Người Là Ánh Sao Ôm Lấy Biển Khơi

Chương 2



Buổi tối lúc Giang Hải Khê tắm xong, sau khi dỗ Giang Tiểu Niệm lên giường đi ngủ, cô đang chuẩn bị mở máy tính làm phương án thiết kế, di động đột nhiên rung lên. Cô nhìn thoáng qua màn hình, là số lạ gọi tới.

Cô nhẹ nhăn mi, trong lòng có dự cảm, là người kia ư?

Cô hắng giọng, đảm bảo mình không bị thất thố, rồi mới nghe điện thoại.

"Alo."

"Xuống dưới." Đối phương lạnh lùng nói hai chữ, bằng giọng ra lệnh, uy nghiêm không cho phép từ chối. Người nọ không ngoài dự đoán của cô, Tống Tinh Thần.

Thật sự Giang Hải Khê không hề kinh ngạc việc anh làm sao biết được số điện thoại cùng địa chỉ của cô, cậu chủ nhỏ của gia đình sư trưởng, muốn gió được gió thích mưa được mưa, chút năng lực này dĩ nhiên không thiếu.

Cô đi đến ban công nhìn xuống, quả nhiên, chiếc Maybach hôm nay đang đỗ bên dưới, nhưng cô không muốn xuống. Nhiều năm không gặp, chó săn nhỏ đã biến thành sói xám, hôm nay chỉ là một ánh mắt cũng khiến cô lạnh sống lưng, giờ cô mà đi xuống thì khác gì dê vào miệng cọp.

Thấy cô không trả lời, anh giống như mất đi kiên nhẫn, Tống Tinh Thần lạnh lùng nói: "Xuống dưới, nếu không tôi sẽ đi lên."

Giang Hải Khê biết anh nói được làm được, nghĩ tới anh sẽ đi lên, đến cái cửa chắc chắn kia cũng sẽ bị phá bỏ.

Cô khoác vội chiếc áo mỏng rồi chạy xuống.

Cô còn chưa đến gần, cửa sổ xe đã hạ, Tống Tinh Thần ngồi trên ghế lái nhìn cô chằm chằm.

"Lên xe."

Giang Hải Khê vẫn đứng tại chỗ: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Giang Hải Khê mặc áo khoác mỏng cùng váy ngủ màu lam nhạt, bên dưới đi dép tông, lộ ra cẳng chân trắng nõn, tóc dài bung xõa, đứng dưới ánh đèn đường trông tuyệt diễm đến rung động lòng người.

Hầu kết Tống Tinh Thần giật giật, mở cửa xe đi xuống. Vòng qua cửa xe, mang theo cảm giác áp bách đi về phía cô.

Giang Hải Khê không có chí khí lùi về phía sau một bước, chưa kịp phản kháng đã bị Tống Tinh Thần ôm lấy eo, một tay giữ chặt gáy cô. Ngay sau đó, anh cúi đầu, môi lạnh nhẹ áp xuống, không cho từ chối đã bao bọc lấy môi cô.

Giang Hải Khê bị bất ngờ, cô ngẩn người, lúc nghĩ cần phản ứng thì bắt đầu giãy giụa. Nhưng đối phương lại không cho cô có bất gì cơ hội nào, bá đạo, ngang ngược, giống như kẻ điên cuồng và tức giận.

Hôn một lúc Tống Tinh Thần mới buông cô ra, thiếu dưỡng khí đã lâu, vừa được tự do cô liền mở to miệng để hô hấp.

Tống Tinh Thần bóp cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh.

"Cho tôi một lời giải thích." Anh nói, giọng nói lạnh lẽo không có ý tốt.

Giang Hải Khê vừa thua, đang muốn hòa một ván, cô nhướng mày, hài hước nói: "Không có gì cần giải thích, đó là con gái tôi, tên gọi Giang Tiểu Niệm, có phải xinh đẹp giống tôi không?"

"Giảng Hải Khê, em một vừa hai phải thôi."

Giang Hải Khê cười, vươn hai tay bóp lấy mặt anh, trên mặt mang theo vui mừng khi trêu được người ta.

"Bảy năm, con gái tôi lớn rồi, em trai tôi cũng trưởng thành nhỉ."

"Giang Hải Khê!" Anh đẩy cô ra, tức đến hộc máu.

Anh muốn đánh chết người phụ nữ không biết điều trước mắt này, nhưng khi đối diện với đôi mắt kia lại tiếc nuối. Tức không có chỗ xả, bực không chịu được, đôi tay bực bội vò mái tóc ngắn trên đầu.

Giang Hải Khê nhìn anh như vậy, mới thấy được cảm giác quen thuộc, tính tình trẻ con thế kia, mới là bản tính của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.