Người Lạ Quen Mặt

Quyển 3 - Chương 10: Chênh vênh



Ở bên người mới mà nghĩ về người cũ cũng là một loại ngoại tình, một kiểu phản bội.”

Kế hoạch đi chơi họ hàng nhà Dim cùng bố mẹ anh ấy cuối cùng cũng bị hủy bỏ. Quyết định này là của mẹ Dim bởi vì tôi đã bị cúm nặng ngay sau khi trở về nhà từ Quảng trường. Tôi không thích tới bệnh viện nên Dim đã để tôi nằm ở trong phòng anh ấy và mua thuốc cho tôi uống, giống như cách anh ấy chăm sóc tôi khi chúng tôi ở Việt Nam. Tôi sốt mê man và hắt xì liên tục khiến cho cơ thể tôi mệt mỏi. Dù nằm trên giường tôi vẫn nghĩ mình nằm trên một đống gai, kiểu như là tê dại và đau nhức. Tôi thường ốm vặt nhưng chưa có lần nào cảm thấy mất nhiều sức lực như vậy.

- Hãy nói với bố mẹ là ngày mai em có thể đi chơi được rồi.

Tôi thều thào lên tiếng.

Dim nhích người vào gần sát tường, tạo khỏang cách cho tôi thoải mái. Chúng tôi đang cùng nằm trên chiếc giường đơn của anh ấy, nó khá là chật chội đối với hai người trưởng thành như chúng tôi.

- Không, ngày mai chúng ta sẽ về Việt Nam.

Dim vuốt má tôi, đáp lại một cách nhẹ nhàng.

Tôi ngạc nhiên với câu nói của Dim, ho vài tiếng đề nói được rõ ràng.

- Anh nói gì? Chúng ta mới ở đây một ngày. Em sẽ khỏe lại mau thôi.

- Công việc của anh… chúng ta phải mau về.

Dim dường như biết tôi sẽ phản đối quyết định này nên đã tìm kiếm được lý do thích hợp phản bác lại tôi. Anh ấy muốn tôi về Việt Nam vì khí hậu sẽ tốt hơn bên này bởi vì cơ thể tôi không quen được với nhiệt độ thấp ở đây.

- Vậy thì anh về một mình, em sẽ ở lại.

Tôi khịt mũi, đưa tay lên theo thói quen định lau đi nước mũi. Dim vội vàng giữ tay tôi, vừa lấy khăn lau mũi cho tôi vừa thủ thỉ.

- Anh làm việc mà không có em bên cạnh thì không tập trung được. Buồn lắm! Trước đây anh có như vậy đâu. Từ khi ở bên em mới sinh ra cái thói quen xấu này đấy.

- Bây giờ sửa đi, về Việt nam một mình.

Dù bị ốm nhưng tôi vẫn rất hung hăng.

- Không sửa, anh không sửa, em đi mà sửa.

Dim bĩu môi, vứt cánh tay tôi đặt trên bụng anh ấy sang bên cạnh. Tôi ngửa mặt nhìn những hình vẽ siêu nhân, spiderman trên tường, điềm nhiên đặt tay trở lại vị trí cũ trên bụng Dim.

- Không sửa thì thôi!

Tôi nhại giọng giận dỗi của Dim, bật cười trêu chọc anh ấy. Rồi tôi chỉ tay lên mấy hình vẽ, tò mò hỏi.

- Anh vẽ à?

- Không.

- Thế ai?

- Thằng nào đó tên Jim, năm tuổi.

Tôi huých cùi chỏ vào bụng Dim.

- Xấu hoắc.

- Hồi đó em vẽ được bằng anh chưa mà đòi.

Dim hếch cằm lên, cọ vào má tôi mấy sợi râu mọc dở. Thật tệ hại là dạo gần đây anh ấy bắt đầu có ý thích nuôi râu quai nón. Tôi không thích đàn ông để râu nên đã kịp thời dập tắt ý thích đó của anh ấy.

- Anh thấy có đứa trẻ nào một tuổi vẽ được siêu nhân chưa?

- Chưa.

Dim ngô nghê trả lời tôi, không hề đề phòng đã mắc bẫy của tôi.

- Vậy thì đừng có mà đem hai đứa mình so sánh với nhau. Em trẻ hơn anh bốn tuổi đó.

Tôi cốc đầu mình vào đầu Dim, giơ bốn ngón tay lên quơ đi quơ lại trước mặt anh ấy. Ngay lập tức, Dim ngẩng cổ lên ngoạm cả bốn ngón tay của tôi vào miệng anh ấy.

- Đồ bẩn! Bỏ tay em ra.

Tôi vì mất tự chủ mà tát liên tiếp vào mặt Dim mấy cái mãi cho tới khi anh ấy vì đau quá mà nhả tay tôi ra, ôm mặt khóc lóc. Tôi càng vô sỉ quyết tâm hắt xì vài cái ngay trước mặt anh ấy để khiến anh ấy bị lây bệnh. Thấy tôi hăng máu trả thù, Dim cũng không chịu nhường nhịn, dùng bàn tay nắm cả khuôn mặt tôi đẩy ra phía xa.

Một lúc sau thì… “Bịch!”.

Tôi đã rơi xuống khỏi giường như một bịch bông. Tự nhiên cảm thấy cơ thể tê dại cũng không phải điều quá tồi tệ, ít ra thì những lúc ngã như thế này chẳng cảm thấy đau chút nào. Dim hốt hoảng vội vã xuống giường đỡ tôi dậy, khuôn mặt méo xệch.

- Em muốn thắng anh thì bảo anh một câu, cần gì phải tự làm đau mình thế này.

Rõ ràng là Dim đẩy tôi, giờ thì lại nói như thể tôi cố tình ngã vậy. Thật là muốn đánh nhau với con người này. Tôi rất muốn cãi lại nhưng có nói cũng chỉ ồm ồm vài tiếng như vịt đực. Thấy tôi chỉ đứng im nhìn xéo, Dim mới gật đầu chịu thua.

- Được rồi, là anh đểu. Em lên giường nằm nghỉ đi. Mai khỏe thì chúng ta làm ván.

Tôi đang giơ chân trèo lên giường, nghe vậy quay ngoắt đầu, cố hỏi.

- Ván gì?

Tôi nghĩ là anh ấy muốn nói đến việc đánh nhau giữa hai chúng tôi. Nhưng vì anh ấy vô cùng khôn lỏi nên lần nào hứa hẹn đánh nhau anh ấy cũng trốn mất tiêu.

Dim đang đứng sau tôi, thấy tôi quay mặt như vậy, mặt anh ấy lại đang ở sát gần, hoảng hồn, buột miệng nói.

- Trông em hệt như ma nữ trong The Ring.

Rồi như phát hiện mình lỡ lời, Dim ngay lập tức nói.

- Ván game chứ ván gì. Street Fighter, anh nhường em thắng anh mười ván.

Cuối cùng tôi cũng phải chịu thua Dim, ngoan ngoãn nằm yên trên giường không cãi thêm với anh ấy lời nào. Cãi nhau với anh ấy bây giờ chỉ ốm thêm thôi.

Bây giờ là gần nửa đêm, tôi vẫn thao thức, không biết là vì ốm hay là vì lệch múi giờ nữa. Hết xoay bên phải tôi lại xoay bên trái, nhìn xuôi nhìn ngược, nhìn đến mức mấy đồ vật trong phòng muốn mòn rồi mà tôi vẫn cứ căng mắt ra để nhìn.

- Người hôm nay em nhìn thấy là cậu ấy à?

Dim bất chợt lên tiếng.

Tôi cứ ngỡ anh ấy ngủ rồi. Hóa ra là không chỉ có một mình tôi mất ngủ. Tôi gãi bụng Dim, không hiểu câu hỏi.

- Cậu ấy nào?

- Đầu nấm.

Dim ngượng nghịu nói ra cái tên này.

Tôi thảng thốt, vô tình cào lên bụng anh ấy. Thấy tôi như vậy, Dim khẽ xoa vai tôi.

- Anh chỉ hỏi thôi, em đừng nghĩ nhiều.

Dim xoay người lại, giữ tôi trong lòng, xoa lưng cho tôi dễ ngủ. Tôi dịch người, nép sát vào anh ấy, ôm lấy anh ấy. Tôi nhớ lại hình ảnh người đàn ông đó, dáng vẻ già dặn đã cuốn trôi con người đầy sức sống của Đầu nấm. Cảm giác xót xa về cậu ấy cứ loanh quanh mãi trong lòng tôi. Tôi không ngừng nghĩ về sự đơn độc đó, ngay cả khi sốt mê man.

- Gặp lại cậu ấy, em phát hiện em rất nhớ cậu ấy.

Tôi rúc vào ngực Dim, thổ lộ.

Tôi biết nói điều này sẽ gây tổn thương cho Dim nhưng không nói thì chẳng phải tôi rất dối trá sao? Tôi muốn mình thành thật với Dim, đó là cách tôi tôn trọng anh ấy và tình cảm của anh ấy. Tôi nhớ một người nào đó không phải Dim. Điều này là thật.

- Anh biết.

Giọng Dim đều đều bên tai tôi. Anh không nói lại, cũng không trêu chọc tôi, chỉ nằm im ôm lấy tôi, nghe câu chuyện của tôi – câu chuyện về Đầu nấm – một câu chuyện bắt đầu mà không có kết thúc.

Trong cơn mơ màng, tôi ngủ thiếp đi cùng câu chuyện dang dở đó, chỉ nghe văng vẳng trong tai tiếng nói của Dim. Anh ấy nói, anh ấy sẽ tiếp tục đợi chờ tôi. Chẳng phải tôi vẫn luôn ở đây với anh ấy sao? Ôi tôi không biết nữa, tôi muốn ngủ và cần được ngủ. Chỉ vậy thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.