Người Khác Là Vực Sâu

Chương 1: C1: Chương 1



Tháng Ba, thành phố C đổ mưa liên tục suốt một tuần, vì thành phố được phủ xanh, nên những hồ lớn và cây xanh đã cấp ẩm cho không khí một cách tự nhiên, khiến toàn bộ thành phố chìm trong làn sương mù ẩm ướt.

“Thời tiết này đúng là dở dở ương ương mà, nói nóng thì không nóng, bảo lạnh thì cũng chẳng lạnh.”

“Đúng thế. Chẳng biết trời còn mưa tiếp không, ba ngày rồi mà quần áo phơi vẫn chưa khô.”

“Không biết bao giờ khu nhà tập thể của chúng ta mới bị phá dỡ nữa, chưa cần nói đến người già trong nhà, tôi và bố bọn trẻ đã chịu quá đủ rồi. Bà có ngửi thấy mùi gì không? Mấy ngày nay khắp hành lang nồng nặc mùi hôi thối.”

Thành phố C tổng cộng gồm năm khu, phân chia thành khu phía Nam, khu phía Bắc, quận trung tâm, quận Hoè Ấm và khu Lịch Sơn. Quận Hoè Ấm và khu Lịch Sơn thuộc về khu phố cổ, Hoè Ấm là khu có tốc độ đô thị hóa chậm nhất trong thành phố. Nơi nơi đều là những toà nhà cũ, ngõ nhỏ chật hẹp, nếu người ngoài đến thuê nhà thì cứ như lạc vào mê cung. Mỗi khi trời mưa, thời tiết trở nên ẩm ướt khiến người dân ở khu phố cổ không nhịn được mà than khổ.

Hai bác gái hàng xóm đang tán gẫu về chuyện gia đình, trước tòa nhà chợt có một anh shipper cầm thứ gì đó vội vàng lướt qua bọn họ rồi chạy lên lầu, hiển nhiên anh trai này đã quen thuộc với loại hình khu dân cư không lắp thang máy ở đây, dù sao cao nhất cũng chỉ có năm tầng.

Một lúc sau, hai bác gái bắt đầu thắc mắc vì sao anh trai giao đồ nhanh nhẹn kia mãi vẫn chưa xuống.

“Cậu thanh niên kia lên đó đã hơn mười phút, dù leo lên tầng cao nhất thì cũng phải xuống rồi chứ?”

“Phải đó, tôi thấy cậu ta chỉ cầm một túi cơm thôi. Tôi không có ý gì đâu nhé, nhưng giới trẻ ngày nay ngày càng lười, nấu cơm mà cũng không thèm nấu. Bà nói xem, mấy quán bán cơm kia có quán nào là vệ sinh sạch sẽ đâu.”

Lúc họ đang nói chuyện, anh trai shipper bỗng gấp gáp chạy xuống dưới, dừng trước mặt hai người.

“Hai cô ơi, cho cháu hỏi chút, hai cô có biết người sống ở căn hộ 402 tầng 4 không ạ?”

Hai bác gái đưa mắt nhìn nhau, họ đã sống ở toà nhà cũ này hơn mười năm, hàng xóm xung quanh ít nhiều gì cũng quen biết.

“Căn hộ ở tầng 4 kia cho thuê rồi mà? Năm trước, người nhà đó đã dọn tới sống cùng con trai ở nhà mới trong thành phố để hưởng phúc, căn hộ đó không có bán, đang chờ phá dỡ.”

“Ờ đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, có một cô gái sống ở căn hộ 402, ngày nào cũng cúi gằm mặt không nói câu gì, ít khi ra ngoài lắm. Cô gái đó đã chuyển đến đây hơn một năm, hình như chỉ mới gặp vài lần, trông cô gái ấy cứ là lạ sao sao ấy.”

“Đúng là cô ấy.” Anh trai shipper lau mồ hôi, nói: “Người thân cô ấy đặt cơm cho cô ấy, bảo một hai tháng không thấy gọi điện về quê, nhờ cháu đưa cơm để xem có ai ở nhà không, nhưng cháu gõ cửa rất lâu mà chẳng ai lên tiếng.”

Bác gái “Ây da” một tiếng, không đồng tình: “Tôi nghĩ không sao đâu, cậu cũng không cần lo lắng quá, đặt cơm hộp trước cửa căn hộ của cô ấy là được. Người trẻ tuổi ấy mà, biến mất tám tháng có gì lạ đâu. Không chừng cô ấy đã chuyển tới sống cùng với bạn trai đấy.”


Đương nhiên hàng xóm cũng không để tâm lắm, nhưng điện thoại trong túi anh trai shipper lại vang lên, vẫn tới từ người thân đã đặt cơm hộp kia. Anh ta thấy số điện thoại và mã vùng nên mới chú ý nhiều hơn, nhưng gõ cửa căn hộ ở tầng 4 lâu như vậy mà vẫn không ai mở cửa.

Xem chừng người họ hàng này đã hết cách, nghe nói là ông cậu ở quê, vì quá xa không đến được nên đành nghĩ ra cách này. Anh trai shipper bất đắc dĩ nghe máy, đầu bên kia bảo mình không yên lòng nên đã báo cảnh sát. Vậy bây giờ hết việc của anh ta rồi.

Nhưng khi anh trai shipper yên tâm lái xe đi, anh ta cũng không bao giờ nghĩ rằng chuyện này sẽ dính líu tới mình nhanh như vậy.

Khi nhận được tin báo, đồn cảnh sát gần đó đã cử hai cảnh sát sang, họ cũng gõ cửa hồi lâu nhưng không ai trả lời. Hàng xóm đối diện đã sớm chuyển đi, về những người hàng xóm còn lại, không một ai biết người ở căn hộ này.

Gọi cho bên quản lý tòa nhà cả buổi mới có người tới, là một người đàn ông ngoài năm mươi.

“Việc này… Tạm thời tôi không liên lạc được với chủ căn hộ, hay đồng chí cảnh sát cạy cửa xem sao?”

Trong lúc hai viên cảnh sát phân vân, bỗng có tiếng chó sủa truyền từ trên tầng đến, người hàng xóm tầng trên đang dắt chó xuống.

“Ôi xảy ra chuyện gì vậy?” Người dắt chó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi. Chú chó mà ông ta dắt cứ sủa không ngừng về phía cảnh sát. Người đàn ông trung niên quát hai tiếng nhưng vẫn không khống chế được, chú chó vẫn sủa gâu gâu gâu.

“Chẳng hiểu vì sao mà dạo này mỗi lần tới đây chó nhà tôi đều sủa, hình như ngửi thấy mùi gì đó, khá nặng mùi, không biết đã bao lâu rồi người bên trong chưa vứt rác nữa.” Người đàn ông trung niên ngượng ngùng cười cười: “Đồng chí cảnh sát tới đây điều tra gì vậy?”

Một viên cảnh sát nhíu mày: “Lần nào đến đây cũng sủa?”

Anh ấy cúi người ra hiệu cho chú chó tới gần.

Chú chó màu vàng lập tức vọt tới trước cửa căn hộ 402 sủa dữ dội.

Cảnh sát lập tức quyết định: “Phá cửa!”

Vì khoá cửa thuộc kiểu cũ nên chỉ trong vòng ba phút, thợ khoá được gọi tới đã dễ dàng phá khoá.

Người cảnh sát mở cửa ra, một mùi hôi thối lập tức xộc thẳng vào mũi. Mọi người đứng ở cửa vô thức bịt mũi lại, chú chó vốn được chủ dẫn đi hóng hớt càng sủa điên cuồng hơn.


Đó là một mùi hôi thối trộn lẫn với mùi ẩm mốc, mùi máu và các loại mùi không rõ khác, khiến người ngoài cửa vừa há miệng thì chỉ muốn nôn ra hết.

Viên cảnh sát nhìn thoáng qua, lập tức sợ ngây người, phía sau anh ấy là những người hàng xóm và nhân viên quản lý tòa nhà cũng trợn to mắt, họ hét toáng lên, còn người hàng xóm dắt chó bị dọa sợ ngã dập mông dưới đất.

Họ chỉ thấy phòng khách rộng chưa đến ba mươi mét vuông dính đầy máu, một “xác người” nhão nhoẹt máu thịt nằm trên sô pha, đầu cúi xuống, đôi vai vốn có hai cánh tay thì trống rỗng, tóc đen và vết máu khô vương vãi khắp đất.

“Trời đất ơi…” Người hàng xóm dắt chó sợ váng đầu, đến tận khi bị cảnh sát kéo ra, anh ta mới bế chó chạy xuống nôn thốc nôn tháo.

Đồn cảnh sát gần đó nhận được tin lập tức phái người tới phong tỏa hiện trường. Người dân trong khu nghe được phong thanh, đám đông tụ tập dưới toà nhà, chẳng mấy chốc, hai chiếc xe cảnh sát với tiếng còi báo động inh ỏi chạy vào.

Cùng lúc đó, giới truyền thông ngửi được mùi cũng sôi nổi chen vào dòng người.

Toàn bộ tầng 4 bị phong toả, hàng xóm tầng trên tầng dưới tạm thời được mời xuống dưới. Khi Tiêu Ngũ chạy từ thành phố bên kia tới, pháp y đã vào trong hơn mười phút.

Mặc dù đã chứng kiến khá nhiều hiện trường án mạng, nhưng anh ta vẫn phải nhíu mày khi ngửi thấy mùi hôi nồng nặc này.

Dưới tầng xào xáo ầm ĩ, trong căn hộ lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng kỹ thuật hình sự chụp ảnh.

Ai nấy đều bàng hoàng trước hiện trường bi thảm này, khoan nói tới những cảnh sát hình sự trẻ tuổi chưa từng thấy thảm án nào như vậy, ngay cả các viên cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, lúc mới đến hiện trường phong toả, họ cũng không khỏi thở dài, đã lâu lắm rồi thành phố C mới phát hiện một vụ án kinh hoàng khiến người ta sợ hãi đến thế.

“Đội trưởng Tiêu, người này đã chết được một thời gian, tên Lâm Y Y.” Vương Tranh bên cạnh nói: “Người báo án là cậu của Lâm Y Y, nghe bảo bố mẹ Lâm Y Y đã qua đời. Cô ấy thi thoảng mới gọi điện về quê, đợt này gần hai tháng không gọi, cậu cô ấy không có thông tin liên lạc của bất kỳ ai thân thiết với cô ấy, đành đặt đồ ăn theo địa chỉ. Vào thời điểm báo án, cậu cô ấy không biết cô ấy đã chết, căn hộ đối diện không ai ở, nói cách khác… Cô gái này đã nằm trong tư thế kia hơn một tháng.”

“Ít nhất phải hơn một tháng.” Pháp y vẫn đang cẩn thận khám nghiệm, cũng không ngẩng đầu, nói: “Nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều dẫn tới tình trạng kiệt quệ, vết thương trí mạng ở bụng, bước đầu kết luận hung khí giết người là một con dao gọt hoa quả. Khi còn sống, người chết đã bị xâm hại, bộ phận sinh dục xuất hiện nhiều vết rách, hai cánh tay bị chặt sau khi chết, cánh tay phải ở phòng vệ sinh, cánh tay trái trong phòng ngủ… Có lẽ hung thủ muốn phân xác ra nhưng chưa thể hoàn thành.”

“Không, hắn chỉ muốn chặt đứt hai cánh tay thôi.” Tiêu Ngũ xem xét một vòng hiện trường: “Hai cánh tay, cộng thêm thi thể trong phòng, vừa đủ lấp đầy cả căn hộ.”

“Móng tay người chết cũng bị cắt hết.” Pháp y bảo: “Lẫn vào trong tóc.”

“Kẻ này bi3n thái thật.” Các cảnh sát hình sự có mặt không nhịn được mà thầm mắng.


Công việc điều tra bắt đầu từ chiều, khi Đội Cảnh sát hình sự đặt chân vào hiện trường, kéo dài tới tận đêm. Vì tin tức lan truyền quá nhanh nên nhiều thanh niên đã cầm điện thoại đến livestream, họ đều bị cảnh sát ở hiện trường đuổi đi. Đáng thương nhất là những người hàng xóm tầng trên, sau khi phối hợp điều tra xong, vài gia đình đã gấp rút tìm chỗ khác rồi dọn ra ngoài ngay trong đêm.

Tuy thành phố C không phải thành phố có tỷ lệ tội phạm quá thấp, nhưng rất lâu rồi mới xảy ra một vụ án mạng tàn nhẫn như vậy.

Có điều, nhiều người không biết vào nửa tháng trước, một vụ án kinh hoàng tương tự đã xảy ra tại một khu phố cổ khác. Vì vụ án diễn ra ở một địa điểm hẻo lánh, còn được cảnh sát kiểm soát nên vụ án không bị truyền thông tuồn ra ngoài.

Tuy nhiên, lần này thì khác, giới truyền thông đã nhanh chóng tìm ra vụ án mạng cách đây nửa tháng. Từ dấu vân tay, sợi vải trên quần áo mà hung thủ để lại hiện trường, cho tới cách thức giết người và phân xác, tất cả đều tương đồng, chứng minh hung thủ là cùng một người.

Cuối cùng vụ án kinh hoàng này cũng được đưa ra ánh sáng, kết hợp với sự thêm mắm dặm muối của phe truyền thông, đã khiến cả thành phố rơi vào khủng hoảng.

……

Trải qua nhiều ngày kiểm tra hiện trường, tổ chức điều tra rồi mở họp, liên tiếp bị các lãnh đạo cấp trên hết người này đến người kia trách mắng, Tiêu Ngũ đã mệt rã rời, anh ta ngồi trên xe cảnh sát, Vương Tranh ngồi cạnh nhanh tay lấy bật lửa ra: “Đội trưởng Tiêu, anh không chợp mắt hai ngày nay rồi.”

“Cậu thấy tôi có thể ngủ được sao?” Tiêu Ngũ cười khẩy, bực bội kéo cổ áo.

Ba ngày trước, thi thể thứ hai được phát hiện, tiếp tục là một cô gái sống một mình. Hai cánh tay và chân phải của nạn nhân đều bị chặt ra, đặt ở nhiều nơi khác nhau trong căn hộ, cách thức gây án hoàn toàn giống hệt vụ án giết người đầu tiên chưa được phá.

Tuy nhiên, rõ ràng hung thủ có kỹ năng phản trinh sát. Trước khi hắn rời đi, dù để lại thi thể nạn nhân bị chặt đứt tứ chi dính đầy máu, hắn vẫn xóa sạch dấu vết của bản thân, hơn nữa hiện trường gây án đều chọn ở những khu dân cư cũ, hệ thống giám sát còn yếu kém, khiến việc phá án trở nên khó khăn hơn hẳn.

Sau khi hai vụ án mạng được tổng hợp và xử lý, sự việc nhanh chóng bị truyền thông lan truyền. Cục Cảnh sát thành phố gấp rút thành lập tổ chuyên án, Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự hiện đang theo dõi vụ án buôn lậu ma tuý lớn, vụ án này tất nhiên rơi trên đầu Phó đội trưởng Tiêu Ngũ.

Bọn họ còn vô số việc phải giải quyết, toàn bộ tổ chuyên án người nào cũng quay cuồng làm việc mỗi ngày.

Thông thường, nếu ba vụ án giết người liên tiếp sử dụng chung thủ đoạn gây án, họ sẽ định nghĩa thành giết người hàng loạt. Đây là một vụ án rất nghiêm trọng, tuy cho đến nay mới chỉ có hai vụ, nhưng mức độ tàn nhẫn vẫn khiến người khác hãi hùng, do đó bọn họ cũng coi đây là vụ án giết người hàng loạt, cần đặt biệt chú trọng.

Tiêu Ngũ đang định triệu tập một buổi họp khác với tổ chuyên án, bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

“Em nghe thưa thầy, sao thầy lại gọi cho em vào lúc này ạ?”

“Làm sao, quấy rầy trò phá án à?”

Tiêu Ngũ nhanh chóng cười làm lành: “Thầy nói gì thế? Dù ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ lúc nào, em vẫn sẽ luôn nghe điện thoại của thầy ạ.”


Nói thì nói vậy, chứ dĩ nhiên vị cảnh sát hình sự kỳ cựu này biết rõ việc nào nên cần ưu tiên hơn, lý do để thầy mình gọi tới vào lúc này, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Tiêu Ngũ tốt nghiệp Học viện Cảnh sát vào bảy năm trước, trở thành cảnh sát hình sự, ban đầu anh ta làm ở chi cục, về sau được điều đến Đội Cảnh sát hình sự của Cục Cảnh sát thành phố C. Năm nay anh ta được thăng chức làm Phó đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự thành phố C, cũng lên làm Đội trưởng Đội Trọng án số 2, việc này không thể không kể đến công lao của người thầy mà anh ta đang nhắc tới.

Lúc vào đội, mỗi cảnh sát hình sự sẽ có một người thầy dẫn dắt, nhưng anh ta thì khác, ngay từ nhỏ anh ta đã nhận Thiệu Lương Vỹ làm thầy. Kể cả khi không được phân đến dưới trướng Thiệu Lương Vỹ, anh ta vẫn được ông dạy bảo và giúp đỡ, Tiêu Ngũ thật sự xem ông như bố nuôi của mình.

Tiếc thay, sau khi Thiệu Lương Vỹ nghỉ hưu, anh ta cũng ngày càng bận rộn, trừ những ngày lễ Tết, hai người rất hiếm khi liên lạc.

“Gần đây sức khỏe thầy thế nào ạ?”

“Không cần nói nhảm, tôi có việc muốn nói với trò.” Tính cách Thiệu Lương Vỹ bướng bỉnh, cố chấp nhưng cũng rất thẳng thắn: “Tôi biết dạo này trò đang bận bù đầu một vụ án lớn, nhưng tôi cần trò dành ít thời gian tìm một người giúp tôi, người này rất quan trọng.”

Tiêu Ngũ hơi ngạc nhiên, thầy anh ta luôn đặt vụ án lên hàng đầu, có thể để ông ấy nói mấy lời này, người nọ nhất định không đơn giản.

“Thầy cứ nói ạ, em lập tức cử người đi tìm.”

“Không, tôi muốn trò đích thân đi tìm.” Thiệu Lương Vỹ nói: “Người này vừa mới ra tù, khoảng hai tháng trước.”

Là tội phạm, chẳng lẽ có liên quan đến vụ án này?

Tiêu Ngũ lập tức trở nên phấn khích: “Người này tên gì ạ? Vào tù vì tội gì?”

Thiệu Lương Vỹ trầm mặc một chút, trả lời: “Đừng nghĩ nhiều, là một cô gái nhỏ, hơn hai mươi tuổi, không liên quan tới vụ án của trò.”

Tiêu Ngũ thất vọng, còn chưa kịp nói tiếp, Thiệu Lương Vỹ đã nói sang việc khác: “À mà, quan hệ giữa trò với công ty Mặc Phi khá ổn đúng không?”

Sao lại dính tới người kia rồi, trong lòng Tiêu Ngũ hơi căng thẳng, anh ta trả lời: “Chủ yếu là Đội trưởng Trương tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn, em chỉ mới nhờ giúp vài lần, chắc… ổn ạ.”

“Việc đó thì dễ giải quyết.” Thiệu Lương Vỹ cười cười, ngay sau đó trầm giọng.

“Giờ cậu hãy đi tìm cô gái mà tôi nói, con bé tên Diệp Tiểu Nhu, vừa mới ra tù được hai tháng.”

- ---------

Lời tác giả: Cảnh báo spoiler, Tiêu Ngũ không phải nam chính, nam chính sẽ mau chóng lên sàn thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.