Ta không nhìn thấy, muốn lùi về phía sau, nhưng đoàn người vừa nghe thấy “Thành chủ ra rồi!” liền nhốn nháo cả lên, mọi người đều ra sức chen lấn vượt lên, ta cũng bị cuốn theo dòng người về một hướng khác. Cảnh tượng này, xem chừng chẳng khác gì đàn heo đang tranh ăn trong máng.
Sau đó trên đài Phượng Sào cung truyền đến một câu: “Im lặng.”
Trong nháy mắt, bốn phía đều lặng phắc, nhưng ta nghe ra được, nhịp thở của mọi người lộ ra vẻ căng thẳng và hưng phấn.
Chuyện về Phượng Minh Cô Thành ta đã nghe A Lãng nói, vị Thất thành chủ đương nhiệm này chưa có ai được thấy mặt, sau đó xuất thành để tìm tung tích kẻ phản bội Thẩm Hòa và Băng Nương bị toàn thành phỉ nhổ, cùng với thánh tế kế nhiệm của thành.
Bây giờ hắn trọng thương trở về, nghe đồn là đã giết được kẻ phản bội, nhưng thánh tế kế nhiệm gặp bất trắc trên đường về thành, bị tách khỏi Thất thành chủ, đến nay hình như vẫn chưa rõ tung tích.
Ta thở dài, thánh tế đối với Phượng Minh Cô Thành có ý nghĩa phi phàm, nếu không còn thánh tế, e là Phượng Minh Cô Thành sẽ phải rời khỏi nơi rừng Hổ Nhĩ trù phú này.
Đột nhiên, bên tai ta vang lên tiếng mọi người reo hò mừng rỡ, nghe không rõ ràng, theo sau tiếng reo hò là các loại xì xào bàn tán, mấy phụ nhân và cô nương bên cạnh ta cũng sôi nổi thảo luận phong thái và vẻ ngoài của thành chủ, nghe giọng điệu vui sướng của bọn họ thì chắc vị thành chủ này phải đẹp trai oai hùng lắm.
Thật ra điều này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao Phượng Minh Cô Thành cũng là một tòa thành khép kín độc lập, dân chúng chất phác, hầu hết thành dân đều ngưỡng mộ phong thái của các liệp đầu, gần như coi đó là một tín ngưỡng để tôn thờ, huống chi là lão đại của Phượng Sào cung, thủ lĩnh của các liệp đầu, thành chủ Phượng Thất Thiềm mà mọi thành dân đều cúi đầu xưng thần, nói tóm lại, Phượng Thất Thiềm được sùng bái điên cuồng tới mức khiến người ta giận sôi.
Ví dụ như, ở chợ có rất nhiều tiệm bán tranh khiêu dâm về Phượng Thất Thiềm, mỗi tiệm tranh lại vẽ một kiểu, có tà mị hớp hồn, có ôn hòa khiêm tốn, có xinh đẹp tao nhã, có lạnh lùng kiêu ngạo, các cô nương còn có thể yêu cầu họa sĩ vẽ một bức tranh có mình cùng Phượng Thất Thiềm để đem về chiêm ngưỡng. Bây giờ vị thành chủ này lộ mặt ra rồi, e là sẽ chỉ còn một tiệm tranh có thể độc quyền kinh doanh thôi.
Còn có các loại kịch bản phán đoán về chuyện cũ của Phượng Thất Thiềm, nào là chuyện tình không thể nói của Phượng Thất Thiềm cùng Tiểu Đàm thủ thị*, tình yêu đẫm máu cho đến tháng ngày quên lãng ngao du giang hồ giữa Phượng Thất Thiềm cùng Cầm Đoạn, khoa trương hơn một chút, còn có năm tháng sầu triền miên của Phượng Thất Thiềm và nam sủng, chỉ có ngươi không nghĩ tới, chứ không có gì bọn họ không bịa ra được.
*thủ thị: hầu gái đứng đầu.
Lại ví dụ như, đừng thấy nhóc Tiểu Điền ngày ngày quấn quít si mê A Lãng như thế, thế nhưng mỗi khi dùng bữa, nàng đều sẽ ném A Lãng ca ca âu yếm của nàng ra sau đầu, muôn phần thành kính mà khấu đầu ba cái trước chân dung Phượng Thất Thiềm.
Không biết vị thành chủ kia làm động tác gì, những tiếng nhốn nháo lại ngưng bặt, sau đó giọng nói của hắn vang vọng khắp thiên đài, lạnh lẽo mà rõ ràng, cứng ngắc nhưng lại có chút suy yếu, còn xen lẫn vài tiếng ho khan.
“Ta về thành mấy ngày nay, thân thể có bệnh, khiến cho chúng dân lo lắng, bây giờ đã gần như khỏi hẳn, Phượng Thất Thiềm xin cảm tạ.”
Hắn dứt lời, tiếng hò reo lại rộ lên bốn phía, mọi người đều kích động.
“Thời gian gần đây có khá nhiều lời đồn liên quan tới thánh tế kế nhiệm, do đó xin được làm rõ, thánh tế đã về thành trước ta, chứ không phải bị mất tích, chỉ có điều nhiều ngày bôn ba mệt nhọc nên thân thể khó chịu, chờ tới đại lễ chuyển giao thánh tế, mọi người sẽ được gặp nàng.”
Ta ngẩn người, thánh tế này thật ra còn thần bí hơn thành chủ nhiều, nghe nói trước đây mỗi năm chỉ lộ diện có một lần vào lễ mừng năm mới, so với thành chủ, ta càng tò mò cô gái tộc Ngọc Lan Già này mặt mũi ra sao, không biết là có đẹp hơn vị mẫu thân phong hoa tuyệt đại của nàng không?
Thất thành chủ chỉ nói vài câu rồi vào điện, sau đó Tiểu Đàm thủ thị tuyên bố vài thông báo và thông cáo mới, đều là mấy vấn đề về giá cả linh tinh, điều khá khiến ta lưu ý, là tin tức liên quan tới Lễ Ngư Thực kia.
Lễ Ngư Thực là ngày lễ theo phong tục tập quán của thành, sau trận mưa đầu tiên của mùa thu một ngày, để chúc mừng vụ thu hoạch lương thực hàng năm và cầu cho mưa tưới tắm cho đất đai phì nhiêu màu mỡ. Mà bởi vì thời điểm này hàng năm thượng du sông Phượng Tê thủy triều sẽ dâng cao, mang theo nguồn cá dồi dào, vì thế dân chúng đều dùng cá làm món chính, dùng rượu cất từ lúa mạch làm món phụ, cả thành ăn uống vui vẻ một đêm.
Trong thành thông báo thuyền đánh cá đã xuôi theo dòng Phượng Tê tới thượng du đánh cá, không tới mấy ngày sẽ có chợ cá phong phú, nhắc các vị thành dân nên chuẩn bị sẵn sàng để trữ hàng, tuyệt đối đừng bỏ lỡ dịp này.
Tiểu Đàm vừa dứt lời, nhiệt tình của mọi người cũng đều tản đi, túm năm tụm ba kéo nhau đi, chỉ có lời đàm luận về khuôn mặt thành chủ vẫn không dứt bên tai. Ta đi lại không tiện, chỉ còn cách đợi cho mọi người đi gần hết mới lần mò rời khỏi. Mới quay đầu đi được mấy bước, chợt nghe thấy sau lưng rộ lên tiếng huyên náo. Ta dỏng tai lên nghe, hình như là cuộc thi sinh diện liệp đầu mấy ngày trước vừa mới có kết quả, trong cung sai người ra dán bố cáo. Nhất thời, dòng người vừa tản bớt nay lại sôi trào, mọi người chen lấn xô đẩy, vô cùng náo nhiệt.
“Nhanh như vậy đã có kết quả rồi à? Không thể nào, thời đại này có khi là dán bố cáo bịp bợm cũng không chừng.”
“Bà mù à? Là A Anh bên cạnh Tiểu Đàm thủ thị dán bố cáo, làm sao mà giả được?”
“Oa, chồng bác được chọn rồi kìa! Sau này ăn sung mặc sướng khỏi phải lo cơm áo gạo tiền nữa nhé!”
…
Ta chẹp chẹp miệng, không nhịn được oán thầm, trúng tuyển thì sung sướng cái gì chứ? Sau này ru rú trong nhà chờ chồng về, không biết hắn ở bên ngoài phải chịu cảnh gió tanh mưa máu ra sao, chưa biết chừng một ngày nào đó đầu chồng ngươi cũng sẽ được đưa đến trước mặt ngươi, đó là cảnh tượng kinh khủng cỡ nào chứ, chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh hoàng. Nếu A Lãng bất hạnh bị chọn, ta sẽ hủy hôn ngay vào ngày thành thân, nếu không hủy hôn được, ta sẽ tự treo cành đông nam*, nếu không treo được cành đông nam… Ta sẽ kéo hắn đâm đầu vào đậu phụ đông bên nhà Đông Thi làm đậu phụ cùng tự tử.
*Tự treo cành đông nam: ý nói tự tử vì tình. Đây là một câu thơ trong một bài dân ca đời Hán.
Ta thở dài, bỗng nhiên bị người bên cạnh xô phải, cây gậy dò đường của ta liền rơi xuống đất. Ta ngồi xổm xuống mò mẫm mãi vẫn không tìm được, lúc đang buồn rầu thì chợt có người nhét cây gậy vào tay ta, còn nhẹ nhàng nói một câu: “Cầm lấy này, tỷ tỷ cẩn thận một chút nhé.”
Nghe giọng nói kia, hình như là một thiếu niên còn nhỏ tuổi… Chưa đợi ta nói lời tạ ơn, thiếu niên kia đã bị một người đàn bà từ đâu xông tới kéo ra.
Người đàn bà kia khóc thất thanh, vừa khóc vừa nói: “A Anh quý nhân, xin cậu thương cho nhà chúng tôi mấy đời độc đinh, bỏ qua cho nhà chúng tôi đi! Nó thật sự không thích hợp làm liệp đầu đâu, công phu mèo quào của nó mà đi làm liệp đầu thì chỉ có đường thành quỷ dưới đao của người ta thôi!”
Thiếu niên tên A Anh kia bất đắc dĩ nói: “Bác gái à bác đừng quỳ nữa, đứng dậy đi đã, sinh diện liệp đầu đều là do các vị tổng giáo đầu lựa chọn, ta cũng không làm gì được.”
“A Anh quý nhân, cậu mà không chịu giúp tôi thì tôi chẳng biết cầu xin ai nữa! Tôi cũng biết dốc sức vì thành là chuyện đương nhiên, nhưng bản lĩnh thằng bé nhà tôi đến đâu thì tôi quá rõ ràng, nó thực sự không làm liệp đầu được đâu, xin ngài nói hộ vài câu trước mặt thành chủ, giúp tôi một chút đi mà!”
Ta dừng bước, nhíu mày. Thật ra quy định này của Phượng Minh Cô Thành đúng là vô tình quá, chẳng thèm quan tâm người được chọn có phải là độc đinh hay không, nhất định phải bắt người ta đi làm công việc nguy hiểm như thế, sẽ khiến cho dân chúng phẫn nộ tới cỡ nào đây?
Đầu óc ta chợt lóe lên một suy nghĩ khác thường, …dường như rất lâu trước đây ta cũng đã từng có ý nghĩ như vậy, cảm thấy rất đỗi quen thuộc.
Rõ ràng A Anh bị khó xử, “Chuyện này… Ta thật sự…”
“To gan!”
Tiếng quát này vừa vang lên, mọi người đều im bặt.
A Anh ấp úng gọi một tiếng: “Tiểu Đàm tỷ tỷ…”
Cô gái Tiểu Đàm kia bước chân nhẹ nhàng, nhưng từng bước đều vững chãi, giọng nói thể hiện rõ sự nghiêm nghị và tức giận, “Dân phụ to gan, ngươi biết rõ quy củ trong thành mà còn cố ý vi phạm, chẳng lẽ là muốn tổng giáo đầu phải nghiêm trị lệnh lang để răn đe chúng dân, ngươi mới thỏa mãn?”
Người đàn bà kia nghe vậy liền cuống quít nói không dám không dám, rồi vội vàng chạy mất, có lẽ đã bị dọa cho sợ hết hồn.
Chờ người đàn bà kia đi khỏi, Tiểu Đàm thở dài, nhẹ giọng quở A Anh: “Ta đã sớm bảo đệ rồi, đối với những chuyện đệ không thể can thiệp này, nhất định phải nhẫn tâm một chút, đệ đều cho vào tai trái cho ra tai phải có phải không?”
“Tiểu Đàm tỷ tỷ, đệ sai rồi…”
Bọn họ nói chuyện rất khẽ, người bên ngoài hẳn là không nghe được, nhưng ta đã mù hai mắt, tai và mũi lại trở nên vô cùng nhạy bén, vì thế tiếng nói chuyện của bọn họ vẫn truyền đến tai ta rất rõ ràng.
Tiểu Đàm nói: “Lần sau đừng thế nữa, gần đây vì Thất thành chủ mà ta đã đủ phiền rồi, đệ đừng gây thêm phiền toái, nhất định phải cố gắng tuân theo quy củ.”
“Phiền gì ạ? Vì vết thương của Thất thành chủ ư? Không phải Thang bà bà đã nói vết thương của ngài ấy đã khỏi bảy tám phần rồi ư?”
“Vết thương trên người còn dễ lành, chỉ e tổn thương trong lòng mới khó… Cũng không biết thánh tế cô nương đi đâu rồi, Thang bà bà nói tận mắt nhìn thấy nàng ấy tiến vào thác Phong Lâm rồi mà, đã như thế, vì sao nàng không tới tìm Thất thành chủ cơ chứ?”
A Anh ngập ngừng: “…Hay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó?”
“Phi phi phi! Nói nhăng nói cuội gì đó! Đi đi đi, trở về thành thôi!”
Sau đó bên kia truyền tới tiếng cửa cung khép lại kẽo kẹt, có lẽ bọn họ đã vào cung rồi.
Ta bừng tỉnh, thì ra thánh tế… thật sự bị mất tích ư? Những gì vị Thất thành chủ kia nói trên thiên đài đều là gạt người… Chẳng lẽ hắn chỉ muốn trấn an lòng dân thôi sao… Đêm hôm trước phía đông nam rừng Hổ Nhĩ còn xảy ra động đất, tiếng gào rú của hơn một nghìn sinh linh vô cùng chói tai. Phong thủy luân chuyển, chẳng biết chừng ngày nào đó trong thành sẽ xảy ra động đất. Nghĩ như vậy, ta liền lo lắng, căn nhà lụp xụp kia của A Lãng làm sao chịu được thiên tai như vậy, ngay cả con chó cách vách thường ngày sủa vài tiếng, căn nhà đã chấn động tới mức xà nhà lung lay, ngói rơi lả tả.
Nghĩ tới con chó nhà cách vách, ta chợt nhớ ra sáng nay quên chưa đóng cửa, con chó kia nhăm nhe cá khô phơi trong nhà đã lâu, nhỡ nó thừa dịp không ai trông nhà xông vào gây án thì hỏng bét. Ta lo ngay ngáy, bước chân trở nên gấp rút, kết quả lại va phải một người.
Thứ gì đó trên người kia bị ta hất rơi, tức tối mở miệng mắng ta, ta vừa nói xin lỗi, vừa nhoài người trên mặt đất lần mò nhặt đồ lên, người kia im lặng chốc lát rồi nói: “Ngươi là người mù, việc này bỏ qua đi, lần sau cẩn thận một chút.”
Ta vội đứng dậy nói cảm ơn, sau đó nghe thấy một tiếng gọi từ xa vọng tới: “Thẩm cô nương –– Thẩm cô nương dừng chân ––“
Giọng nói này, hình như là cô nàng tên Tiểu Đàm kia…