“Thịnh
Thế Phong Vân” khó thoát khỏi vận mệnh bị diệt vong, đại bang thứ hai khu
“Thịnh Thế Phong Vân” trong thời gian ba giờ đã trở thành dĩ vãng, toàn khu xôn
xao thảo luận, kênh thế giới một trang lại một trang không ngừng xuất hiện việc
mới, thay đổi.
Mà đầu
sỏ gây nên mọi chuyện, Thủy Thủy, Tiếu Khuynh Thành cùng những người liên quan
không chịu ngoại cảnh chi phối, tìm đến đào nguyên tiên cảnh--- chụp ảnh lưu
niệm!..........
Nhìn
trong trò chơi một loạt nam nữ gán bó tương thân, các nữ nhân cởi bỏ toàn bộ
trang phục trang bị, chỉ còn lại tiết khố che khuất ba điểm quan trọng, một bộ
dáng lưu mạnh, nhìn nhìn lại bạch y thân ảnh bị Bỉ Ngạn ôm, trang phục chỉnh tề
làm cho chúng nữ sinh điên cuồng phỉ nhổ, Thủy Thủy trong lòng khóc không nổi.
[Chung
quanh]
Tiếu
Khuynh Thành: “Cởi.” Một câu nói vô cùng kiên định, cởi quần áo! Cởi quần áo!
Mèo con
màu đen: “Cởi.” Theo sau thúc giục, cởi cởi toàn bộ, cởi!
Hoàng
hôn hoàng hôn: “Cởi.”
Vĩ Vũ:
“Cởi.” Ngay cả nhu thuận như Vi Vũ đều đã cởi quần áo, nhịn không được lên
tiếng, Thủy Thủy ngươi còn thất thần làm gì?.................
………
Thủy
Thủy: “……..” Đáp lại một cái biểu tình thực vô tội. Thật sự rất muốn thoát a
rất muốn thoát, nhưng là tay trái run rẩy cầm di động, tay phải lại thế nào
cũng không nghe lời…… Vừa rồi khi Khuynh Thành đề nghị kế hoạch nữ tử khỏa thân,
đi động liền reo vang, là Tư Húc.
Bên tai
truyền đến thanh âm đứt quãng nhu hòa yêu mị của Tư Húc----
“Thủy
Thủy, hôm qua khi đi chụp hình đi ngang qua một cửa hàng, thấy một bộ trang
phục rất thích hợp với em, anh mua rồi, trở về em thử xem.” Như vậy trùng hợp,
người ta nói cởi quần áo, ngươi vừa vặn nói ta thay đồ?
“Thủy
Thủy của ta nhất định không phải kẻ cuồng hở hang đúng không.” Cuồng hở
hang!..... Ngươi cho ta ngẫu nhiên làm một lần được không?!..........
“Thủy
Thủy, em nhớ anh, cho nên, anh ngày mai về đi.” …. Ngụ ý?.... Yêu nghiệt, anh
là đang đe dọa! Liễu Thủy khóc……….
“Thủy
Thủy……..” ……..
……………
Này còn
không muốn người ta cần cao hứng, muốn hay không người ta khoái hoạt a a a
a a……. Thời điểm cuối cùng muốn đùa giỡn lưu manh một chút, Tư Húc anh rốt cuộc
tới quấy rầy làm gì, em muốn hở hang! Anh cho em hở hang đi a a a a a……..=
Bất đắc
dĩ, ánh mắt Liễu Thủy mạnh mẽ nhắm lại, vươn tay đặt lại công tắc máy tính,
cưỡng chế tắt máy, sau đó nói, “Tư Húc, máy tính của em bị trục trặc, anh nói
với Khuynh Thành một tiếng! A……. Di động của em cũng không ổn……” Vừa nói chuyện
vừa đem điện thoại cách xa chính mình, sau đó mạnh mẽ nhấn xuống, tắt máy!
Họa
thủy! Liễu Thủy đã không dám tưởng tượng Khuynh Thành, Vi Vũ sẽ phẫn nộ thế
nào. Nhưng là, trong nhà có yêu nghiệt, cô cũng là bị bắt buộc a bắt buộc,
chúng nữ hở hang, Thủy Thủy thực xin lỗi các ngươi. Tư Húc, anh chính là thiên
địch từ nhỏ của Liễu Thủy!
Liễu
Thủy lâm vào oán niệm luân hồi vô tận---- Tư Húc, em hận anh; Tư Húc, em hận anh;
Tư Húc……..
Ép buộc
cả đêm, xoay người nhìn ba người trong phòng, buổi tối ngủ không nói, mấu chốt
là đem các ngươi bảo bao chặt chẽ như vậy làm gì? Nóng như vậy không sợ sinh
bệnh sao?!.........
A a a a
a……… Mặc kệ mặc kệ, ba người kia cùng nhau, ngủ đi!
Ngày
mai, nhưng có yêu nghiệt về a!
…………
Buổi
sáng, rời giường, một đêm ăn no ngủ sau, Liễu Thủy thần thanh khí sảng, hôm nay
là cuối tuần, nhưng Liễu Thủy vẫn không ngờ ba người trong phòng kia lại thức
dậy đến căn tin trường ăn sáng. Liễu Thủy cũng không rõ bản thân có bao nhiêu
ngày chưa đến căn tin ăn sáng, sau lại vì sự kiện Tư Húc cùng Lam Tiêu Nhiên
chạm mặt, Liễu Thủy bất đắc dĩ sống cuộc sống ru rú trong nhà, lại cùng bữa
sáng thơm ngon ngào ngạt vô duyên gặp gỡ.
Sau đó
bị một bài viết khiến ngộ đạo--- có chuyện, ngươi chính là trốn thế thế nào
cũng không được, chạy thế nào cũng không thoát!
Cho
nên, Thủy Thủy đã lên mười hai vạn tinh thần, chuẩn bị đối diện cuộc sống ảm
đảm của cô.
Đem
những ánh mắt đặt trên người mình ném ra sau đầu, Liễu Thủy bình an ngồi giữa
ba người, nghe ba người xì xèo thì thào không ngừng, đột nhiên cảm thấy, cuộc
sống kỳ thực chính là đơn giản như vậy, có ăn có ngủ có chơi. ^_^
Sáng
sớm hôm nay, Tư Húc yêu nghiệt đã gọi điện thoại đến, bảo Liễu Thủy giữa trưa
cùng yêu nghiệt dùng cơm trưa, Liễu Thủy ngoan ngoãn đáp ứng, không có lý do cự
tuyệt, huống hồ vài ngày không gặp, Liễu Thủy xác thực vô cùng tưởng niệm khuôn
mặt xinh đẹp kia của Tư Húc yêu nghiệt.
Liễu
Thủy đang im lặng ăn cơm, rất nhanh liền giải quyết hết đống đồ ăn trước mắt,
nhìn nhìn lại ba người kia, vẫn đang trầm thấp nói chuyện bát quái, bữa sáng
mới ăn được một nửa, Liễu Thủy thở dài, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn xung
quanh, ý đồ tiêu khiển cho thời gian trôi qua.
Vốn
cũng không trông cậy có thể phát hiện chuyện mới lạ thú vị gì, cho nên, tầm mắt
dạo một vòng, lại nhớ tới bốn người trên bàn ăn, tiếp tục đối với thức ăn trên
ba bàn kia chưa gọi đồ ăn ngẩn người…….. tiếp tục ngẩn người……..
“Dạng
Dạng.”
Bỗng
nhiên có một thanh âm quen thuộc truyền đến, Liễu Thủy ngẩng đầu, ngạc nhiên.
Ba người cùng phòng kia cũng đồng thời ngẩng đầu, cũng không nói lời nào, cớm
cũng không ăn, kinh hỉ cùng ngạc nhiên.
Người
có thể gọi Liễu Thủy như vậy, chỉ có một.
“Lam
Tiêu Nhiên.” Liễu Thủy kinh ngạc kêu lên, từ sau ngày đó cũng không có gặp lại
Lam Tiêu Nhiên, vốn trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lại
thực bình thường, những là Liễu Thủy không nghĩ đến sẽ gặp lại vào buổi sáng ở
căn tin! Lam Tiêu Nhiên cùng yêu nghiệt giống nhau, đều là hào chủ không ăn cơm
ở căn tin.
Trong
đầu đột nhiên nhớ đến ngày đó yêu nghiệt lơ đãng nói: “Người kia, về sau không
cần gặp lại.” Liễu Thủy tự nhiên囧.
Ngày đó
giữa hỗn độn, không có nhìn kỹ Lam Tiêu Nhiên, hiện tại đột nhiên nhìn thấy,
Lam Tiêu Nhiên, vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như vậy.
Lam
Tiêu Nhiên đối với Liễu Thủy cùng ba người kia hơi hơi nử nụ cười, nếu không
phải e ngại hình tượng, phỏng chừng mấy người bên cạnh kia đều nhanh chảy nước
miếng….. Lam Tiêu Nhiên, Lam Tiêu Nhiên, người trong mộng của toàn bộ nữ sinh X
đại.
“Đi ra
ngoài một chút.” Sau đó đề nghị.
Liễu
Thủy hài tử không biết bản thân là bởi vì quá nhàm chán, hay là bị nụ cười của
Lam Tiêu Nhiên mê hoặc, gật gật đầu.
Có
chuyện, xác thực cũng nên có thời điểm nói rõ ràng.
Hai
người đã đi ra khỏi trường học, nhất trí đi tới vườn bách thú.
“Dạng
Dạng.” Lam Tiêu Nhiên bỗng nhiên kêu lên.
“Ân.”
Liễu Thủy ngẩng đầu nhìn Lam Tiêu Nhiên nở nụ cười, đối với Lam Tiêu Nhiên,
Liễu Thủy luôn không thể làm như không thấy.
“Chúng
ta, không thể quay lại sao?” Hỏi ra vấn đề này, Lam Tiêu Nhiên nhìn thật sâu
vào trong mắt Liễu Thủy, sau đó, rời tầm mắt, khẽ thở dài. Thông minh như Lam
Tiêu Nhiên, ở vấn đề tình cảm, cũng muốn ngốc một lần như vậy. Chấp nhất muốn
nghe được đáp án kia, tuy rằng đã sớm có trong lòng mình. Kỳ vọng lâu ngày mỗi
ngày lặp lại nghi nhớ, kỳ vọng lâu ngày lắng đọng lại, vẫn là không thể buông
tay, không thể dứt bỏ. Cho nên, hắn vẫn là tới đây.
Không
thể quay lại sao? Thật sự, không thể quay lại sao?........
“Lam
Tiêu Nhiên.” Liễu Thủy gọi, giống như là nỉ non. Người mình từng thực thích,
hiện tại lại ở ngay bên cạnh mình, hỏi mình “Không thể quay lại sao?”, ảm đạm
như vậy, lòng Liễu Thủy thực loạn.
“Lam
Tiêu Nhiên, nhớ rõ trước kia em cũng từng nói với anh.” Liễu Thủy nhìn con
đường phía trước, càng cảm thấy im lặng. “Có những thứ, bõ lỡ liền không thể có
lại.”
Không
thể có lại, từ một khắc kia Lam Tiêu Nhiên xoay người, cũng đã không thể quay
lại.
Mặc kệ
thế nào, bọn họ từng trải qua vui vẻ, này đối với Liễu Thủy mà nói, cũng đã đủ.
Liễu Thủy chưa bao giờ chờ đợi bất kỳ điều gì, đôi khi, tại thởi điểm buông
tay, nàng sẽ không lưu luyến, về sau ly khai, cô sẽ không lại quay lại. Cho
nên, Liễu Thủy nói cho Lam Tiêu Nhiên, bọn họ chung quy chỉ có thể bỏ qua.
“Vẫn là
bạn bè?” Hồi lâu, Lam Tiêu Nhiên hỏi Liễu Thủy, đã sớm có chuẩn bị, cho nên Lam
Tiêu Nhiên cười nói. Lam Tiêu Nhiên biết Liễu Thủy thích nhất là hắn cười, cho
nên Lam Tiêu Nhiên đã nói cho chính mình vô luận như thế nào đều phải cười mà
nói.
“Vẫn là
bạn bè.” Gật đầu thật mạnh, Liễu Thủy đối với Lam Tiêu Nhiên cười, sau đó nói.
Về sau, cũng chỉ có thể là bạn bè.