Người Khác Là Vực Sâu

Chương 29: C29: Chương 29



Leng keng, leng keng...

Một hồi chuông đánh thức cô gái khỏi giấc ngủ, ý thức của cô ấy chưa hoàn toàn tỉnh táo. Phản ứng đầu tiên của cô ấy là tìm điện thoại để cạnh gối, nhưng cô ấy chỉ chạm vào một khoảng không lạnh lẽo. Khi đang lờ mờ thấy có chỗ bất thường, cô ấy chợt lên cơn nhức đầu, cơn đau bất ngờ khiến cô ấy bừng tỉnh.

Mở mắt, trước mặt hoàn toàn tối kịt.

“Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?”

Bấy giờ cô ấy mới phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, thảo nào lại lạnh như thế, sàn nhà là mặt sàn xi măng.

Cô ấy nằm ngủ trên mặt sàn xi măng, khắp người lạnh buốt đau nhức không thôi, khó chịu nhất vẫn ở phần gáy, cứ như bị đánh mạnh vào gáy...

Đợi chút, mình bị người khác đánh sao?

Nỗi lạnh lẽo chợt ập đến tâm trí người phụ nữ, cô ấy bò dậy, cố gắng ổn định tinh thần, rốt cuộc cô ấy cũng nhận ra tình hình hiện tại của mình, chắc chắn cô ấy đã bị bắt cóc!

Cô ấy chỉ có thể nhìn thấy khoảng mười mấy mét vuông, không cửa sổ, chỉ một lỗ thông gió đen như mực. Trong phòng, ngoại trừ hộp giấy thì đầy mớ rác rưởi lộn xộn, cửa đã khóa, khóa cửa làm bằng kim loại. Cô ấy cố đứng dậy chạy tới mở cửa, nhưng cánh cửa cứng như cửa sắt, không thể mở được.

Đây là một nơi trong nhà của cô ấy, căn phòng bí mật chật hẹp và khép kín này đã hoàn toàn nhốt cô ấy lại.

“Không phải mơ, không phải mình nằm mơ... Đây là sự thật.”

Hiểu rõ toàn bộ mọi việc đều là thật, cô ấy bắt đầu điên cuồng đập cửa: “Có người không, thả tôi ra, anh là ai, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Vừa gào khóc vừa phá cửa, cô gái từ từ đuối sức. Cô ấy không biết mình đã bị nhốt bao lâu, thời gian dài không ăn cơm khiến dạ dày bắt đầu co rút, cô ấy kiệt quệ ngã xuống đất, không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói xa lạ truyền đến: “Tiết kiệm sức đi, ở đây không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô đâu.”

Cô gái hoảng sợ ngẩng đầu nhìn quanh, âm thanh kia như truyền tới từ đỉnh đầu, lại như vang vọng từ trăm bề, cô ấy không phân biệt nổi phương hướng: “Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cô đoán xem.”

Cô gái bắt đầu suy nghĩ xem ai có thể dùng cách phạm tội này để bắt cóc cô ấy, vì tiền sao? Hay vì điều gì khác? Nhưng càng nghĩ, đầu cô ấy càng đau như búa bổ, hình như có chỗ nào đó không đúng...

Một lát sau, cuối cùng cô ấy cũng biết không đúng chỗ nào: Cô ấy không hề nhớ ra mình là ai!

Hình như cô ấy... mất trí nhớ!

“Tôi không biết... Anh là ai? Tôi là ai? Rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”


“Ngay cả mình là ai cô cũng không nhớ đúng không?”

“Tôi... Tôi là... Rốt cuộc tôi là ai?”

Cô gái bắt đầu vỗ đầu mình, nhưng càng đánh vào sau đầu, cơn đau càng dữ dội hơn. Chẳng mấy chốc cô ấy đã chóng mặt, rồi nhanh chóng cảm thấy toàn bộ ý thức của mình dần trở nên mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, ý thức của cô ấy đã trở về, nhưng khi tỉnh dậy, cô ấy phát hiện hai tay đã bị trói, dù cô ấy giãy giụa thế nào cũng không tháo được.

Trước mặt để một chai nước suối, xem ra đã có người tới đây lúc cô ấy hôn mê, trói tay cô ấy, còn “tốt bụng” cho cô ấy một chai nước. Cô gái tức giận cầm lấy chai nước ném đi, nhưng cô ấy khát không chịu nổi, chẳng mấy chốc đành tới nhặt lên, khó khăn mở nắp uống nửa chai nước.

Có lẽ nước lạnh khiến cô ấy tỉnh táo hơn hẳn, cô ấy sực nhớ ra tên mình.

Dương Tuyết Phi.

Cô ấy tên Dương Tuyết Phi.

Nhưng ngoại trừ cái tên, cô ấy không nhớ được gì khác.

Cô ấy hít sâu, đứng dậy đến trước cửa, dùng hai tay bị trói đập cửa, dù đập đến mức sưng tấy cũng không dừng lại: “Có ai không? Có ai không!”

Cuối cùng, ngay khi cô ấy sắp kiệt sức, giọng nói xa lạ nọ lại trả lời cô ấy.

“Người mà có thể chạy khỏi đây ấy, cơ thể họ đã tan nát hết, cô cũng muốn thử cảm giác kia sao?”

Cô gái bàng hoàng trợn mắt.

Cô ấy đã nhớ ra, cô ấy nhớ ra rồi!

Có kẻ theo dõi cô ấy, khi cô ấy không biết, hắn đã trốn trong phòng cô ấy. Nhưng hễ cô ấy phát hiện, lại không thấy bóng người nào. Gần đây, cô ấy thường xuyên nghe được tin tức về vụ án đột nhập, hi3p d@m và chặt xác đáng sợ nhất thành phố C. Chẳng lẽ người đàn ông đã bắt cóc cô ấy chính là tên hung thủ phân xác kia?

Đau đớn trên cơ thể buộc cô ấy phải cúi đầu, cô ấy run rẩy c ởi quần áo ra, phát hiện trên cánh tay, trên đùi mình, chằng chịt vết thương do bị đánh.

Sau cơn run lẩy bẩy, cô ấy tuyệt vọng kêu to.

...

Đêm qua họ thẩm vấn Thẩm Trạch suốt đêm, hắn đã khai ra một chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.


“Thằng nhóc này rất gian xảo, lúc thì hắn nói có manh mối về hơn mười mạng sống, khi lại nói những nạn nhân khác đã bị hắn đốt đến tro cốt cũng không còn. Bên tôi đã tra xét toàn bộ vụ án phụ nữ mất tích trong mười năm qua, tổng cộng tìm thấy tám trường hợp mất tích có thể liên quan tới hắn, hai vụ trong đó trùng khớp với thi thể được khai quật tại hai địa điểm gây án mà hắn thừa nhận. Trước mắt còn chưa tra ra thi thể trong cống thoát nước kia là ai, pháp y bảo thi thể đó ít nhất đã chết hơn hai năm, có thể bị giết ở nơi khác, rồi bị vứt xác vào cống ngầm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.