Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình

Chương 24



“Đau quá a, ô...” Nước mắt ta từng giọt rơi xuống, không phải ta muốn khóc, là ta thực sự rất đau.

Tư Đồ Dật nửa quỳ ở bên giường, nhẹ nhàng xoa bụng ta: “Ngoan, không khóc, đại phu lập tức tới.”

Lúc ta đau đến chết đi sống lại, đại phu cuối cùng cũng chạy tới, ta hé mắt nhìn, thật quen mắt: “Ngươi... Ngươi không phải người vừa nãy, thay... Liễu...” Thay Liễu Tiếu Phong đỡ đẻ sao.

“Là ngươi nha, vừa rồi còn tốt, sao tự nhiên lại đau bụng!” Đại phu kéo cổ tay ta từ trong chăn ra, ngón tay đặt lên xem mạch.

“Đại phu, hắn vừa mới ngã, đúng lúc đè lên bụng, thế nào, hắn không sao chứ?” Tư Đồ Dật xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Đại phu cúi đầu chỉnh lý hòm thuốc: “Đuổi toàn bộ người không phận sự ra ngoài, động thai khí rồi, hài tử không an phận, muốn đi ra, phân phó người chuẩn bị nước nóng.”

“A?” Tư Đồ Dật vội hỏi: “Còn 1 tháng nữa mới tới ngày sinh dự tính, sinh sớm như thế có thể có vấn đề gì không?”

Đúng vậy! Ta nhịn đau hỏi: “Hài tử có thể thiếu cánh tay ít cái chân không?”

Đại phu thất thanh cười nói: “Ha, sẽ không, hài tử 2 tháng đã thành hình rồi, không vấn đề, hài tử sáu tháng, nhiều lắm là nhỏ chút.” Hắn nhấc lên y phục của ta, lộ ra cái bụng.

Ta đây an tâm, Tư Đồ Dật đã đóng cửa phòng, đại phu cũng chuẩn bị xong tất cả, hắn mở ra một bọc vải kỳ quái, từ bên trong lấy ra một con dao ngắn, mũi đao sáng chói khiến ta hận không thể trốn xuống dưới giường: “Ta sợ, ô...”

“Không cần sợ, con dao này cắt xuống vừa đủ cắt mở da thịt của ngươi, sẽ không thương đến hài tử, hơn nữa con dao này rất sắc bén, sẽ không giống loại dao cắt thịt của hàng bán thịt, một đao cắt xuống không đứt hết, còn da dính vào thịt.” Đại phu thao thao nói không dứt.

Tư Đồ Dật vội vã nói: “Đại phu, ngươi đừng dọa hắn.”

“Ta nào có dọa, là thật mà, con dao này thực sự rất sắc, ơ... Hắn bị dọa ngất rồi? Lá gan thật nhỏ!” Đại phu lẩm bẩm nói.

Đại phu thành thạo lấy một bình sứ trong hòm đưa cho Tư Đồ Dật: “Bón cho hắn uống.”

Mở nắp bình, một cỗ mùi thanh mát, Tư Đồ Dật hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thuốc tê kèm thuốc mê.”

Tư Đồ Dật thầm nghĩ: “Đây chẳng phải là thuốc giảm đau sao!” Hắn cẩn thận bón thuốc.Một đạo huyết quang, mùi máu tươi nồng nặc tản ra, dường như có gì đó bắn lên trên mặt, Tư Đồ Dật quay đầu nhìn, đao trong tay đại phu đã ẩn vào bụng Ti Tiêu Bạch, thật là vừa nhanh vừa mạnh mẽ!

Máu tươi đỏ hồng tràn ra, trong não Tư Đồ Dật triệt để trắng đen một mảnh, trước mắt đen kịt, “Rầm” Một tiếng ngã quỵ trước giường.

Đại phu càu nhàu nói: “Người trẻ tuổi chính là như vậy, không chịu nổi kích thích, ta còn tưởng hắn sẽ kiên trì đến một nửa mới ngất chứ, mới có một đao như vậy, ai...” (Vũ: ông đại phu này làm ta có cảm giác ổng đang mổ lợn thì đúng hơn =.=llll)

...

“Uy uy, tỉnh tỉnh, nhi tử ngươi đi ra rồi!” Đại phu dùng chân đá đá Tư Đồ Dật ngã trên mặt đất: “Dậy đi!”

Tư Đồ Dật vừa mở mắt liền thấy một đứa bé máu chảy đầm đìa lắc lư trước mặt, suýt nữa thì ngất tiếp, đại phu này làm cái quỷ gì vậy?”

Tỉnh chưa? Mau bưng bồn nước tới đây.” Đại phu lại đạp hắn một cước: “Mau đi!”

Tư Đồ Dật vội vã đứng lên, bưng bồn nước tới, chỉ thấy đại phu thử thử độ ấm nước, rồi thả đứa bé vào, cẩn thận lau rửa: “Tiểu gia hỏa rất khỏe mạnh, đúng rồi, lấy y phục hài tử tới đây.”

Vừa nghe đại phu chỉ huy, Tư Đồ Dật vội vã mở hòm, đem y phục tiểu hài tử toàn bộ ôm ra, bối rối nói: “Lấy cái nào? Lấy cái nào?”

Đại phu thổi râu trừng mắt: “Tay chân lóng ngóng, ta tới, ngươi đi xem trên giường đi.”

Đúng, Tiểu Bạch! Tư Đồ Dật vội vã ném y phục trong tay, thẳng đến bên giường: “Tiểu Bạch!”

Người trên giường đang ngủ, vừa sinh xong sắc mặt rất tái nhợt, Tư Đồ Dật cẩn thận kéo chăn: “Đại phu, hắn không sao chứ?”

“Không sao, vết mổ không nên đụng nước, sáu ngày sau ta sẽ quay lại đây xem, trên bàn có một lọ dược, lúc miệng vết thương đau thì cho hắn uống một ngụm.” Đại phu phân phó nói.

Tư Đồ Dật nhẹ nhàng thở ra, cúi xuống hôn hôn cánh môi không có huyết sắc kia: “Tiểu Bạch, khổ cực rồi.”

“Lại đây, ôm hài tử!”

Đại phu đem hài tử quần áo nón nảy chỉnh tề nhét vào lòng Tư Đồ Dật: “Cẩn thận chút.”

Tư Đồ Dật nhìn tiểu đông tây mềm nhũn trong tay, cái đầu nhỏ hơn bảo bảo của Liễu Tiếu Phong một chút, trên khuôn mặt cũng nhăn nheo, chẳng qua con mắt trái lại đen kịt đến khả ái, không khỏi cười khúc khích: “A, nhi tử ta!”

Lại một phụ thân ngốc, đại phu lắc lắc đầu, thu dọn đồ của mình: “Được rồi, ta đi, 6 ngày sau ta sẽ lại tới, chuẩn bị tốt phí xem bệnh đấy.”

“Cảm ơn đại phu!”

Mệt, ta hình như đã ngủ một thời gian dài, mặc dù bên tai dường như nghe có người đang nói chuyện, nhưng con mắt thế nào cũng không mở nổi.”

Tiểu vương gia thật đáng yêu, hi...” Là tiếng Mai Nhi.

“Oa...” Một trận thanh âm trẻ con nỉ non khóc.

“Khóc lên cũng đáng yêu!”

Trẻ con? Ta mạnh mở mắt: “Dật!”

Nghe tiếng ta gọi, Tư Đồ Dật lập tức xuất hiện trước mặt ta, mừng rỡ nói: “Tiểu Bạch, ngươi tỉnh? Thế nào? Miệng vết thương có đau hay không?”

Ta lắc lắc đầu: “Bảo bảo đâu?”

“Ở đây, ở đây.” Mai Nhi vội vã ôm đứa bé trong tay đặt ở bên gối ta: “Vương gia, ngươi xem, tiểu vương gia thật đáng yêu.”

Đầu tóc lưa thưa, khuôn mặt đầy nếp nhăn, bàn tay nhỏ bé cũng nhăn nhúm, đây là hài tử của ta?

“Oa, ta không cần, quá xấu! Ta đẹp như thế, ngươi đẹp như thế, sao lại có hài tử xấu như thế?” Ta lớn tiếng khóc to, kém xa bảo bảo trong tưởng tượng của ta, càng không đẹp bằng bảo bảo của Liễu Tiếu Phong.

Bảo bảo bên cạnh nghe tiếng ta khóc, hắn cũng khóc to tiếng hơn: “Oa...”

Ô, hắn khóc lại càng xấu!Tư Đồ Dật vội vã bịt miệng ta: “Không được khóc, không được khóc, vừa sinh hài tử xong không thể khóc, thương thân.”

“Đây thực sự là ta sinh?” Ta không dám tin tưởng nhìn hắn, nước mắt vẫn xuôi theo viền mắt chảy xuống.

“Đừng khóc, hắn là sinh non, da dẻ đương nhiên nhăn nhúm, chờ qua mười ngày nửa tháng sẽ tự biến đẹp, gien hai chúng ta tốt như thế, sao có thể có bảo bảo xấu, ngươi nói đúng không?” Tư Đồ Dật cười nói cười nói.

“Gien là cái gì?” Ta vẫn có chút không tin: “Bảo bảo thực sự sẽ biến đẹp?”

Hắn ôm bảo bảo lên, cười nói: “Đương nhiên, bảo bảo của Ti Tiêu Bạch sao có thể xấu chứ? Đúng không?”

Cái này cũng đúng, lấy ta là đệ nhất mỹ vương gia Nam Quận Quốc có thể sinh ra bảo bảo xấu sao? Đây cũng là chuyện khó có khả năng, ta cuối cùng nín khóc mỉm cười: “Đúng vậy!”

Bảo bảo vẫn khóc nháo liên tục, ta không khỏi có chút yêu thương: “Bạch Bạch khóc cái gì?”

“Đói sao? Không phải chứ, vú em vừa mới đút sữa cho mà.” Tư Đồ Dật bỗng bừng tỉnh đại ngộ: “Nhất định là tè dầm rồi.” Nhẹ nhàng đặt bảo bảo ở trên giường, hắn vụng về kéo mở tã của bảo bảo: “Đúng thật, tiểu gia hỏa tè rồi.”

Mai Nhi vội vã đưa lên một miếng tã mới: “Kỳ thật việc này để vú em làm không phải rất tốt sao?”

“Không được, tương lai chúng ta vẫn phải tự chăm sóc bảo bảo, vậy nên tự làm vẫn hơn.” Tư Đồ Dật nghiêm túc đem tã nhét vào quần bảo bảo.

Một tiếng pháo bỗng nhiên vang lên, dọa cho ta nhảy dựng: “Chuyện gì vậy?”

“Ngươi quên sao, hôm nay là trừ tịch, lát nữa sẽ ăn cơm giao thừa, chẳng qua ngươi năm nay nằm ở trên giường ăn.”

Đổi tã sạch xong bảo bảo dần dần ngừng khóc, Tư Đồ Dật nhẹ nhàng đặt hắn vào lòng ta, cẩn thận kéo chăn cho hắn: “Ngoan, cùng Tiểu Bạch ngủ đi.”

Mặc dù vừa rồi ta cảm thấy bảo bảo thực xấu, nhưng một khắc này, ta bỗng nhiên cảm thấy hắn là bảo bảo khả ái nhất trên đời: “Đúng rồi, bảo bảo của chúng ta cùng với bảo bảo của Liễu Tiếu Phong là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhỉ.”

“Đúng vậy, vừa khéo!”

Lòng ta lập tức có dự định: “Vậy ngươi sai người đi thông tri Liễu Tiếu Phong, cho hắn biết chúng ta cũng có bảo bảo rồi, chờ đến mười lăm tháng giêng, chúng ta liền thay các bảo bảo đính thân.” Hi, nếu như, vạn nhất, dù bảo bảo lớn lên không đẹp, vậy cũng có người lấy rồi, ha ha.

“Ặc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.