Người Khác Là Vực Sâu

Chương 22: C22: Chương 22



Vương Tranh chăm chú nhìn khuôn mặt của Diệp Tiểu Nhu như bị mê hoặc.

Mà giờ khắc này, trong phòng thẩm vấn.

Ác quỷ bị kìm kẹp bởi xiềng xích đang rống lên với ánh lửa kia.

“Đúng, cô ta nên bị thiêu chết, rác rưởi vốn nên bị tiêu hủy ở nơi chúng thuộc về! Ha ha ha ha ha…”

Hắn cười điên cuồng, rít gào nện một đấm xuống mặt bàn, âm thanh nặng nề quanh quẩn như tiếng vọng trong địa ngục: “Rác, đều là rác hết, tất cả các người ai cũng là rác, các người nên bị thiêu sống ha ha ha ha ha ha...”

“Vậy nên, lý do anh bắt cóc cô ấy, chỉ vì cô ấy bắt gặp anh chui ra từ miệng cống?”

Tên kia vẫn duy trì tư thế kỳ lạ, hắn không ngừng giãy giụa vặn vẹo khi bị xiềng xích trói buộc, cười đáp: “Cô ta không chỉ thấy tôi, còn thấy cả xương cốt trong tay tôi, chẳng lẽ lý do này còn chưa đủ sao?”

Dương Viêm quan sát hắn một lúc, nói: “Đáng tiếc.”

“Đáng tiếc?”

“Cạch” một tiếng. Dương Viêm tắt bật lửa rồi vứt lên bàn.

Anh không trả lời vấn đề của hắn, chỉ đứng lên, chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhìn hắn từ trên cao.

“Chẳng mấy chốc nữa cô ấy sẽ trở lại nơi thuộc về cô ấy. Còn anh, anh mới là con chuột chỉ xứng chui rúc trong cống ngầm kia, ngay cả tên cũng không có.”

Tiếng cười điên cuồng của tên kia nhất thời nín bặt, khi ánh lửa tắt, hắn mông lung chớp mắt, ngay sau đó, như thể hắn chợt nhận ra điều gì, trừng lớn hai mắt... Anh ta vừa nói gì?

Ngay khi hai người trông coi ngoài cửa mở cửa tiến vào, tên kia bỗng nhiên kích động đứng lên: “Đợi đã, Dương Viêm! Anh đồng ý với tôi một việc, tôi sẽ nói cho anh biết cô ta đang ở đâu.”

Dương Viêm không thèm quay đầu, chỉ đáp: “Muộn rồi.”

“Không, chưa muộn, chưa muộn! Tôi biết anh, tôi biết anh là ai! Nhưng anh không lần ra nổi vị trí của cô ta đâu. Anh không giỏi như vậy, chỉ mình tôi mới có thể tiết lộ cho anh, tôi sẽ nói anh nghe tôi giấu cô ta ở đâu, tôi nói cho anh!”

Lần lượt có thêm mấy người lao từ ngoài vào, đồng loạt khống chế tên đang kêu gào điên loạn kia.

“Tôi sẽ nói anh biết cô ta đang ở đâu, Dương Viêm! Tôi muốn giao dịch với anh, tôi tên...”

“Rầm” một tiếng, Dương Viêm đóng cửa phòng thẩm vấn lại, nhốt cái tên mà hắn vừa thốt ra bên trong.


Tất cả mọi người chạy ra từ cách vách, Tiêu Ngũ vừa thấy Dương Viêm đã hỏi liên tiếp mấy câu: “Anh làm gì vậy, còn chưa hỏi được hắn giấu người ở đâu mà, sao anh ra đây rồi?”

Lướt qua nhóm người, Dương Viêm nhìn Diệp Tiểu Nhu ở phía sau bọn họ, cô đang chậm rãi bước từ phòng giám sát cách vách tới.

Cô nói: “Gần công trường xây dựng mà mọi người bắt được hắn, chắc sẽ có một nhà máy xử lý chất thải công nghiệp, hắn giấu cô gái kia ở nơi đó.”

Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn Dương Viêm, chờ đợi đáp án của anh.

Diệp Tiểu Nhu tới kế bên Dương Viêm, lui vào trong chiếc bóng cao lớn của anh.

Dương Viêm bảo: “Hãy đi tìm như lời cô ấy nói, có lẽ... người còn sống.”

Diệp Tiểu Nhu theo sau Dương Viêm, bỗng dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tranh, hỏi: “Còn nhớ rõ lời tôi chứ? Lột bỏ lớp vỏ bọc kia, chân tướng đang ẩn giấu bên trong.”

Vương Tranh ngẩn người.

Tiêu Ngũ túm lấy Vương Tranh: “Cô ấy nói vậy là sao?”

“Dạ... Vừa rồi tôi mắng tên kia là kẻ tâm thần, Diệp Tiểu Nhu bảo hắn không phải, cô ấy giải thích hắn chỉ tạo cho mình một lớp vỏ bọc. Tôi cũng không rõ cô ấy có ý gì...”

“Vỏ bọc?” Tiêu Ngũ trầm tư: “Tên bi3n thái kia vừa nói hắn tên gì? Mau, đào hết gốc gác của hắn ra cho tôi! Những người khác theo tôi đi cứu người!”

Khi được tìm thấy, cô gái kia đã hấp hối, tinh thần cũng bị tổn thương nặng nề. Nơi hắn giấu cô ấy còn chứa số lượng lớn di vật, móng tay, tóc và các bộ phận thân thể của nhiều nạn nhân trước, dẫn tới việc cô ấy phải điều trị tâm lý trong khoảng thời gian rất dài.

Nếu chậm một bước, cô ấy sẽ bị thiêu hủy chung với một số chất thải công nghiệp.

May mắn thay, tất cả vẫn còn kịp.

___________

Trong phòng tối đen như mực, chỉ mỗi ánh sáng trên điện thoại chiếu vào mặt cô.

Đã nửa đêm, Diệp Tiểu Nhu vẫn chơi điện thoại, cô như con cú nhìn điện thoại đăm đăm. Đối với một người đã có ít nhất hai năm không tiếp xúc với thiết bị điện tử như cô, quả thực điện thoại là con đường tìm hiểu tin tức dễ dàng nhất. Tranh thủ vào giờ nghỉ ban ngày, Lâm Linh đã dạy cho cô về cách hoạt động của ứng dụng di động phổ biến nhất hiện nay, Diệp Tiểu Nhu cũng uyển chuyển từ chối lời mời nồng nhiệt muốn lập đội với cô để chơi game của Lâm Linh.

“Người chọn điện thoại này cho cô chắc đã suy nghĩ kỹ lắm, không chỉ đăng ký WeChat cho cô, còn chuẩn bị hết mọi thứ cần thiết. Mà chiếc điện thoại này còn là đời mới nhất, màu sắc cũng phổ biến nhất năm nay.”

“Thế ư?” Diệp Tiểu Nhu nhún vai: “Tôi cũng không biết là ai chọn cho tôi.”


Chắc chắn không thể do Dương Viêm tự mình chọn cho cô đâu nhỉ?

Diệp Tiểu Nhu cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Anh là chủ công ty, mỗi khi tới công ty sẽ luôn có vô số người thăm hỏi, rồng thần với hành tung bí ẩn thường xuyên thấy đầu không thấy đuôi, sếp nắm trong tay không biết bao nhiêu vụ án của công ty. Diệp Tiểu Nhu không tin anh dư dả thời gian, chắc chắn chỉ nhờ người khác tùy ý mua.

Nhưng Lâm Linh vẫn kiên trì cho rằng Dương Viêm tự chọn điện thoại cho cô.

“Nếu để tôi xâm nhập vào hệ thống điện thoại của sếp, chắc chắn có thể tìm được chứng cứ, ví dụ như xem khoản chi tiêu mới trên trang mua sắm trong điện thoại, hoặc lịch sử tìm kiếm cô gái trẻ thích kiểu điện thoại nào gì đó.”

“Vậy cô xâm nhập thử xem?”

“Tôi không dám.” Lâm Linh nói: “Tôi không muốn đụng vào tính cách của sếp đâu, tuy chính tôi đã thiết kế hệ thống chống xâm nhập trong điện thoại của sếp, nhưng chuyện này, không ai dám, thật đó.”

Diệp Tiểu Nhu ngẫm nghĩ, đúng thật, đến công ty cũng đã một thời gian, quả thực cô chưa từng thấy Dương Viêm nổi giận. Dù hôm ấy cô đã đánh tay anh suýt tàn phế, nhưng trông anh cũng chỉ không vui mấy, chứ không hề tức giận với cô.

Lâm Linh nhắc nhở cô: “Nếu cô nghĩ sếp tốt tính thì hoàn toàn sai lầm, anh ấy khống chế cảm xúc tốt, không đồng nghĩa với tốt tính đâu.”

Đúng thế, Diệp Tiểu Nhu cũng đồng tình, càng là người với lòng dạ thâm sâu, càng không thể để người khác thăm dò được điểm mấu chốt của mình. Điều ấy cũng chứng tỏ, một khi người này bị chạm tới giới hạn, thì cơn giận của anh tuyệt đối không phải chuyện mà người bình thường có thể chịu nổi.

Đêm khuya, Diệp Tiểu Nhu đọc xong tin tức hai năm qua, bỗng thấy điện thoại hiện lên một tin mới nhất.

[Vụ án đột nhập, hi3p d@m và chặt xác liên hoàn đã được phá, một số chuyên gia cho rằng tên sát nhân là kẻ tâm thần.]

Từ khi cảnh sát phát hiện thi thể đầu tiên đến bây giờ lúc bắt được hung thủ, vừa vặn cũng tới kỳ hạn phá án trong vòng một tháng mà Tiêu Ngũ hứa hẹn. Đối với các vụ án giết người hàng loạt thế này, thời gian như vậy cũng không lâu. Ước chừng vụ án cũng đã lan truyền khắp internet hơn một tháng, cho tới khi cảnh sát tuyên bố đã bắt được nghi phạm, nhiều phương tiện truyền thông lớn vẫn đang tranh nhau đưa tin về vụ án.

Nhưng thật ra, ngoại trừ ba vụ án được truyền thông đưa tin (bao gồm cả thi thể vô danh được tìm thấy trong cống kia), hung thủ còn khai ra thêm hai địa điểm vứt xác khác, khiến việc giải quyết triệt để vụ án cũng trở nên khó khăn hơn.

Nhưng hung thủ bị bắt rồi, ít nhất về sau sẽ không có nạn nhân mới, đây là kết quả mà công chúng muốn thấy.

Tuy nhiên...

Diệp Tiểu Nhu ngồi trên sàn nhà dưới giường, đọc tất cả tin tức xoay quanh vụ án.

Cô mở WeChat, nhìn danh bạ chỉ le ngoe vài avatar, cô như suy tư, sau một hồi vẫn không nhịn được, mở avatar của Dương Viêm, gửi một dấu chấm hỏi qua.


Một lát sau, Dương Viêm trả lời: “Không ngủ à, có chuyện gì?”

Diệp Tiểu Nhu: “Hắn đang kéo dài thời gian.”

Lời này không đầu không đuôi, ngay cả từ “hắn” cũng không nói rõ đang ám chỉ ai, nhưng câu trả lời của Dương Viêm vẫn hoàn toàn phù hợp với vấn đề của cô: “Phải, rất nhiều manh mối về vụ án hắn còn chưa chịu khai ra.”

Ngay sau đó, anh gửi qua tiếp một tin: “Hắn tên Thẩm Trạch, hai mươi bảy tuổi, lúc ba tuổi mẹ chết vì bị trả thù, mười bảy tuổi bố và em gái chết trong hỏa hoạn, chỗ ở không cố định. Về cơ bản, dấu hiệu giết người của các nạn nhân khá giống nhau, tóc và móng tay nạn nhân mà hắn thu giữ đều được giấu ở nhiều nơi riêng lẻ. Trước mắt đã biết nạn nhân đầu tiên bị giết vào hai năm trước, hài cốt ở công viên cũ thuộc quận Hòe Ấm, có khả năng vẫn còn nữa.”

Thẩm Trạch, đây là tên của tội phạm giết người hàng loạt đã gánh trên lưng sinh mệnh của ít nhất bốn cô gái trẻ.

Vụ án lớn thế này, sau khi tội phạm bị bắt giữ, thời gian thẩm tra dài nhất có thể kéo dài tận mấy năm. Huống chi, về loại tội phạm giết người hàng loạt như Thẩm Trạch, có lẽ sau lưng còn giấu nhiều vụ án khác, nếu hắn cứ không phối hợp điều tra như vậy, thi thoảng cứ nói ra manh mối mới của vụ án, sẽ khiến thời gian điều tra ngày càng lâu, ngày hắn bị tuyên án cũng sẽ xa vời không xác định. Thế nên rất hiển nhiên, trước khi gây án chắc chắn hắn đã tìm hiểu không ít kiến thức xoay quanh pháp luật, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý việc mình sẽ bị cảnh sát bắt.

Dương Viêm: “Trước mắt tổ chuyên án đang sắp xếp để chuyên gia Tâm thần học xác định xem hắn có vấn đề về tinh thần không.”

Diệp Tiểu Nhu: “Không phải kẻ giết người nào cũng mắc bệnh tâm thần.”

Cũng không biết chuyên gia từ đâu đến, đứng ra bảo Thẩm Trạch vì người thân lần lượt qua đời nên mới mắc phải chướng ngại tinh thần nghiêm trọng, là bệnh nhân tâm thần không có năng lực tự chủ kiểm soát hành vi của bản thân.

Diệp Tiểu Nhu cười khẩy.

Bệnh nhân tâm thần không có năng lực tự chủ kiểm soát hành vi của bản thân? Đúng là phi lý.

Không ai hiểu rõ hơn cô, kẻ phạm tội có IQ cao hoàn toàn có thể đánh lừa được một chuyên gia Tâm thần cấp cao. Hơn nữa, trong lịch sử đầy chuyện tương tự vậy, trong quá khứ, khi nền tư pháp còn chưa hoàn thiện, có bao nhiêu tội phạm đã lợi dụng thủ đoạn đặc biệt để lách qua lỗ hổng của pháp luật đây?

Rất khó để xác định hắn có phải kẻ tâm thần không, nhưng Diệp Tiểu Nhu khẳng định, Thẩm Trạch hiểu rõ bản thân đang phạm tội, cũng chắc chắn hắn có năng lực tự chủ khống chế hành vi của mình. Tuy không thể phủ nhận việc Thẩm Trạch có nhân cách chống xã hội và tâm lý rất bất thường, nhưng hắn vẫn có điểm khác biệt với người bệnh mắc chướng ngại tinh thần không thể khống chế hành vi của mình. Cô dám chắc, khi giết người chặt xác hắn biết mình đang làm gì, thậm chí còn hiểu rõ mình làm những chuyện như vậy sẽ mang tới hậu quả đáng sợ đến mức nào. Và hắn gây ra hậu quả này chỉ vì muốn thỏa mãn d*c vọng b3nh hoạn của bản thân.

Cô không trả lời tin nhắn của Dương Viêm trong mấy phút, một lát sau, âm thanh thông báo của WeChat lại vang lên.

Dương Viêm: Cảnh sát không thể định tội hắn, vì không biết rốt cuộc còn có bao nhiêu người mất mạng trong tay hắn.

Diệp Tiểu Nhu: Đã xác nhận được danh tính của thi thể tìm thấy ở cống thoát nước lúc trước chưa?

Dương Viêm: Không rõ danh tính.

Diệp Tiểu Nhu thở dài.

Hiện nay xã hội phát triển với tốc độ chóng mặt, mọi người sống trong vùng an toàn vĩnh viễn cũng không biết được, xã hội này còn tồn tại nhiều nơi âm u tối tăm. Những người không có thân phận, không còn chốn về đâu đâu cũng có, trên đời này, gần như hằng ngày đều có ai đó biến mất bí ẩn, mỗi một thi thể không rõ danh tính mà tận vài năm sau mới được phát hiện, đều từng trải qua địa ngục.

Mà người trên internet chỉ cần biết, cuối cùng nữ sinh trung học bị hung thủ bắt cóc đã được tìm thấy ở nhà máy xử lý rác thải, có lẽ sau đó cô ấy sẽ bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương trong một khoảng thời gian rất dài. Nhưng suy cho cùng, cô ấy vẫn may mắn hơn những cô gái mãi mãi không thể yên giấc kia, chí ít cô ấy còn cách vực thẳm địa ngục đúng một bước.

Giữa màn đêm, Diệp Tiểu Nhu nằm sấp kế bên giường, híp mắt suy nghĩ, đây là tư thế cô thích nhất gần đây, cho dù ngủ say cũng khó leo lên giường. Vậy nên, thực ra cô vẫn chưa từng nằm trên chiếc giường này.

Điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên.


Dương Viêm gọi tới.

Diệp Tiểu Nhu hơi ngạc nhiên.

Không biết vì sao lúc nhận được điện thoại của Dương Viêm, cô lại có phần hồi hộp, mãi đến khi tiếng chuông sắp ngừng cô mới bắt máy.

“... Tôi nghe?”

“Không phải đồng hồ sinh học của cô luôn đúng giờ à, sao giờ còn chưa ngủ?”

“Chắc làm chưa đủ nhiều, thể lực tiêu hao chưa đủ.” Diệp Tiểu Nhu đùa một câu: “Dạo trước khi tôi chuyển gạch ở công trường, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.”

Chuyển gạch ở công trường?

Lần đầu tiên cô tới công ty, trên người ngoại trừ chiếc balo cũ nát kia, còn cầm theo nón bảo hộ của công nhân.

Đúng như lời kể trước đây của lão Mã, sau khi ra tù Diệp Tiểu Nhu đã từ chối công việc được sắp xếp ban đầu, cũng như không nhận tiền bồi thường, cô tự tìm việc làm ở một công trường xa xôi. Cô bảo đi chuyển gạch là đi chuyển gạch thật, chứ không phải lời bông đùa như nhiều người trẻ tuổi hiện nay hay nói giỡn là đi chuyển gạch.

Bạn có thể tưởng tượng nổi không? Một người đã tách khỏi xã hội bình thường trong hai năm, một cô gái trẻ gầy yếu nhìn như tay trói gà không chặt, giữa một đám đàn ông để trần nửa người trên, mồ hôi đầm đìa, làm công việc khổ cực chẳng khác gì đàn ông.

Cho dù cuộc sống bức bách cỡ nào, cũng không có mấy cô gái sẽ lựa chọn công việc như vậy, ở xã hội hiện nay, vẫn còn vô số đường kiếm sống khác.

Nhưng Diệp Tiểu Nhu không phải cô gái bình thường.

Dương Viêm im lặng một lúc, hỏi: “Cô đang ám chỉ tôi làm việc quá ít đúng không?”

“Không phải, do thể lực của tôi khá tốt thôi.”

Thực ra công ty cũng không ít việc, mà còn rất nhiều, có một số công việc không phải ai cũng có thể đảm đương, mỗi khi nhận vụ án mới, Dương Viêm sẽ phân chia phần việc cho nhân viên. Cô cũng dần dà quan sát được, bên cạnh vài người lão Mã túc trực ở công ty, vẫn còn không ít nhân viên khác làm việc bên ngoài, người có thể trực tiếp chỉ huy họ cũng chỉ có Dương Viêm.

Diệp Tiểu Nhu chần chừ một chút, vẫn hỏi: “Vụ án của Thẩm Trạch, phải đợi rất lâu mới có thể kết án đúng không?”

“Cô nghĩ về chuyện này nên mới mất ngủ sao?”

Diệp Tiểu Nhu không trả lời.

Dương Viêm tiếp tục, giọng nói ôn hòa hơn: “Có kết án không, bao lâu kết án, cũng không liên quan đến chúng ta, mối quan hệ của chúng ta với vụ án này đã kết thúc rồi.”

Khi Diệp Tiểu Nhu định đáp lại, Dương Viêm bỗng thấp giọng gọi tên cô: “Diệp Tiểu Nhu.”

Ba từ này, khi được anh gọi, quả thực nghe dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều.

Tim Diệp Tiểu Nhu chợt đập nhanh hơn: “Hửm?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.