Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 76



Là giọng của Phượng Thất Cóc, nhưng giọng điệu nồng nàn này của hắn thật là đáng sợ.

Hắn dắt ta đi về phía trước, tiếng bước chân của hai người giẫm trên thảm mềm nghe cực kỳ hài hòa, ta bất giác đi theo hắn, những khi mũi chân hắn chạm đất, phảng phất như đang bước vào lòng ta, từng bước từng bước. Hắn chợt ngừng lại, quay sang bảo ta: “Phía trước có bậc thang, cẩn thận một chút.”

Ta ngơ ngác ồ một tiếng, còn chưa kịp cất bước, một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị đã vang lên bên cạnh: “Vị trí của tiểu phu nhân là ở bên kia mới phải.”

Người kia rõ ràng không có ý tốt, ta sợ hãi vội rụt chân về, lùi về sau một bước nhỏ, Phượng Thất Cóc lại kéo ta lại. “Trương tổng giáo nhắc nhở đúng lắm, có điều hôm nay là ngày tốt, lại có mỹ nhân trong ngực, tính toán những lễ nghi này chẳng phải là vô vị hay sao?”

Nói xong hắn liền ôm lấy ta, đi tới chỗ ngồi.

Mặt ta nhất thời đỏ như gấc, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của những người khác, nhưng ta vẫn nghe được trong cổ họng bọn họ phát ra những tiếng chậc chậc chê trách. Phượng Thất Cóc cũng chẳng thèm để ý tới phản ứng của mọi người, rót rượu xong, lại nói: “Theo quy củ, tiểu phu nhân nên kính rượu các vị trưởng lão trọng thần, nhưng nàng sợ người lạ, hai mắt lại mù, hành động vô cùng bất tiện. Vậy nên chén rượu này, ta xin được uống thay.”

Bọn họ uống rượu xong, buổi tiệc rượu hôm nay coi như chính thức bắt đầu, tiếng đàn múa hát ca, tiếng múa võ, biểu diễn tạp kỹ nhất thời tràn ngập lễ điện, mỗi khi một tiết mục kết thúc, sẽ vang lên một tràng tiếng vỗ tay, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Ta không nhìn thấy, lúc múa hát còn có thể nghe nhạc giải sầu, tới các tiết mục kích thích một chút như xiếc ảo thuật và xiếc sư tử, ta chỉ có thể nghe từng đợt tiếng reo hò khen hay càng lúc càng vang dội, sau đó vỗ vỗ tay theo, ít nhất cũng không để chính mình quá bị lạc loài.

Trong buổi tiệc liên tục có người đứng dậy kính rượu Phượng Thất Cóc, ai đến hắn cũng không cự tuyệt, hơn nữa không lộ ra chút men say nào, tửu lượng cực kỳ kinh khủng.

Hương rượu thơm nồng lượn lờ trong mũi ta, vô cùng hấp dẫn, nhưng tên Phượng Thất Cóc này chẳng biết là keo kiệt hay là sao, nhất định không chịu rót cho ta một chén! Ta thừa dịp hắn vừa uống xong một chén, nhỏ giọng lầu bầu: “Ta cũng muốn uống rượu…”

Hắn ngừng một chút, sau đó lạnh lùng đáp: “Không được.”

“Tại sao?”

“Tửu lượng của nàng rất tệ, uống vào là giở chứng kinh lắm.”

Mặt ta lập tức xị ra, ra sức lườm nguýt hắn, “Ngươi chính là keo kiệt chứ gì, keo kiệt thì cứ nói thẳng ra, sao phải lấy cớ, thật đáng hổ thẹn.” Dựa vào tính tình hào sảng này của ta, làm sao có chuyện uống say giở chứng được chứ?

Hắn khẽ cười, “Tới lúc động phòng tất có rượu giao bôi, nàng vội gì chứ?”

“…”

Ta những tưởng ta đã đủ vô liêm sỉ, không ngờ còn gặp phải một gã còn vô liêm sỉ hơn ta, so về trình độ mặt dày ta quả thật không cùng đẳng cấp với hắn được, ha ha.

Nhập tiệc chưa được nửa canh giờ, ta bắt đầu đói bụng, cái bụng vẫn réo ùng ục liên tục, quả thật còn vang dội hơn tiếng pháo, cũng may bây giờ đang có đủ loại âm thanh hỗn tạp, mọi người không chú ý đến, ta cũng không đến nỗi mất mặt như vậy. Bằng không ta cam đoan, nếu chung quanh yên tĩnh lại, bọn họ tuyệt đối sẽ cho rằng bên ngoài trời đang có sấm.

Lúc ta còn đang hí hửng, một màn biểu diễn lại kết thúc, tiết mục tấu đàn còn đang chuẩn bị, thời gian chuẩn bị dài tới mức khiến người ta giận sôi, bốn phía chợt chìm trong một bầu không khí yên tĩnh khiến ta kinh hoàng. Ta có thể cảm giác rõ ràng, ruột của ta xoắn một vòng trong bụng, sau đó xoắn ra một âm thanh khiến người ta không thể bỏ qua…

Nếu âm thanh kia nhỏ, mọi người giả bộ không nghe thấy là xong, nhưng nó lại có cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy…

Ta cảm giác mặt mình đã rạn nứt thành bốn chữ: Ông nội nhà ngươi.

Cô nàng đánh đàn kia rất khôn khéo, lập tức bắt đầu gảy dây đàn, nỗ lực che giấu tình cảnh lúng túng này, nhưng có vị trưởng lão rất không nể mặt bắt đầu cười ha hả, còn đề nghị: “Hay là bây giờ bê thức ăn lên luôn? Hình như có người đói lắm rồi kìa.”

Ông ta vừa nói xong, ta liền nghe thấy tiếng ho khan vang lên lia lịa, còn có người tốt bụng nhắc nhở ông ta: “Nhỏ giọng thôi, tiểu phu nhân thẹn rồi kìa.”

Ta nhớ đã từng nghe Tiếu Tiếu nói, nếu không tiện đánh rắm trước mặt mọi người, có thể biến rắm thành hơi mà ợ ra. Hắn là loại người không đáng tin, vì thế lúc hắn thao thao bất tuyệt nên làm thế nào ta căn bản không nghe, bây giờ thì hối hận rồi. Ta chỉ nghĩ, dù sao cũng là hơi chuyển động trong bụng, chắc là cũng giống nhau thôi.

Thế là ta phồng má, dùng sức hóp bụng, vẻ mặt xem chừng hơi dữ tợn.

Phượng Thất Cóc phát hiện ra, rất hứng thú hỏi ta: “Nàng đang làm gì vậy?”

Ta không để ý đến hắn, vặn vẹo một hồi lâu, bụng vẫn kêu òn ọt không ngừng, cuối cùng ta đành thỏa hiệp. “Bao giờ mới ăn cơm vậy…”

“Đợi trăng tròn hẳn thì sẽ khai tiệc.”

“Đây là tập tục quái quỷ gì vậy?”

“Quy củ.”

Ta ủ rũ, “Còn bao lâu nữa…”

Hắn thở dài, “Gắng nhịn một lúc nữa.”

Ta đột nhiên nhớ ra, lúc tới đây ta đã tiện tay gói một cái bánh bơ vào khăn tay, sau đó nhét vội vào ống tay áo. Lúc đó ta còn tưởng bọn họ muốn giết ta, thầm nghĩ có chết cũng không thể làm con quỷ đói, nếu không kiếp sau đầu thai sẽ không được may mắn. Bây giờ đúng là gãi đúng chỗ ngứa rồi.

Ta vội lấy cái bánh bơ ra, vẻ mặt dào dạt đắc ý khiến Phượng Thất Cóc bật cười.

“Nàng đúng là biết lo nghĩ sâu xa, lúc nào nàng cũng mang đồ ăn theo người hả?” Hắn dừng lại một chốc, nói như lẩm bẩm: “Như vậy cũng tốt, dạo này nàng gầy đi nhiều quá.”

Ta vừa ngoạm một miếng bánh, nghe hắn nói vậy không khỏi cảm thấy hơi ấm ức, miếng bánh trong miệng chợt trở nên nhạt thếch. Rõ ràng chính hắn là kẻ đã tống ta tới cái nơi tồi tàn đến chim cũng chẳng thèm ị, mặt trời rọi xuống còn chê lãng phí tài nguyên kia, hắn châm chọc như vậy… Quên đi quên đi, ta đại nhân không chấp tiểu nhân… Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải hắn giận ta thì cũng không đến nỗi đó…

“Ngươi…” Ta ngồi thẳng dậy, “Vẫn giận ta à?”

Hắn nghĩ một chốc mới đáp: “Chỉ là thất vọng thôi.” Giọng hắn đượm vẻ cô đơn nồng đậm, khiến ta nghe mà xót xa, “Có điều, để hắn ở bên cạnh nàng cũng tốt, ít nhất nàng có thể vui vẻ một chút.”

Ta không biết nên đáp lại thế nào, ngây ngẩn một lát rồi chìa cái bánh ra cho hắn, “Ăn không?” Đợi lâu như vậy, ta cũng không tin chỉ có ta đói bụng, nhất định là bọn họ sợ mất mặt không dám nói ra thôi!

Hắn lặng yên một lúc lâu, không đáp lời. Tay ta giơ lên giữa không trung, được một lát thì thấy mỏi, đang muốn bỏ xuống thì bị hắn nắm lấy cổ tay, sau đó khẽ chuyển hướng, nâng lên một chút.

Ta có thể nghe thấy, lúc hắn cắn, miếng bánh vỡ ra vang lên tiếng rắc, khoảnh khắc đó ta chợt cảm thấy, âm thanh kia là âm thanh hay nhất mà ta từng nghe trong đời, như một bóng ảnh vụt qua trong ánh sáng, từ từ chiếu sáng một góc nào đó trong lòng ta.

Sau đó, chung quanh yên tĩnh lại, cô gái đang gảy đàn dường như cũng không chú tâm, đàn sai mất một âm, dây đàn kêu phựt một tiếng, vang vọng trong lễ điện rộng lớn.

Từ đó về sau, mãi đến khi tiệc rượu kết thúc, bầu không khí vẫn rất kỳ quái, mặc dù vẫn là cảnh ca múa thái bình, nhưng ta biết rõ, có thứ gì đó đã trở nên khác trước. Ít nhất ta có cảm giác, những ánh mắt thăm dò kia như có thể luồn sâu vào từng sợi gân ta, lít nha lít nhít. Còn cả những tiếng xì xào nho nhỏ, khiến ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Mãi đến tận hôm sau, Tiếu Tiếu tới tìm ta, ta mới biết, thì ra còn có chuyện này!

“Rất lâu trước đây chủ nhân từng trúng một loại độc kỳ lạ, ngay cả Quỷ thủ thần y Thang bà bà cũng không giải được, chỉ còn cách dùng tử tước anh túc để áp chế độc tính. Từ đó về sau, tất cả đồ ăn của chủ nhân đều phải được thử độc và giám định nghiêm ngặt, hơn nữa lúc chuyển lên, nhất định không được qua tay bất cứ người nào ngoại trừ Tiểu Đàm thủ thị. Tối qua ta không có mặt, nghe nói ngươi cho chủ nhân ăn bánh hả? Ngài ấy mà lại ăn bánh ngươi đút hả?”

Ta ngây ngốc gật đầu.

Tiếu Tiếu tự nhiên cười ha hả, “Ây da, ngươi đúng là không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, bình thường nhìn ngươi ra vẻ hờ hững với chủ nhân là thế, giờ lại biết diễn trò ân ái trước mặt mọi người cơ đấy.” Nói xong hắn còn rất thèm đòn hừ một tiếng, chọc chọc vào trán ta, “Còn may cái loại vô lương tâm nhà ngươi cuối cùng cũng khai khiếu, biết thương chủ nhân rồi, không thì ta định cả đời này không thèm để ý tới ngươi luôn.”

“Tối qua… Tình huống đặc thù…”

“Thẹn rồi chứ gì? Oa ha ha.” Hắn đứng dậy, nghe giọng điệu rất hăng hái, chẳng hiểu sao lại khiến ta có ảo giác như kiểu khuê nữ nhà mình rốt cuộc thành tài, vi nương rất vui mừng. “Chủ nhân lần này đắp nặn nên hình tượng hôn quân không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân rồi, ngươi xem, Phượng Huyền Điện đặc biệt vì ngươi mà tu sửa lại cũng sắp xong rồi đó, ngươi sắp được chuyển ra khỏi nơi này rồi.”

Ta sững sờ, “Chuyển đi? Hắn… không phải đày ta vào lãnh cung sao?”

“Đời nào có chuyện đó?”

“…”

“Đúng rồi!” Tiếu Tiếu đặt một cái khay vào tay ta, nói: “Đây là canh gà hầm ngó sen cẩu kỷ Kỳ Liên nhà bếp vừa ninh cho chủ nhân xong, ngươi mau tự mình bưng tới đi! Tận dụng mọi thời cơ, cố gắng bồi dưỡng tình cảm vợ chồng!”

Ta cầm cái khay, cảm thấy hơi bải hoải, nhưng không chịu nổi các loại đạo lý của Tiếu Tiếu oanh tạc, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. Chỉ có điều, lúc sáng nay A Lãng thấy trong chum không còn nước, nên đã xách hai cái thùng lớn đi lấy nước, qua nửa khắc rồi mà vẫn chưa thấy về, ta không yên tâm lắm, liền nói với Tiếu Tiếu muốn đợi A Lãng, Tiếu Tiếu liền nổi giận.

“A Lãng A Lãng, lúc nào cũng A Lãng. Ta đi tìm hắn giúp ngươi, người lớn đùng như vậy mà còn đi lạc được chắc?”

“Làm gì mà dữ vậy, ta đi chẳng phải là được sao…” Hắn biết ta mù đường, còn rất săn sóc gọi một hầu gái tới dẫn ta đi, trước lúc đi ta ngoái lại hỏi hắn một câu: “Sao ta cảm giác lâu rồi chưa thấy Tần Sơ Ước nhỉ, nàng đi đâu rồi?”

Tiếu Tiếu nói vòng vo một lúc: “Nàng, nàng không có chuyện gì đâu, nàng vốn xuất quỷ nhập thần, không cần lo lắng, ngươi mau đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.