Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 70



Tiếu Tiếu, Tần Sơ Ước và A Anh đều sững ra, sau đó cung kính hô một tiếng chủ nhân.

Ta hơi chột dạ, dù sao sau lưng người ta mà nói những lời này cũng không được quang minh cho lắm. Phượng Thất Cóc bước đi không phát ra tiếng, ta căn bản không biết khi nào hắn sẽ đứng trước mặt chúng ta, nếu mà biết, lúc nói những lời kia có lẽ ta sẽ kiêng dè một chút… Ta đang xoắn xuýt, liền nghe thấy tiếng hắn chầm chậm bước tới.

“Ai dẫn nàng ra đây?”

Tiếng nói của hắn vô cùng hờ hững, từng chữ vang lên rõ ràng mà lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi thót tim. Ông nội hắn, chỉ dựa vào bầu không khí khiến người ta không rét mà run này, cũng có thể đoán ra người nhận tội ắt sẽ chịu quả đắng đây…

Ta ho khan một tiếng, cố làm ra vẻ trấn định tự nhiên, “Ta cố ý muốn ra thôi, ngươi đừng trách người khác.”

Ta vừa dứt lời thì bị ai đó kéo kéo ống tay áo, xét theo phương hướng thì chắc là A Anh. Ta mím môi, nắm chặt bàn tay hơi run kia, xoa nhẹ vài cái, ra hiệu cho nó yên tâm.

“Tất cả đi chịu phạt, quỳ xích sắt một đêm.” Hắn ngừng một lát, “… Ngoại trừ Thẩm Thế Liên.”

Hắn nói dửng dưng, như thể những người này hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.

Quỳ xích sắt một đêm thì còn gì là đầu gối nữa? Hóa ra không phải hắn quỳ, hắn sẽ không coi đầu gối của người khác là đầu gối? Thái độ này quả thực khiến người ta không nhịn được nổi trận lôi đình!

“Không cần! Muốn phạt thì phạt cả thể, ngươi cũng không cần nương tay với ta làm gì, vả lại bây giờ đối với ta thì ngươi chính là người xa lạ, ai cần ngươi nương tay chứ.”

Tiếu Tiếu cuống lên, ghé sát vào tai ta nói: “Cô nãi nãi à! Nói bớt một câu đi, còn muốn để chúng ta sống nữa không hả!”

Ta cảm thấy hết nói nổi, ta thật không nghĩ ra, một chủ nhân tính tình bạo ngược như hắn, bọn họ theo hắn đến cùng là có ý đồ gì chứ?

“Theo ta vào đây.” Hắn dứt lời, liền đi tới kéo tay ta, ta dùng sức giãy giụa, khiến cho sự nhẫn nại của hắn bay sạch, hắn đột ngột nhấc bổng ta lên, khiêng ở trên vai, đi phăm phăm về một hướng khác.

Đầu óc ta sung huyết, hận hắn đến nghiến răng, liền ra sức đấm lưng hắn, nhưng dù cho ta có đánh đấm thế nào, hắn vẫn vững như Thái Sơn, dáng đi hoàn toàn không bị ta ảnh hưởng chút nào, thật giống như sức lực của ta đều đánh vào cục bông vậy.

Hắn rõ ràng hơi nổi giận, tay hắn run rẩy rất khẽ, đầu ngón tay đặt trên hông ta siết chặt tới mức khiến ta đau không chịu được. Hơn nữa ta càng giãy giụa, hắn càng ra sức, tới mức ta phải thét lên vì đau.

Sau đó ta bị hắn ném xuống giường, sau gáy ta không biết bị đập vào đâu, tiếp theo chính là một trận váng đầu hoa mắt. Ta ôm đầu ngồi co ro trong góc, chỉ chốc lát sau hắn liền lại gần ôm ta, dùng tay xoa nhẹ gáy ta, dường như khá là khẩn trương.

“Bị va vào đâu rồi à? Đau chỗ nào?” Hắn thấy ta im lặng, càng lúc càng sốt ruột, “Nói!”

Ta bị hắn quát một tiếng, tất cả nỗi ấm ức xưa nay lập tức từ một nơi nào đó trong lòng phun trào ra, như một bàn tay vô hình bóp chặt tim ta. Ta cắn răng, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, giọng nói bất giác nghẹn ngào, “Cút đi!” Nghe thấy tiếng hắn cử động, ta lập tức hét lên: “Đừng tới đây! Đồ khốn kiếp…”

Ta men theo đệm giường lùi về phía sau, mãi đến khi chạm tới cột giường mới an tâm, sau đó ôm thật chặt không buông tay. Ta cảnh giác nghe ngóng động tĩnh của hắn, chỉ sợ hắn nhào tới. Ta cũng biết, hành vi của ta chọc giận hắn, vì thế ta cũng sợ hắn không kìm nén được sự phẫn nộ đối với ta, không màng đến đạo đức luân lý mà táng cho ta mấy quyền… Ta đang do dự có nên nhắc hắn một câu đánh đàn bà là vô đạo đức hay không, thì nghe thấy hắn dùng chất giọng vô cùng trầm thấp nói một câu: “Lần sau, đừng nói như thế nữa.”

Phản ứng của hắn có phần ngoài dự liệu của ta. Giọng điệu của hắn khiến ta không đành lòng, nghe như một đứa trẻ bị thương mà vẫn muốn lấy lòng người khác vậy. Hắn nhẹ nhàng như thế, ta lại càng chột dạ. Ta vẫn ôm cột giường, im lặng không lên tiếng.

Hắn nhích tới trước, giọng nói cách ta gần hơn một chút, “Rốt cuộc bị đau ở đâu?”

Phải chăng là vẻ mặt ta quá rõ ràng… Nhưng sau gáy đúng thật là đau quá.

Ta lắc đầu, “… Không có chuyện gì.”

Ta vừa dứt lời, hắn liền thở dài, sau đó lại nhích tới gần hơn một chút, thừa dịp ta không để ý liền kéo ta khỏi cái cột giường, sau đó ôm lấy ta. Mặc dù ta không tình nguyện, nhưng nghĩ tới dáng vẻ nhẫn nhịn chiều chuộng ta khi nãy của hắn, cuối cùng ta thả lỏng người mặc hắn ôm.

Hắn vuốt ve mặt ta, hết lần này đến lần khác. Tay hắn mát lạnh, áp lên khuôn mặt nóng hừng hực của ta rất thoải mái. Sợi tóc hắn rơi vào cổ ta, hắn hơi cử động, sợi tóc cũng nghịch ngợm sượt qua sượt lại, hơn nữa trong lồng ngực hắn còn tỏa ra mùi đàn ông đặc biệt, khiến cho ta hơi thẹn thùng.

“Hơi sưng lên rồi, nàng chờ một chút.”

Hắn buông ta ra, đứng dậy rời đi một lúc lâu, sau khi quay về lại ngồi xuống bên cạnh ta, tiếp đó một cảm giác mềm mại ướt át, lạnh buốt thấu xương áp vào mặt ta.

Là túi chườm đá, tên thành chủ này lại đang giúp ta chườm nước đá…

Ta ngẫm nghĩ, nắm lấy bàn tay đang cầm túi chườm đá của hắn, cố dịu giọng nói: “Đừng phạt bọn họ nữa, được không?”

Hắn sững ra một chốc, sau đó nói như chém đinh chặt sắt: “Không được.”

“Vậy ngươi phạt luôn cả ta đi,” Ta hất tay hắn, mò mẫm xuống giường, “Lĩnh phạt ở đâu?”

“Muốn lĩnh phạt thật à?”

Ta thấy hắn có vẻ xuôi xuôi, lập tức xoay người gật đầu thật mạnh, “Ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng phạt ta rồi thì không được phạt bọn họ nữa, bọn họ đưa ta ra ngoài là vì suy nghĩ cho thân thể ta, lòng tốt như vậy mà cũng phải rơi vào kết cục quỳ xích sắt, vậy thì kẻ cầm đầu ta đây nên bị sấm sét đánh thẳng vào đầu mới phải.”

Phượng Thất Cóc cười khẽ, sau đó đi về phía ta, “Thật sự… Là phạt thế nào cũng được hả?”

Giọng nói của hắn sao bỗng nhiên khác quá vậy… Vừa giống như chòng ghẹo lại vừa giống như có ý đồ sâu xa nào khác.

“Đương nhiên!”

Ta cảm giác được hơi thở của hắn ngày càng gần, cuối cùng gần như áp chóp mũi vào ta, vừa nghĩ tới một gã đàn ông xa lạ, hoặc là nói… một gã đàn ông có thể từng gần gũi da thịt, làm việc vợ chồng với ta trong quá khứ, nay đang đứng ngay trước mặt ta, cách chưa tới một ly, mang theo ý cười khó tả nhìn ta, vành tai ta liền nóng lên.

Hắn im lặng rất lâu, khiến ta thật không dễ chịu, mắt ta chợt lóe lên, dịch người lùi về sau một bước nhỏ, kết quả gót chân còn chưa chạm đất đã bị hắn ôm về chỗ cũ, thậm chí còn cách hắn gần hơn ban nãy.

Hắn kề sát bên tai ta, hai tay vòng qua hông ta, chậm rãi siết vào, “Lễ Chu công thì sao?”

Ta sửng sốt, trong đầu trống rỗng, tâm tư quay mòng mòng mấy vòng bên ngoài mới quay lại quỹ đạo lý trí. Ta không khỏi run giọng, “Ngươi, ngươi, lưu, lưu manh!” Trong giọng nói mang vẻ hờn dỗi, lúc nói ra khỏi miệng, mặt ta liền đỏ rần lên, xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cửa động để chui vào, thật là mất mặt quá! Mất mặt quá đi mất!

Hắn dường như cũng sững ra, nhưng rất nhanh đã bật cười, “Trước đây nàng không biết thẹn đâu.”

Không khí vốn đang căng thẳng, bị câu này của hắn đánh cho tan tành. Ta xụ mặt, lời này của hắn nghe thế nào cũng chẳng giống là khen ngợi…

Có điều, nói đến trước đây… Lòng hiếu kỳ của ta lập tức bị hắn khơi lên. Ta kéo kéo vải áo sau lưng hắn, rất mặt dày trơ trẽn hỏi: “Trước đây, ngươi đeo bám ta dữ lắm phải không?” Nói thật ra, ta cảm thấy với tính tình vừa thối tha đáng ghét vừa tàn bạo vô tình của hắn, cái khiếu* nào của ta không mở mới có thể cam tâm tình nguyện làm vợ hắn chứ? Chẳng lẽ… là ta quá đẹp chăng?

* Thất khiếu là bảy lỗ trên mặt, bao gồm: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

“Không phải.”

Ta nhíu mày, chui ra khỏi lồng ngực hắn, “Vậy… Chẳng lẽ là mặt mũi của ngươi rất đẹp?” Vì thế nên ta không chống cự được trước sắc đẹp, đeo bám hắn dữ quá, sau đó hắn sống chết không đồng ý, ta dùng vũ lực cưỡng ép mang thai con của hắn, rồi dùng nó để uy hiếp hắn?

Hắn im lặng, lòng ta nguội lạnh.

Hắn nắm tay ta, áp vào bên má, giọng nói truyền qua nơi bàn tay tiếp xúc, ôn hòa mà trầm ổn, “Nàng từng nói, chưa từng được thấy mặt ta là một nỗi tiếc nuối, bây giờ ta bỏ mặt nạ, nàng lại không muốn nhìn.”

Ta sững người để mặc hắn nắm tay ta, hoàn toàn không nghĩ tới việc rút tay về. Hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, như bóng trăng trong nước, dường như ta có thể nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.

Một gã đàn ông mang mặt nạ đứng trước mặt ta, tay của ta vuốt ve một bên gò má hắn, khóe miệng hắn còn vương một vệt máu đỏ, còn sau lưng ta tràn ngập tiếng cười quỷ quyệt.

Trong mơ hồ, dường như ta quả thật nói một câu: “Trước khi chết cũng không được nhìn mặt chàng một lần, thật đáng tiếc.”

Người mang mặt nạ đó, là ai… Tại sao trong chớp mắt nhớ lại ấy, viền mắt lại bất giác nóng thế này?

Tay ta giật nhẹ, chậm rãi dịch lên mắt hắn, hắn cũng rất phối hợp nhắm mắt lại. Lông mi của hắn rất dày, cảm giác rất tốt, ta tham lam chạm tới khóe mắt hắn, lại có thể nhận ra một vết sẹo rất nông. Vết sẹo này khiến tim ta run lên, nước mắt chảy giàn giụa trên gương mặt.

Vết sẹo này… là mảnh vỡ duy nhất còn đọng lại sâu trong đầu ta trong những ký ức bị lãng quên. Nếu không vì vết sẹo này, có lẽ… ta sẽ không dễ dàng nhận lời cầu hôn của A Lãng… Nhưng vết sẹo gần như đã khắc sâu trong đáy lòng ta này, rốt cuộc là của ai?

Hắn thoáng chốc đã nắm lấy cổ tay ta, “Nàng nhớ ra rồi, có phải không?”

“Vết sẹo này… là của ngươi, là của ngươi phải không?”

Hắn ôm vùi ta trong ngực, cánh tay từ từ siết chặt, gần như khiến ta nghẹt thở. Một lát sau, hắn mới mở miệng, nhưng vẻ trêu chọc và bất đắc dĩ trong giọng nói khiến ta nghe mà mềm nhũn cả chân, “Nàng cái gì cũng quên, lại chỉ nhớ mỗi cái này, ta nên nói nàng thế nào đây?”

Ta ngẩn người, “… Ta không nhớ rõ, chỉ nhớ vết sẹo này thôi… Đã xảy ra chuyện gì ư?”

Hắn hà hơi bên tai ta, “Chuyện vợ chồng.”

“…”

“Muốn thử nhớ lại chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.