Gần đây tâm tình của Cố Dĩ Nguyên rất tốt, không phải bởi vì Đoạn Vũ Mật đã bình phục mà những phiền phức bên ngoài của cô đã được giải quyết rồi. Cố Dĩ Nguyên xin nghỉ phép dài hạn, cùng Đoạn Vũ Mật mỗi ngày dính lấy nhau, hai người dường như ngầm hiểu về dự định ở bên nhau. Hai người cùng ăn cùng ngủ cùng ở, ban ngày nếu ánh mặt trời không mạnh thì sẽ cùng nhau ra ngoài, buổi tối sẽ ở nhà, dây dưa cuồng hoan.
Cuộc sống như vậy thật tốt, tốt đến nổi làm cho Cố Dĩ Nguyên cảm thấy có chút không thực, mà cô cũng phát hiện hình như Đoạn Vũ Mật có chuyện lừa gạt cô, bình thường trong lúc mình không để ý sẽ thẩn thờ, ánh mắt mỗi lần nhìn mình đều mang theo chút quyến luyến. Tuy Cố Dĩ Nguyên không nói ra mà chỉ yên lặng ghi tạc trong lòng.
"A Nguyên, dậy đi." một buổi sáng, Cố Dĩ Nguyên lần thứ hai bị Đoạn Vũ Mất đánh thức, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã thích ứng được sự lãnh lẽo không bình thường trên cơ thể của Đoạn Vũ Mật, cảm nhận được nụ hôn trên môi mình, Cố Dĩ Nguyên cười cười, đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn người trong gương, cô có chút hoảng hốt.
Người bên trong rõ ràng chính là mình, sao làm cho cô cảm thấy có chút không nhận ra. Mấy ngày này cô đều ở nhà không đi làm, nhưng khí sắc không tốt lên mà hình như còn kém đi rất nhiều. Sắc mặt tái nhợt không chút máu, trán mơ hồ hiện lên đốm đen, cơ thể cũng gầy đi một vòng. Nhìn vết bầm trên cánh tay, Cố Dĩ Nguyên cười không thèm để ý, ngâm mình vào trong nước.
Đã từng có người nói, yêu không phải là luôn nhận mà còn phải bỏ ra, Cố Dĩ Nguyên đã từng cho rằng mình hiểu rõ ý tứ của những lời kia, cho tới bây giờ mới xem như tỉnh ngộ hoàn toàn. Cố không thể phủ nhận, mình yêu Đoạn Vũ Mật, mặc dù biết rõ Đoạn Vũ Mật đã chết, hai người căn bản không nên ở bên nhau nhưng cô không có cách khắc chế yêu Đoạn Vũ Mật.
Mấy ngày nay Cố Dĩ Nguyên vẫn luôn nghĩ, nếu như lúc đó mình không từ chối lời lão bà bà nói, không phải mình sẽ tốt hơn sao? Không có quỷ bên người, cô sẽ không bị âm khí ăn mòn, cô lại có thể đi tìm một người yêu khác, bình an trải qua cả đời. Nhưng chính mình như thế này sẽ đạt được tình yêu chân chính hay sao?
Bởi vì yêu Đoạn Vũ Mật, Cố Dĩ Nguyên đã sớm quyết định buông bỏ rất nhiều, trả giá rất nhiều, thậm chí rất nhiều người cũng không dám nghĩ tới "chuyện kia". Sức khỏe, tính mạng đều trả giá, dần dần mất đi, cô lại đắc ý. Đơn giản là người cô yêu là Đoạn Vũ Mật.
Cô đã từng hối hận tại sao mình không sớm phát hiện người kia, cho dù sớm chút thôi, cuộc sống của hai người sẽ khác đi rồi. Nhưng rất nhiều chuyện chính là trùng hợp. Đúng thời điểm gặp đúng người. Lúc Đoạn Vũ Mật còn sống, cô không ngừng chờ đợi Cố Dĩ Nguyên, chờ đến khi chết. Mà Cố Dĩ Nguyên cũng chưa từng ngoảnh đầu chú ý tới, chú ý tới người luôn theo đuổi mình.
Chết rất thống khổ nhưng lại mang đến kết quả không tưởng, đó chính là tình yêu.
"A Nguyên, hình như chúng ta không có ảnh chụp chung." Ăn điểm tâm xong ngồi trong phòng khách, Đoạn Vũ Mật có chút tiếc nuối nói, ngoại trừ ảnh tốt nghiệp Cao trung, hai người thật sự không có một tấm ảnh chụp chung của riêng hai người. Nghĩ đến điều này, Đoạn Vũ Mật có chút khổ sở cười cười. Đã từng không dám cũng không có cách, bây giờ lại là không thể nào.
Nhìn thấy mất mác trong mắt Đoạn Vũ Mật, Cố Dĩ Nguyên chợt cười rộ lên, cô để Đoạn Vũ Mật ngồi yên, đi tới ngăn kéo lấy cây bút và một tờ giấy trắng, ngồi xuống đối diện.
"Ai nói hiện tại không thể bù, cậu ngồi cho đàng hoàng, bây giờ chúng ta sẽ chụp ảnh." Cố Dĩ Nguyên cười khẽ, nhìn thấy giấy bút trong tay Cố Dĩ Nguyên, Đoạn Vũ Mật cũng hiểu ý đồ của đối phương. Cố Dĩ Nguyên đã từng học qua phác họa, tuy là khó hơn thì cô không làm được nhưng vẽ mình và Đoạn Vũ Mật cũng có thể làm được. Đoạn Vũ Mật ngồi thẳng lưng, để Cố Dĩ Nguyên vẽ mình, rồi nhìn Cố Dĩ Nguyên vẽ chính mình ra. Trên tờ giấy trắng, là hai người, Cố Dĩ Nguyên lại dùng điện thoại chụp lại, là được một tấm ảnh chung chân chính.
"A Nguyên, cảm ơn cậu." Đoạn Vũ Mật nhìn tấm ảnh chụp chung quý giá kia, ôm chặt Cố Dĩ Nguyên. Cô không phải kẻ mù, cảm giác cũng nhạy bén hơn so với Cố Dĩ Nguyên. Cô có thể nhìn ra cơ thể Cố Dĩ Nguyên đang bị chính mình ảnh hưởng, xuất hiện dấu hiệu suy yếu do âm khí quá thịnh. Đây không phải triệu chứng tốt, cũng nhắc nhở cô. Nhất định phải nhanh chóng rời đi, không thể lưu lại lâu hơn nữa.
Nhìn nụ cười của Dĩ Nguyên, trời biết Đoạn Vũ Mật đã luôn luôn suy nghĩ rất nhiều để được ở bên cạnh người kia, nhưng sao cô có thể… sao có thể thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ tham lam của chính mình, thương tổn Cố Dĩ Nguyên. Cho nên, đã tới lúc phải nói tạm biệt rồi, không biết khi tạm biệt mình còn có thể nhớ kỹ cậu hay không.
Tối nay, Cố Dĩ Nguyên rất nhiệt tình mà Đoạn Vũ Mật cũng nhạy cảm hơn so với bình thường rất nhiều. Vùi vào chỗ mềm mại trên giường, cô ôm chặt Cố Dĩ Nguyên, nhìn nữ nhân lúc này đang chiếm giữ thân thể mình. Trước đây, Đoạn Vũ Mật không hy vọng xa vời những chuyện này mà hôm nay tất cả cô đều thực hiện được. A Nguyên muốn mình, A Nguyên nói thích mình, A Nguyên không muốn mình rời đi.
Những điều này đều là những chuyện mà Đoạn Vũ Mật hy vọng xa vời, bây giờ đều hóa thành hiện thực. Mặc dù thân thể cô đã chết, cô cũng không tiếc nuối chút nào. Nhìn Cố Dĩ Nguyên chìm vào giấc ngủ, Đoạn Vũ Mật quỳ gối bên giường, lẳng lặng nhìn người yêu thật lâu, cô xoay người, lấy ra một cái hộp sắt nho nhỏ trong ngăn kéo ra, nhập mật mã, mở ra.
Ở bên trong là chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn trước đây cô không ngừng đeo cho Cố Dĩ Nguyên, lại bị tháo xuống. Cô chậm rãi đeo chiếc nhẫn kia lên tay mình, bật cười, hôn lên môi Cố Dĩ Nguyên.
"A Nguyên, mình đi."
————
Ps. Hẹn thứ 5 kết truyện!