Đại Công ôm nàng chạy nhanh như bay về xe của anh (sao giống giải cứu công chúa thế nhỉ). Hôn vợ cái rồi lái xe về nhà
Nàng cảm thấy xung quanh mình là 1 mùa xuân ấm áp.Mình sẽ mãi mãi yêu nam nhân này, hắn là chồng của nàng…là anh hùng của lòng em!