Người Khác Là Vực Sâu

Chương 50



Giang Thạc không hề ngờ rằng sẽ thấy sếp ở chỗ này, anh ta ngẩn người, nhất thời không nói nên lời. Dương Viêm cũng im lặng, chỉ dùng mắt hỏi anh ta, người đâu?

Đúng vậy... người đâu?

Việc này còn cần phải trả lời sao? Đương nhiên ở dưới đáy giếng rồi.

Giang Thạc không dám thở mạnh, chỉ chỉ giếng cạn sau lưng.

Dương Viêm nhìn giếng cạn sau lưng và dây thừng trong tay anh ta, lập tức sa sầm mặt.

Hai người chưa hề lên tiếng, hiển nhiên Diệp Tiểu Nhu không thể nghe thấy âm thanh bên trên.

Dương Viêm cúi đầu nhìn xuống dưới, Diệp Tiểu Nhu vẫn chưa nhận ra bên trên đã nhiều thêm một người, cô đang dồn hết tâm trí vào việc tìm manh mối.

Giang Thạc thầm tính toán, từ công ty tới đây, lái xe nhanh nhất cũng phải mất tầm một giờ, đường đến cũng khá khó đi, còn có thể gặp phải một số đường nhỏ ở nông thôn đang phơi lương thực, lái xe rất tốn thời gian.

Thế nên, ắt hẳn sau khi Dương Viêm thấy tin nhắn trong nhóm chat, anh đã lập tức lái xe tới.

Giang Thạc quan sát bốn phía, không thấy xe của Dương Viêm, anh ta bèn híp mắt nhìn ra xa nữa.

Anh ta chợt thấy một chiếc moto khá giống chiếc của mình, đang đỗ ngay bên cạnh xe mình.

Giang Thạc hơi ngạc nhiên.

Thảo nào!

Anh ta nhìn Dương Viêm, vị sếp này của họ diện sơmi quần tây quanh năm, hôm nay lại mặc quần áo thể thao giản dị, mang giày thể thao, chắc hẳn để tiện lái moto.

Giang Thạc nhìn một bên mặt đẹp trai lãnh đạm của anh, cảm thấy anh không còn quá giống vị sếp nghiêm túc điềm tĩnh như ngày thường nữa, mà lại toát lên vài phần khí chất thiếu niên trong trẻo lạnh nhạt hiếm có. Anh ta cẩn thận ngẫm lại, dường như càng xứng đôi với… Diệp Tiểu Nhu hơn?

Vốn dĩ Giang Thạc muốn gọi Diệp Tiểu Nhu, để cô mau chóng đi lên, nhưng Dương Viêm đã ra hiệu ngăn cản anh ta, Giang Thạc đành ngậm miệng, đứng yên lặng chờ một bên.

Anh ta vẫn không dám thở mạnh.

Bởi vì vẻ mặt của Dương Viêm, đang tập trung hết mức.

Anh ta đã làm việc với Dương Viêm tầm năm năm. Kể cả khi xử lý công việc khẩn cấp, người đàn ông này vẫn luôn ở trong trạng thái thoải mái, khiến người khác cảm thấy, cho dù anh không dồn hết sức làm thì cũng có thể giải quyết mọi thứ một cách hoàn hảo. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ vô cùng trung thành với anh.

Bản chất của con người, luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Người càng mạnh mẽ, nhận thức càng cao, tất nhiên sẽ càng thêm kính trọng người mạnh hơn mình.

Vậy nên trong mắt người ngoài, lúc nào trên người Dương Viêm cũng toát lên khí chất lạnh lùng mà thoải mái, từ trước tới nay anh luôn thong thả ung dung làm việc.

Nhưng vào giờ khắc này, trông vẻ mặt của anh lại chuyên tâm tới thế, tựa như đang dồn hết sức của mình vào chuyện trước mắt... Không, nói chính xác hơn, anh đang đặt hết tất cả mọi chú ý lẫn sức lực của mình lên người cô gái ở dưới đáy giếng kia.

Một đầu dây thừng khác đã sớm được Dương Viêm nhận lấy, thậm chí Giang Thạc có thể thấy, anh đã dùng bao nhiêu sức để nắm sợi dây, anh giữ chặt đến mức có thể nhìn rõ gân xanh nổi trên tay.

Như thể, chỉ cần lỏng tay một chút thôi, anh sẽ mất liên lạc với cô.

Ngay lúc này đây, Giang Thạc mới thật sự nhận ra, quả thực Dương Viêm rất quan tâm cô gái này, hơn nữa còn là sự quan tâm trước giờ chưa từng có, toàn tâm toàn ý quan tâm.

Cảm xúc mãnh liệt đầy cháy bỏng ấy, được anh giấu hết dưới bề ngoài bình tĩnh thận trọng. Với vẻ mặt ung dung thản nhiên như vậy, khó trách toàn bộ người trong công ty đều ngầm hiểu trong lòng, vì họ đi theo Dương Viêm nhiều năm rồi, đã biết rõ tính cách và thói quen xử sự của anh từ lâu.

Nhưng ở khía cạnh này, Diệp Tiểu Nhu lại trái ngược hẳn với biểu hiện của cô khi phá án.

Cô không nhạy bén, thậm chí có khả năng vẫn chưa hề nhận ra, người mà cô gọi là sếp đang để tâm tới nhất cử nhất động của cô như vậy.

“Giang Thạc.” Dưới đáy giếng, Diệp Tiểu Nhu bỗng gọi tên Giang Thạc.

Giang Thạc lập tức đáp: “Tôi đây! Muốn kéo cô lên sao?”

Diệp Tiểu Nhu không lên tiếng trả lời, Giang Thạc nhìn Dương Viêm, quả nhiên đã thấy sắc mặt anh trở nên căng thẳng, anh cũng nắm chặt dây thừng trong tay hơn.

Giang Thạc chợt hiểu ra lý do Dương Viêm không lên tiếng... Bởi lẽ anh biết, chỉ cần Diệp Tiểu Nhu nghe thấy giọng anh thì tất cả suy nghĩ của cô sẽ bị gián đoạn, sau đó cô sẽ sốt ruột leo lên.

Rõ ràng anh lo lắng cho an nguy của cô tới ngần ấy, nhưng vẫn giữ kín nỗi lo này, để cô làm chuyện cô muốn làm.

Dây thừng vừa chuyển động, Dương Viêm đứng phắt dậy, siết chặt dây thừng.

“Tôi lên đây, Giang Thạc.”

Cuối cùng Giang Thạc cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta hơi nóng lòng muốn xem biểu cảm của Diệp Tiểu Nhu khi cô thấy Dương Viêm.

Quả nhiên, còn chưa tới miệng giếng, Diệp Tiểu Nhu đã dừng động tác, chắc hẳn cô đang đạp lên phần dưới của miệng giếng. Cô cũng chưa thò đầu ra, chỉ nắm chặt dây thừng, ngây người tại chỗ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Còn ngơ ngác gì nữa?” Dương Viêm nói: “Đi lên mau!”

Diệp Tiểu Nhu chần chờ một chút mới dùng sức đạp mạnh, trèo ra khỏi miệng giếng. Giang Thạc định đỡ cô, Diệp Tiểu Nhu từ chối: “Không cần, tôi tự làm được.”

“Anh... sao anh tới đây vậy, sếp?”

“Lạ lắm à?” Dương Viêm nhìn cô: “Tôi đã tham gia điều tra vụ án, có manh mối thì dĩ nhiên muốn đến xem rồi.”

Diệp Tiểu Nhu hơi tái mặt, cũng không biết ban nãy cô thấy gì, từ đầu Dương Viêm đã chú ý tới điều này, anh nhíu mày: “Sao vậy?”

Diệp Tiểu Nhu đáp: “Cậu bé không tự sát.”

Giang Thạc giật mình, ngay cả Dương Viêm cũng hơi bất ngờ, anh vừa nghe có manh mối đã chạy tới ngay, dĩ nhiên cũng không rõ rốt cuộc tình hình ở đây thế nào.

“Cô đã thấy gì?”

“Phía dưới có dấu vết vùng vẫy, chứng tỏ khi cậu bé ngã xuống vẫn chưa trút hơi thở cuối cùng. Hơn nữa, chắc mấy ngày trước đã có mưa ở đây, phía dưới ẩm ướt, đất không cứng lắm, cộng thêm độ sâu này, cho dù phần th@n dưới của cậu bé chạm đất trước, cũng sẽ không dẫn đến tử vong.” Diệp Tiểu Nhu lấy điện thoại ra, cho họ xem ảnh mà cô chụp bên dưới: “Do đó tôi nghi ngờ, có khả năng là cố gắng tự sát, cũng có thể là bị giết, nguyên nhân tử vong cuối cùng còn phải đợi khám nghiệm tử thi xong mới biết được. Nhưng dựa vào bằng chứng hiện có tại hiện trường, có thể xác định cậu bé vẫn còn sống lúc bị người khác đưa đến đây. Dù sao đứa trẻ ở độ tuổi này, dẫu có suy nghĩ cực đoan, ắt hẳn cũng sẽ không chọn chỗ như vậy... Vì điều này đồng nghĩa thi thể của cậu bé sẽ bị nhốt dưới đáy giếng rất lâu mới có thể được người khác phát hiện.”

Nếu trẻ vị thành niên thật sự có suy nghĩ muốn kết liễu bản thân, phần lớn sẽ chọn cách tự sát không gây đau đớn nhiều. Như lời Giang Thạc đã nói, một cậu bé đang học cấp hai, sao có thể chọn giếng cạn đáng sợ như vậy để chấm dứt sinh mệnh của mình chứ?

Huống hồ, cậu chỉ mới mười mấy tuổi, ngay cả lúc sống vui vẻ, cũng sẽ không chọn chỗ này để chơi đùa, thậm chí còn nhiều khả năng cậu hoàn toàn không biết nơi này có một giếng cạn như thế!

Giang Thạc hít sâu: “Nói cách khác, nếu có kẻ sát hại cậu bé, vậy lúc bị hung thủ ném xuống giếng, cậu bé vẫn chưa chết, thế cuối cùng chẳng phải cậu bé...”

Dưới đáy giếng tối tăm dơ bẩn, trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình dần trôi đi.

Có lẽ bấy giờ cậu không thể kêu cứu nữa rồi, ngay cả khi kêu cứu thì tại nơi hoang vu này cũng không một ai tới cứu cậu.

Diệp Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nói một câu khiến người khác lạnh run: “Tôi thấy vết cào của cậu bé, trên lớp bùn dưới đáy giếng có vết cào của cậu bé, vẫn còn dính máu.”

Giang Thạc không thốt nên lời.

Diệp Tiểu Nhu mím môi, sắc mặt càng trắng bệch: “Chúng ta phải mau chóng đến xem thi thể của cậu bé.”

Dương Viêm nói: “Tôi đã báo cảnh sát, không cần sốt ruột, họ sẽ không hỏa táng thi thể của cậu bé dễ dàng như vậy đâu.”

Diệp Tiểu Nhu hơi cúi đầu.

Dương Viêm tiến lên hai bước tới trước mặt cô, đưa tay muốn chạm vào mặt cô: “Cô sao vậy?”

Diệp Tiểu Nhu lập tức lùi lại một chút.

Thái độ từ chối của cô rõ ràng như thế, sắc mặt Dương Viêm hơi thay đổi, anh rút tay về.

Giang Thạc gãi gãi đầu, tuy IQ của anh ta không bằng Diệp Tiểu Nhu, nhưng ở khía cạnh này anh ta vẫn nhạy hơn cô nhiều. Bây giờ anh ta đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, bèn nói: “Sếp này... tôi đến xem thi thể của cậu bé nhé, tránh việc bố mẹ cậu bé gấp rút đưa cậu bé đi trước khi cảnh sát tới.” Vừa nói xong, còn chưa đợi Dương Viêm trả lời, anh ta đã xoay người nhanh chân chạy về phía xe mình.

Diệp Tiểu Nhu liếc anh ta, lúc quay đầu lại thì phát hiện Dương Viêm không hề quan tâm Giang Thạc, anh đang bình tĩnh nhìn cô.

“Cô sao thế?” Anh hỏi.

Diệp Tiểu Nhu khẽ cúi đầu, vươn tay trái vẫn đang nắm lại ra, một vật gì đó rất quen mắt đang nằm giữa lòng bàn tay cô.

Vật ấy khiến biểu cảm của Dương Viêm thoáng thay đổi.

Giống hệt viên kẹo mà Đồng Đồng đã cho cô lúc trước.

“Dù không phải tự sát, thì những vụ nhìn bên ngoài như tự sát này cũng không tránh khỏi liên quan.” Giọng cô có phần nặng nề: “Chí ít hai vụ án này, chắc chắn có liên quan tới nhau.”

Một người nằm trên đường ray tự sát trước mặt mọi người, một người thì nghi ngờ bị giết, cả hai vụ đều xuất hiện viên kẹo này, tuyệt đối không phải trùng hợp.

Sắc trời dần tối.

Tuy ngôi trường cách đây không xa, nhưng nơi này vốn xa xôi, không ngoa khi nói rằng đây là một vùng núi hoang vắng, nhìn một vòng thì phần lớn chỉ thấy đồng ruộng và rừng cây, cách ngôi trường vài trăm mét. Thử nghĩ xem, một đứa trẻ học cấp hai, bị ném xuống đáy giếng lúc gần chết, vào giây phút cuối cùng trước khi chết kia, cậu đã phải tuyệt vọng đến mức nào đây?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chỉ cần là người có lòng đồng cảm mạnh mẽ, nghĩ một chút thôi cũng sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt. Nhưng dẫu Diệp Tiểu Nhu đã tái mặt, lý trí vẫn giúp cô phân tích sự việc cực kỳ mạch lạc, cô đã giấu tất cả nỗi bi thương và căm phẫn sâu dưới đáy giếng, nơi cô ở một mình ban nãy.

Nhưng vừa rồi, lúc cô thấy mọi thứ dưới đó, không một ai hay đã có bao nhiêu sóng to gió lớn nổi lên trong lòng cô.

Và chính khoảnh khắc ấy, cô đã hạ quyết tâm mình phải tìm ra chân tướng, để cậu bé có thể yên nghỉ.

“Diệp Tiểu Nhu.”

Nghe thấy Dương Viêm gọi tên mình, Diệp Tiểu Nhu định thần lại: “Vâng?”

Bấy giờ cô mới phát hiện Dương Viêm vẫn luôn nhìn mình, anh khẽ nhíu mày: “Cô sao vậy? Không thoải mái à?”

Diệp Tiểu Nhu lắc đầu: “Không, tôi không sao, chúng ta đi thôi, tôi không muốn ở đây nữa.”

Dương Viêm gật đầu: “Được.”

Anh vươn tay về phía Diệp Tiểu Nhu, Diệp Tiểu Nhu hơi khó hiểu, nhìn tay anh mấy giây mới nhận ra, anh muốn cô nắm tay anh.

... Chắc chắn không phải thế đâu, Diệp Tiểu Nhu tỏ vẻ bình tĩnh phủ nhận suy nghĩ của mình. Nhưng lúc này da mặt cô lại trở nên mỏng bất thường, gò má đang tái nhợt của cô lập tức đỏ lên trông hết sức rõ ràng, ngay lỗ tai rất thính kia cũng chuyển sang màu y hệt.

“À đây.” Diệp Tiểu Nhu đặt vào tay anh chứng cứ vừa nhặt từ đáy giếng lên, là viên kẹo đang được cô dùng khăn tay bọc lại kia: “Ắt hẳn sẽ điều tra ra gì đó, nếu viên kẹo này và viên kẹo của Đồng Đồng thật sự không phải là trùng hợp...”

Dương Viêm nhìn viên kẹo cô đặt trong tay mình, bình tĩnh gật đầu: “Đi thôi.”

Nhìn Dương Viêm xoay người bước đi, Diệp Tiểu Nhu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra đúng là cô tưởng bở rồi, may sao cô đã nhanh trí! Không bị mất mặt!

Giờ phút này cô rất muốn khuyên bảo mấy cô gái nhỏ dễ rơi vào lưới tình: Khi một người đàn ông đưa tay ra với bạn, không phải lúc nào người ta cũng muốn nắm tay bạn đâu, có khả năng người ta muốn đồ gì đó của bạn thôi!

Nhưng rõ ràng lần này cô đã nghĩ quá xa, vì cô không hề nhận ra - cô cho rằng anh muốn đồ, nhưng cũng có thể, thực chất anh chỉ muốn nắm tay cô.

Cái đầu này của cô, từ đầu đã nghĩ đúng rồi, lại chuyển suy nghĩ vừa xuất hiện chệch sang hướng khác.

Dương Viêm nhìn cô giả ngu, không nói gì.

“Xe... của anh đâu?” Diệp Tiểu Nhu ngây ngốc hỏi.

Nhìn chiếc moto trước mặt, Diệp Tiểu Nhu ngẩn người: “Hình như đây không phải xe Giang Thạc, rõ ràng tôi đã thấy anh ta đi rồi mà... Nó của ai vậy?”

Từ phía sau xe, Dương Viêm lấy một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ của nữ ra đưa cho cô.

Tim Diệp Tiểu Nhu chợt đập nhanh hơn: “Của ai thế? Tôi có thể đội sao? Xe này của anh sao, sếp? Sếp, anh còn có thể lái moto ư?!” Cuối cùng cô còn mở to mắt, giọng điệu cũng đầy kinh ngạc khó tin.

Dương Viêm nhếch khóe môi, không trả lời, anh đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen khác, rồi nhấc chân lên xe.

Moto phát ra tiếng khởi động rìn rìn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tiểu Nhu thấy anh lái moto.

Trông anh tựa như một tay đua xe trẻ tuổi nhiệt huyết, còn quyến rũ hơn vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày của anh mấy phần.

Quả thực... Quả thực vừa đẹp trai vừa ngầu đến mức khó hình dung!

Anh quay đầu nhìn Diệp Tiểu Nhu còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, mắt anh ánh lên niềm vui: “Lên xe.”

Diệp Tiểu Nhu vội vàng đội mũ bảo hiểm, có lẽ mũ bảo hiểm này được chọn riêng cho cô, không chỉ nhỏ nhắn tinh xảo mà còn trông rất ngầu nữa, hệt như chiếc xe này, đúng là kiểu mà cô tha thiết mơ ước.

Tuy nhiên, khi chuẩn bị lên xe, cô lại chần chờ: “Nhưng tôi...”

“Sao vậy?”

Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nhìn mình: “Trên người tôi bẩn lắm, vừa nãy ở dưới đáy giếng dính không ít nước bùn.”

Thế nên, đây là nguyên nhân vừa rồi cô không để anh chạm vào?

“Không muốn điều tra án sao?” Giọng nói nặng nề của Dương Viêm truyền từ trong mũ ra: “Một mình Giang Thạc không ứng phó nổi đâu, mau lên đi.”

Diệp Tiểu Nhu đành nhấc chân ngồi lên xe, nhưng vì sợ chạm vào anh, khiến bụi đất trên người làm dơ quần áo anh, nên động tác lên xe của cô có vẻ rất vụng về, cô định điều chỉnh một tí, một bên tay bỗng bị bắt lấy.

Dương Viêm cầm tay cô đặt lên eo mình.

Diệp Tiểu Nhu sững người, biểu cảm trên khuôn mặt dưới mũ bảo hiểm cũng cứng đờ.

“Ngồi đàng hoàng.”

Khi anh rồ ga phóng xe đi, Diệp Tiểu Nhu nổi da gà toàn thân.

Gió lướt qua người, Diệp Tiểu Nhu dính sát vào người anh, hai tay vô thức ôm chặt eo anh.

Cô hít sâu một hơi.

Giữa từng làn gió, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh.

Khí chất mạnh mẽ tự do, tràn ngập cảm giác an toàn ấy khiến người khác không nhịn được mà lún sâu vào hết lần này tới lần khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.