Người Khác Là Vực Sâu

Chương 53



Vụ án Từ Viện Viện tự sát trước mặt mọi người ở trung tâm thương mại đã đảo chiều trên mạng.

Mọi cơ sự xuất phát từ một vụ tự sát ồn ào ở trung tâm thương mại, có người tìm ra chuyện Từ Viện Viện từng bị bắt nạt ở trường học và chỗ làm, hơn nữa người bắt nạt cô còn cùng một người. Có người chụp được cảnh bố mẹ Từ Viện Viện gào khóc khi đến Cục Cảnh sát nhận thi thể con gái rồi tung lên mạng. Toàn bộ cư dân mạng lập tức dồn hết phẫn nộ vào kẻ bắt nạt Từ Viện Viện, công ty Từ Viện Viện cũng phải bồi thường cho bố mẹ cô ấy một khoản tiền, tới bây giờ kẻ bắt nạt cô ấy vẫn trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Nhưng chưa được mấy ngày, trên mạng lại nổ ra một tin, là video bố mẹ của Từ Viện Viện, một bên đến căn trọ của con gái mới chết mang đồ đi bán lấy tiền, một bên mắng chửi cô ấy. Trái lại lãnh đạo công ty đối xử rất tốt với Từ Viện Viện khi cô ấy còn sống, họ đã sớm đuổi việc nhân viên bắt nạt cô ấy. Cùng lúc đó, tin tức Từ Viện Viện không phải con ruột của bố mẹ mà được nhận nuôi ở quê cũng bị lộ ra. Ngay khi tin này xuất hiện, tất cả mũi nhọn đều dồn về phía bố mẹ Từ Viện Viện, ngay cả hàng xóm trong khu nhà bọn họ cũng gia nhập vào nhóm người lên tiếng phê phán bố mẹ cô ấy.

Người thứ hai bị tung tin, là Hầu Dương.

Chuyện ban đầu là một cậu bé học lớp tám bị thầy giáo nhục mạ nên nhất thời nghĩ quẩn tự sát, thầy giáo kia lập tức trở thành đối tượng công kích của cư dân mạng. Thầy giáo cũng bị trường học đuổi việc, hơn nữa còn đăng bài thanh minh mình chỉ là một thầy giáo dạy học bình thường, không bạo lực ngôn từ với cậu bé, nhưng vẫn bị chửi rủa không ngừng. Đến tận khi có một tin tức được truyền thông tiết lộ leo lên top hot search, tuyên bố đứa trẻ không tự sát vì bị thầy giáo sỉ nhục, thầy giáo không hề sai, nguyên nhân tử vong thực sự của Hầu Dương là phải chịu bạo lực gia đình từ bố mẹ trong thời gian dài. Thêm nữa, cậu bé chỉ là đứa trẻ được bố mẹ bỏ tiền mua về. Cùng lúc đó, video bố mẹ cậu bé đưa thi thể của con tới cổng trường đòi bồi thường cũng đẩy chuyện này lên đ ỉnh điểm.

Mọi lời mắng nhiếc chuyển hướng về phía bố mẹ Hầu Dương, chưa kể chuyện này còn liên quan đến tội phạm mua bán trẻ em, hướng gió thay đổi quá nhanh khiến cảnh sát đang điều tra cũng không kịp trở tay.

Còn chuyện tự thiêu ở quảng trường vẫn đang nóng lúc trước đã bị hai vụ tự sát trên đẩy xuống, đúng lúc nhiệt độ của vụ án này giảm xuống, tin tức về người thứ ba lại bị lộ ra.

Theo một nguồn tin không rõ, chuyện ba người thân của người đàn ông này bị chết cháy lúc trước, thực chất lý do là vì khi anh ta hút thuốc từng dạy con trai chơi bật lửa, thường để con trai châm thuốc cho mình, cuối cùng mới dẫn tới bi kịch. Chưa dừng ở đó, theo lời kể của hàng xóm, anh ta đã sớm vì ngoại tình mà ly thân với vợ, thi thoảng mới về nhà. Ngày xảy ra hỏa hoạn, chính anh ta đã đưa bật lửa của mình cho con trai ba tuổi chơi, nhưng lúc rời đi không lấy lại, vợ con và cả bố vợ của anh ta đều thiệt mạng trong biển lửa.

Nhìn từ một góc độ nào đó, quả thực người này tội ác tày trời, nhưng việc anh ta tự đốt mình thành tro trước mặt mọi người, có thật sự vì muốn chuộc tội không?

Với bản chất vốn tồi tệ của mình, anh ta sẽ thay đổi vì thấy nhà vợ chết thảm, rồi tự sát do áy náy sao?

Khi biết được tiền căn hậu quả mọi chuyện, ai nấy cũng không biết nên chửi rủa người đàn ông này đáng chết, hay nên thương cảm cho bi kịch của nhà họ?

Các vụ án này, rốt cuộc có liên hệ gì, liệu sau lưng có người nhúng tay vào không?

Không ai biết được chân tướng.

Nhưng không chỉ cảnh sát, vô số người cũng đang âm thầm điều tra.

“Đồng Đồng, em có thể nói với chị, viên kẹo kia, là ai cho mẹ em không?”

Trong phòng bệnh, Diệp Tiểu Nhu nhìn cậu bé đang co rúm lại, cô dịu dàng xoa tóc cậu bé: “Đừng sợ, ở đây em rất an toàn, sẽ không ai tổn thương em đâu.”

Từ sau lần Đồng Đồng bật khóc nức nở trong lòng Diệp Tiểu Nhu, tinh thần của cậu bé đã tốt hơn hẳn, ít nhất trong khi ăn cơm, đi vệ sinh, chơi đùa, cậu bé cũng có thể trao đổi đơn giản với người khác. Nhưng ở cậu bé vẫn xuất hiện triệu chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương rất rõ ràng, ví dụ như không thể nghe tiếng xe lửa hoặc tàu điện ngầm trong TV, sợ máu nghiêm trọng, không thể nhìn mảng màu đỏ lớn, tối không thể tắt đèn ngủ, nếu không cậu bé sẽ rất suy sụp.

Đây là lần thứ ba Diệp Tiểu Nhu tới thăm cậu bé, dựa vào thái độ của cậu bé từ khi thấy Diệp Tiểu Nhu, có thể nhìn ra cậu bé đã có thiện cảm với Diệp Tiểu Nhu, cậu bé còn rất vui lúc cô đến nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trước ánh mắt cổ vũ của cô, cuối cùng Đồng Đồng cũng lên tiếng: “Không phải cho mẹ, là cho Đồng Đồng.”

“Thì ra có người cho Đồng Đồng à?” Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Vậy em có nhớ rõ là ai tặng em không?”

Đồng Đồng mù mờ lắc đầu, dường như không nghĩ ra.

“Em cẩn thận nhớ lại xem, là dì, hay chú?”

Diệp Tiểu Nhu kiên nhẫn dẫn dắt cậu bé hồi tưởng, nhưng có vẻ Đồng Đồng cực kỳ bài xích chuyện này, vẫn cứ tránh né, mím môi, cũng không nhìn cô.

Diệp Tiểu Nhu không ép cậu bé nữa, cô lấy đồ chơi rồi mau chóng đổi sang chủ đề khác, để cậu bé quên đi việc không vui vừa rồi: “Em xem con thỏ nhỏ này có xấu không, chú chọn con thỏ nhỏ này không có thẩm mỹ gì hết, đúng không?”

Đồng Đồng cầm thỏ bông, xoa đầu thỏ, bỗng thốt ra một câu: “Mẹ cũng xấu... giống mẹ.”

Diệp Tiểu Nhu hơi ngẩn người, khó tin nhìn cậu bé: “Đồng Đồng, em vừa nói gì? Em thấy... ngoại hình của mẹ xấu sao?”

Theo lẽ thường, người mẹ kia luôn chăm sóc chu đáo cho cậu con trai khuyết tật bẩm sinh, chưa kể sau khi mẹ chết, tâm trạng Đồng Đồng vẫn cứ bi quan mãi, cậu bé không nên cảm thấy mẹ xấu mới đúng. Nhưng từ ngôn ngữ cơ thể của cậu bé, có thể nhìn ra cậu bé không nói dối, cậu bé thực sự nghĩ mẹ mình xấu xí.

“Bọn họ nói Đồng Đồng xấu, mẹ Đồng Đồng chắc chắn cũng xấu.”

Diệp Tiểu Nhu im lặng một lúc, hỏi: “Thế em... thích mẹ không?”

Diệp Tiểu Nhu cẩn thận quan sát biểu cảm và động tác của Đồng Đồng, khi cậu bé nghe cô hỏi vậy, cô thấy tay cầm thỏ bông của Đồng Đồng chợt dùng sức vặn đầu thỏ, thậm chí cậu bé còn muốn lấy bông bên trong ra.

Diệp Tiểu Nhu khẽ nhíu mày.

Vấn đề của cậu bé, e rằng còn nghiêm trọng hơn lời vị chuyên gia tâm lý kia nói nhiều.

Vào giây phút mẹ cậu tử vong trên đường ray, mặc dù đã có người che mắt cậu bé, nhưng vẫn chưa phản ứng đủ nhanh. Và cảnh tượng khiến người khác khó lòng chịu nổi này, quả thực vẫn còn lưu lại trong đầu cậu bé.

Mẹ xấu, có phải chứng tỏ, ngay giây phút ấy, hình tượng đẹp đẽ của mẹ trong ký ức cậu bé đã trở nên vặn vẹo và vỡ nát rồi không?

Hay lúc Lý Thế Cầm còn sống, cậu bé đã bị người khác lừa mà nghĩ mẹ xấu rồi?

Rời phòng bệnh, Diệp Tiểu Nhu thấy Giang Thạc đang cầm chơi gấu bông nhỏ ở cửa.

Giang Thạc đã mua con thỏ và gấu nhỏ, con thỏ cho Đồng Đồng, còn gấu nhỏ cho mình.

Diệp Tiểu Nhu nhìn anh ta cứ nghịch lỗ tai của gấu nhỏ, cô trêu ghẹo: “Hiệp sĩ Giang, năm nay anh bao lớn rồi?”

“...” Giang Thạc tỏ vẻ chê bai ném gấu nhỏ cho cô: “Những thứ trẻ con như vậy, chỉ có con gái mấy người mới thích thôi.”

Diệp Tiểu Nhu lén cười, cô đã sớm đoán ra Giang Thạc sẽ để gấu nhỏ cho cô, lúc đầu anh ta chưa đưa cô, vì biết cô chắc chắn sẽ tặng Đồng Đồng.

“Cảm ơn.” Diệp Tiểu Nhu ôm gấu bông vào ngực, ra ngoài với anh ta.

“Có hỏi được gì không?”

“Không, nhưng...”

“Nhưng?”

Mắt Diệp Tiểu Nhu lóe lên, cô nói: “Từ Viện Viện và Hầu Dương, một người nghe kể là được nhận nuôi từ họ hàng, một người thì bố mẹ mua về từ khi còn nhỏ, thật ra hai người đều khá giống nhau ở một điểm.”

“Ý cô là Đồng Đồng và mẹ cậu bé cũng chưa chắc là mẹ con ruột?!”

“Thi thể của mẹ Đồng Đồng đã hỏa táng, điều này phải hỏi bố cậu bé mới biết được.”

“Bố cậu bé không hề quan tâm tới đứa con này, nó gặp chuyện không may nhiều ngày như vậy, ngay cả mặt cũng không thấy!” Giang Thạc rõ ràng rất khó chịu với người bố không lộ diện kia: “Vô trách nhiệm, không xứng làm bố!”

Diệp Tiểu Nhu chợt hơi đăm chiêu: “Vậy anh cảm thấy, Lý Thế Cầm xứng làm mẹ ư?”

Giang Thạc định nói mẹ Đồng Đồng cũng không sai, nhưng ngẫm lại, nằm trên đường ray tự sát trước mặt con, cô ấy không nghĩ việc này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý lớn tới nhường nào cho con sao? Nói một câu khó nghe, nếu muốn tự sát thật, tại sao không tránh mặt con chứ?

Vậy nên, rốt cuộc Lý Thế Cầm có xứng đáng làm một người mẹ không, sao anh ta có thể nói rõ đây?

“Đi, chúng ta đến căn hộ của Đồng Đồng xem thử.”

“Không phải căn hộ kia đã bị chủ nhà thu dọn rồi à?”

Tuy nói thế, Giang Thạc vẫn nghe lời cô, chuẩn bị đưa cô tới căn hộ của Lý Thế Cầm, nhưng khi rời bệnh viện, hai người đồng loạt nhận ra điều bất thường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Có người theo dõi nữa ư?” Diệp Tiểu Nhu nhíu mày: “Đã điều tra ra người lúc trước là ai chưa?”

“Chưa, nói tới lại tức giận, người theo dõi hai người đã bị cấp trên của hắn sa thải từ lâu, nên không thể điều tra ra là ai thuê hắn. Đã thế, hiện giờ người còn lại cũng biến mất luôn rồi.”

“Chúng ta tách ra, chặn người lại.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Lần này không thể để hắn chạy thoát nữa.”

Giang Thạc gật đầu.

Hai người tách một trái một phải xác nhận vị trí của kẻ theo dõi, rồi vòng ra sau khu điều trị ngoại trú, chuẩn bị chặn người lại phía sau tòa nhà.

Nhưng khi Giang Thạc chặn trước mặt một người, lúc chuẩn bị bắt đối phương, anh ta chợt nghe thấy giọng Diệp Tiểu Nhu: “Giang Thạc!”

Giang Thạc ngạc nhiên ngoảnh lại, khó hiểu nhìn Diệp Tiểu Nhu vừa gọi mình, bây giờ Diệp Tiểu Nhu nên ở hướng khác mới đúng. Ngay khi anh ta quay đầu lại, người kia đã chạy không thấy bóng dáng.

“Cô làm gì vậy?!” Giang Thạc hơi tức giận: “Tôi suýt bắt được hắn rồi.”

Dứt lời, anh ta mới phát hiện sắc mặt Diệp Tiểu Nhu có phần kỳ lạ, cô vẫn luôn nhìn theo hướng người kia chạy đi.

“... Sao vậy? Cô biết người đó à?”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Ừ, tôi biết, đến vì tôi.”

Thấy Giang Thạc còn đang muốn hỏi gì đó, cô nói: “Không sao, không cần lo lắng, tôi về trước đây.”

Nếu cô đã nói vậy, Giang Thạc cũng không hỏi nữa, nhưng anh ta vẫn thầm nghi ngờ, vì họ biết quá ít về quá khứ của Diệp Tiểu Nhu. Trước mắt họ chỉ biết cô không có người nhà, cũng chưa bao giờ thấy bạn bè cô, cô cứ cô độc như thế rồi được đưa đến công ty thôi. Từ trước tới nay chưa từng nghe cô nhắc tới các mối quan hệ khác, chỉ sợ hiện giờ trong điện thoại cô cũng chỉ lưu thông tin liên hệ của nhóm công ty và Tiêu Ngũ.

Cô thực sự tồn tại, hết sức mạnh mẽ, nhưng cũng thường xuyên khiến người khác cảm thấy vô cùng thần bí.

Khí chất độc đáo này xuất hiện trên người cô, không thể không nói là cực kỳ có sức hấp dẫn. Họ thường bí mật thảo luận, lần nào Diệp Tiểu Nhu đến Cục Cảnh sát cũng nhận được không ít ánh mắt hâm mộ, khiến họ luôn cảm thấy nguy cơ. May sao, hiện giờ không có chỗ nào bì kịp đãi ngộ của công ty họ, huống chi ông chủ họ còn tràn ngập sức hút nữa, thế nên vẫn có thể giữ người lại.

Suốt dọc đường, gần như đi tới đâu cũng có thể nghe thấy mọi người bàn tán về chuyện đảo chiều của mấy vụ tự sát kia.

Trước mắt họ đã bắt tay vào việc tìm kiếm nguồn gốc của những tin tức bị tung ra, nhưng các địa chỉ IP đầu tiên đăng các video đó lên lại không thuộc cùng một người. Cho dù truy vết được thì địa chỉ IP cũng không hợp lệ. Còn bên phía truyền thông đã dựa vào tin tức được tung ra trước đó để đưa tin, khiến thông tin về mấy vụ án lan truyền rất nhanh, sắp đến tình trạng mất kiểm soát, muốn tìm được nguồn gốc càng thêm khó khăn hơn.

Cục Cảnh sát thành phố đã bắt đầu thảo luận về việc có nên gộp án lại điều tra không, nhưng bây giờ căn cứ để chứng minh mấy vụ án này có liên quan còn quá ít, vẫn chưa đủ chứng tỏ có người đứng sau xúi giục nạn nhân tự sát và phát tán tin tức về các vụ tự sát khiến xã hội hỗn loạn.

Dù ở địa điểm diễn ra tự sát xuất hiện cùng một loại kẹo, cũng không thể làm bằng chứng thuyết phục.

Mà Hầu Dương lẫn Từ Viện Viện đều không có quan hệ ruột thịt với bố mẹ, có lẽ chỉ là trùng hợp, vẫn không thể dùng làm căn cứ điều tra. Nhưng kể cả Cục trưởng Châu cũng cho rằng mấy vụ tự sát này có liên quan, thế nên họ vẫn đang điều tra theo hướng này, nhưng vẫn chưa mang tới kết quả.

Đến Diệp Tiểu Nhu cũng chưa thể xâu chuỗi mấy vụ án lại được. Cô đã tới hiện trường của mấy vụ tự sát tìm kiếm manh mối liên tục ba ngày, có khi ở lại rất lâu, cô thường trở về trong bộ dạng hơi nhếch nhác, cũng chẳng ăn uống mấy. Nhưng tạm thời cô vẫn chưa thu hoạch được gì, ai cũng nhận ra cô có phần nôn nóng, lại không biết nên khuyên cô thế nào. Dù sao trong các vụ án này, ngay cả cô còn không nghĩ ra thì với cái đầu của họ sao có thể nghĩ ra chứ?

Dương Viêm cũng phải làm một chuyện quan trọng, vậy nên anh mới bảo Giang Thạc đi theo cô không rời một tấc. Diệp Tiểu Nhu không phản đối, dù cô và Giang Thạc không ăn ý mấy, nhưng Giang Thạc rất nghe lời cô. Bất luận quyết định của cô khó hiểu ra sao, anh ta vẫn sẽ làm cùng cô.

Mãi đến khi vụ tự sát kỳ lạ thứ năm xuất hiện, lại khiến mọi người bàng hoàng thêm lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.