Tống Tinh Thần lại xuất hiện, mang theo một túi hồ sơ trong tay.
Ngày đó cô vừa đưa Tiểu Niệm tới trường học, về nhà chuẩn bị bản thiết kế, vừa mới mở cửa đã có người ôm cô từ phía sau thật chặt.
Giang Hải Khê giãy giụa xoay người, lại phát hiện đó là Tống Tinh Thần, thần kinh vốn đang căng chặt được thả lỏng, nhưng lại bị Tống Tinh Thần nhân cơ hội kéo vào sau cánh cửa. Anh ấn cô lên tường, nhân lúc cô không phòng bị đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tống Tinh Thần mới buông cô ra, trán anh tựa trán cô, giọng nói mang theo cảm xúc phức tạp.
"Giang Tiểu Niệm rõ ràng không phải con gái em."
Lúc này Giang Hải Khê mới chú ý đến túi hồ sơ trên tay còn lại của anh. Cô sửng sốt, biết bên trong chứa cái gì, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tinh Thần, còn chưa kịp giải thích đã bị Tống Tinh Thần bế ngang người. Giang Hải Khê chỉ kịp hô một tiếng, muốn xuống lại bị Tống Tinh Thần ôm vào phòng ngủ, ném ở trên giường, giây tiếp theo anh cứ thế mà đổ người xuống.
Với chuyện sắp phát sinh tới đây, Giang Hải Khê có chút không thích, nhưng phần nhiều là khẩn trương, trong lòng lộp bộp quên cả đẩy anh ra.
Cả người cô nằm trên giường, thân ảnh màu đen đem cô bao bọc, không gian chật chội khiến cô không còn đường lui.
Cô muốn nói, nhưng vừa mở miệng, lửa nóng đã tiếp cận môi cô. Hô hấp dồn dập đan xen bên nhau, không ngừng nóng lên làm Giang Hải Khê không thể hỏi một cách bình thường.
Lúc mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy Tống Tinh Thần cười khẽ bên tai cô.
"Lão xử nữ."
.....
Lúc Giang Hải Khê tỉnh lại đã là buổi chiều, cô bị Tống Tinh Thần ôm gọn trong ngực, cả người đau nhức. Đầu xỏ gây tội còn cố tình bày ra vẻ mặt vô hại.
"Tỉnh rồi?"
Giang Hải Khê kéo chăn che mặt, không muốn để ý đến anh.
Tống Tinh Thần chơi xấu, cái tay ở trong chăn véo một cái lên eo cô, Giang Hải Khê tức giận xốc chăn lên, không màng trên dưới người đau nhức, dùng hết sức đạp lên người anh.
Ngày thường Tống Tinh Thần ở bộ đội, loại lực này chỉ sợ muốn mát xa cho anh còn chưa đủ, mặc kệ cho cô đấm đá. Chờ cô đấm mệt mỏi rồi, anh lại ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, giọng nói đầy yêu chiều: "Đánh xong rồi, hết giận chưa, có phải nên giải thích cho anh lí do vì sao hồi ấy rời đi không."
Con ngươi Giang Hải Khê tối sầm lại, nắm chặt góc chăn hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm nói ra nguyên nhân trước kia rời đi.
"Tiểu Niệm là con gái của chị em."
.....
Lúc Giang Hải Khê ba tuổi, cha mẹ xảy ra tai nạn giao thông, cô được bạn của mẹ nhận nuôi, coi như con gái ruột mà lớn lên, cho cô vào học đại học. Chị cô, cũng chính là con gái ruột của bọn họ, cái gì cô cũng được nhận từ họ, công lao nặng như núi.
Sau này, chị lấy chồng, di cư ra nước ngoài, cũng đưa cả bố mẹ nuôi đi cùng, để cô ở lại trong nước học đại học. Ban đầu muốn chờ cô học xong đại học thì đưa cô theo, ai ngờ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Anh rể Giang Hải Khê là đặc cảnh, lúc phá án kết thù, bị người ta trả thù. Bố mẹ nuôi, còn cả anh rể đều bỏ mạng chỉ có chị đi làm nên tránh được một kiếp.
Chưa kịp nói với Tống Tinh Thần, Giang Hải Khê đã nhận được tin báo từ chiến hữu của anh rể ở nước ngoài rằng chị gái sắp sinh, nhưng bởi vì chị bị khó sinh mà qua đời, một nhà bố mẹ nuôi cứ thế ra đi, để lại một đứa nhỏ là Tiểu Niệm.
Vì sợ bị trả thù, Giang Hải Khê và Giang Tiểu Niệm vẫn luôn được bộ đội đặc cảnh bảo vệ, cắt toàn bộ liên lạc với thế giới bên ngoài. Cũng bởi vì lý do này, Tống Tinh Thần mới không tìm được cô, cho đến khi bắt được hung thủ giết hại một nhà bố mẹ nuôi, cô mới được trả lại tự do.
Nhưng khi đó, hình như cô đã rời khỏi Tống Tinh Thần được hơn một năm.
.....
Tống Tinh Thần nghe xong, trong tim như bị ai đó cào một cái. Đoạn thời gian sau khi cô rời đi, anh đã từng nghĩ vô số lý do tại sao cô lại ra đi, nhưng không thể tưởng tượng được, cô lại rời đi bởi một lý do kinh hồn táng đảm đến vậy, một người lạ nước lạ cái phải vượt qua thế giới loạn lạc nơi đất khách quê người suốt một thời gian dài như vậy.
Anh ôm cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, chỉ có như vậy, anh mới xác định được cô trong lòng mình là thật.
"Thật ra, em có trở về tìm anh." Cô chôn mặt trong ngực anh, "Nhưng mà khi đó, Tiểu Niệm đã hai tuổi rồi."
Tống Tinh Thần nghĩ, bởi vì Giang Hải Khê đột nhiên rời đi, anh tìm cô hơn nửa năm trời như một kẻ điên, ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày. Bố anh nhìn thấy anh như vậy không chịu được, cuối cùng đem anh ném vào trường quân đội.
Giang Hải Khê không nghe được tin tức gì về anh cả, lúc trở lại đại viện quân khu lại vừa lúc thấy Tống Tinh Thần đi theo Tống sư trưởng lên xe. Thiếu niên mặc quân trang đầy hăng hái, đã không còn thấy được vẻ ngây thơ như lúc cô rời đi.
Tâm tình muốn được gặp anh vốn còn hừng hực lại bị một chậu nước lạnh giội cho trôi bằng hết.