Người Hùng Của Em

Chương 4



Gâu!gâu!gâu

Hoàng hôn đang buông xuống, trong căn nhà lớn truyền ra âm thanh ồn ào, hỗn loạn. Tiếng hét ầm ĩ của 1 người con gái

- Chết tiệt, không được chạy, con chó hư hỏng kia!!!!!Trả lại đồ cho ta.

Lệ Đại Công đỗ xe trước cửa chính, đưa chòng mắt về phía phát ra tiếng huyên náo, môi khẽ cười, đối việc ồn ào như vậy như đã thành thói quen.

Mở cửa liền thấy tên “kẻ trộm” trên mồm đang ngậm chiếc khăn choàng dạ màu phấn hồng bị Phượng Đình truy đuổi chạy loạn xạ. Vợ hiền của hắn đang mặc áo màu trắng cùng với chiếc quần đùi ngắn, đang chạy đến chiếc ghế sô 

– pha với điệu bộ thở hổn hển, gào hét đuổi theo. Tên kẻ trộm này thấy Lệ Đại Công như thấy cứu tinh,liền chạy tới bổ nhào vào lòng hắn.

-Nặc Nặc, không được trốn!

Tiếng gào thét chói tai, tiếng bước chân lao tới, dáng người yểu điệu đang phi qua đây. Thấy mặt nàng đằng đằng sát khí, bàn tay hắn đưa ra, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ổn định cân bằng cho nàng khỏi té ngã, đáng tiếc Phượng Đình chẳng mảy may để ý, vẫn không ngừng gào thét tên “ kẻ trộm”.

-Đáng ghét, Lệ Đại Công, anh tránh ra, không được bao che cho

Nặc Nặc. Lần này nhất định em phải thịt nó.

-Gâu…Gâu…gâu!!!

Con chó lông đen tuyền ngẩng mặt về phỉa Lệ Đại Công ánh mắt như lên án nàng, ủy khuất kêu rên

Làm ơn, là ai mới khi dễ ai!=.=

- Không được kêu rên, trả đồ cho ta.

Nhìn thấy con chó nhỏ biểu tình vô tội, nàng càng tức giận

Lệ Đại Công mỉm cười, ra mặt giảng hòa

- Phượng Đình, em bỏ qua đi.

- Cái gì, không thể. Chiếc áo choàng kia giá tên 2 vạn đó. Là em năm đó phải vô cùng tích góp mới mua được nó, vậy mà giờ lại bị nó cắn rách, sao lại có thể bảo em bỏ qua được cơ chứ.

Nàng càng nói càng lớn tiếng rất giống với sư tử hà đông

Bước chân cực kì khí thế, khiến cho Nặc Nặc hoảng sợ, thừa cơ Lệ Đại Công ôm Phượng Đình ngặm chặt chiến lợi phẩm chạy nhanh ra khỏi cửa.

- Á, nó chạy, nó chạy…

Phượng Đình gào thét,bởi vì chiếc áo choàng bị hủy hoại, cõi lòng đang tan nát.

- Anh buông em ra, con chó kia trả áo choàng lại cho ta.

- Á choàng đã bị nó cắn hỏng rồi, em có lấy lại cũng vô dụng.

- Là anh che chở cho nó, hai lần trước nó cắn hỏng 2 đôi giày của em rồi.

Nàng không cam lòng, nắm chặt bả vai chồng tức giận đỏ mặt.

Lệ Đại Công ôm nàng đến ghế sô pha rồi buông nàng xuống

-Thôi mà, em đừng tức giận nữa.

Hắn rất nhẫn nại nhẹ nhàng dỗ dành nàng.

- Chờ anh một chút, anh sẽ ra lấy lại nó cho nàng được chưa?

- Hừ.

Phượng Đình hai tay ôm ngực, mặt quay đi (chị này biết dỗi)

- Bằng không anh dẫn em đi mua chiếc khăn choàng mới

- Hừ.

Nàng hừ lạnh 1 tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang trái, không thể dung túng hành vi nuông chiều con chó nhỏ của chồng. Mắt quay ra thấy có 1 nam nhân đã đừng ở cửa từ bao giờ, sắc mặt biến đổi, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui ngay xuống đất

-Sao anh không cho em biết nhà mình hôm nay có khách đến.

Nàng trừng mắt liếc nhìn lão công một cái, giọng nói nhỏ có vẻ oán giận

- Có khách sao?Lệ đại Công quay mặt ra cửa nhìn.

Đó là Giang Chấn là người nhà, người nhà, không quan hệ, không quan hệ

Sao lại không quan hệ cơ chứ. Nàng ở trong lòng oán giận, thật là, có khách đến mà không nói với nàng một tiếng. Có khác nào hại nàng bị người ta nghĩ là người đàn bà chanh chua… Để giữu hình tượng người vợ hiền của mình nàng phải trấn định,mỉm cười nào,mỉm cười chào

- Ách, em đi nấu cơm!

Miệng nói lời khách sáo, chân đã lui nhanh vào bếp. Nhìn cô vợ cuống quýt chạy, Lệ Đại Công ôm môi cười, con ngươi vẫn dõi theo bóng dáng vợ.

Làm cho Phượng Đình xấu hổ khôn nguôi. Giang Chấn từ đầu chí cuối mặt chẳng có vẻ gì là thay đổi, tự đi dép lê, không nhìn Phượng Đình đến 1 cái. Nhưng ánh mắt lại chú ý đến chiếc tủ giày, có treo 2 con búp bê vải. Búp bê nam thì cao, mặt màu cà phê mặc đồng phục cảnh sát, trước ngực còn có cảnh huy. Nữ kia thì nhỏ hơn, tay cầm 1 chiếc bút, đeo tạp dề màu hồng, chu cái miệng nhỏ nhắn làm bộ hôn mặt búp bê nam.

Lệ Đại Công nhìn ra phía đó giải thích:

-Đó là của lễ vật của em gái Phượng Đình, nàng cứ muốn treo nó ở cửa

Giang Chấn ánh mắt thu hồi đầy biểu tình,cầm túi tư liệu đi vào.

-Ngươi định làm sao với tên được phái tới?

Hắn hỏi với giọng rất lạnh lùng, như những khối băng nhỏ văng vào tai người nghe.

Lệ Đại Công biết là bận tốt đang nhắc nhở mình, con ngươi đen láy suy ngẫm

- Hắn là người được phái đến

-Thủ trưởng cam đoạn nhân phẩm của hắn

- Ngươi tin?

- Không tin…

Phượng Đình trốn vào phòng bếp, đi sát cửa nghe lỏm xem họ có đang nói về mình hay không.Xác nhận là bọn họ không có nàng mớ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bọn họ còn bàn bạc lâu thế kia không phía Giang Chấn sẽ ở lại đây ăn cơm đó chứ? Nghĩ tới điều này nhìn phòng bếp sạch sẽ không khỏi nhăn mặt. Dù đã kết hôn 1 tháng nhưng với nàng việc bếp núc vẫn không tiến triển.

Xác nhận là kinh tế của Lệ Đại Công hùng hậu, nàng không cần phải vùi đầu đi vẽ. Nàng cũng từng có ý là sẽ làm 1 hiền thê, mua 1 đống sách dạy nấu ăn, để có thể nấu được món ăn ngon, thăm hỏi khi anh ấy vất vả công tác.

Nhưng do Lệ Đại Công quá nuông chiều, làm phá hủy kế hoạch của nàng, mỗi sáng đều là hắn chuyển bị thức ăn, không có âm thanh của đồng hồ báo thức nàng cứ thế ngủ, khi đồ ăn sáng hoàn tất, mới gọi nàng tỉnh dậy.

Trưa thì lại ở lại đội đặc nhiệm Phi Ưng không có ăn cơm. Nàng cũng từng nấu mấy món thưc ăn tối, nhưng lại hỏng chỉ đổ đi, nhưng Lệ Đại Công cũng chẳng trách móc, lại xắn tay trổ tài nghệ, luôn làm nàng kinh ngạc không thôi.

Sau khi cưới 1 tuần, nàng đành cúi đầu, chính thức biến thành chủ gia đình, tùy ý chồng sắp xếp. Nhưng hôm nay có khách tới, mà hắn lại bận công chyện như vậy, nàng là vợ, đã nói là xuống bếp nấu cơm thì phải làm bằng được, phải làm được 1 mâm cơm.Nàng đi đến chiếc tủ lạnh. Tuy là nói nấu cơm,nhưng Lệ Đại Công mua nhiều đồ ăn, luôn là đồ mới, tươi tốt, có rau, dưa, thịt bò.

Nàng quyết định sẽ nấu.

Đang vo gạo thì chồng nàng gọi có điện thoại.Tay ướt, nàng lau lau

- Alo

-Phượng Đình là ta

-A.Tiểu Quyên thật xin lỗi,ta đã vẽ xong rồi, đồ kia buổi chiều ta định chuyển qua, về phần ‘quang điệp’ mai ta sẽ chuyển tới tạp chí.

- Cái kia được rồi, đừng chuyển bức vẽ đến vội.

- Sao? Đồ có vấn đề hả? Vừa nghe điện,tay vừa kiên trì thái trên thớt gỗ

Lấy chồng được thời gian, nhàn rỗi, nàng quay lại nghề họa, cũng là nhàn cư vi bất tiện. Bên kia đầu dây, tiếng Tiểu Quyên vẫn truyền đến:

-Đồ kia không có vấn đề gì cả,mà là lão bản hi vọng ngươi có thể vẽ thêm 2 chương nữa, tư liệu ta truyền qua mạng, ngươi chỉ việc nhận

- Ok, không thành vấn đề.

Phượng Đình ngay lập tức đáp ứng

- Còn nữa, công ty sản xuất đồ uống cho trẻ em muốn ngươi vẽ nhãn được chứ?

-Đồ uống cho trẻ em?

- Đúng vậy, ta nghĩ ngươi là thục nữ, chắc sẽ am hiểu vấn đề này. Mỗi loại trà đều có tác dụng riêng đối với trẻ con. Ông chủ nói lấy ngươi làm đại biểu chắc việc hợp tác sẽ thuận lợi.

Tiểu Quyên nói 1 thôi một hồi với vẻ cực kì hưng phấn

Như thế này có khác nào cơ hội từ trên trời rơi xuống đầu nàng, Phượng Đình nghe xong 2 mắt trợn lên, quên là trong tay mình đang cầm con dao thái.

Thật là cơ hội nghìn năm có 1!Truyền thông quảng cáo, lợi nhuận cao, tác phẩm của nàng nhất định sẽ được khẳng định, chỉ trong chớp mắt khắp ngõ nhỏ, ngóc ngách sẽ biết, sẽ nổi tiếng…

Sau khi xoay vòng khiêu vũ trong trạng thái hưng phấn, vận may.Nhưng trấn tình nửa vòng lại thấy

- Vì sao lại là ta?

Nàng hỏi với ánh mắt hồ nghi.Mặc dù nàng vẽ tranh minh họa vài năm nay cũng có chút tiếng tăm.Nhưng đây là 1 dự án của công ty có tiếng.

Tiểu Quyên chần chừ chút, lúc sau mới ấp úng trả lời

-Đương nhiên là vì…là vì họ thích phong cách vẽ của ngươi

Nghe khẩu khí của biên tập lúng túng, Phượng Đình trong lòng đều biết

- Vì ta là vợ của Lệ Đại Công?

-Cùng không hẳn như vậy…Cũng không quan hệ, dù sao Lệ Đại Công cũng chỉ là danh nhân, báo chí tuyên truyền ca ngợi. Nhưng chẳng phải hắn vì tạp chí mà chú ý ngươi. Nhưng nếu phong cách vẽ của ngươi không đẹp thì họ đâu tìm.

Phượng Đình bĩu môi, nhưng Tiểu Quyên nói cũng có phần đúng.Dù hắn là ai nhưng nếu nàng thực sự không có năng lực thì họ cùng không tìm tới, dù sao cũng là 1 món tiền lớn

Chính là nàng không nghĩ tới có ngày tạp chí này lại là giúp mình đánh bóng tên tuổi. Bên kia đầu dây, Tiểu Quyên lo lắng, lại không dám thúc giục, cẩn thận hỏi:

- Phượng Đình ý người thế nào?

-Hảo, ta chấp nhận.Cô phặt phát nhát dao bổ củ tỏi làm đôi(chắc hưng phấn quá)

-Thật tốt, vậy ta lập tức đi báo cho lão bản.

Tiểu Quyên do quá ư hưng phấn đã quên cả tạm biệt bay đi báo cáo ngay

Phượng Đình thấy máy tự dưng bị ngắt, công việc ở bếp vẫn ngay trước mắt, lại bắt tay làm tiếp, do không tập trung rau dưa cho lungtung, dầu thì đổ hơi nhiều. Ôm tâm trạng phấn khơi, dọn ra bàn thức ăn thơm ngào ngạt, tự dưng tháy tiếng tivi ngòai phòng khách được chỉnh to âm lượng. Đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy mặt 2 nam nhân xanh mét, trừng mắt nhìn màn hình, phóng viên đang thông báo tin tức.

Trải qua thời gian phối hợp điều tra cảnh sát quyết định chuyển công tước sang Mĩ thẩm vấn.

John – Địch Mã Tư, tên hiệu Công tước, tháng trước đội đặc nhiệm Phi Ưng bắt được, được giao cho FBI về mĩ thẩm vấn

Trên ghế 2 nam nhân, mặt càng khó coi, nhìn tivi trừng mắt như muốn đập tan nó tới nơi.

- Tên cáo già…

Giang Chấn vẻ mặt tối tăm, dù sớm biết thủ trưởng sẽ giao công tước đi. Nhưng tin tức trước mắt làm hắn không tránh khỏi nóng mắt. Công tước tuy là tội phạm quốc tế, nhưng là họ bắt được về tình và lí nếu thẩm vấn phải ưu tiên thẩm vấn ở Đài Loan trước đã chứ!

- Shit!

Phượng Đình đứng cạnh cửa phòng bếp, kinh ngạc nhìn Lệ Đại Công. Từ khi kết hôn đến nay lần đầu thấy chồng chửi thề, cơ hồ chàng phải tức giận vô cùng mới thế. Nàng nhíu mày, sau khi đợi tin tức qua, mới đi ra

- Hello, có thể ăn cơm được chưa?

Nàng mở miệng tiếp dón

- Ta đã chuẩn bị cơm xong xuôi, 2 người ăn cơm đi.

Hai nam nhân nghe vậy,tắt tivi, chậm rãi tiến tới bàn ăn ngồi xuống.

Nàng không quên sắm vai hiền thê, còn xới cơm cho họ, gật gù cổ vũ tài nghệ của mình. Chính là không như nàng mong đợi, một sự trầm mặc đang diễn ra. 

Trên bàn cơm im ắng,chỉ có tiếng bá đũa va chạm nhau, 2 nam nhân không nói 1 tiếng nào cứ thế ăn, sắc mặt lạnh lùng rất khó coi. Có vẻ như họ không nói lên được khẩu vị???. Nàng tức giận hỏi:

- Lệ Đại Công, anh đau bụng?

Lệ Đại Công sửng sốt:

- Không có!

-Có phải đồ ăn rất khó ăn?

- Làm sao có thể!

Hắn nhíu mày, vẻ khó hiểu

- Vậy sao sắc mặt nah khó coi như ăn phải thạch tín vậy?

Nàng cầm chiếc đũa trên tay chọc chọc. Hai nam nhân đưa mắt nhìn nhau, trao đổi gì đó. Lệ Đại Công cũng không giải thích, chỉ nóicâu:

- Không có việc gì!!!.

Rồi lại cúi đầu ăn

- Hai người …???

Phượng Đình nổi nóng

Nàng gắp đũa thức ăn thực to cho vào miệng, trong lòng đang tính toán. Thôi bỏ đi, dù sao đang có người ngoài ở đây không tính toán với hắn. Hắn là chồng nàng, không lo ko có thời gian ở 1 chỗ, sẽ có lúc hắn phải nói ra…

Không khí nặng nề buổi tối chấm dứt, nàng biết chồng sẽ cùng ngồi với Giang Chấn bàn chuyện nên chủ động dọn dẹp, sau đó lên lầu tắm. Rồi nàng vào phòng ngủ bôi kem dưỡng da, lúc đó mới thấy âm thanh Giang Chấn đi xe về.

Lúc sau Lệ Đại Công mới tiến lên phòng, lẳng lặng cầm quần áo đi tắm. Lúc lâu sau hắn thay áo ngủ, tóc còn ướt tiêu sái bước ra, yên lặng ngồi 1 chỗ sấy tóc. Nàng 1 bên bôi kem dương, bên quan sát hành động của chồng, tự dưng thấy hắn điềm đạm, lại thấy bất an.

Ở lâu với hắn nàng cũng hiểu tính cách của hắn.

Tuy hắn bên ngoài nam nhân mạnh mẽ nhưng hắn là người tính cách ôn nhu, cá tính tốt, và tài nghệ nấu ăn cũng ngon. Hắn thích nằm ngủ bên phải, thích uống bia, có thời gian nghỉ là mang Nặc Nặc đi dạo. Có lúc cùng nàng đi bách hóa sắm đồ, hắn rất yêu thương nàng

Là người có trách nhiệm trong công việc, tỷ như bây giờ Lệ Đại Công nhíu mày suy tư, mặt không vui, nhìn thật khổ sở.Nàng quyết định mang lọ nước thảo y mát xa đến

- Anh cởi áo ra!

Nàng đi đến bên giường, người cúi xuống, những sợi tóc rủ xống bị dây thun buộc vào vô tình lộ ra bờ vai trắng nõn

Nam nhân nằm trên giường nghe lời nàng nói lấy làm giật mình ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh xuân mê người vậy, nháy mắt đã đem đống văn kiện bỏ xuống, lập tức đến bên cạnh vợ hiền.Con ngươi đen nhìn nàng chăm chú, lửa tình đang cháy, hắn nghĩ là nàng có ý muốn…

-Đừng nghĩ sai lệch.

Nàng trừng mắt cảnh cáo.

- Em chỉ muốn giúp anh mát xa

Lệ Đại Công cười khẽ 1 tiếng, tuân lệnh lão bà chỉ thị. Nam nhân cường tráng kia, không thể không như miếng sô cô la hấp dẫn khiến ta muốn cắn thử 1 cái.

Kì thật, nàng từng cắn qua. Mỗi khi bị sự triên miên là nàng nóng chảy, nàng đã cắn vai chồng, ngay cả khi đạt đến cao trào hắn vận động mạnh mẽ…A…nàng đang nghĩ gì vậy, không được quên “chính sự”, không thể bị sắc dụ mà quên. Phượng Đình vỗ vỗ hai má, chấn tĩnh lại tinh thần cho đến khi hết mặt đỏ mặc áo lại ngã vào vai chồng, được vòng tay ấm áp ôm lấy. Quả nhiên, Lệ Đại Công phiền não công việc, áp lực là cho toàn thân hắn cứng nhắc, trên người khối cơ bắp cuộn chặt.

- Có hay không muốn em dùng lực mạnh hơn

Lệ Đại Công hừ 1 tiếng, kẽ gật đầu, mặt vẫn nhăn nhó. Nàng hít 1 hơi thật sâu, tay dùng thêm sức không khiến nàng toát mồ hôi, lúc sau khối cơ bắp mới thả lỏng. Thấy hắn cau mày, Phượng Đình khẽ hỏi:

- Đại Công?

- Ừ!

- Cái kia, tin tức đó có phải là người anh bắt hôm chúng ta kết hôn?

- Ân.

Đôi lông mày lại nhíu lên.

-Hắn được FBI giải đi khiến anh cảm thấy mất hứng?

-Ai?

Lệ Đại Công mở to mắt. Phượng Đình tiếp tục dùng tinh thần học hỏi của mình truy vấn:

- Vì sao?

Con ngươi hắn đen lại, khẽ hừ 1 tiếng, lầm bầm 1 câu

- Anh muốn nói gì vậy?

- Vì sao em muốn biết?

-Đương nhiên là vì…Anh là chồng của em

Đáp án này ngoài dự kiến

- Em muốn biết chuyện này vì anh là chồng của em?

- Đúng vậy, chuyện làm anh phiền lòng dĩ nhiên em muốn biết.

Nàng trả lời con ngươi thẳng tắp nhìn hắn

Nhìn ánh mắt nàng lộ rõ vẻ quan tâm, sự lo lắng. Hắn mỉm cười, tâm tình tốt hơn nhiều

- Em muốn biết điều gì?

- FBI mang hắn đi không phải chuyện tốt sao, vì sao anh lại lo lắng?

- Nhưng người là do bọn ta bắt, muốn điều tra phải bọn ta trước chứ.

Hắn dựa đầu vào chiếc gối tựa ở đầu giường dáng vẻ lão bà khi truy vấn hắn và cứ đánh yêu lúc này làm cổ áo bị hạ thấp xuống, lộ ra..

Phượng Đình không biết ánh mắt của chồng đang chăm chú…, nhưng với câu trả lời của hắn khiến nàng ngạc nhiên, ánh mắt kinh ngạc.

- Hả? Chẳng phải các anh đã bắt người đó được 1 tháng rồi sao, trong 1 tháng lại chưa thẩm vấn hắn?

- Công tước sa lưới, FBI lập tức đánh hơi, yêu cầu cấp trên chúng ta không cho phép thẩm vấn

-Vì sao?

- Vì công tước là tay buôn bán tầm cỡ quốc tế FBI sợ hắn sẽ tiết lộ những bí mật lớn.

- Cơ mật?

- Có thể hắn nắm giữ nhiều cơ mật của các tổ chức, và buôn bán vũ khí cho nên FBI hay CIA trong hai cơ quan này có người tiếp tay cho hắn, nên FBI muốn điều tra nội gián…

Phượng Đình mơ hồ hiểu, nghe nhưng sự việc này ánh mắt bắt đầu trùng xuống, không còn nghe thấy chồng đang nói cái gì. Hắn nói 1 lèo thấy mắt nàng biểu tình

- Có hay không chuyện này rất nhàm chán?

- Ừm, đúng vậy!

Nàng gật gà gật gù có chút xấu hổ,

- Mấy danh từ này quả là khó hiểu

- Khó hiểu em nhưng vẫn nghe

Thấy vẻ mặt ngốc đáng yêu, thành thưc, khẽ cười

- Ai cho phép anh cười vợ hả?

Mặt nàng ửng đỏ, tay đập đập vào ngực chồng trừng phạt vì dám giễu cợt nàng. Chính là bàn tay bé nhỏ này vừa đánh cổ tay đã bị cầm lấy, kéo nàng lại trong lòng, tức khắc nàng đã bị khống chế.

- Anh…

Nàng hô nhỏ 1 tiếng, rồi tình thế xoay chuyển, thân thể nàng đã bị Lệ Đại Công đặt trên giường

- Anh.. anh làm gì vậy…

Mặt nàng ửng hồng, giãy dụa.

-Chúng ta tán gẫu chút nhỉ.

Tiếng cười khàn nhẹ, thân thể cao lớn đè nặng nàng, nhưng lại không làm đau nàng mà chỉ khống chế động tác của nàng.

- Tán gẫu cái gì?

Nàng nhìn lên khuôn mặt anh tú quen thuộc, tim thì loạn nhịp vô cùng. Hắn dựa vào bên tai nàng, lần này không phải mấy từ tiếng anh viết tắt, mà là thủ thỉ chuyện vợ chồng, lập tức làm nàng nóng như hỏa thiêu, nàng đỏ mặt giãy dụa.

- Anh …

Lời nói chưa thoát ra môi đã bị bao vây, đem từng câu từng chữ của nàng nuốt trọn, nàng không thể phản kháng vì hắn rất mãnh liệt, thân thể quen thuộc của vợ bị hắn từng tấc, từng tấc đọat lấy, dụ dỗ nàng… Chốc lát Phượng Đình đã đầu hàng, thân thể tùy hắn chế ngự…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.