Người Kia, Thiếu Gia!

Chương 10



:

Liếc nhìn người đàn ông tâm tình rất khoái trá ngồi bên cạnh, Bạch Nghiên Lý không thể không đồng ý với lời nói của chị Vu Hàn…đàn ông rất dễ dụ dỗ. Nhìn thái độ hớn hở của anh bây giờ so với thái độ hai tiếng trước quả thật là hai người khác nhau. Thật là không biết nên nói chị Vu Hàn lợi hại hay là nói đàn ông đơn thuần đây ?

“Bữa tối muốn ăn gì ?” Người đàn ông đơn thuần hỏi.

“Em còn tưởng rằng anh quên mất chuyện ăn tối” Cô hờn dỗi nói.

“Làm sao có thể, bây giờ em ăn một bổ hai, anh thế nào có thể quên được chứ ?” Cận Cương cười đưa tay xoa nhẹ bụng cô.

“Cho nên anh chỉ lo cho cục cưng trong bụng thôi sao ?” Cô cố ý hỏi như thế.

“Sai, so với cục cưng thì anh để ý người mang cục cưng hơn”

“Người nào ?”

“Chính là em, bà xã của anh” Anh bất ngờ nghiêng người qua hôn cô.

“Này, anh đang lái xe đấy !” Cô sợ hãi kêu lên.

Cận Cương mỉm cười trấn an cô, sau đó nhìn đường phía trước rồi trở lại chuyện chính “Muốn ăn cái gì ?”

“Ngày hôm qua nấu canh gà vẫn còn, chúng ta về ăn canh gà được không ?” Cô suy nghĩ một chút mới mở miệng đề nghị.

“Chỉ cần em thích là được, anh không có ý kiến” Anh gật đầu đồng ý, vừa mới nói xong thì điện thoại trong túi đổ chuông làm anh nhíu mày, vẻ mặt như không muốn nghe.

“Điện thoại của anh đổ chuông” Bạch Nghiên Lý nhắc nhở.

“Anh đã hết giờ làm” Anh lạnh lùng nói.

“Chắc không phải là điện thoại của công ty, anh thử nhìn xem”

Nhìn cô một cái anh mới bất đắc dĩ lấy di động trong túi ra, nhìn tên người gọi đến hiện trên màn hình sau đó nhướn cao chân mày nói “Tìm em”, anh vừa nói vừa đưa di động cho cô.

“Tìm em ?” Bạch Nghiên Lý hoài nghi mở to hai mắt, cúi đầu nhìn tên hiển thị trên màn hình “Huệ Quân ?” Cô ngạc nhiên thốt lên, sau đó mới ấn nút nghe “Này ?”

“Nghiên Lý, tại sao điện thoại của cậu mình gọi không được ? May mà mình có số của Thiếu Gia” Huệ Quân ở đầu dây bên kí thấp giọng oán trách.

“Xin lỗi, có thể máy hết pin, cậu tìm mình có việc gì không ?”

“Có, mẹ của cậu đang ở đây mà !”

“Cái gì ?!” Bạch Nghiên Lý ngạc nhiên kêu lên.

Cận Cương nghe thế mới quay đầu nhìn cô.

“Có phải cậu đã quên nói chuyện kết hôn cho mẹ cậu biết ? Cô đến đây tìm cậu, đương nhiên mình phải nói cho cô biết cậu kết hôn hiện tại sống cùng chồng, sau khi cô nghe xong thiếu chút nữa té xỉu, làm mình sợ chết khiếp”

“Bây giờ bà đang ở đâu ?”

“Ở trong phòng khách, thái độ của cô có chút quái, cậu có muốn tới đón cô không ? Hay là nói địa chỉ nhà cậu cho mình, mình nói cô bắt taxi qua nhà cậu ?”

“Để mình qua đó”

“Được, mình chờ cậu”

“Phát sinh chuyện gì ?” Vừa thấy cô tắt điện thoại anh lập tức hỏi.

“Mẹ em đang ở chỗ Huệ Quân, làm sao bây giờ ? Cuối tuần này chúng ta mới về nhà thông báo cho mẹ biết chuyện, bây giờ đột nhiên mẹ biết chuyện em kết hôn hơn nữa còn không nói cho bà biết, nhất định bà sẽ đau khổ buồn bực” Chân mày của Bạch Nghiên Lý nhíu chặt, vẻ mặt ưu sầu nói.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta trước đi đón mẹ rồi nói sau” Anh nhẹ giọng trấn an.

Cô gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn nhăn nhó, khổ não.

“Bây giờ có thể mẹ sẽ khổ sở, thương tâm, nhưng rồi sẽ rất vui vẻ, bởi vì nhìn anh có tiền, vẻ ngoài lại rất đẹp trai, vừa đa tài đa nghệ, anh tuấn ngời ngời, quan trọng là con rể rất yêu rất yêu con gái bà, bà có đốt đèn lồng đi tìm khắp nơi cũng không có người thứ hai, bà mà nhìn thấy anh nhất định sẽ thích, sẽ hài lòng, vui vẻ vô cùng” Thấy cô như vậy, Cận Cương mới nhẹ giọng nâng cấp mình lên.

Anh nói như ông già buôn dưa rốt cuộc thành công chọc cho Bạch Nghiên Lý nở nụ cười.

“Da mặt anh thật dày” Cô nhấn mạnh.

“Anh chỉ nói sự thật mà thôi, chẳng lẽ em không cảm thấy ông xã em có tiền, đẹp trai, vừa đa tài đa nghệ, anh tuấn ngời ngời sao ?”

“Em chỉ cảm thấy da mặt anh thật dày”

“Nhưng là em vẫn yêu cái da mặt dày này, rất yêu rất yêu không phải sao ?” Anh mỉm cười nhìn cô một cái.

Cô có thể nói gì ? Chỉ có thể đỏ mặt mà thôi, bởi vì anh hoàn toàn nói đúng, chết tiệt, cô rất yêu rất thương anh. Hôm nay ở công ty chờ anh đồng ý gặp cô, cô mới biết cô yêu anh nhiều như thế nào.

“Anh còn nhớ rõ địa chỉ nhà Huệ Quân sao ?”

Anh gật đầu, “Nơi đó không có chỗ dừng xe nên có thể nói mẹ xuống chờ chúng ta đi”

“Đại khái còn bao lâu nữa thì chúng ta đến nơi để em gọi điện thoại báo trước cho Huệ Quân ?”

“Khoảng mười phút nữa”

Nghe được câu trả lời của anh, cô lập tức dùng điện thoại của anh gọi cho Huệ Quân, nói cho cô ấy biết khoảng mười phút sau hai người đến nơi, bởi vì không có nơi đỗ xe nên phiền cô ấy dẫn mẹ cô xuống lầu chờ cô. :

Mười phút sau hai người đã đi vào trong hẻm nhỏ, xa xa đã thấy Huệ Quân và mẹ đang đứng ngoài cửa nhà trọ chờ hai người.

Cận Cương dừng xe trước mặt hai người đang chờ, cô đẩy cửa xe đi xuống, còn Cận Cương nhìn phía sau tạm thời không thấy có xe đi vào nên cũng theo cô xuống xe.

“Mẹ…….”

Bạch Nghiên Lý đi về phía mẹ mình, mới mở miệng gọi một tiếng mẹ nhưng bất ngờ Bạch mẹ lại đi lướt qua cô, cô ngạc nhiên quay đầu, vừa lúc thấy mẹ mình giơ cao tay tát Cận Cương một cái.

“Ba !” Một tiếng vang thanh thúy trong đêm tối.

“Mẹ !” Cô hét lên.

Cô bước nhanh đến bên mẹ mình, ngăn bà đánh Cận Cương thêm lần nữa.

“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy ?”

Cô bắt được tay của bà, không ngờ Bạch mẹ lại dùng sức hất cô ra làm cho cô không kịp ứng phó mất đi thăng bằng, rất may là Cận Cương nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.

“Em không sao chứ ?” Anh hỏi.

Cô gật đầu, còn chưa kịp mở miệng nói gì với anh thì đột nhiên Bạch mẹ lao đến, dùng hết sức kéo cô ra khỏi người Cận Cương.

“Không nên đụng vào con gái của tôi !” Bạch mẹ giận dữ mắng mỏ.

“Mẹ ?”

“Cô đi theo tôi” Bà ra sức nắm chặt tay con gái lôi cô đi.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, rốt cuộc là tại sao ? Mẹ muốn kéo con đi nơi nào ?” Cô vẻ mặt bối rối, không hiểu gì hỏi, đồng thời quay đầu nhìn về phía ông xã cầu cứu.

“Mẹ……” Cận Cương mở miệng.

“Câm miệng ! Ai là…mẹ của anh ? Anh…cái đồ cưỡng bức !” Bạch mẹ nghiến răng nghiến lợi giận dữ mắng mỏ.

Cận Cương, Bạch Nghiên Lý cùng Huệ Quân cả ba người ngẩn ngơ giống nhau.

“Cưỡng bức ?” Huệ Quân ngạc nhiên hỏi.

“Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì đó ?” Bạch nghiên Lý nhíu mày nhìn mẹ, giọng nói nghiêm túc hỏi mẹ.

“Mẹ hỏi con, có phải con đang mang thai ?”

Trong nháy mắt Bạch Nghiên Lý kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Mẹ, làm sao mẹ biết chuyện này ?” Cô nhanh chóng nhìn Huệ Quân, Huệ Quân ra sức lắc đầu với cô.

“Hiểu Nhàn nói cho mẹ biết”

“Hiểu Nhàn ?” Bạch Nghiên Lý kinh ngạc nhìn mẹ mình.

“Tiểu Lý, mẹ tuyệt đối sẽ không để con có một cuộc sống như vậy” Bạch mẹ nắm chặt tay con gái, tâm tình kích động nói “Con nên biết mẹ cực khổ thế nào mới nuôi con khôn lớn, tại sao con lại dễ dàng đầu hàng vận mệnh như thế, buông tha cho cuộc sống của mình như thế ? Mẹ tuyệt đối không cho con làm vậy, tuyệt đối sẽ không !”

“Mẹ, trước tiên mẹ nên bình tĩnh” Nghiên Lý vội vàng trấn an bà “Bất kể Hiểu Nhàn nói với mẹ chuyện gì thì đều lả giả dối hết, không có gì đáng tin cả”

“Giả ? Con mang thai là giả sao ? Con gả cho tên súc sinh cưỡng hiếp con là giả sao ?” Bạch mẹ vừa nói vừa nhìn Cận Cương với ánh mắt đầy hận ý.

“Mẹ, cho tới bây giờ Cận Cương chưa bao giờ cưỡng bức con, mẹ đừng nói anh ấy như vậy, con gả cho anh ấy vì mang thai còn vì con rất thương anh ấy” Bạch Nghiên Lý nhanh chóng giải thích.

Nghe thấy cái họ quen quen làm cho Bạch mẹ sửng sốt, hoài nghi nhìn con gái “Cận…Cương ?”

“Đúng, chính là Cận thiếu gia, khi còn bé thường bị con mắng thiếu gia ngu ngốc, Cận Cương chính là tiểu thiếu gia kia”

Bạch mẹ bất ngờ nhìn chằm chằm con gái, rồi quay đầu nhìn Cận Cương, hoàn toàn sợ ngây người, nhưng bất kể thế nào thì bây giờ bà đã bình tĩnh không còn kích động nữa.

Nhất thời Bạch Nghiên Lý thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, con không biết Hiểu Nhàn nói gì với mẹ, nhưng cô ta nói gì thì mẹ cũng không được tin, bởi vì cô ta thích Cận Cương, vẫn nghĩ biện pháp để con rời xa Cận Cương” Cô thành thật nói.

“Có nữ nhân hèn hạ không biết xấu hổ như vậy sao ? Nghiên Lý, tại sao con không nói với mình chuyện này ?” Huệ Quân khó tin hai mắt trợn to.

Bất đắc dĩ Bạch Nghiên Lý khẽ thở dài một cái, không biết bắt đầu nói như thế nào.

“Cô ấy đã đưa đơn xin nghỉ việc, khi cô ấy nghỉ việc rồi thì nữ nhân hèn hạ không biết xấu hổ đó sẽ không tới gần được cô ấy nữa” Cận Cương nói thay cô.

“Cho nên hai người không cảnh cáo cô ta một chút nào sao ? Thậm chí cô ta cũng đi lừa mẹ nuôi, biến mẹ nuôi thành công cụ để cô ta đạt được mục đích” Huệ Quân căm phẫn hét lên.

“Chuyện này anh sẽ xử lý” Cận Cương tĩnh táo nói nhưng ánh mắt lại âm lãnh vô cùng.

Phía sau có xe đi vào, đèn sáng rực chiếu lên mọi người đang đứng đó.

“Tiểu Lý, đưa mẹ lên xe. Huệ Quân, hôm nào đó anh mời ăn cơm” Cận Cương nói với bà xã xong quay đầu nói với Huệ Quân.

Huệ Quân gật đầu “Lái xe cẩn thận một chút. Mẹ nuôi, Nghiên Lý gặp lại sau”

“Mình sẽ gọi điện thoại cho cậu. Cảm ơn cậu, Huệ Quân” Bạch Nghiên Lý nói.

Huệ Quân gật đầu lần nữa. :

Cận Cương nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe rời đi tránh chiếc xe đang thiến lên phía sau.

“Tiểu Lý, vừa rồi nói với mẹ có thật không ?” Xe vừa ra đường lớn được một lúc, sau đó Bạch mẹ cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, do dự mở miệng hỏi.

“Chuyện Hiểu Nhàn thích Cận Cương phải không ? Là thật” Bạch Nghiên Lý trả lời. Cô ngồi với mẹ mình ở ghế sau.

“Không phải chuyện đó” Bạch mẹ lắc đầu “Mẹ hỏi chuyện về Cận Cương, chuyện hai đứa yêu nhau”

“Đúng” Cô không chút do dự thừa nhận.

“Hai đứa…” Bạch mẹ chau mày, muốn nói lại thôi.

“Mẹ, mẹ muốn nói gì ?”

“Sao hai đứa kết hôn lại không nói với mẹ ? Lão gia và phu nhân cũng đồng ý cho hai đứa kết hôn sao ?”

Bạch Nghiên Lý sửng sốt, ngẫm lại không thể phản bác được, may mà Cận Cương ngồi ở trước đã nhanh mở miệng.

“Mẹ, ba và mẹ con đều thích tiểu Lý làm vợ con, hai người còn nói rất nhớ mẹ, tháng sau hai người từ Mỹ về sẽ đi gặp mẹ, vừa là bạn bè lâu năm, vừa là thông gia”

Bạch Nghiên Lý giật mình nhưng hai mắt trợn to, Cận Cương nói dối cũng không cần phải khoa trương thế chứ.

“Có thật không tiểu Lý ?” Bạch mẹ hỏi con gái.

“Vâng, đúng mẹ ạ !” Cô cũng nói dối luôn.

“Con đang nói dối” Bạch mẹ hiểu rất rõ con gái của mình.

“Mẹ, tiểu Lý không biết con đã nói chuyện chúng con kết hôn cho ba mẹ con biết” Cận Cương lần nữa mở miệng.

Bạch Nghiên Lý kinh ngạc thở nhẹ “Anh nói lúc nào ?”

“Ngày thứ hai khi biết em mang thai, mẹ anh rất hưng phấn, nói muốn đặt vé máy bay bay về chăm sóc em. Anh thật vất vả mới khuyên mẹ không cần gấp gáp, tránh cho em gặp áp lực sẽ ảnh hưởng đến thai nhi”

Cô há hốc mồm cứng lưỡi nhìn ông xã, hoàn toàn không có gì để nói.

“Lão gia cùng phu nhân không nói gì sao ?” Bạch mẹ hỏi.

“Mẹ, bây giờ mẹ nên gọi là ông thông gia, bà thông gia mới đúng” Cận Cương nhìn bà qua gương chiếu hậu nói “Cha mẹ con nói, lúc con và tiểu Lý còn bé thì hai người đã dự đoán sau này chúng con sẽ thành một đôi rồi”

“Con thật lòng yêu tiểu Lý sao ? Không phải vì đứa trẻ trong bụng con bé mới cưới nó ?” Bạch mẹ vẫn có chút bận tâm.

“Con yêu cô ấy” Cận Cương nhìn bà xã qua gương chiếu hậu, thâm tình thổ lộ.

Bạch mẹ yên tâm, bà cũng đã từng yêu….trên thực tế bây giờ bà cũng đang yêu thương nên dĩ nhiên bà có thể biết được Cận Cương có nói thật hay không. Hai đứa chúng nó yêu nhau thật lòng thật ý, toàn tâm toàn ý.

“Cận Cương, mẹ xin lỗi vì đã đánh con. Mẹ xin lỗi” Bà mở miệng nói.

“Mẹ đừng nói như vậy, con lấy đi con gái bảo bối của mẹ nhưng chỉ nhận được một cái tát thôi, vậy cũng đáng giá” Anh mỉm cười lắc đầu.

“Con phải cho tiểu Lý hạnh phúc cả đời” Bà nghẹn ngào yêu cầu.

Anh gật đầu thật tình hứa hẹn “Con sẽ cho cô ấy hạnh phúc cả đời”

***o0o***

Nhìn thấy cô bình yên vô sự đến công ty đi làm, làm cho con mắt Dương Hiểu Nhàn mở to so với chuông đồng còn lớn hơn, vẻ mặt không tin.

Bạch Nghiên Lý lướt qua xem như không thấy cô ta, ngay cả chào hỏi cũng miễn, cô ta là người xấu nên cô thấy lễ phép với người như vậy thật quá lãng phí, cô sẽ không bao giờ để ý đến cô ta nữa.

Bất quá không chỉ có cô không để ý đến cô ta mà Dương Hiểu Nhàn hình như cũng giống cô. Cô ta từ khiếp sợ đến hừ lạnh, cuối cùng cao ngạo xoay người đi, mặc dù giáp mặt nhau cả ngày, đối với thái độ của cô không phải Dương Hiểu Nhàn không khó chịu, chẳng qua là làm như không thấy, nhưng Bạch Nghiên Lý không cảm thấy khổ sở, ngược lại mừng còn không kịp.

Hai giờ chiều, di động để trong ngăn kéo rung lên, cô lấy ra xem, thì ra là Cận Cương.

“Này ?” Cô nghe máy.

“Hôm nay như thế nào, cô ta có nói nhảm gì với em không ?” Cận Cương quan tâm hỏi.

“Không có, cả buổi sáng cô ta không nói gì với em cả, nhưng lại không ngừng nhìn em với ánh mắt lạnh lẽo, muốn giết em bằng ánh mắt đó mà thôi” Khóe miệng cô khẽ nhếch trả lời, thích nghe giọng nói quan tâm của anh.

“Như vậy tâm tình của em hỏng hết rồi còn gì ?”

“Ân, bất quá so với lúc trước thì bây giờ tốt hơn nhiều”

“Em thật sự muốn chờ hết hai tuần mới nghỉ sao ?”

“Chuyện này không có biện pháp giải quyết, không phải anh cũng nói hai tuần lễ cũng rất hợp lý sao ?” Bất đắc dĩ cô than nhẹ một tiếng.

“Anh đã quên em làm việc ở đó chưa lâu nên không cần để ý yêu cầu này”

“Ý của anh là muốn em là một công nhân viên không có trách nhiệm ?” Cô khêu mi hỏi.

“Anh sẽ giúp em”

“Có ý gì ?”

“Bây giờ anh đang đứng trước cửa công ty”

“Cái gì ! Có thật không ?” Bạch Nghiên Lý không chút nghĩ ngợi lập tức đứng dậy quay đầu nhìn về cửa chính, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của anh, cô đặt điện thoại xuống rồi bước nhanh về phía anh.

“Sao anh lại tới đây ?” Đẩy cửa chính ra cô vừa mừng vừa sợ ôm anh.

“Anh tới đón em tan ca” Cận Cương mỉm cười đưa tay vén mấy sợi tóc vương trên trán cô.

“Nhưng bây giờ mới hai giờ mà thôi còn chưa đến thời gian tan việc nha”

“Cận tiên sinh, anh tới rồi à ? Thật không tốt lại để anh cất công tới đây, mời vào, mời vào” Lão bản của Bạch Nghiên Lý bất ngờ từ phía sau cô xông ra, vẻ mặt rất hưng phấn, thái độ hoan nghênh đi ra đón khách.

Bạch Nghiên Lý hoài nghi nhìn ông xã một cái mới mở miệng gọi một tiếng lão bản.

“Nghiên Lý ? Làm sao cô lại ở chỗ này, cô biết Cận tiên sinh sao ?” Nghe thấy giọng nói của cô làm cho lão bản mới chú ý tới sự tồn tại của cô.

“Nghiên Lý là bà xã của tôi” Cận Cương giới thiệu.

Trong nháy mắt lão bản xanh đại hai mắt.

“Anh Cận, sao anh lại tới đây ?” Bỗng nhiên Dương Hiểu Nhàn từ nhà vệ sinh đi ra, vẻ mặt hưng phấn chạy tới.

“Hiểu Nhàn, cô cũng biết Cận tiên sinh ?” Lão bản ngạc nhiên hỏi.

“Không nhận ra” Cận Cương lạnh lùng nhìn cô ta, không chút lưu tình mở miệng “Cô đây vì muốn cướp chồng người khác nên không chừa thủ đoạn nào, miệng lưỡi nói dối điêu ngoa, Trần lão bản, tôi khuyên anh nên cách xa cô đây càng xa càng tốt”

Dương Hiểu Nhàn nghe vậy mặt trắng bệch, khiếp sợ cả người cương lên.

“Cận tiên sinh, lời này…”

Trần lão bản không hiểu muốn nói gì đó lại bị Cận Cương chen ngang.

“Xin lỗi, Trần lão bản” Anh nói ra ý của mình “Bà xã tôi đang mang thai, mặc dù đã gửi đơn xin nghỉ việc lên quý công ty, nhưng theo quy định phải cần mười bốn ngày sau mới có thể nghỉ việc, bất quá nể mặt tôi một chút, hôm nay cho cô ấy nghỉ luôn được không ?”

“Dĩ nhiên có thể” Trần lão bản kinh ngạc nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Bạch Nghiên Lý rồi gật đầu đồng ý.

“Lão bản của em nói có thể nghỉ, em đi thu dọn đồ đạc đi” Cận Cương ôn nhu nói với bà xã, nhẹ nhàng đẩy cô đi vào.

Bạch Nghiên Lý bất an quay đầu lại nhìn anh.

“Anh ở đây chờ em” Anh mỉm cười nói, chờ bà xã quay người rời đi mới chuyển qua hướng Trần lão bản cùng Dương Hiểu Nhàn, vẻ mặt cô ta bây giờ đã hết sức trắng bệch.

“Trần lão bản, về chuyện dao dịch nói qua điện thoại lần trước, tôi sẽ cử người qua nói chuyện với anh, bất quá trước tiên tôi có một điều kiện, đó là đuổi việc cô đây” Anh lạnh lùng nói.

“Anh không thể làm như vậy !” Dương Hiểu Nhàn kinh hãi kêu lên, nước mắt cũng trào ra luôn.

“Dĩ nhiên tôi có thể” Cận Cương cười lạnh một tiếng “Tôi sẽ không ta thứ cho cô về ý đồ muốn làm hại vợ và con tôi”

“Em không có làm hại cô ấy, em….”

“Không có sao ?” Giọng nói của anh châm chọc kể ra tội trạng của cô ta “Không có nói cô ấy đi phá thai sao ? Không kích động đến mẹ của cô ấy sao ? Không có lợi dụng sự giả dối để chia lìa chúng tôi sao ?”

“Em không có…”

“Cô có thể phủ nhận nhưng tất cả đối với tôi sẽ không có một chút ý nghĩa” Anh tàn khốc nói “Trần lão bản, điều kiện tôi đã đưa ra, nếu anh suy nghĩ thấy không có vấn đề thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào” Anh lấy danh thiếp đưa cho Trần lão bản.

Lúc này Bạch Nghiên Lý đã cầm túi xách đi ra làm cho vẻ mặt lạnh lùng của anh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ôn nhu đầy thâm tình.

“Đã dọn xong rồi sao ?” Anh cười cười với cô, cầm lấy túi xách giúp cô, ôn nhu hỏi.

“Ân” Bạch Nghiên Lý gật đầu với anh, sau đó quay đầu nhìn Trần lão bản, “Cảm ơn lão bản trong thời gian qua đã chiếu cố” Cô hành lễ với lão bản lần cuối.

“Không có, thời gian qua đã để cô vất vả” Trần lão bản vội vàng phất tay nói.

“Đã quấy rầy” Cận Cương nhẹ gật đầu với Trần lão bản một cái rồi nhẹ nhàng cầm tay bà xã tới thang máy.

“Anh vừa làm chuyện gì thế ?” Sau khi đi vào thang máy, Bạch Nghiên Lý tò mò mở miệng hỏi. Cô thấy khí thế của Dương Hiểu Nhàn chạy đâu mất, thay vào đó là giống như chó cụp đuôi sợ hãi.

“Không có gì, chẳng qua là giáo huấn cô ta một chút mà thôi” Anh hời hợt nói qua.

“Một chút giáo huấn gì ?” Trên mặt cô viết hai chữ tò mò.

“Bây giờ em muốn đi đâu ?” Anh khẽ mỉm cười không trả lời còn hỏi ngược lại cô.

“Anh không cần về công ty đi làm sao ?” Cô ngơ ngác một chút kinh ngạc hỏi.

“Ngày hôm qua công ty nợ anh một ngày nghỉ nên hôm nay trả cho anh. Em cũng phải bù lại cho anh” Anh nghiêm túc nhìn cô.

Đột nhiên Bạch Nghiên Lý cười một tiếng, đưa tay vòng qua cánh tay anh, dụ dỗ anh “Được, anh muốn đi chỗ nào ? Muốn đi đâu em cũng đi theo anh”

“Đi đâu cũng được sao ?” Anh có thâm ý khác nhìn cô.

“Cô không nghi ngờ gật đầu “Đi đâu cũng được”

“Tốt, vậy chúng ta đi khách sạn” Anh bất ngờ nhếch miệng nói.

Cô há hốc mồm, còn anh thì cười khẽ một tiếng, cúi đầu thâm tình hôn cô.

“Anh nói đùa thôi, chúng ta đi bến tàu được không ?” Anh cùng cô đi ra thang máy, ôn nhu sủng ái, ôn nhu hỏi “Không phải em nói chưa thấy ngư dân sao ? Khí trời chiều nay rất tốt, ban đêm có thể thấy sao nữa, hơn nữa gió thổi cũng không đến nỗi lạnh…”

Ngọt ngào giữa đôi tình này theo gió phiêu tán, càng bay càng xa, tản trong khí nồng đậm yêu thương.

Nhân gian luôn có tình yêu !

~~OoO~~ Toàn văn hoàn ~~OoO~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.