Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Quyển 2 - Chương 7: Bại hoại



Trở lại phòng ngủ, kia tập thể người đi đi dạo phố đã muốn ở đó, một bên cắn hạt dưa, một bên thì thầm không biết là đang nói cái gì.

“Thủy Thủy, rốt cục cũng đã trở lại, còn tưởng rằng cậu đi tranh cướp ở căn tin đã muốn đem chính mình biến mất đâu.” Lại là Lí Giai tiếp đón nàng đầu tiên, quan tâm nàng đầu tiên.

“Ân, rốt cục đã trở lại.” Rốt cục đã trở lại….. Lí Giai cậu thật sự là người tốt, không giống như những kẻ khác a. Ánh mắt nhìn hướng hai cái mặt khác, hai khuôn mặt không hề biểu hiện, vô cảm nhìn người, tiếp tục nói chuyện phiếm, ăn đồ ăn vặt, Thủy Thủy nghĩ. Tâm bị dày vò rốt cục cũng có được chút an ủi, xuất hiện vô số bong bóng cảm động.

Đi qua vòng luẩn quẩn ba người đang ngồi, cầm lấy khoai tây chiên hướng lên miệng cắn.

“Biết cô gái kia là ai sao?” Đề tài tiếp tục, không có vì Liễu Thủy xuất hiện mà ngưng hẳn, đây là thanh âm rất ngạc nhiên thực bát quái của Bạch Thấm Tình.

“Cái gì cô gái?” Ngồi được một lúc như vậy, Liễu Thủy đối với đề tài trong câu chuyện của các cô vẫn hoàn toàn không hiểu được, này đến cùng là nói về cái gì a? Sau đó phi thường tiểu bạch hỏi một câu.

“…………” Tập thể lâm vào trầm mặc.

“Kính nhờ………” Lục Ái Manh thực vô lực thở ra câu này. Kính nhờ, nha đầu này vẫn không phải là sinh viên trường chúng ta nha, chuyện lớn như vậy cư nhiên có thể không nhìn thấy, ngay cả chúng ta vừa mới trở về đều đã biết, người vẫn ở trong trường cư nhiên còn không biết?...........

“Cậu cư nhiên không biết??!!!!!!” Vẫn là Bạch Thấm Tình rõ ràng nhất, trực tiếp đem khinh bỉ nói ra khỏi miệng.

“…….. Tớ không biết a, các cậu không nói tớ thế nào biết được.” Thủy Thủy thực vô tội nói, đối với việc bản thân trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người cảm thấy thực ủy khuất. Không nói ra nàng như thế nào biết, ai biết được vừa rồi bọn họ là đang nói cái gì………

“Là liên quan đến Tư Húc, đừng nói Tư Húc người này cậu cũng không biết.” Lí Giai tốt tâm trả lời, có điểm hoài nghi nói. Rất có khả năng, thật sự là càng nghĩ càng thấy có khả năng.

“………..” Trong lúc nhất thời bị lời này đè bẹp, Tư Húc cô đương nhiên biết, vừa tách ra chưa tới mười phút, trong lòng thực bất bình phản bác, nhưng là không dám nói ra. Ta là bị bắt buộc……… Kếu rên.

“……… Tớ biết Tư Húc.” Tớ mỗi ngày trong trò chơi đều phải nhìn thấy hình ảnh của Tư Húc, các cậu cho tới bây giờ không có phát hiện sao? Khóc……. Rất không quan tâm tớ. Nhưng là vẫn muốn tiếp tục nghe chuyện, vì thế nói ra.

“Nghe nói vừa rồi Tư Húc cùng với một cô gái không biết là ai chạy tới sân thể dục, trước mặt mọi người ôm nhau thật thân mật, hơn nữa còn giống như thật khó chia lìa.” Theo trong miệng Lục Ái Manh phun ra, lời nói quả nhiên thực bát quái, quả nhiên thực bưu hãn, còn một bộ mang theo ghen tị.

“……..” Liễu Thủy thật muốn tìm cái lỗ chui xuống, cảm giác hình ảnh của chính mình trước mắt ba người kia càng ngày càng thu nhỏ, thu nhỏ……. Nếu cô gái trong truyền thuyết kia là người khác, cô cũng sẽ thật ghen tị, cô cũng sẽ thực bát quái, cô cũng sẽ thực tức giận. Nhưng là, hài tử, cô gái trong lời nói của các ngươi là cô nha……… Dã nữ nhân là cô, kia nhân vật trong truyền thuyết khó có thể chìa lìa kia cũng là cô?......... Cô không phải dã nữ nhân, cũng không có cùng Tư Húc khó có thể chia lìa, cô cũng là bị hại nha……… Trong lòng tru lên bi phẫn phản bác.

“Nghe nói là trong trường, bất quá chúng ta cũng không biết là ai, cái này có thể nháo loạn nhiều ngày, ha ha.” Lí Giai thực vui sướng khi người gặp họa nói.

“Cô gái kia mà xuất hiện trước mặt tớ, tớ khẳng định hảo hảo chà đạp cô ta, hừ, cư nhiên mới một hai ngày cuối tuần liền đoạt mất Tư Húc của mọi người, quả thực muốn chết.” Lục Ái Manh một bộ chính nghĩa vì dân trừ hại nói. Hừ hừ, Tư Húc là Tư Húc của mọi người, thùy lai thùy tử. (chạm vào liền chết)

“Đúng đúng đúng…..” Bạch Thấm Tình phụ họa nói, bộ dạng cùng chung chí hướng, thoạt nhìn rất là buồn cười.

“………. Tớ đi ngủ.” Lòng ghen tị của nữ nhân thật đáng sợ, run rẩy. Liễu Thủy quyết định rời xa đám con gái đáng sợ này. Vốn rất muốn thẳng thắn nói cho các cậu biết cô gái mà các cậu nói là tớ, các cậu muốn tiêu diệt kia cũng là tớ, nhưng là nhịn xuống, không ai lại chê mệnh mình quá dài.

“Không nghe?” Bạch Thấm Tình ra vẻ chưa nói hết.

“Đi thôi đi thôi.” Lí Giai thúc giục nói. Một chút cũng không có ý tứ giữ lại.

“Mởi trở về liền ngủ, heo.” Lục Ái Manh trước mặt những người trong phòng ngủ này, tùy thời đều là bưu hãn.

………

………. Tiếp tục cùng các cậu nói chuyện, sinh mệnh cô thật nguy hiểm, vẫn là trốn……….

Che chăn ngủ không được, tâm loạn loạn.

Tư Húc………

Ai có thể nói cho cô biết hiện tại là cái tình huống gì a?..........

Không biết hai người làm thế nào lại phát sinh chuyện hôm nay? Chẳng lẽ là cô đang nằm mơ sao? Sẽ không a, ngay cả ba người trong phòng ngủ cũng là đang thảo luận, thì phải là chuyện đã thật sự xảy ra….. Nhưng là, vì cái gì?

Người như vậy, như thế nào lại, thực xin lỗi, nhưng lại có thể cùng người xa lạ là cô sinh ra hứng thú? Nhiều nhất cũng chỉ là một lần hỗ trợ, nhưng là chưa nói lời nào không lí nào lại nhớ rõ nàng nha.

Chẳng lẽ là đùa giỡn cô? Cũng sẽ không nha, vô duyên vô cớ người ta đùa giỡn cô để làm chi? Cô còn không có vĩ đại như vậy. Lập tức phản bác lại…….

“Ngày mai, không cần ăn cơm sớm như vậy.” Nghĩ lại câu nói này đầu bắt đầu đau.

Quản hắn, làm như không có nghe thấy liền tốt rồi, hơn nữa, hắn cũng không nhất định nhớ rõ, hắn như thế nào có thể nhớ rõ đâu…………

Vì thế, đưa ra kết luận, Liễu Thủy rốt cục bình yên ngủ………..

Nửa đêm………

Mở hai mắt, như thế nào vẫn là một mảnh tối đen?.............. Tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Lăn qua lộn lại……..

A…………. Ngủ không được. Xốc chăn ngồi dậy, thân thủ tiến tới máy tính. Vẫn là đăng nhập xem thử xem……..

Ngủ không được ngủ không được không được………… Ai oán.

Bỉ Ngạn, đã trễ thế này không có ở trò chơi đi.

Nhớ tới Bỉ Ngạn, tâm lại cảm thấy phức tạp.

Bỉ Ngạn, Tư Húc, BỈ Ngạn, Tư Húc……….

Bỉ Ngạn, chuyện tình ngày hôm nay sẽ khiến ngươi thật không vui, ngươi nếu biết, sẽ không vui đi, sẽ tranh cãi ầm ĩ đi, Bỉ Ngạn……… Về sau sẽ không bao giờ nữa, thật sự, âm thầm hạ quyết tâm.

Nhìn màn hình trò chơi phiêu dật bức họa, người xa xôi như vậy, vẫn là xa xa nhìn là tốt rồi, đều quên mất quên mất, mãnh liệt lắc đầu.

Nhìn nhìn thời gian, hai giờ sáng, lúc này trong trò chơi đúng là chỉ có vài người, ngay cả bình thường tối náo nhiệt kênh thế giới cũng thật lâu mới thoát ra một hai câu, đều là chút việc buôn bán cùng mời tổ đội, vô số.

Lại mở ra kênh bang phái nhìn xem, 囧. Hơn nửa đêm, trên thế giới không còn ai, kênh bang phái sao lại náo nhiệt như vậy? Bình thường tại ban ngày cũng không gặp qua nhiều người nói chuyện như vậy nha, chẳng lẽ người trong bang ta đều là cú về đêm? Thủy Thủy thực kinh ngạc nghĩ. Hơn nửa đêm nói cái gì mà hưng phấn như vậy? Tò mò rình coi.

[Bang phái]

Ngươi là ai: “Liên Y Điểm Điểm là người rất tốt, không cần nói như vậy.” Đầu tiên thoát ra câu như vậy. Liên Y Điểm Điểm? Là muội muội của Vi Vũ, nàng làm sao vậy?

Hoa nở hoa tàn: “Tốt mà như vậy, công nhiên cướp lão công người ta, Thủy Thủy của chúng ta đắc tội nàng ở chỗ nào?” Lập tức nhảy ra một câu chất vấn.

囧, còn nhắc tới nàng. Công nhiên cướp lão công của người ta cùng nàng có cái gì quan hệ> Không cần đem nàng đặt bên miệng, nàng là muốn cúi đầu. Thủy Thủy tự kỷ nghĩ. Làm người cần cúi đầu, làm người cần cúi đầu…….

Bình an: “Không cần ở trong bang thảo luận loại chuyện này, ảnh hưởng xấu.” Bình an muốn ngăn việc thảo luận lại đề tài này, trong bang phái thảo luận chuyện như vậy xác thực không tốt, chỉ sợ có người đem chuyện này nói cho đương sự nghe. Nào biết rằng Thủy Thủy không cần người khác nói cho đã đứng ở một bên xem.

Lưu lạc: “Có cái gì không tốt, cái kia Liên Y Điểm Điểm nên đem nàng T khỏi bang đi, đỡ phải ở trong bang ngại ngùng ánh mắt của chúng ta.”

Xem ra Lưu lạc còn muốn hỏa bạo đâu, trước kia như thế nào không thấy, Thủy Thủy cân nhắc.

Ăn chay lớn lên: “Kỳ thật cũng không có gì nha, không phải là buổi tối cùng Bỉ Ngạn bang chủ đi tranh Phúc Sương thành sao, như thế nào nói thành như vậy?” Đứng ở lập trường công chính, Ăn Chay tiểu bằng hứu vẫn là vì người từng cùng chính mình làm nhiệm vụ cự viên cùng nhau tiến vào bang Liên Y Điểm Điểm nói câu công đạo, không phải là cùng nhau tiến vào FB sao? Như thế nào lại thành kẻ thứ ba?

Thủy Thủy nhìn đến câu này rốt cục hiểu được, Bỉ Ngạn bang chủ? Liên Y Điểm Điểm? Chính mình? Cướp lão công?...... Nguyên lai không phải chính mình làm cái vượt tường nho nhỏ, ngay cả nam tử vô lương tâm nhà nàng cũng thừa dịp nàng không chơi trò chơi thì chơi đùa MM, còn khiến thiên hạ đều biết.

Lưu Lạc: “Ăn chay ngươi thì biết cái gì. Bỉ Ngạn có thể tùy tiện cùng người khác tiến Phúc Sương thành sao, ít nhất theo tư biết từ ngày thành lập bang phái đến giờ, cùng chỉ thấy một người là Thủy Thủy.” Tiến Phúc Sương?

Lưu Lạc: “Liên Y Điểm Điểm là muội muội của Vi Vũ, này chúng ta không đem ra thảo luận. Trọng điểm là lời nói trên phó bản của trò chơi. Cái gì Bỉ Ngạn thực bảo hộ nàng không muốn nàng bị thương hại, còn cái gì trải qua này đây chuyện tình tại Phúc Sương thành nàng càng thêm sùng bái, càng thêm thích bang chủ của chúng ta. Bang chủ của chúng ta không phải Bỉ Ngạn sao? Như thế mà còn không phải gòi là cướp lão công thì gọi là gì, cho dù chính là có chút ý tứ như vậy cũng không được!” Lưu Lạc mau điên rồi, nơi nơi đều là loại nữ nhân này, sớn nên T các nàng, nhắm mắt làm ngơ. Thủy Thủy của chúng ta rất tốt, một đám bị sắc đẹp làm mù mắt.

Xem ra đêm dài yên tĩnh quả nhiên là thời điểm tán gẫu thị phi tốt nhất, Liễu Thủy thầm nghĩ, này đều là cái gì cùng cái gì? Còn có người công nhiên bày tỏ tình yêu………..hướng về tâm cơ nam tử kia? Quả nhiên việc lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.

Heo con mau chạy: “Nói rất đúng, tuy rằng ta tin tưởng Bỉ Ngạn sẽ không có gì với nàng, nhưng là loại chuyện này vẫn nên có thể tránh liền tận lực tránh. Trong bang có một người như vậy, có thể ảnh hưởng tới tâm tình của Thủy Thủy, vẫn là T đi.” Cái kia Liên Y Điểm Điểm không có trọng yếu như Thủy Thủy.

Con mèo màu đen: “Ân. Ngày mai cùng Thiên Sơn nói, T rất đúng.” Miêu Miêu cũng nói phụ họa.

Hoa nở hoa tàn: “Sự tình liên quan Thủy Thủy, liền làm như vậy đi.” Hoa nở hoa tàn cũng hoàn toàn khống có ý kiến.

……………

Xem ra rình coi cũng có thể rình ra hạnh phúc. Lòng Liễu Thủy đang bị cái lạnh ban đêm bao phủ cũng được sưởi ấm. Cám ơn các ngươi, Lưu lạc, Hoa nở, Miêu Miêu, tiểu Trư….

Hệ thống: “Liên Y Điểm Điểm” đã rời khỏi bản bang.

…………… Một mảnh yên tĩnh.

Liên Y Điểm Điểm

Mọi người trầm mặc, như thế nào biết được nhân vật thứ nhất trong đềi tài cư nhiên ở đây? Như thế rất tốt, cứ nghe hết đi. Hiện tại khiến cho người khác nói cũng chưa nói liền tự mình rút lui.

Cảm xúc không tên bao trùm toàn bang.

Thủy Thủy cũng ngẩn người. Ack, nguyên lai không chỉ có một người rình coi……….

[Bang phái]

………….

Con mèo màu đen: “Chính mình lui cũng tốt, không cần quan tâm.” Thật lâu, rốt cục Miêu Miêu nói ra một câu. Tự bản thân rút lui cũng tốt………..

Lưu lạc: “Cư nhiên ở đây, ha ha thống khoái.” Thủy Thủy囧. Nói nhiều nhất chính là ngươi, ngươi lại còn ước gì người ta nghe thấy ngươi nói nàng nói bậy, này đều là ai?

Ăn chay lớn lên: “Các ngươi có điểm hơi quá………” Ăn chay tiểu bằng hữu vẫn là thực thiên lương hồn nhiên.

Heo con mau chạy: “Ngày mai cùng Thiên Sơn, Vi Vũ giải thích nguyên nhân, bọn họ sẽ hiểu, sự tình cứ vậy đi.” Tiểu Trư dùng thực tín nhiệm lời nói.

Hoa nở hoa tàn: “……”

………..Bang phái lại náo nhiệt lên, màn hình tiếp tục quay cuống.

Tựa hồ xác thực có điểm hơi quá đâu, bất quá, như vậy cũng tốt. Thủy Thủy nghĩ, thoát khỏi trò chơi, vốn cũng chỉ muốn vào xem thử, buổi tối ngủ quá sớm, gần một ngày cũng không có vào trò chơi, thật sự rất tưởng niệm đâu. Ai biết vừa nhìn đến lại thấy sự tình này đâu. Hãn…………

Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học đâu. Không phải sợ không phải sợ, tự thôi miên. Khiến cho bão táp mãnh liệt xông tới đi!!..........

Bên bàn, bốn người cố gắng vùi đầu ăn cơm. Sau một buổi chiều học thể dục, chỉ có thể nói….. đói. Rốt cục biết dáng người hùng tráng Nghiêm lão sư dạy thể dục như thế nào mà có được. Mỗi ngày đều khiến các khóa học thể dục phải hùng hục như trâu vậy, cây gậy trúc cũng có thể trở thành đại thụ thôi.

Tâm tư của Liễu Thủy đều đặt hết trên bàn cơm, đối với quỷ chết đói mà nói, ăn, so với cái gì đều trọng yếu.

“Điện thoại!!!!!!!!!” Rốt cục, Lục Ái Manh không thể nhịn được nữa rống giận. Điện thoại của chính mình vẫn vang vẫn vang như thế nào lại có người làm như mắt điếc tai ngơ, trực tiếp không thèm để ý đâu, “honey, honey” vẫn xướng không ngừng, làm cho những người đang chuyên tâm ăn đều cảm thấy hộc máu, thật là quá đủ.

………. Không có ai phản ứng, ăn cơm tiếp tục ăn cơm, đĩa rau tiếp tục đĩa rau, vùi đầu tiếp tục vùi đầu……….

“Liễu Thủy!! Điện thoại!!!!!!!!!!!!” Rống cả tên lẫn họ, lần này ta không tin ngươi không nghe thấy.

“………” Tốt lắm, rất cường đại, ba người còn lại đều bị âm thanh này làm kinh động, động tác đang tiến hành mạnh mẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Ái Manh bạn học. Sau đó…… nhất loạt chuyển hướng Liễu Thủy bạn học.

“Honey, honey…….” Tiếng chuông điện thoại giống như gọi hồn tiếp tục vang lên.

Liễu Thủy quay đầu nhìn về phía sau nhìn đến điện thoại di động đặt trên giường, cái kia, giống như thật là từ điện thoại của chính nàng phát ra, hóa ngốc.

“Honey, honey…….”………

Dưới tam đạo ánh nhìn như lăng trì vươn tay lấy điện thoại, tay THủy Thủy run nhè nhẹ, nhìn hai chữ lóe trên điện thoại, thiếu chút nữa ném văng đi.

…………. “Lão công”? Mãnh liệt cảm thấy bất an, nhưng là, không quá đảm bảo, chỉ hận bản thân giao ra điện thoại, về sau sẽ bị giám sát trong phạm vi rộng, hơn nữa cái nhạc chuông “Honey”, được rồi, này không nên ngạc nhiên, vốn trong điện thoại có nhạc chuông này, bất quá chính là bị ai đó lấy ra làm nhạc chuông riêng, được rồi, này nàng không quá sợ hãi, nhưng là……. “Lão công”? Vì sao tự dưng nàng lại có nhiều hơn cái lão công mà chính nàng cũng không biết? Này rốt cục là vì sao?...... Liễu Thủy hoàn toàn chịu đả kích mà hóa đá.

Trước ánh mắt giám thị của ba người, người bên kia điện thoại thúc giục càng mạnh. Trong đầu nháy mắt hiện lên khuôn mặt cười cười của yêu nghiệt kia, liều mạng, nhắm mắt lại, ngón cái dùng sức nhấn xuống, tiếng chuông ngừng, điện thoại thông……

“Cửa ký túc xá chờ em, xuống đi.” Nói tám chữ, ngắt.

……….. Nghe từ điện thoại truyền ra chuỗi âm thanh “đô, đô, đô”, Liễu Thủy khóc không ra nước mắt. Đây là cái gì cùng cái gì nha? Đã mất công gọi tới nhiều như vậy, khiêu khích ý chí như vậy mới chờ được người ta bắt máy, lại không cho người ta nói một câu, liền trực tiếp cúp máy, như thế nào lại vậy? Nào có như vậy không đem người ta để vào mắt đâu? Tồn tại của cô cùng với cái ống nghe này đồng giá sao? Cô liền như vậy nhỏ bé sao? Liễu Thủy nội tâm phẫn uất, bất bình nức nở……….

Kéo bước chân nặng nề đi xuống từng tầng kí túc xá, xa xa trông thấy Tư Húc tùy ý dựa vào cửa kí túc xá nữ, chính là mặc đơn giản quần bò cùng áo sơ mi, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, mặc trên người Tư Húc như thế nào lại trở lên dụ hoặc như vậy? Ánh mắt không tự giác bị hấp dẫn.

Ánh mắt mọi người xung quanh dò xét đánh giá tình huống trước mắt, cửa kí túc xá giữa trưa luôn vắng vẻ đìu hiu đột nhiên có rất nhiều người, có rất nhiều nữ sinh còn có thể lí giải. Nhưng là….. như thế nào nam sinh cũng nhiều như vậy?!!!!......... Quả nhiên là tai họa.

Như thế nào có nam sinh nào so với nữ sinh còn đẹp…. Liễu Thủy ghen tị nghĩ.

Ở trong lòng phác thảo một con đường nhỏ, ngắm kĩ, hít một hơi, lao ra…….

Một người chỉ cảm thấy có bóng người vụt qua, theo bản năng bị cái bóng kỳ quái này thu hút tầm mắt, khi lại đem tầm mắt hướng đến bên cửa, làm sao không thấy bóng dáng Tư Húc nữa? Chỉ có kia Chu Tứ Quý trưởng kí túc xá nữ là hơi hơi chớp mắt. Tầm mắt trưởng kí túc cũng chỉ có thể nhìn thấy xa xa một cô gái lôi kéo một người con trai mặc bộ quần áo giống như Tư Húc chạy đi. Tư Húc cư nhiên…. ở trước mắt mọi ngừi bị một nữ sinh không rõ lai lịch bắt cóc!!....... Cửa kí túc xá nữ xôn xao.

“Hô………Hô……..” Rốt cục chạy ra cổng trường, cách cổng trường một khoảng không xa, vẫn giữ chặt tay Tư Húc, từng ngụm từng ngụm khí thở phì phò, Tư Húc ngươi chính là tai họa……. Thật không phải là người, mệt chết……. Hô…….. Thật là khó chịu thật là khó chịu, thân thể thiếu vận động nghiêm trọng kháng nghị.

“Rất khó chịu đi, ai bảo em chạy nhanh như vậy.”…….. Hắn có như vậy không giống người sao? Tư Húc có chút bất mãn khi nói câu này. Nhìn Liễu Thủy vẫn đang thở gấp, lại tràn đầy đau lòng, thở dài, vươn hai tay đem cái người nhìn đến chính mình là tránh né kia tiến vào trong lòng.

Liễu Thủy chỉ cảm thấy có một đôi cánh tay mềm mại phủ ở trên lưng nhẹ nhàng vỗ về, thân mình bị hơi thở ấm áp vây quanh, thản nhiên tươi mát cùng cổ kính độc đáo hương khí, rất là dễ chịu. Đầu để tại ngực Tư Húc, Thủy Thủy chậm rãi bình phục hơi thở của chính mình.

Tim Tư Húc cũng cùng nàng giống nhau, đập thật sự mau đâu, ha ha…… Vụng trộm mừng thầm vì phát hiện của chính mình……..

Nhưng là, tình huống hiện tại đang xảy ra này, Liễu Thủy phát hiện cô cười không nổi.

Vì sao mỗi lần cùng Tư Húc giao tranh đều liên quan đến ăn cơm đâu? Lần đầu tiên gặp mặt là hỏi đường tới căn tin, lần thứ hai gặp mặt là trên đường từ căn tin trở về kí túc xá, kết quả lại bị lôi đi ăn cùng; Liễu Thủy lặng lẽ đem quá trình diễn biến bên trong vẽ một chữ X, không nên nghi ngờ, cô cũng là bất đắc dĩ, khóc………. Này lần thứ ba, như thế nào lại là ở nhà ăn? Nhà ăn còn chưa tính, này nàng không có ý kiến, nhưng là….. Nhìn chén cơm phía trước được đắp thành ngọn núi nhỏ, Liễu Thủy thật sự gặp phải trở ngại tâm lí.

Tư Húc, ngươi như thế nào có thể làm vậy…….

Ánh mắt tràn ngạo ai oán nhìn Tư Húc ngồi đối diện vẫn tiếp tục ăn, bĩu môi…… Như thế nào vẫn ăn vẫn ha ha đến bây giờ vẫn nhiều như vậy, như vậy có ăn tới chết cũng không hết, vừa rồi ở phòng ngủ đã ăn qua, bây giờ còn có thể nuốt trôi đống đồ ăn này sao, e rằng người đầu tiên trong lịch sử chết vì ăn cơm sẽ là Liễu Thủy cô a!........

“Tư Húc……..” Liễu Thủy nhẹ giọng gọi tên Tư Húc, trong ánh mắt trong suốt quang mang, thanh âm tràn ngập ý tứ cầu xin, cực kỳ giống tiểu động vật chịu ngược đãi. Sau đó, cô nhìn thấy……. Tư Húc cư nhiên nở nụ cười, vẫn là thật cao hứng, thực vui sướng, cười đến bả vai đều run run lên!...... Liễu Thủy rơi lệ, như thế nào thống khổ của ta lại là khoái hoạt của ngươi?

Khó trách vì sao hắn không ăn liền cho cô cả đĩa rau, khẳng định đoán được vừa rồi cô đã nếm qua!!! A a a…. Tư Húc tên bại hoại này, đại phôi đản.

“Ân.” Đối phương rốt cục cũng dừng cười, cũng chỉ là đơn giản lên tiếng “Ân”, nâng mi, một bộ ngươi muốn ta làm cái gì biểu tình.

Liễu Thủy ngạc nhiên, chuyện tình rõ ràng xảy ra trước mắt ngươi như vậy, ngươi như thế nào còn có thể làm bộ dáng vô tội như vậy, tỏ vẻ ngươi cái gì cũng không biết đâu? Ngươi là Tư Húc? Ngươi xác định ngươi thật sự là Tư Húc sao?

Trước mặt người này, trái xem phải xem, xem trên xem dưới, vô luận xem thế nào cũng chính là Tư Húc đỉnh đỉnh đại danh, tuyệt mĩ khuôn mặt đi lừa gạt thế nhân, là người xấu, thấy thế nào cũng không phải người tốt….. Tư Húc xinh đẹp thiện lương hồn nhiên ngây thơ của chúng ta đâu? Ngươi đem Tư Húc của chúng ta giấu đi đâu vậy a a? Đem Tư Húc trả lại cho chúng ta….. Tâm gào thét, Liễu Thủy thật nghiêm trọng cảm thấy bị lừa gạt, Tư Húc của chúng ta……. Không bao giờ thấy nữa rồi.

“Tư Húc…….. Này ta ăn không được.” Rất nhanh tiếp nhận sự thật này, Liễu Thủy từ trong lốc xoáy đứng dậy, tiếp tục nói. Có Bỉ Ngạn là ví dụ đẫm máu phía trước, Liễu Thủy khả năng nhận thức cùng bình tĩnh đã đạt đến trình độ cực cao a. Đầu năm nay, cái mặt nạ từng bước từng bước khiến cho người ta sùng kính (sùng bái kính trọng), làm cho người ta yêu thích kia từng bước bị lột trần, đám người kia thật sâu bị chôn vùi, kia mặt nạ khi bị vạch trần có thể đem tâm của mọi người vạch ra một lỗ hổng lớn. Bỉ Ngạn chính là một cái, như vậy trước mắt cũng là một cái nữa cũng không có gì lạ, thật sự không lạ!..........

“Ân, vậy em ăn cái này.” Tốt lắm, đáp ứng rồi, này ăn không xong, chúng ta đây đổi ăn cái khác. Bàn tay thon dài đưa đến trước mặt Liễu Thủy.

Trợn mắt há mồm nhìn Tư Húc đem bát chính mình đưa qua, khuôn mặt tái đen tới tám phần, Liễu Thủy bắt đầu bạo phát rồi.

“Nhưng là bát của ngươi mà.” Cơm cũng là cơm của ngươi.

“Bát trước mặt em cũng là bát của anh.” Lại tuyên cáo chủ quyền, người này ác bá, ngươi đem bát của ta đoạt đi rồi, cơm của chính mình không ăn đoạt bát của ta làm chi? Trả lại cho ta……

“Ăn hết đi, ngoan.” Trấn an nói, không cho cự tuyệt. Bàn tay đưa bát của chính mình đến bên miệng của Liễu Thủy, dừng lại chờ đợi.

“Mở miệng ra.” Nhìn Liễu Thủy ngây ngốc không hề động đậy, nói.

Bất đắc dĩ há mồm, Liễu Thủy nhìn đám đồ ăn đang đưa đến trước mắt mình, cô cũng có tay…….

“Ta tự ăn.” Không dám lại cự tuyệt, trực tiếp vùi đầu tiêu diệt đám đồ ăn trước mắt, đối với những vấn đề khác không còn gì dị nghị, đem cơm này giống như địch nhân, giống nhau dốc lòng tiêu diệt……….

Nhìn thiên hạ trước mắt, Tư Húc ôn nhu cười. Cúi đầu cầm lên bát tràn ngập đồ ăn xếp lên nhau tinh tế giống như ngọn núi nhỏ, bắt đầu ăn.

“Về sau, em chính là bạn gái của anh.” Ngẩng đầu, túy ý bổ sung một câu.

Run nhè nhẹ, Liễu Thủy thật lâu không có trả lời, về sau, em chính là bạn gái của anh……

Về sau, em chính là bạn gái của anh…… Về sau, em chính là bạn gái của anh…… Về sau, em chính là bạn gái của anh……

Trong khoảnh khắc xuất hiện rung động toàn thân, về sau, em chính là bạn gái của anh…… Những lời này từ trong miệng Tư Húc nói ra, là ước muốn tha thiết cầu mà không được của bao người nha……… Này, là mộng sao?

Nhưng là, nhưng là, Tư Húc, thực xin lỗi……..

Thật sự động tâm, thực sự muốn hung hăng gật đầu đáp ứng, nhưng là, chúng ta không thể cùng một chỗ…..

Ta tâm, đã muốn trao cho Bỉ Ngạn, thực xin lỗi…..

Làm người không thể quá tham lam, thật sự, cám ơn ngươi đã cho ta một giấc mộng đẹp, Tư Húc……. Ngươi chính là giấc mộng của ta. Có thể cùng ngươi ăn cơm, có thể cùng ngươi sánh vai bước đi, có thể cùng người làm càn nói chuyện, có thể được ngươi ôm vào trong lòng, ngươi biết không ta thực hạnh phúc, thực cám ơn ngươi đâu.

Hai tay đặt lên bàn, đầu cũng không ngẩng lên, tuyệt không dám nhìn đến khuôn mặt mị hoặc của Tư Húc. Tư Húc……

“Không.” Rốt cục nói ra khỏi miệng. Liễu Thủy nhẹ nhàng chậm rãi nói ra một chữ.

“Thực xin lối, Tư Húc, ta không thể.” Tiếp tục nói. Theo âm thaanh ôn nhu của Liễu Thủy nói ra càng ngày càng tràn ngập tàn nhẫn.

“Thực xin lỗi.” Lại là tiếng giải thích. Đứng lên, không dám nhìn Tư Húc nữa, xoay người rời khỏi địa phương này. Không thấy khuôn mặt Tư Húc khẽ biến sắc, đôi mắt càng ngày càng sâu thẳm, càng không thấy bàn tay nắm chặt của Tư Húc.

Qua hồi lâu, nhìn thân ảnh thanh lệ nữ tử đã sớm biến mất, khóe miệng hơi giương lên ý cười. Thủy Thủy, ngươi rất đúng, là ta, rất nóng vội.

“Về sau sẽ không cho em lí do cự tuyệt nữa, Thủy Thủy.” Tự lẩm bẩm, giống như đang cùng tình nhân âu yếm, Cho nên, Thủy Thủy, em, vẫn là của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.