Người Không Tồn Tại

Chương 11



Sáng sớm, Cố Dĩ Nguyên xoa mắt mệt mỏi và cái đầu đau nhức thức dậy, quả nhiên thấy một bên hở ra đã không còn thấy, nó nói rõ tên quỷ kia lúc này đã không còn ở trên giường mình. Cô đã quên chính mình tối hôm qua đã bị đông lạnh làm cho tỉnh vài lần, mỗi lần mở to mắt cũng có thể cảm giác được áp lực trên người mình, cái này đúng là xứng với cái tên thực quỷ áp giường…

Thu thập xong tài liệu dùng cho phiên tòa, Cố Dĩ Nguyên uống một tách cafe lấy lại tinh thần, lúc này mới lái xe đến công ty. Bởi vì tối qua ngủ không ngon, cả buổi trưa tinh thần của cô đều ngơ ngẩn, ngay cả thời điểm ở trên tòa cũng nói sai hai câu, cô chưa từng thất lễ như vậy. Sau khi bãi tòa, cô thu dọn đồ đạc xong, xin nghỉ nửa ngày, lái xe đến một nơi khác.

Trong tin nhắn địa chỉ Trần Tuyết gởi tới, nơi mà cô đang đi chính là nhà Đoạn Vũ Mật. Đó là một căn nhà không tệ trong khu, cô dựa vào địa chỉ cụ thể theo thang máy lên lầu, bởi vì không có chìa khóa, cô cũng không biết trong nhà này còn ai không, nghĩ đến chính mình lỗ mãng tới, Cố Dĩ Nguyên trong lòng cười nhạo mình không lý trí. Nghĩ cũng đúng, đổi lại là ai, bị một con quỷ quấy rầy lâu như vậy, sợ là cũng sẽ không giữ được lý trí cái gì, không bị dọa sợ đã là khá rồi.

Đứng trước cửa, Cố Dĩ Nguyên gõ nhẹ cửa, cô vốn cho rằng lần này sẽ vô công mà trở về, ai ngờ cửa rất nhanh được mở ra, tuy cửa cũng không có người nhưng cô biết là ai tạo điều kiện cho mình vào.

Cố Dĩ Nguyên chậm rãi bước vào, nhưng vừa mới vào, cảnh trong phòng chợt thay đổi. Cái bàn quen thuộc, giảng đường quen thuộc, còn có cả lão sư và cả tiếng chuông tan học quen thuộc. Ở lớp học hàng cuối cùng trong góc phòng, một nữ sinh cúi đầu ngồi ở đó, tóc của người đó rất dài, che hơn nửa khuôn mặt, mang chiếc kính đen lỗi thời, bất kể là ai cũng rất khó chú ý tới người đó, lúc này, trong mắt Cố Dĩ Nguyên, tất cả mọi người đều là màu trắng đen,duy chỉ có cô là có màu, cũng dễ bị phát hiện hơn.

Nữ sinh kia sợ hãi chú ý một người, cầm trong tay cuốn sách viết 3 chữ thật to Đoạn Vũ Mật, Cố Dĩ Nguyên giờ mới biết được, cảnh mình thấy là thời điểm Cao trung, mà nữ sinh kia không nghi ngờ gì nữa chính là Đoạn Vũ Mật thời Cao trung. Đoạn Vũ Mật dáng người cao, thành tích không tốt, bị lão sư xếp cuối cùng trong góc phòng, không ai biết đến.

Cố Dĩ Nguyên nhìn chính mình khi đó, đến mỗi khi tan học, đều có một đám người vây quanh mình, mà Đoạn Vũ Mật vào lúc này, sẽ si ngốc nhìn cô, trong mắt đầy khát vọng. Đây là lần đầu tiên từ góc nhìn người khác nhìn chính mình, xuyên qua con ngươi màu hổ phách của Đoạn Vũ Mật, cô ở trong đó phản chiếu những chuyện đã xảy ra của Đoạn Vũ Mật.

Tiết cuối là tiết thể dục, tất cả mọi người sớm xuống lầu, duy chỉ có một mình Đoạn Vũ Mật còn ngồi ở trong góc. Cố Dĩ Nguyên nhìn người kia vẫn nhìn xung quanh sau đó chạy đến vị trí của mình, đem một thứ giống hộp đựng cơm bỏ vào trong bàn của mình trong lớp, rồi vội vã chạy mất. Cố Dĩ Nguyên lúc này mới nhớ lại, trước đây thật sự bình thường cũng nhận được ít đồ ăn và đồ ăn vặt, khi đó cô vốn cho rằng là những người khác trong lớp tặng, cũng không lưu ý, nhưng cô không nghĩ tới, thì ra người vẫn tặng đồ ăn cho mình thật ra là Đoạn Vũ Mật.

Giữa lúc Cố Dĩ Nguyên muốn tiếp tục xem, cảnh cũng vừa chuyển, lại đến một chỗ khác, chỗ này là đại học, cũng không phải đại học nơi Cố Dĩ Nguyên học mà là Đoạn Vũ Mật. Đến lúc này, người kia đã không còn giống hồi Cao trung. Người kia trở nên thành thục xinh đẹp cũng đầy tự tin nhưng những điều này dường như đều là ngụy trang của Đoạn Vũ Mật, người kia vẫn sẽ có lúc không người ngồi trong góc đờ ra, lật xem hình của cô trong túi…

Nhìn người kia thỉnh thoảng đến trường đại học nhìn lén mình hoặc là len lén theo sau mình, trước đây Cố Dĩ Nguyên chưa từng phát hiện có người theo cô, bây giờ thông qua góc nhìn của người khác biết, cảm thấy cực kỳ quái dị.

Cũng không lâu lắm, cảnh lại chuyển đổi, mà lần này, lại đến ngọn núi nào đó, ngồi ở vị trí kế tài xế, Cố Dĩ Nguyên nhìn Đoạn Vũ Mật không ngừng đuổi theo chiếc xe kia, mà chiếc xe kia ở phía trước, dĩ nhiên là xe của mình. Cố Dĩ Nguyên cẩn thận hồi tưởng lại cảnh này, cô nhớ cái này là chuyện của nhiều tháng trước, khi đó cô nhận một án tử, mà bị cáo là một thủ lĩnh của hắc đạo hung hãn bạo tàn.

Chính mình tan tầm bị người của hắn theo dõi, cô liền lái xe lên núi muốn bỏ rơi, cuối cùng thật sự bỏ rơi được, mà trên báo chí cũng nói có chiếc xe rơi xuống dưới chân núi xe hư người chết, chẳng lẽ là Đoạn Vũ Mật giúp mình?

Nghĩ như thế, Cố Dĩ Nguyên ngồi trên xe tiếp tục nhìn. Cô nhìn thấy Đoạn Vũ Mật khẩn trương điều khiển xe, toàn thân người đó đều đang phát run, sắc mặt trắng bệch, trong miệng khẽ gọi tên cô.

Mưa xối xả vừa nhanh vừa mạnh, làm cho việc đi xe trên đường núi lại càng thêm gian nan, chứng kiến chiếc xe phía trước đuổi càng ngày càng gần, mặc dù chuyện đã qua, Cố Dĩ Nguyên vẫn sinh ra cảm giác khẩn trương, bỗng nhiên, Đoạn Vũ Mật bật cười, nụ cười đó, Cố Dĩ Nguyên cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.

Bỗng nhiên, người kia đạp chân ga, hướng về phía chiếc xe đang đuổi theo mình đâm tới. Bánh xe ma sát sinh ra âm thanh chói tai, mà chiếc xe kia bị đâm mạnh đụng vào chân núi, Cố Dĩ Nguyên tưởng rằng như vậy liền kết thúc, không ngờ, bởi vì va chạm quá mạnh, xe Đoạn Vũ Mật cũng mất thăng bằng, mặc cho mọi nổ lực đạp thắng xe của cô, chiếc xe vẫn rơi xuống chân núi.

Sau một hồi trời đất nghiêng ngả, Cố Dĩ Nguyên chứng kiến trong miệng Đoạn Vũ mật tràn ra đầy máu, chứng kiến chiếc xe bể nát, cuối cùng lúc rơi xuống, một cành cây to xuyên qua kính xe, trực tiếp xuyên qua ngực Đoạn Vũ Mật. Cảnh này làm cho Cố Dĩ Nguyên che miệng, lớn tiếng hét, cô không nghĩ tới khi biết chuyện thì nó xảy ra như vậy, mặc dù thân thể cô không bị thương nhưng đầu óc lại hỗn loạn dị thường.

Đoạn Vũ Mật không có chết ngay lập tức, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười, mắt thấy người kia dùng tay đầy máu cầm một cây bút máy, Cố Dĩ Nguyên nhớ rõ, cây bút máy là của mình, là cây bút máy đầu tiên mua hồi Cao trung. Lúc thi đầu vào chính mình nhìn thấy bút của một nữ sinh bị hư, liền đem cây bút này cho người đó, thì ra, nữ sinh kia chính là…

"A Nguyên…" thân thể Đoạn Vũ Mật bị máu nhuộm đỏ, nhưng cô trước sau vẫn cố giữ lấy một hơi thở, mắt thấy cô không ngừng nói với mình, hướng về khoảng không đưa tay, Cố Dĩ Nguyên nhìn thấy cảnh đó, cho dù đã là cảnh của quá khứ tái hiện lại, cô cảm thấy mũi cực kỳ chua xót.

Không ai đối mặt với người vì mình mà chết lại không cảm động, nhất là ánh mắt Đoạn Vũ Mật thời khắc này, mang theo kì vọng nhìn mình, thật không có biện pháp nào hình dung. Cố Dĩ Nguyên vươn tay, muốn kéo Đoạn Vũ Mật. Nhưng mà, mọi thứ trước mắt đột ngột biết mất không còn nhìn thấy, cô phát hiện mình căn bản không có vào nhà, mà đứng ở cánh cửa đang ở kia, chưa từng bước dù chỉ một bước.

Cô biết những thứ mình vừa nhìn thấy có thể là hồi ức Đoạn Vũ Mật để cho mình nhìn thấy, cô không nghi ngờ những chuyện đó là thật hay giả. Nhưng cuối cùng cô là người mà người con gái kia…

Chậm rãi đi vào trong nhà, Cố Dĩ Nguyên phát hiện chỗ này không có vết tích của người ở, nhưng lại có lưu lại khí tức của quỷ.

Nhìn linh vị đặt trong phòng, Cố Dĩ Nguyên đi vào phòng khách liền thấy trên bàn bày đầy thức ăn nóng hổi, đều là món mình thích nhất. Nhìn những món kia, lại nhìn chiếc ghế được kéo ra trước mặt mình, Cố Dĩ Nguyên nhíu mày, đi qua, ngồi xuống.

"Đoạn Vũ Mật, hôm nay tôi tới muốn nói với cậu, cậu có thể ra đây nói chuyện với tôi không?" Cố Dĩ Nguyên thấp giọng hỏi, cô cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng sau khi cô nói xong, phòng bên kia đúng là từ từ xuất hiện một nữ nhân.

Người đó mặc lễ phục dạ hội màu đen rất long trọng, trên mặt là nụ cười khẽ, tóc dài xõa trên vai, mắt phượng hàm chứa ý cười nhìn mình.

"A Nguyên, mình chờ cậu thật lâu."

——————————

Chị quỷ tụi em đợi chị hiện hồn cũng lâu rồi!:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.