Một loạt tên viết tắt tiếng anh, là tên viết tắt của các cơ quan tình báo. Nàng trừng mắt, khởi điểm có vẻ mất hứng, trong lòng rất không thoải. Nàng đâu còn là đứa trẻ còn đang tuổi học sao có thể nhét mấy chữ cái tiếng anh viết tắt này vào đầu ^^. Trong đầu đang bốc ít khói tức giận. Chồng người ta ghi vài thứ như muốn ăn đồ gì, cần mua gì đó, công việc cần vợ làm. Mà lão công nhà nàng, lại ghi tên viết tắt cơ quan tình báo của các quốc gia. Nàng trừng mắt nhìn tờ giấy ghi chép, ngồi bàn ăn nhìn, 1 bên uống sữa, 1bên nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy, môi cười mỉm. Chữ của chồng và người hắn có vẻ giống nhau. Ngôn ngữ, cử chỉ là 1 sự quy củ.
Trừ bỏ lúc ở phòng ngủ không gian thân thiết, ở nơi khác không bao giờ thấy hắn lời ngon tiếng ngọt.Sự ôn nhu che giấu vào trong. Trên bàn bữa sáng quá nhiều, lão công này không cảm thấy mệt chắc, hôm qua hắn tận lực đến nửa đêm, ngủ cũng không được bao nhiêu, lại còn có thể săn sóc, thay nàng chuẩn bị bàn ăn, mới đi ra cửa. Nàng hạ cốc sữa, cầm bánh mì cắn 1 miếng, nhâm nhi tình yêu của lão công giành cho mình.
Ôm tâm tình tốt đẹp, ăn xong bữa sáng phong phú, thu dọn bàn ăn, xoay người lên lầu vẽ bản nháp, bắt tay vào thiết kế nhãn hiệu cho trẻ con, đang vẽ chạy xuống lấy tờ giấy viết ở tủ lạnh đem cất nó như 1 bảo vật.
Vài ngày sau, tại bộ công an lễ trao tặng huy chương cao quý được diễn ra cho các nhân viên có công truy bắt công tước. Tuy trao giải chỉ là nghi thức nhưng vô luận thế nào cũng làm cho giới truyền thông sôi nổi, đều canh giữ có thể quay chụp được lúc Lệ Đại Công lĩnh thưởng.
Thân là vợ của nhân vật chính, nhưng Phượng Đình lại ở nhà, ôm 1 đống đồ ăn vặt, ngồi trước tivi theo dõi tình hình lão công lĩnh thưởng. Kì thật nàng cũng muốn tham dự, hưởng thụ thứ ánh sáng huỳnh quang, nhưng nàng còn đang vội bản thiết kế này thời gian ngỉ ngơi còn không có, càng không có thời gian uốn tóc hay mua quần áo đi dự, thân là lão bà của anh hùng, 1 hình tượng trọng yếu lại không đối mặt trước giới truyền thông. Lúc này tivi hiện lên hình ảnh, nàng không khỏi trợn mắt lên, vẻ mặt kinh hỉ, hưng phấn, quên cho miếng khoai tây chiên vô miệng.Oa?Đó…là ai…?
Đó là chồng nàng sao? Hắn đã thăng chức đội trưởng, nhưng căn bản không cần mặc đồng phục, thẳng cho đến hôm nay nàng mới phát hiện khi chồng mặc đồng phục bộ dạng thật anh tuấn, quả là khiến nhiều nữ nhân đổ rầm rầm. Cứ thế ngơ ngác thẳng cho đến khi có âm thanh xe quen thuộc, phản xạ tự dưng lóe ra, bỏ ngay khoai tây, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa
- Lão công, anh đã về rồi!
Lệ Đại Công từ trong xe bước ra, trên người vẫn mặc đồng phục,nghe thấy tiếng kêu dó, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thê tử cười đến ngọt ngào:
- Anh có muốn uống chút trà?
Chưa kịp trả lời, nàng đã chạy ngay đến phòng bếp, bưng ra ly trà
- Có mệt hay không?…
Xem nàng đang cố gắng hầu hạ khác ngày thường, chưa tiếp thu thái độ của chồng, lời nói, hành động có điểm bất đồng. Nếu không phải sự khẩn trương khiến nàng thêm phần diễm lệ, thấy đó chính là hiền thê của mình thì hắn nghĩ mình vào nhầm nhà
- Phượng Đình, em khỏe chứ?
Lệ Đại Công bị thê tử buộc ngồi xuống, xem nàng có vẻ kích động, làm hắn không khỏi thấy lo lắng
- Hảo, làm sao lại không khỏe chứ!!!
Nàng cười meo meo trả lời, hai tay cầm ly trà nóng, tiến đến trước mặt hắn.
- “Uống đi khi nó còn ấm”
- Em sao vậy? Đã uống thuốc chưa?
Trông nàng mấy ngày nay bận rộn công tác, ăn mặc không chú ý thời tiết thay đổi, hay bị nhiễm cảm mạo, hôm qua đã đi khám bác sĩ và cho thuốc uống.
- Em đã uống!
Phượng Đình gật đầu.
- Anh uống trà xong hãy đi tắm, em đi chuẩn bị bữa tối.
Bộ dạng này của nàng không làm hắn tươi cười mà lại cảm thấy lo lắng
- Em thực không sao chứ?
Thần sắc hắn ngưng đọng, tay đăt lên trán nàng, hoài nghi có hay không bị sốt, nếu không khi hắn về nàng tự dưng nhu con mèo nhỏ vậy.
- “Hôm nay, em có ăn phải gì không tốt không?”
Bọn họ vẫn là tân hôn, nhưng ngay từ đầu hắn đã biết chính mình lấy về 1 nữ nhân không ôn nhu nhu hiền thê lương mẫu. Cảm xúc của nàng có vẻ phấn khởi, hai mắt có vẻ sáng lạ thường
- Không có, em không có ăn nhầm gì.
Nàng cười lắc đầu, tay kéo bàn tay chồng xuống
Đại Công mi mắt không lay, bàn tay to nắm lấy bàn tay nàng, nhìn thẳng mắt nàng hỏi:
- Em có uống thứ gì pha rượu?
- Không
- Thật chứ!
Anh lại 1 lần nữa, sờ lại chán nàng, xác nhận là nhiệt độ cơ thể bình thường
- Em?
- Ân!
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giơ mấy ngón tay trước mắt
- Đây là mấy? (anh này haha)
Phượng Đình mắt trợn trắng, không nhịn được cười
- 2 ngón
Hai tay áp sát thắt lưng không hờn dỗi, nhìn khuôn mặt kia nói
- Lệ Đại Công chẳng nhẽ em không ngầu nhiên làm 1 chút hiền thê dược sao?
Hắn rốt cục thở dài nhẹ nhõm, trầm mặc, nhìn ánh mắt, cần nhận thức căn bản nàng không thể.Thấy trượng phu trầm mặc, làm cho Phượng Đình không vừa lòng
- Hắc!
Nàng trừng mắt, vươn ngón tay trỏ, tay kia vỗ ngực ra vẻ
- Anh không nói lời nào là có ý gì?
Hắn cười mà không đáp: Như vậy hôm nay chỉ là nhất thời quật khởi?
Quả nhiên gương mặt kia đỏ lên
- Cái kia? Như thế nào?
Nàng xoay mình hiện vẻ thẹn thùng
- Anh có thể biểu diễn lại lần nữa không?
Mặt nàng càng lúc càng hồng
- Biểu biễn???Con mắt tràn đầy nghi hoặc
Namnhân này như thế nào lại chậm hiểu.Nàng trong lòng thầm oán giận, mắt liếc hắn 1 cái
- Anh không thể mặc lại bộ đồng phục lúc trao thưởng cho em xem 1 lần hay
sao?
Nàng vành tai chờ hắn trả lời, vừa thẹn, lại vừa dậm chân thúc giục.
Con ngươi đen nhìn vợ đến khó tin
- Em muốn anh mặc bộ đồng phục tái diễn cảnh trao thưởng.
Lệ Đại Công thanh âm xác nhận, biểu tình phức tạp.
Thật tốt quá, rúc cục anh ta đã hiểu được yêu cầu của nàng!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Mặt nàng cười tươi, mảnh liệt gật đầu chờ mong hắn “biến trang”, con mắt loạn xạ. Lệ Đại Công cư nhiên ngẩng đầu lên cười, có vẻ như rất thú vị
- Đáng ghét!anh cười cười cái gì? Người ta hôm nay chỉ được nhìn qua tivi.
Naàng tỏ vẻ nũng nịu, oán giận. Hắn vẫn là đang cười, nàng cảm thấy mặt mũi cay cay, dậm chân
- Lệ..Đại Công, anh không thể thay hay sao?
Phượng Đình thẹn quá hóa giận, hừ 1 tiếng, quay đầu muốn đi.Chính là khi bước đi, bên hông bị 1 vòng tay to giữ chặt chiếc eo nhỏ, đem nàng ôm lấy
- Chờ chút, anh thay đồ cho em xem là được chứ gì?
Mặc dù hắn nhịn không thể cười to, nhưng khóe miệng vẫn giơ lên tỏ vẻ cười.Sự tức giận của nàng biến mất, hai mắt sáng lên
- Thật chứ!
- Thật.
Nàng đang ngồi ghế sô pha, đứng bật dậy, khẩn cấp lấy túi giấy nhét vào trong lòng. —
- Vậy anh mau đi thay đi, còn ngồi đây làm gì?
Lệ Đại Công cười đứng dậy, thuận theo lời chỉ thị, cầm đồng phục hướng về phía phòng tắm, nàng còn dặn mặc phải “chuyên nghiệp”chút, phải đội cả mũ và đeo huân chương nha!
Sau 1 lúc phòng tắm rúc cục mở ra, 1 phong thái hùng dũng, anh tuấn.
Soái! thật sự suất chúng.
Phượng Đình trừng mắt lớn, siêu sao đây mà, cười mặt phiến hồng. Ôi trời!nàng lúc trước còn không biết hắn phong độ như vậy, chẳng trách phái nữ nhìn hắn si mê không thôi, xem ra chính bộ dáng này quả thực dụ dỗ nữ nhân có “hành vi phạm tội”. Hơn nữa nam nhân này là thuộc về 1 mình nàng a! Nghĩ đến đây, Phượng Đình sướng như bay trên mấy lơ lửng, lơ lửng, khoái trá đi vòng quanh đánh giá.
Lệ Đại Công không chút nào phản kháng, dung túng co hành vi nhìn trước, nhìn sau của nàng, trong chốc lát mở miệng “ như vậy được chưa?” mắt bắt đầu cảnh cáo
- A! Chờ chút, 1 chút nữa, em còn chưa xem bộ dáng trao giải à!
Hắn cười khổ, lắc đầu vì sự ham mê của thê tử, nhưng vô phương
- Ai tới trao giải?Làm sao màn này có thể độc diễn
Lệ Đại Công đội trưởng, anh phải phối hợp hành động.Hắn thở dài, chỉ có thể phối hợp cùng vợ bắt đầu diễn
…
- Thật đáng khen cho Lệ Đại đội trưởng, rồi nàng vỗ tay, hai tay ôm lấy cổ nhìn khuôn mặt tuấn tú hôn 1 cái ngọt ngào.
Nữ nhân khác chỉ có thể nhìn màn hình chảy nước miếng, còn nàng có thể hôn người thật, nghĩ đây, nàng hứng chí như chim gõ kiến hôn vài cái nữa.
(vợ chồng nhà này có năng khiếu diễn viên lắm, chồng anh tuấn, vợ si mê)
Lệ Đại Công khẽ thở nhẹ nhòm 1 hơi, đem nàng ôm vào lòng. Nàng lại hôn thêm vài cái nữa, nhưng bị Lệ Đại Công hôn lại “kéo lại vốn”, chính là khởi điểm không có chuyện gì, nhưng giờ thân lại phát hỏa, không thể vãn hồi, môi cùng môi càng lúc nụ hôn càng dài, sự chơi đùa bỗng chốc thành nụ hôn sâu… Lệ Đại Công mới đem người đóng cấp trên trao giải áp tiến đến ghế sô pha, bàn tay to cũng tham lam tiến vào bên trong áo nàng, càng lúc càng lấn chiếm
- Anh…còn bữa tối…
Phượng Đình bị hôn nồng nhiệt thử nhắc nhở hắn, nhưng hắn lại đe nàng hôn nhũn ra, môi như nuốt trọn câu chữ, khiến nàng phát ra tiếng rên rỉ, hơi thở ấm áp thả ra bên tai, làm cho nàng co rụt lại, mặt ửng đỏ
- Em thấy đói?
Nửa thân trên khới động hỏi, đồng phục không biết cởi bỏ từ lúc nào..
Nàng vừa nãy có ăn vặt, không cảm thấy đói, có khát nhưng không phải là ăn mà là…
Phượng Đình mặt cười ủng hồng, khẽ cắn môi đỏ mọng, sau 1 lúc không lên tiếng, ánh mắt chỉ nhìn lên người trượng phu
- Vậy tối nay ăn sau đi…
hắn nhanh chóng quyết định, hôn tiếp đôi môi mềm mại của nàng,lại lần nữa áp chế nàng trên sô pha
Tối nay?Không thành vấn đề, nàng đương nhiên đồng ý với quyết định của chồng