Người Khác Là Vực Sâu

Chương 3: C3: Chương 3



“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, chúng tôi không tới đây để bắt cô. Huống hồ cô là nạn nhân trong chuyện này mà.”

Vương Tranh trừng mắt nhìn quản đốc, người này không dám nói lời nào.

“Không phải anh tới đây để bắt tôi sao?”

“Cô không phạm tội gì, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không bắt cô. Có người nhờ chúng tôi tìm cô. Cô đi với tôi, chúng ta sẽ nói chuyện trên đường.” Tiêu Ngũ chỉ vào quản đốc, gọi: “Ông, kêu người bên ông giải quyết tiền lương cho cô ấy.”

Rõ ràng quản đốc đã nhẹ lòng hơn hẳn khi tiễn một người “gây hoạ” như vậy đi, ông ta nhanh chóng tự bỏ tiền túi ra trả cho cô.

Diệp Tiểu Nhu cũng cực kỳ nghe lời, có điều khi Tiêu Ngũ và Vương Tranh nhìn thấy môi trường sống của cô, dù là hai người đàn ông to lớn cũng không khỏi lau mồ hôi.

Vì việc “c**ng hi3p thất bại” kia, Diệp Tiểu Nhu đã bị mấy người phụ nữ khác trong lán đuổi ra ngoài, hành lý của cô chỉ gồm một chiếc túi và hai bộ đồ bị ném xuống con đường lầy lội xi măng. Trước mắt, chiếc lán đơn sơ được dựng tạm này là “tổ” của cô.

Tiêu Ngũ lắc đầu, nói khẽ: “Đây quả thực là nơi tới chó cũng không muốn ở.”

Vương Tranh đáp lại: “Anh đang nói tới chó cưng trong nhà à? Đội trưởng Tiêu, chó hoang lang thang bên ngoài đều thấy may mắn khi có được cái tổ như vậy đó.”

Vậy “sống” hai tháng ở chốn này, nên nói Diệp Tiểu Nhu may mắn hay xui xẻo đây?

Số cô gái này cũng quá khổ rồi, rõ ràng vụ án chẳng liên quan đến mình, những người khác đều được lật lại bản án, chỉ duy nhất mình cô bị trì hoãn, đến tận nửa năm sau mới được phóng thích.

Dù tiền án có thể được xoá, nhưng việc một người phụ nữ từng ngồi tù vẫn sẽ ảnh hưởng nặng nề tới cuộc sống sau này của cô ấy.

Diệp Tiểu Nhu xách túi của mình ra ngoài, trước ánh mắt phức tạp của hai người, cô nói: “Tôi dọn đồ xong rồi.”

Cô sực nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Anh cảnh sát, anh có thuốc lá không?”

“Cô còn hút thuốc à?”

Ánh mắt Tiêu Ngũ mang hàm ý “mặc dù cô không phạm tội, nhưng quả nhiên là thanh thiếu niên lưu lạc hay hút thuốc uống rượu”, Vương Tranh đứng kế bên bèn lấy bao thuốc từ trong túi ra.

“Cảm ơn.” Diệp Tiêu Nhu mạnh dạn cầm lấy cả bao, rồi móc tờ năm mươi tệ trong đống tiền ra, đặt vào tay cậu ta.

Vương Tranh ngơ ngác cầm tờ tiền: “Đội trưởng Tiêu, cô ấy có vẻ lịch sự nhỉ.”


Nghe cậu ta nói vậy, Tiêu Ngũ tức đến mức phải bật cười: “Thế để tôi lịch sự đánh cậu một trận rồi lại phế cậu đi ha?”

Vương Tranh im bặt.

Một công nhân hơi gù lưng, trông lớn tuổi đang ngồi dưới đất hút thuốc, Diệp Tiểu Nhu cúi xuống trước mặt người đó, nhét bao thuốc lá vào tay ông ấy - trong bao thuốc chỉ còn một nửa, cô còn nhét thêm hai tờ một trăm tệ.

“Chú Trương, sau này chú hạn chế hút thuốc nhé, hãy mua nhiều đồ ăn ngon, hãy đối xử với bản thân mình tốt hơn.”

Ông lão ngập ngừng nhận lấy bao thuốc lá, khi ông ngẩng đầu, Tiêu Ngũ và Vương Tranh đều thấy đôi mắt của ông, trông già nua, đục ngầu, một bên mắt đã bị mù.

“Nhóc con, cháu phải đi rồi à?”

“Vâng.” Diệp Tiểu Nhu chỉ vào hai người phía sau: “Có người đến đón cháu, họ sẽ giới thiệu cho cháu một công việc mới. À mà, cảm ơn chú đã cho cháu chiếc lán kia.”

Ông lão cười, những nếp nhăn dính với nhau: “Có công việc mới là tốt rồi. Một cô bé xinh xắn như cháu, hãy tìm một công việc dễ dàng hơn, sống một cuộc đời tốt hơn.”

Diệp Tiểu Nhu cười nhẹ, khẽ đáp: “Cháu sẽ còn trở về chuyển gạch giúp chú nữa mà.”

“Không cần, không cần đâu, con bé này, đi rồi thì chớ quay đầu lại đấy.”

Tiêu Ngũ đã hơi mất kiên nhẫn, anh ta không biết vì sao thầy yêu cầu mình tìm một người phụ nữ như vậy. Nhưng anh ta bận biết bao việc, thực sự không còn thời gian rảnh rỗi để xen vào việc người khác.

Anh ta lãng phí quá nhiều thì giờ rồi, phải nhanh chóng trở về Cục.

Diệp Tiểu Nhu xem như khá hợp tác, cầm đồ của mình lên xe cùng họ.

Anh ta liếc nhìn cô gái ngồi hàng ghế sau, phát hiện cô có vẻ khác vừa rồi.

Cô không thay bộ đồ lao động, chỉ quay về lấy túi xách, bên cạnh còn để chiếc mũ bảo hộ màu vàng trông khá buồn cười. Cô cụp mắt, từ mũi đến cằm đều dính bụi, nhưng nửa trên khuôn mặt vẫn sạch sẽ, làn da trắng ngần.

Bấy giờ họ mới nhận ra cô gái này cực kỳ xinh đẹp, tuy mặt mũi lem luốc, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ hơn thì vẫn có thể thấy rõ một điều:

Ở công trường toàn đám đàn ông lao động chân tay, quả thực cô giống hệt chú thỏ lạc vào hang ổ của bầy sói đực. Thế nhưng, ngoại trừ việc trên người cô hơi bẩn, nhìn có phần nhếch nhác thì chí ít cô vẫn còn nguyên vẹn ngồi đây.


Vương Tranh thận trọng hỏi: “Đội trưởng Tiêu, chúng ta trở về Cục, hay…”

“Sao tôi biết chứ.” Tiêu Ngũ tức giận trả lời, thầy chỉ nhờ anh ta tìm người, còn sau khi gặp được thì sao? Dẫn cô về chăm sóc à? Đùa gì thế, anh ta không muốn đụng vào “quả bom” này đâu.

“Chú Thiệu nhờ anh tìm tôi làm gì? Xem tôi ổn không ư? Hay coi tôi có gây chuyện nữa không à?” Diệp Tiểu Nhu chợt lên tiếng.

Tiêu Ngũ bỗng nhìn cô: “Cô biết tôi?”

“Hai năm trước, có lần tôi nói chuyện với chú Thiệu, bấy giờ chú ấy vẫn chưa về hưu. Chú ấy có nhắc tới một người vừa là con nuôi vừa là học trò của mình. Từ nhỏ anh ta đã quyết tâm phải trở thành một cảnh sát hình sự giỏi giang, tiếc thay anh ta không có tài phá án, còn không bằng đi theo con đường làm luật sư hoặc nhân viên công chức… Nhưng người này cứng đầu, cố chấp hơn cả chú ấy, dám giấu mọi người thi vào Học viện Cảnh sát. Ắt hẳn lúc ấy anh vẫn còn thực tập ở cơ sở, khi chú Thiệu sắp về hưu thì anh chuyển qua thành phố C, hiện tại… chắc đã vào Đội Cảnh sát hình sự.”

Vương Tranh nói: “Sao cô biết…”

Diệp Tiểu Nhu nhìn thoáng qua Vương Tranh: “Chức vụ của anh còn thấp hơn anh ta… Với tuổi tác hiện tại của Phó đội trưởng Tiêu, khó có khả năng sẽ làm Đội trưởng. Gần đây không bận vụ án nào sao? Bằng không sao lại dư dả thời gian để ý mấy việc vặt vãnh như tôi?”

“Cô!” Khóe miệng Tiêu Ngũ run rẩy, nhưng anh ta cũng không nổi cáu, chỉ hừ một tiếng: “Cô cho rằng cảnh sát dễ làm lắm à? Ngày nào cũng quản chuyện của các cô ư?”

“Tất nhiên là không dễ làm.” Diệp Tiểu Nhu thấp giọng đáp: “Nếu không, anh cũng chẳng tới mức đã ba ngày rồi mà vẫn chưa cạo râu.”

Vương Tranh phì cười.

“Cậu cười không?” Tiêu Ngũ tức tối mắng cậu ta, rồi lấy điện thoại ra định gọi cho Thiệu Lương Vỹ, nhưng Cục trưởng Châu đã gọi đến.

Vì tính đặc thù của vụ án, cộng thêm việc phe báo chí đưa tin rộng rãi, lãnh đạo đã nổi giận đập bàn, đưa ra thời hạn phải phá được án. Lúc này lãnh đạo gọi tới, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt gì, Tiêu Ngũ vội vàng xuống xe nghe máy.

Trong xe chỉ còn hai người Vương Tranh và Diệp Tiểu Nhu, Vương Tranh bỗng mở lời: “Thật ra Đội trưởng Tiêu của chúng tôi giỏi lắm, trước đây cũng phá được vài vụ án. Chúng tôi là cảnh sát hình sự, nếu không may mắn thì đúng là không sống lâu được… À đúng rồi, bao thuốc của tôi không đắt như thế đâu, mà chỉ còn nửa bao, tôi tính cô mười tệ thôi, cô có WeChat không? Tôi chuyển cho cô bốn mươi tệ.”

Vốn dĩ cậu ta không muốn lấy tiền, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô.

“… Không cần.”

Vương Tranh vừa móc điện thoại ra, bèn lúng túng cất vào, rồi lấy tờ năm mươi tệ đặt lên tay cô mà không nói gì thêm: “Cô cứ nhận, cô mới… ra khỏi đó, còn nhiều thứ phải dùng đến tiền.”


“Ồ.” Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn cửa sổ, qua hồi lâu chợt hỏi nhỏ: “WeChat là gì vậy?”

Bấy giờ Vương Tranh mới nhớ ra, cô gái này đã thoát ly khỏi xã hội gần một năm. Mà một năm trước vì lý do nào đó, cô đã vào bệnh viện tâm thần để điều trị, trải qua hơn nửa năm ở đó, hoàn toàn bỏ lỡ giai đoạn internet phát triển với tốc độ chóng mặt. Hơn nữa, với một người không cố định chỗ ở như cô, chắc chắn không có tiền để tiếp xúc với mấy thứ đồ công nghệ cao.

Nhiều khả năng, cô ấy còn không dùng smartphone.

Khi Tiêu Ngũ lên xe, Vương Tranh đang giơ điện thoại, nhiệt tình giới thiệu tính năng của WeChat với Diệp Tiểu Nhu. Cô ngoan ngoãn lắm, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, chẳng qua bộ đồ lao động bụi bẩn và khuôn mặt lấm lem kia thực sự nhìn hơi buồn cười.

“Lái xe tới công ty Mặc Phi.” Tiêu Ngũ đóng sầm cửa xe.

“Công ty Mặc Phi?” Vương Tranh thấy nét mặt của anh ta không ổn lắm, vội cất điện thoại, bắt đầu lái xe.

Về công ty Mặc Phi này, tên đầy đủ là Cơ quan Điều tra các vấn đề xã hội Mặc Phi, là một nơi rất truyền kỳ ở thành phố C.

Trong lòng Vương Tranh hào hứng.

So với các cơ quan điều tra thương vụ trong vùng xám khác, khả năng tình báo của Mặc Phi luôn nằm ở tốp đầu, hơn nữa còn là cơ quan chính quy, thường xử lý các sự cố trong xã hội hay điều tra những người mất tích. Vương Tranh nghe nói ông chủ của bên đó rất có năng lực, sở hữu nguồn lực dồi dào, quan hệ rộng rãi, nhân tài đông đảo, từng hỗ trợ Đội Cảnh sát hình sự giải quyết nhiều vụ án lớn. Cậu ta vẫn luôn muốn tới mở mang tầm mắt một chút, đây là lần đầu tiên Tiêu Ngũ dẫn cậu ta qua đó.

Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Chú Thiệu bảo anh đưa tôi đến đâu?”

“Nhờ tôi tìm một công việc mới cho cô, cũng nhắn nhủ cô không nên lãng phí thời gian ở công trường.”

“Tôi ở đó vẫn ổn, suy cho cùng, tôi là người từng ngồi tù mà.” Cô bình tĩnh nói: “Nếu không thì sao? Có nơi nào mà chịu nhận một người từng vào bệnh viện tâm thần, còn có khuynh hướng bạo lực, từng ngồi tù, không bằng cấp như tôi đây?”

Cô ấy hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, Tiêu Ngũ vuốt cằm, quả nhiên sờ được một đống râu, anh ta cũng tự thầm chê bai mình, nói: “Có một chỗ có thể sẽ nhận cô.”

Một người kỳ lạ như cô.

Trên đường đi, Tiêu Ngũ nhận thêm vài cuộc gọi, nói anh ta không cạo râu ba ngày đã là nói giảm nói tránh lắm rồi. Từ lúc tổ chuyển án thành lập tới nay, đã gần một tuần anh ta chẳng lấy nổi một ngày ở nhà quá ba tiếng.

Sau mấy cuộc điện thoại, chiếc xe rẽ vào một khu dân cư.

Khu dân cư này trông hơi cũ, toà nhà dân cư cao nhất chỉ có năm tầng, nhưng vẫn rất đẹp. Môi trường xung quanh cũng tốt, cây xanh rợp bóng mát, nhiều vườn hoa hồ nước, đường đi sạch sẽ.

Đi xa hơn chút là ba dãy biệt thự nhỏ được bao phủ trong bóng cây xanh, nhìn trang nhã hơn hẳn các khu dân cư trong thành phố.

Vương Tranh đỗ xe trước một tòa nhà: “Tòa nhà 16, khu C, Vân Lịch, Nam Sơn, là nơi này đúng không?”

“Ấy, Phó đội trưởng Tiêu.” Trên tầng, một người đàn ông thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Vụ án nào đưa cậu đến nơi này vậy? Hình như cậu đã thề thốt sẽ bỏ làm cảnh sát hình sự và không bao giờ quay về đây nữa mà?”


“Chào buổi chiều, lão Mã.” Tiêu Ngũ mặt dày, cười bảo: “Ai đã nói mấy lời này vậy? Chắc chắn không phải tôi rồi.”

Người đàn ông cười ha hả: “Ừ ừ, tôi cũng nhớ không phải anh.” Ông ta tầm bốn mươi tuổi, nặng ít nhất chín mươi ký*. Tuy mập mạp nhưng diện mạo ông ta nhìn sắc bén mạnh mẽ, không hề mang nét phúc hậu mà người tròn trịa nên có.

*180 cân = 90 kilogram (1 cân ≈ 0.5 kilogram).

Tiêu Ngũ không để ý đến ông ta nữa, nhấc chân bước vào.

Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu.

Đây là toà nhà cuối cùng của dãy sâu nhất trong khu dân cư nhỏ này, phía sau chỉ có vách tường.

Cửa toà 16 để mở, trên cửa treo một tấm bảng kim loại với dòng chữ vàng - Cơ quan Điều tra các vấn đề xã hội Mặc Phi, phía dưới là logo được thiết kế dựa theo hai chữ cái MF.

Mặc Phi, Định luật Murphy*?

Nếu một chuyện có khả năng trở nên tồi tệ hơn, dù khả năng đó nhỏ cỡ nào, nó vẫn sẽ xảy ra.

*Định luật Murphy: được phát triển bởi chuyên gia tên lửa Edward A. Murphy.

Diệp Tiểu Nhu nghĩ đến những tấm danh thiếp nhỏ nhét trên tay lái bên đường, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến nghề thám tử tư.

Nguồn thu nhập của thám tử tư thường tới từ các cuộc điều tra dân sự, chẳng hạn như điều tra đứa con riêng thất lạc của một gia đình giàu có, ngoại tình trong hôn nhân, điều tra tài sản trước hôn nhân. Tất nhiên, họ cũng có thể kiếm chác một số tiền thuộc vùng xám mà không để ai biết.

Nhưng ở đây thì khác, chỉ cần nhìn vào biển địa chỉ treo trên cửa, đã biết đây là cơ quan chính quy. Ắt hẳn họ cũng đã có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với bên nhân viên trong Cục Cảnh sát.

“Nghe nói ông chủ công ty này đã ở thành phố C hơn mười năm, tích luỹ được vô số nguồn lực, giao thiệp rộng rãi. Ở thành phố C của chúng ta, từ việc thay đổi Thị trưởng trong nhiệm kỳ mới, đến việc tên lưu manh nào bị ăn đập, không việc gì mà họ không biết. Họ từng hỗ trợ Đội Cảnh sát hình sự điều tra nhiều vụ án hình sự ở thành phố C, họ đã cung cấp rất nhiều manh mối cho vụ án của chúng tôi…”

Vương Tranh đang “phổ cập kiến thức” cho Diệp Tiểu Nhu, cậu ta còn chưa dứt lời, Tiêu Ngũ đã đạp nhẹ cậu ta: “Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?”

Một cú này đá thẳng cậu ta vào cửa công ty.

Mọi người bên trong tò mò nhìn qua.

Đứng ở cửa là một cô gái trẻ ăn mặc như dân công trường, cô ấy đeo túi, trên tay cầm chiếc nón bảo hộ.

- ------------------

Lời tác giả: Tôi muốn nhấn mạnh một chút, nữ chính của chúng ta không vi phạm pháp luật, cô ấy là một đứa trẻ ngoan hay đấu tranh chống lại tội phạm. Các chương sau sẽ tập trung phá án, xem kẽ với tình yêu ngọt ngào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.