Đài Bắc lúc này đang giờ cao điểm tắc xe cộ. Giữa trưa cái nắng oi bức của mặt trời, không khí ô nhiễm nữa làm Phượng Đình nhanh chóng gọi nhanh tắc xi chạy nạn. Bên trong tuy điều hòa có lạnh chút, nhưng vẫn hơn không khí ô nhiễm bên ngoài. Vừa nói xong địa chỉ cho tài xế, thì di động vang lên.Taybé nhỏ lục tìm mãi trong chiếc ba lô lôi ra cái di động
- Alô
- Phượng Đình mình Tiểu Quyên đây.
Thanh âm của biên tập truyền đến,miệng có chút thầm oán.Sao ta mới đi tiếp điện thoại bạn đã bỏ chạy mất?
- Chuyện tốt đẹp rồi ta ở đó cũng thừa, nên ta đi
- Không cần phải chạy nhanh như vậy, còn ở dưới lầu không, 2 ta đi ăn cơm trưa
- Không cần, ta đang ngồi trên taxi rồi.
Điện thoại bên kia Tiểu Quyên kháng nghị
- Ngươi thực là, sao phải gấp gáp như vậy chứ, ngươi đi chết đi
Phượng Đình biết sự nói năng dài ngoắt của Tiểu Quyên
- Ta thực không rảnh mà, nhưng hôm nay ta có việc mà
- A! thật không nghĩ tới ngươi thấy sắc quên bạn, lại làm mặt hiền thê…
- Ta thật hâm mộ nha
- Lần sau chúng ta sẽ đi ăn mà…
- Nhớ rõ cần hoàn thành nhanh tác phẩm đó
- Ta biết, ta sẽ sắp xếp thời gian, cứ như vậy đi
Phượng Đình cúp máy
- Uy, Phượng Đình… Phượng Đình ta còn chưa nói hết…
Phượng Đình xuống xe, thanh toán tiền xe cho tắc xi, chậm rãi xuống xe đi đến tòa nhà của Đội đặc nhiệm Phi Ưng, nàng lần đầu tới nơi này, nghĩ đến chồng, trong lòng môi mọng tự giác nở nụ cười.Đúng lúc có người bước ra, ngây ngô cười, lập tức nhận ra Phượng Đình, xông lên chào đón
- A!Đại tẩu! Đại tẩu chị tìm đội trưởng?
- Lâm Kiệt, đội trưởng ở đâu, đại tẩu tìm.
- Nha!, ta đi tìm ngay.
Một người trẻ tuổi hướng nàng cười, xoay người lên lầu chạy, vội vàng tìm người
- Ấy đại tẩu, chị vào đi, đừng đứng ở ngoài
- Đúng vậy, đại tẩu đi bên này, cẩn thận cầu thang
- Uy, mọi người đừng đứng chặn đường, đừng làm đại tẩu ta sợ hãi…
Các nam nhân vừa cười, vừa nhường đường, hầu hạ, phá lệ ân cần. Cũng may nàng cũng quen với sự quá khích của họ khi uống rượu mừng cưới, nếu là nữ nhân khác chắc chạy mất dép
Vào đến văn phòng, nàng nhìn chung quanh mơ hồ xem xung quanh
- Xin hỏi, đây là nơi đội trưởng làm việc?
Đúng bên cạnh nàng, nam nhân kia lập tức đứng dậy hô to
- Lâm Kiệt, không phải ta kêu ngươi đi tìm đội trưởng sao? Thanh âm vang dội đến
mức làm nàng giát cả tai.Một nhân viên báo cáo
- Đội trưởng đang họp trên lầu, đã thông báo cho đội trưởng rồi.
Có người nhìn ta của Phượng Đình thấy bèn hỏi
- Tẩu mang cơm cho đội trưởng?
- Ừm
- Oa, đội trưởng sướng thật, có lão bà mang cơm cho
Mọi người càng lục tụ họp ở đây càng nhiều, nghe nói của phu nhân đội trưởng đến, ánh mắt hâm mộ hiếu kì chạy vào ( ta phát hiện, cảnh sát cũng thích hóng ghê, hắc hắc)
- Tẩu ngồi đi, ngồi đây này.
Một nam nhân chỉ vào chiếc ghế tựa, ân cần mời
- Tẩu ngồi bên này đi, có phong cảnh đẹp
- Trời nóng tẩu uống ly trà lạnh đi
Đội viên nhóm tất cả đều vây quanh nàng,ai cũng cướp lời nhau nói chuyện.Sao nàng cảm giác như họ là những kỵ sĩ vây quanh bảo vệ công chúa ( chị này sướng dữ, ta cũng muốn <mặt thèm nhỏ dãi>, vivi ta cũng thế…ta với..)
- Các ngươi không đi làm việc đi, sao tập trung ở đây
Tiếng nam nhâm quen thuộc truyền đến, Phượng Đình kích động quay đầu, đám nam nhân vừa nghe thanh âm theo hướng cửa nhìn ra, đội tượng được mọi người ngưỡng mộ đang tiến vào phòng
- A! đội trưởng anh đã về! Đại tẩu…
Lời nói chưa hoàn, đã bị Lệ Đại Công đánh gãy, ánh mắt không cười dọa người
- Các ngươi nhàn vậy sao?
- Ách…
Nhìn tâm tình của Đại Công không tốt, mọi người đều lui lui, chỉ sợ ở đây sẽ tan xương nát thịt. Tất cả chạy hết
- Chúng ta có việc đi, đi ngay…
Đội viên vội vàng quay đầu chạy đi. Trong đó có 1 lá gan khá to nhét điểu khiển ti vi vào tay Phượng Đình
- Đại tẩu, đây là điều khiển ngươi rảnh mở lên xem
- Cám ơn.
Nàng mỉm cười đáp lại, thấy Lệ Đại Công sắc mặt trầm xuống, nhìn mặt mang tên tức giận, tên kia chạy như bay khỏi văn phòng (hắc, ta chạy với, ở đây anh Lệ ném ta vô lò bát quái quá)
Sắc mặt vẫn khó coi, không nhìn vợ nói
- Sao em tới đây làm gì?
Thấy nam nhân này như đang nóng bị dội nước lạnh, không tiếp nhận hảo ý. Hừ, nàng mệt là vậy, vất vả là vậy, hắn chẳng cảm kích, lại sắc mặt còn hó coi thế kia cứ như nàng đến làm mất mặt hắn ấy
- Em hôm nay kí xong hợp đồng thuận tiện qua muốn ăn cơm cùng anh.
Phượng Đình đem cặp lồng cơm để trên bàn ủy khuất có chút tức giận.
– “anh không thích thì thôi, em về”
Nàng xoay người đi, chính là cước bộ xoay đi đã bị chồng giữ tay lại, không nói lời nào, nàng liếc mắt lại, xem hắn còn gì muốn nói
- Anh chưa nói là không thích
- Vậy sao sắc mặt ngươi lại như vậy?
- Thấy bọn họ vây quanh em, anh thấy không vui.
Hắn ngay thẳng thừa nhận.
Nàng trừng mắt kinh ngạc, không hiểu tại sao
- Vì cái gì?
Nàng chưa nói xong ánh mắt chọt sáng nhận biết. Ồ, nàng đã biết. Có phải vì nhìn nam nhân bao vây xung quanh nàng nên hắn thấy không thoải mái. Nàng trong lòng thấy ấm áp, phá lệ nhảy nhót, Thôi, không tính toán, bỏ đi.
- Chúng ta ăn cơm đi, anh chắc đang đói bụng
Con mắt xác định vợ xinh đẹp không tức giận, cùng kéo ghế ngồi xuống
- Xem em cho anh ăn gì nào? Hắn cố gắng hỏi han, cố ý chuyển sang chuyện khác
Nhắc tới nhạc mẫu đại nhân, anh nhìn thê tử hỏi han.
- Mẹ vẫn khỏe chứ
- Ừm, 2 hay 3 ngày nữa sẽ tái khám kiểm tra.
Nàng mỉm cười cho hắn an tâm, cầm chiếc đũa nhét vào lòng bàn tay
Lệ Đại Công nhìn đồ ăn như luyến tiếc cái gì đó
- Hợp đồng của em đàm phán sao?
- Hoàn hảo. Được rồi anh mau ăn cơm đi.
Thúc giục vì sợ không ăn xong cơm đã phải đi bắt tội phạm
Lệ Đại Công ngoan ngoan im lặng, cầm đũa ăn, gắp rồi tự dưng dừng tay
- Em không ăn sao?
- Anh ăn đi…em không đói.
Nàng nháy 2 mắt, nhìn chồng cười.
Anh thật bó tay với vợ, nhìn bao nhiêu mới là đủ
- Em đừng nhìn anh nữa, mau ăn cơm đi
!Rồi tay giơ lên trên khuôn mặt khẽ chạm. Phượng Đình chỉ sợ có ai đó vào trông thấy
- Bỏ ra!
Hắn như ngoảnh mặt làm ngơ, con mắt ôn nhu nhìn nàng, nắm chặt 1 tay, tay kia gắp khoai tây đưa lên miệng nàng
- Anh..anh
Mặt nàng càng hồng, trừng mắt nhìn hắn 1 cái, nhưng hắn căn bản không buông tay, đưa tiếp ớt xanh đến miệng nàng. Nàng chỉ sợ đồng nghiệp hắn nhìn thấy, nhanh chóng phải giải quyết nhanh đống đồ ăn này
Sau khi giải quyết xong đò ăn này, nàng hỏi trượng phu chỗ rửa mặt, chỉnh đôn lại dung nhan,v à rửa sạch cặp lồng cơm. Đang lúc nàng đi dọc hành lang, nói lời chào từ biệt với Lệ Đại Công thì trong phòng họp truyền ra tiếng mắng
- Yellowmonkey!
Khỉ da vàng! Phượng Đình dừng lại, tuy nàng không định nghe lén nhưng lọt vào tai. Mở cửa nhỏ phòng nàng nhìn thấy bên trong không có ti vi mà chỉ có 1 đám người, có người nước ngoài. Anh ta đang vung tay vứt đống tư liệu, bên cạnh có cấp trên của Lệ Đại Công, tài liệu kia nàng đã từng nhìn thấy. Không thể nào, lời nói vừa nãy là nói chồng nàng?Lửa giận nổi lên, Phượng Đình vừa giận vừa sợ, nói tiếng anh tuy nàng không hiểu lắm, nhưng biểu tình người xung quanh tuyệt đối hắn không nói gì hay. Dám mắng lão công của nàng? Tên hỗn láo này ta sẽ cho mi 1 trận. Nàng tức giận,xắn tay áo chuẩn bị đi vào, nhưng bàn tay to đã đặt lên vai nàng. Đang nóng không biết ai dám cả gan ngăn nàng đi chủ trì lẽ phải, quay lại người đó không ai khác chính là lão công của nàng
- Đại…Cái miệng nhỏ nhắn mới phun ra 1 chữ, anh liền bịt miệng nàng
- Ta đã nghe thấy
- Kia!
Nàng còn muốn nói chuyện, nhưng vẻ mặt của chồng nàng ngưng đọng, cũng đoán được ra laai lịch của người bên trong không nhỏ, mình đắc tội sẽ liên lụy đến phu quân
Lấy đại cục làm trọng, tuy không cam lòng nhưng phải dùng sức chỉ cắn môi, nuốt cơn giận xuống. Còn chồng nàng thì cúi xuống hôn vợ 1 cái
- Em về nhà đi, muộn rồi!
Nói rồi Lệ Đại Công rời đi. Cái hôn làm cho nàng quên cả tức giận, nàng còn đang ngây người ra thì đằng sao nghe tiếng ai ho khẽ. Phượng Đình xoay người thấy Giang Chấn và 1 nữ đồng nghiệp, không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Phượng Đình xẩu hổ vội vàng tránh ra, nữ nhân đó còn nhìn nàng cười 1 cái. Bị người khác thấy hành động thân thiết của vợ chồng nàng, nàng không dám ở lâu, mau chóng chạy khỏi đây! Chính là vừa bước ra cửa lớn đã thấy 2 người ngoại quốc, theo 1 chiếc xe đen đi vào, bộ dạng không coi ai ra gì
Không nhịn được nàng lén tìm hiểu nội tình.
- Lâm Kiệt họ là ai?
- Là FBI
- Đại tẩu không biết thôi, họ cực kì coi thường người khác
- Chính bọn họ mang người đi?
- Đúng vậy!!!
Lâm Kiệt nói với vẻ cực kì tức giận. Người rõ ràng là chúng ta bắt được vậy mà không cho thẩm vấn, lại cương quyết muốn đem người đi…
- Quả thật đáng giận.
Lâm Kiệt bên cạch gật đầu mãnh liệt
- Tẩu, xin lỗi vì đã nói chuyện không hay này. Hắn ngượng ngùng cười:
- tẩu cần người đưa về không?
- Không cần, ta còn muốn đi vài chỗ nữa, ngươi đi làm việc đi
- Tẩu xác định
- Đương nhiên, ta gọi taxi là được mà
- Vậy đệ đi, hẹn gặp lại tẩu!
Lâm Kiệt không hỏi thêm, xoay người chạy về tổng bộ. Nàng không rời đi mà hướng tới xe đen, đôi mắt cười lạnh lùng. Tên đó dám khi dễ lão công của ta? Lấy chiếc chìa khóa, nàng quét 1 đường dài vào chiếc xe kia (chị này gan to gớm)
Xác định phạm án thành công, nàng thu hồi chìa khóa, thong dong dời khỏi hiện trường