Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 57



“Có thích khách!”

Tiểu Phượng Tiên nghe vậy liền quay đầu bảo ta: “Ở yên đây, đừng có chạy lung tung.”

Ta ngơ ngác “ờ” một tiếng, liền thấy hắn chạy về chỗ huyên náo, âm thanh bên kia ngày càng hỗn loạn, đám thị vệ bao vây cũng ngày càng nhiều. Ta ngẫm đi ngẫm lại, thích khách náo loạn, ta là hầu gái thân cận của Hòa Nhan quý phi mà không ở bên cạnh bà thì khiến người ta chê trách quá. Nghĩ thế ta liền xách váy chạy qua, đợi tới khi ta đến nơi, những tiếng ồn ào la hét đã lặng lại, nhưng dưới đất hoang tàn lộn xộn, chung quanh đều là vũng máu và đốm máu đỏ tươi, cùng với thi thể của các thị vệ rải rác.

Hoàng đế được mọi người dìu đỡ dựa vào bên hòn núi giả, hoàng bào màu vàng sáng nhuốm không ít vệt máu loang lổ, đặc biệt là chỗ tay áo đã đỏ một mảng lớn, ống tay áo cũng bị cắt ra một mảnh, hẳn là bị đao chém.

Trên mặt đất còn có một gã đàn ông mặc đồ đen đang nằm sõng soài, trên tay và mặt toàn là vết thương, ngoại trừ con mắt thì không nhìn rõ được gì khác. Gã bị một đám thị vệ đè xuống, không nhúc nhích mảy may.

Khá kỳ quái là, trên người Hòa Nhan quý phi lại không dính chút máu nào, thậm chí một chút xộc xệch cũng không có. Nhìn vẻ mặt bà, có chút hoang mang không hiểu, còn có chút hoảng loạn khó tả.

Đám thái giám phía sau ta bắt đầu thì thầm:

“Ngươi thấy không? Vừa rồi lúc nương nương chặn đao cho hoàng đế, gã thích khách kia tự nhiên dừng tay! Rõ ràng là kiêng dè nương nương.”

“Thấy chứ, rõ quá mà! Nương nương bây giờ đang được sủng ái, mong là đừng xảy ra sự cố gì.”



Hoàng đế nâng cánh tay, nghiêm mặt, dọa cho một đám người rầm rập quỳ sụp xuống. Giọng nói của ông ta không có vẻ giận dữ mà vẫn uy nghiêm, “Ngươi là người phương nào? Vì sao ám sát?”

Thích khách cười khẩy, đôi mắt chậm rãi chuyển về phía Hòa Nhan quý phi, hồi lâu không nói chuyện, đột nhiên, khóe miệng gã rỉ ra một vệt máu đen thật dài, hai mắt trợn trừng rồi bất động.

Lão thị vệ trưởng tiến lên thăm dò hơi thở của gã, bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, thích khách đã uống thuốc độc tự sát.” Ông ta suy nghĩ một chút, “Người này có vẻ là liệp đầu, xem thân thủ này thì cấp bậc tuyệt đối là hắc kim không thể nghi ngờ.”

Hoàng đế cau mày, nghiêm nghị hạ lệnh: “Lục soát người, nhất định phải tra ra kẻ thao túng sau lưng gã là ai. Dám ban ngày ban mặt ám sát cô, quả là gan to bằng trời!”

Lão thị vệ trưởng lần mò trên người gã, rất lâu sau mới rút được một chiếc khăn từ cái túi được khâu khá kín đáo trong áo gã, ông ta vội cúi đầu trình khăn lên trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế nhìn chiếc khăn, chân mày càng nhíu chặt hơn. Ta nghển cổ ngó sang, trên khăn kia có hoen máu của gã thích khách, nhưng cũng không thấy bất kỳ chữ viết nào. Ông ta cũng thấy khó hiểu, lại sờ sờ chiếc khăn, nói: “Trên khăn có hình mây khói, biểu tượng này có ai trong số các ngươi từng thấy chưa?”

Lời này vừa nói ra, tất cả thị vệ đều trợn tròn mắt, dồn dập thảo luận. Bấy giờ ta len lén liếc nhìn Tiểu Phượng Tiên một cái, hắn vốn đang chắp tay áo mặt mày vô cảm đứng ở một bên, nghe lời này xong rõ ràng khóe mắt hắn khẽ động, sau đó liếc nhìn xác gã thích khách nằm dưới đất.

Xem phản ứng này thì dường như hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lão thị vệ trưởng ôm quyền đáp: “Biểu tượng này hình như là của Phượng Minh Cô Thành, gần đây liên tiếp có liệp đầu của Phượng Minh Cô Thành lảng vảng ở ngoài thành, bọn chúng giết từ quan lại cho tới những thường dân vô tội, hơn nữa sau đó đều để lại biểu tượng này.”

Ta chợt nhớ ra… Tiếu Tiếu đã bảo ta, biểu tượng này chỉ có người Phượng Minh Cô Thành mới có thể nhận ra, bởi vì những người từng thấy nó đều nằm dưới lòng đất cả rồi. Hơn nữa ngẫm lại cũng dễ nhận ra, người Phượng Minh Cô Thành ngốc cỡ nào mới có thể bỏ lại một thứ để người ta nắm thóp như thế chứ? Căn bản là không có khả năng.

Hòa Nhan quý phi nhìn cái khăn kia, vẻ mặt trở nên khó hiểu, bà cúi đầu bước tới bên cạnh hoàng đế, nâng cánh tay bị thương của ông ta, ân cần nói: “Hoàng thượng, mau mời ngự y thôi.”

Vẻ mặt hoàng đế nhìn bà càng thêm kỳ lạ, còn có thêm vẻ nghi ngờ, nhưng chớp mắt sau liền nở nụ cười, “Không sao.”

Sau đó, hoàng đế sai người xử lý hiện trường, chỉ để lại thi thể của thích khách, nói là còn chờ tra xét kỹ càng. Hòa Nhan quý phi bị hoảng sợ, không ở lại bên hoàng đế bao lâu liền trở về cung Tề Nguyệt. Tiểu Phượng Tiên đội lốt Thiện công công, phải làm công việc của Thiện công công, vì thế ta với hắn mới gặp nhau chẳng được bao lâu đã lại tách ra.

Trong cung thật sự là chưa hề thái bình, mọi chuyện cứ liên tiếp kéo tới.

Ôi chao, nói cho cùng thì ta vẫn cực kỳ hoài niệm quãng thời gian ngao du giang hồ cùng Tiểu Phượng Tiên, khi đó mặc dù hắn đáng ghét vô cùng, nhưng cũng còn tốt hơn bây giờ, muốn chán ghét hắn cũng chẳng có cơ hội.

Hiện giờ hắn mới chỉ làm một công công mà đã lơ là ta, nếu ta thật sự theo hắn về thành, hắn khôi phục vị trí thành chủ, công việc bận rộn, chỉ sợ ta ăn rau hẹ một tháng hắn cũng chẳng ngửi ra mùi, càng đừng nói đến liếc mắt đưa tình gì gì đó.

Sốt ruột, thật con mẹ nó sốt ruột.

Hòa Nhan quý phi mấy ngày nay lại không ra khỏi cửa, cũng không biết là nhốt mình trong phòng làm gì, ta liếc về hướng tẩm điện, thấy cửa vẫn đóng im ỉm. Ta đang thở dài, liền nhìn thấy hai tiểu cung nữ ôm một sọt tiền giấy đi ra từ hậu viện.

Ta gọi bọn họ lại, nhảy khỏi xích đu đi tới, “Các cô đi đâu thế?”

Bọn họ thấy ta thì lập tức hành lễ, ấp úng giải thích: “Như Hoa cô cô, chúng tôi muốn đi dâng hương cho cha mẹ đã mất, hôm nay là ngày giỗ của họ…”

Ta ngẩn người, “Dâng hương? Nhưng hôm nay cũng không phải là ngày thăm viếng, các cô cũng không được xuất cung mà.”

“Chúng tôi cũng không muốn xuất cung, chỉ muốn tìm một nơi nhiều âm khí, hướng đông nam, thắp một bát hương đốt chút tiền giấy, xin cô cô thương xót, nếu không dâng hương đúng lúc, hương khói không lên, cha mẹ sẽ đói bụng, còn tức giận nữa.”

Mấy lời này của họ làm ta nghe mà sởn tóc gáy, “Trong cung nghiêm cấm những việc cúng bái, hơn nữa gần đây mới có thích khách, canh phòng nghiêm ngặt hơn nhiều, ban đêm không nên đi lại trong cung, ngộ nhỡ các cô bị phát hiện, chắc chắn là tội chết đấy.”

“Xin Như Hoa cô cô vì lòng hiếu thuận mà thông cảm cho chúng tôi, nếu giờ mà không đi sẽ lỡ giờ dâng hương tốt nhất mất.”

“Chuyện này…”

Người trong cung Tề Nguyệt hiện giờ mặc dù cơ bản đều do ta quản lý, nhưng bàn về tuổi tác, muốn bọn họ thần phục vẫn có chút khó khăn. Lê Tịch cô cô thì bọn họ còn có thể nghe lời một chút, chỉ có điều những ngày qua vì bị mất sủng ái của Hòa Nhan quý phi, Lê Tịch cô cô cả ngày rầu rĩ không vui, bỏ bê công việc, ta lại không có lực uy hiếp gì, vì thế thi thoảng cũng có lúc ta lực bất tòng tâm, ví dụ như hiện tại, trong lòng ta hiểu rõ, dù ta có nói gì đi nữa bọn họ cũng chẳng nghe vào tai.

Ta ngẫm nghĩ, nhận lấy cái sọt đựng hương và tiền giấy từ tay bọn họ.

“Ta đi thay các cô vậy, là góc đông nam phải không?” Nếu bị phát hiện thật, ta còn có cơ hội xoay chuyển, nếu là bọn họ, không chừng chưa kịp ngo ngoe đã bị một đao toi mạng rồi.

Bởi vì mù tịt về phương hướng, lúc ta theo lời bọn họ tìm đến góc đông nam, mới phát hiện cái nơi bỏ hoang xúi quẩy kia lại chính là Thám Hương viên.

Đứng trước cửa Thám Hương viên, ta thầm tự phỉ nhổ chính mình, ai bảo ngươi không dưng đi ôm việc vào người, ai bảo ngươi đột nhiên nổi lòng tốt, ai bảo ngươi ăn no rửng mỡ hả, người ta vẫn nói giẫm phải cứt chó sẽ thối đến mấy ngày, ta chỉ giẫm lên mảnh đất này một lần, duyên phận lại cứ liên tiếp kéo đến.

Thám Hương viên là khu vườn kiểu mở, vì thế cho dù bị niêm phong, cũng chỉ là chăng vải xung quanh một vòng, viết lơ thơ vài chữ cảnh cáo.

Ta cẩn thận nhảy vào, nơi này chỉ khác trước đây ở chỗ, cái giếng kia đã bị chèn một tảng đá nặng trịch, còn những chỗ khác cỏ mọc thì vẫn mọc, hoa nở thì vẫn nở.

Ta suy tính tìm một chỗ trông có vẻ an toàn, trước mặt sau lưng đều có phạm vi phản kích, để phòng ngừa lúc có thứ gì kỳ quái xuất hiện, chỉ chăm chăm phòng thủ thì có vẻ bị động quá. Lúc đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, chợt nghe thấy một tiếng cười quỷ quyệt, ta sợ tới mức đầu rung uỳnh uỳnh, xém thì quẳng cái sọt chạy trối chết.

Chỉ có điều ta phản ứng chậm, chưa kịp biến thành hành động đã nghe thấy người vừa cười tiếp tục mở miệng:

“Tìm một cái cớ, nhất định phải giết nàng ta, nàng ta còn sống trên đời này, cuối cùng cũng trở thành mối họa.” Sau khi nói xong, còn ho khan một tiếng.

Ta lặng lẽ dịch người đến sau mặt tường, chung quanh tối om, ta cũng không nghe rõ giọng nói bên kia là của ai, nhưng cảm thấy rất quen thuộc, khốn nỗi không thể nhớ ra.

“Rõ, đêm nay hành động luôn ạ?”

Giọng nói vừa nãy không đáng kể, nhưng còn cái giọng này thì ta quen thuộc hơn nhiều, giọng điệu ngả ngớn này, chẳng phải Mạch Diên đó sao?

“Trong lòng Hòa Nhan vẫn hận cô, cô đều biết rõ, mục đích nàng vào cung và lai lịch của nàng, cô cũng biết, chỉ có điều… Cô vẫn không đành lòng trị tội nàng, nếu không có những ân ân oán oán kia, có lẽ cô cùng nàng sẽ không đồng sàng dị mộng nhiều năm như vậy. Bây giờ cô chẳng sống được bao lâu nữa, cô chết rồi, nàng ắt sẽ lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu, gián tiếp khống chế giang sơn, vốn tưởng rằng nâng đỡ Vân quý phi có thể chia cắt thế lực của nàng tại hậu cung, nhưng không ngờ lại đi đến kết cục này. Nói tóm lại, cô không thể trơ mắt mà nhìn Hòa Nhan chiếm đoạt giang sơn, vì thế không thể để nàng sống được.”

“Hoàng thượng tự nhiên có suy tính của hoàng thượng, thần không dám nhiều lời, nhưng… Thanh Giác công chúa nên xử trí thế nào ạ?”

“Nó là con của Hòa Nhan với gã đàn ông kia, cũng không phải là huyết thống hoàng tộc, giết luôn cả thảy đi.”

Ta nghe thế, chân bắt đầu mềm nhũn ra.

Giọng nói xa lạ kia là hoàng đế ư? Càng khó tin chính là, ông ta lại đang bàn bạc với Mạch Diên làm thế nào để giết Hòa Nhan quý phi?!

Suy nghĩ của ta đã hoàn toàn rối loạn. Hòa Nhan quý phi vào cung có mục đích gì? Vì sao bà lại hận hoàng đế? Không phải có lời đồn bà hận Phượng Minh Cô Thành hay sao? Hơn nữa… Ông ta nói Thanh Giác công chúa là con của Hòa Nhan quý phi và một người đàn ông khác? Là ai cơ chứ? Cha của ta… không phải hoàng đế sao? Còn có một người khác nữa ư?

Không được, không thể được, ta phải đi báo cho Hòa Nhan quý phi… Ta không thể nhìn bà bị người gọi là phu quân này giết chết, ta còn phải đi báo cho Tiểu Phượng Tiên nữa, chắc chắc hắn còn chưa điều tra ra ngọn nguồn của trận thảm sát trong thành kia, Hòa Nhan quý phi là manh mối quan trọng, không thể chết được…

Quan trọng là, bà là mẹ ruột của ta.

Ta vừa mới bước một bước thì suýt ngã chổng vó, tay bủn rủn đánh rơi cái sọt, vô số tiền giấy bị gió thổi tung, bay phấp phới khắp nơi, hình ảnh này rất quen thuộc, trước đây ở vịnh Tấn Vân, những khi ta đưa tang những người dân qua đời trong vịnh, chính là cảnh tượng tiền giấy, áo giấy bay khắp trời như thế này.

“Ai?”

Lúc nghe thấy âm thanh, Mạch Diên đã đến trước mặt ta. Y khoác áo choàng đen, ống tay áo tung bay đáp xuống người ta, lúc thấy ta y chợt ngẩn ra, ánh mắt sửng sốt.

Ta nép sát vào tường, trong lòng không rõ là sợ hãi hay bất lực, nghe được bí mật như vậy, chắc chắn là ta chỉ còn đường chết. Nước mắt ta đột nhiên trào ra, không khống chế được mà chảy xuống.

“Đừng giết mẹ ta… Cầu xin ngươi…”

Y có vẻ đăm chiêu, nhưng dường như lập tức nghĩ thông suốt lời nói của ta, sau đó nhìn ta nhíu mày, ta thấy rằng y đang thoáng do dự, có điều ngay sau đó giọng truy hỏi của hoàng đế đã truyền tới:

“Là ai?”

Ánh mắt Mạch Diên trầm xuống, tiến lên đập cán đao vào cổ ta, ta chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, rồi ngất đi không còn biết gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.